63
“Ngươi làm gì vậy?” Cô gái nhìn Minh Hùng bằng một vẻ mặt khó chịu và hỏi
“Tất nhiên là cứu người rồi, ngươi làm sao vậy?”
“Ai cần ngươi cứu? Ta chỉ muốn chết mà thôi! Cái chết mới là sự cứu rỗi cho ta lúc này!” Cô gái vẻ mặt đau khổ nói ra
Minh Hùng lúc này dại ra, thì ra cô gái này đang muốn tự vẫn, hắn nói
“Tự vẫn là hành động ngu ngốc nhất của một con người, kể cả ngươi có hoàn cảnh như thế nào, đau khổ ra sao thì cũng đừng làm như vậy, hãy đứng lên mà vượt qua chúng.”
“Hừ! Ngươi nói hay lắm, ngươi đâu có ở trong hoàn cảnh của ta? Ta đã không còn chút hy vọng nào để sống nữa rồi.” Không biết có phải là do nước biển hay không nhưng Minh Hùng tựa như thấy được cô gái đã rơm rớm nước mắt rồi
“Ngươi gặp phải vấn đề gì? Nếu được ta có thể tương trợ”
“Ngươi nghĩ ngươi có thể làm được gì? Ta bị Quỷ Thử Lão Vương để mắt tới rồi, cuộc đời này tốt nhất là nên chấm dứt đi !”
“Quỷ Thử Lão Vương? Chỉ cần dưới Võ Hoàng cảnh giới thì ta không sợ bất cứ ai!” Minh Hùng tự tin mười phần nói ra
“Võ Hoàng cảnh giới? Đó là cái gì”
Cô gái một mặt thắc mắc
“Hả? Ngươi không biết cảnh giới Võ Hoàng sao? Đây là nơi nào mà Võ Hoàng cảnh giới cũng không biết?” Minh Hùng hỏi lại
“Đó là cái gì? Ta trước giờ chưa nghe qua tới cảnh giới bao giờ cả?”
Biểu cảm của cô gái khi nói câu này không có gì là dối trá cả, điều này làm Minh Hùng không khỏi thốt lên
“Đây là đâu?”
“Đây là Cự Thổ thành, thuộc Vũ Bạo quốc”
“Không, ta hỏi đây là đại lục nào?”
“Đây là Hạn Thiết đại lục, sao ngươi toàn hỏi những câu vô nghĩa vậy? Có bị mất trí nhớ không đó?”
Minh Hùng không trả lời mà tiếp tục hỏi
“Ở đây nhân loại không tu luyện sao?”
“Ta thậm chí chưa bao giờ nghe tới tu luyện” cô gái trả lời
“Hahaha” Minh Hùng cười to
“Ngươi có làm sao không đó” Cô gái gia tăng khoảng cách với Minh Hùng, dùng vẻ mặt hoảng hốt nhìn hắn, có lẽ nàng tưởng rằng Minh Hùng bị điên rồi!
Minh Hùng lúc này ngừng cười, nói
“Thôi được rồi, ngươi đừng nghĩ quẩn nữa, đối với ta, cả thế giới này đều chỉ như một con kiến! Nếu ngươi thật sự gặp chuyện oan ức, ta sẽ giúp ngươi đòi cái công đạo”
“Dựa vào ngươi? “
“Ta biết là ngươi không tin, vậy xem đây “
Minh Hùng ôm cô gái nhảy thẳng tới bờ, tốc độ làm cho cô gái kinh sợ, Minh Hùng đặt cô gái xuống, đi tới vách đá gần đó, vung tay nhẹ nhàng một cái
“Rầm!!!”
Vách đá hơn 10m bị Minh Hùng phá tan, đá vụn, bụi mù bay khắp nơi. Lúc này thì cô gái thật sự không biết nói gì, nàng quỳ xuống nói
“Là thần linh, ngài nhất định là sứ giả của thần linh! Thần linh có mắt, ta được cứu rồi.”
Minh Hùng cạn lời, hối hận vì thể hiện hơi quá, nơi này chỉ là một thế giới bình thường, không có linh lực tồn tại vậy nên vật chất của thế giới này cũng không được chắc chắn như Huyền Vân đại lục, hắn chỉ nhẹ vung tay là đã phá được cách đá đó rồi.
Minh Hùng bước tới nâng cô gái lên, nói
“Ta không phải sứ giả của thần linh gì đâu, chỉ là một chút mánh khoé nhỏ thôi.”
“Không, chắc chắn ngài là sứ giả thần linh phái xuống giúp đỡ tiểu nữ, xin ngài hãy giúp tiểu nữ trừ khử Quỷ Thử Lão Vương, giúp dân chúng được bình an!”
Minh Hùng dùng lực nâng cô gái lên, nói
“Ta nhỏ tuổi hơn ngươi đó, đừng có mà quỳ ta tổn thọ, ta cũng chả phải thần linh gì đâu, nếu ngươi còn như vậy ta cũng không giúp ngươi diệt tên chuột kia đâu”
Cô gái kia nghe vậy cũng sợ hãi, liền đứng thẳng lên, không dám quỳ nữa, lúc này Minh Hùng mới nói
“Đưa ta tới thành trì gần đây nhất đi”