64
“Hiện chúng ta đang ở vùng ngoại ô của Cự Thổ thành, một trong những thành trì cấp thấp nhất của Vũ Bạo quốc, ngài đi theo ta, chúng ta đi bộ khoảng 3 tiếng là sẽ tới thành.”
Minh Hùng nghe vậy thì nói
“Quá mất thời gian, ngươi cứ chỉ hướng đi, ta có cách đi nhanh hơn.”
Cô gái chỉ tay về phía bên phải bờ biển, ngay sau đó, Minh Hùng nắm lấy phần gáy áo của cô gái, xách nàng lên và
“Vèo!!!”
Minh Hùng cùng đưa cô gái chạy thẳng tới hướng được chỉ, mặc dù đã một lần thử qua tốc độ của Minh Hùng nhưng giờ cô gái kia vẫn không khỏi hồn siêu phách lạc với tốc độ này, chỉ khoảng gần 10 phút sau, Minh Hùng cùng cô gái đã thấy được bóng dáng Cự Thổ thành, Minh Hùng đặt cô gái xuống, nói
“Giờ mới nhớ ra là ta chưa biết tên ngươi, ta là Minh Hùng, còn ngươi?”
“Tiểu nữ là Hỏa Liên”
Hỏa Liên cứ tự xưng là “tiểu nữ” làm Minh Hùng rất khó xử hắn không còn cách nào khác đành mặc kệ nàng, Minh Hùng lại hỏi tiếp
“Vậy ngươi kể cho ta nghe về tên Quỷ Thử Lão Vương kia đi”
“Quỷ Thử Lão Vương tên thật là Triệu Tư hắn chính là người cai quản cả phía đông của Vũ Bá quốc, hắn đồng thời là em trai của Triệu Vinh, cẩu tể tướng của Vũ Bá quốc, dựa vào đó, Triệu Tư ỷ thế hiếp người, áp đặt các điều luật có lợi cho hắn lên những vùng hắn cái trị, không những vậy, hắn còn là kẻ đam mê nữ sắc, luôn cho người tìm kiếm những cô gái trẻ đẹp về phục vụ hắn, hắn đã làm hại không biết bao nhiêu thiếu nữ nhà lành, dân ở đây cũng đã tổ chức đấu tranh tuy nhiên lại bị Triệu Tư dùng quân triều đình đàn áp, sau đó hắn lại càng hung hăng, bóc lột của dân chúng mạnh mẽ hơn, dân chúng cũng gọi hắn là Quỷ Thử Lão Vương do khuôn mặt hắn giống như là một con chuột vậy. 3 ngày trước, tiểu nữ trên đường vô tình gặp phải hắn, bị hắn để mắt tới, hắn sai người mời tiểu nữ tới phủ của hắn nhưng tiểu nữ từ chối, hắn liền sai người tới nhà tiểu nữ, giết chết mẫu thân cùng đệ đệ của tiểu nữ, tiểu nữ may mắn thoát được nhưng cũng không còn ham muốn được sống nữa rồi.”
Minh Hùng nghe vậy thì ánh mắt trầm xuống, gàn giọng nói
“Nếu như những gì ngươi nói là thật thì tên Triệu Tư này vạn lần đáng chết, bình sinh ta ghét nhất là những tên cậy tiền cậy quyền, ham mê nữ sắc!”
Lúc này thì Minh Hùng cùng Hỏa Liên đã đi vào trong Cự Thổ Thành, hai người bước vào trong một quán trọ, Minh Hùng đặt một kim tệ lên bàn, nói
“Cho hai phòng hạng nhất”
Lãi bản thấy đồng kim tệ thì vẻ mặt cổ quái nói
“Ngươi đây là làm gì? Có tiền chúng ta mới có thể cho ngươi thuê phòng”
Minh Hùng chợt nhận ra mình đang ở một đại lục khác, đơn vị tiền tệ chắc chắn cũng khác rồi, hắn nhìn sang Hỏa Liên với ánh mắt dò hỏi, thấy nàng cũng lắc đầu, Minh Hùng liền định dẫn nàng ra ngoài, ngay lúc đó, lão bản cũng chú ý tới Hỏa Liên, nhìn thấy Hỏa Liên, lão bản bỗng giật mình, ngay sau đó thái độ thay đổi, nói
“Khách nhân hôm nay nếu không có tiền thì quán chúng ta cũng có thể để khách nhân ghi nợ, trả sau cũng được”
Thay đổi này sao mà thoát khỏi mắt Minh Hùng, hắn cười khẽ, thầm nghĩ
“Đến nhanh chút cho ta, ở thập thí tháp bị sư phụ hành hạ còn chưa được phát tiết, tiện tay có mấy tên này phải hảo hảo chăm sóc mới được.”
Lúc này Minh Hùng nói
“Tốt quá! Vậy cho chúng ta ghi sổ đi, sau này chúng ta sẽ trả.”
Sau đó Minh Hùng của Hỏa Liên lên phòng, Minh Hùng bảo nàng cũng cấp cho bắn thêm thông tin về nơi này, sau một hồi “truyền bá tư tưởng” rốt cuộc Minh Hùng cũng hiểu được đại khái về nơi này, Hạn Thiết đại lục đúng như tên gọi của nó, rất khan hiếm về kim loại, tuy vậy nó lại có rất nhiều linh thảo, bảo thụ, trước đây nơi này là do Vạn Trượng đại đế quốc cùng Thánh Thảo đại đế quốc cai trị, tuy nhiên, cách đây bảy năm, một người không biết từ đâu xuất hiện, dẫn đầu một tiểu quốc đứng lên chống lại Vạn Trượng đại đế quốc, trong khoảng thời gian bảy năm này vậy mà đã lật đổ được Vạn Trượng đại đế quốc vương triều! Ngay ba ngày trước, kẻ này đã tuyên chiến với Tháng Thảo đại đế quốc, ước chừng khoảng một tháng nữa thôi chiến tranh sẽ nổ ra! Tuy vậy, hoàng đế Thánh Thảo quốc lại không coi chuyện này ra gì, nghĩ rằng bọn chúng vừa đánh với Vạn Trượng đại đế quốc nên thực lực suy giảm, hiện hoàng thất chỉ lo ăn chơi, không đoái hoài gì tới chuyện này cả.