72
“Được rồi, vậy tên nhóc là gì?” Minh Hùng gặng hỏi
“Thưa sư phụ, đệ tử họ Vạn tên Tinh”
“Vậy, Vạn Tinh từ giờ ngươi theo ta, ta sẽ dạy ngươi tu luyện, nhưng ta nói trước, con đường tu luyện sẽ rất gian nan khổ cực, nhiều khi chỉ cần sơ sẩy liền mất đi tính mạng, ngươi chắc chắn muốn bước vào con đường này chứ?”
“Dù có gian nan cực khổ thế nào, đệ tử vẫn quyết chọn con đường này.”
“Tốt lắm! Vậy bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi một bản công pháp, học lấy nó sẽ có ích rất lớn cho ngươi.”
“Đa tạ sư phụ!”
Ngay sau đó, trong sự tò mò của Vạn Tinh, Minh Hùng đặt tay lên mi tâm của hắn (hắn ở đây chỉ Vạn Tinh), lập tức Vạn Tinh cảm thấy một dòng năng lượng kì quái chảy vào đầu mình, dòng năng lượng này ngay sau đó tản ra, bao trùm lên não hải của hắn, lập tức trong não hải hắn nhiều thêm một đoạn trí nhớ, đoạn trí nhớ này miêu tả một người đang liên tục thi triển quyền cước, ban đầu thì quyền cước người này thi triển nhìn rất rời rạc, yếu đuối nhưng càng về sau, sự kết hợp của từng cử động lại trở nên hợp lí, nhịp nhàng, tạo nên cảm giác quyền cước của người kia giống như một trận sóng thần, cứ dũng mãnh tiến đến, liên tục liên tục không gì có thể ngăn cản. Ngay khi Vạn Tinh còn đang mê muội trong những “cơn sóng thần” này thì Minh Hùng lên tiếng đánh thức hắn
“Đi thôi, sau này ta sẽ hưỡng dẫn thêm cho ngươi về bộ công pháp [Hải Thần Chi Kỹ] ta vừa truyền cho ngươi"
Ngay sau đó Minh Hùng dẫn Vạn Tinh quay trở về nhà trọ.
Vừa về tới phòng, Minh Hùng đã thấy có chuyện không hay, trong lúc hắn dẫn Vạn Tinh đi, có lẽ phòng trọ mà hắn cùng Hoả Liên “thuê” đã bị người khác thuê mất, tuy nhiên khị vị khách đó lên tới phòng liền thấy Hoả Liên, tất nhiên sau đó vị khách kia liền khiếu nại với lão bản của nhà trọ, Hoả Liên thì là phụ nữ chân yếu tay mềm muốn cũng không trốn đi đâu được liền gặp một trận chất vấn từ tên khách quan cùng lão bản nhà trọ.
“Nữ nhân kia, ngươi rốt cuộc là ai, có ý gì mà lại đột nhập vào quán trọ của ta?” Lão bản tức giận hỏi
“T...ta” Hoả Liên nhất thời không biết trả lời ra làm sao
“Hừ... nữ nhân này chắc chắn muốn ẩn náu ở trong đó, chờ đợi có ai tới thuê phòng thì sẽ hôi của, lão bản, nhà trọ của ngươi làm việc như thế này sao?” Tên khách nhân lên tiếng
“Không, chuyện này chắc chắn có hiểu nhầm, xin khách quan bình tĩnh, ta sẽ giải quyết ả ngay!”
Tên khách nhân này nhìn quanh thân thể Hoả Liên, lưỡi hắn thè ra liếm môi, nói
“Hừ, ta cho ngươi hai lựa chọn
Thứ nhất, đưa nữ nhân này cho ta xử lý và tiền thuê phòng của ta hôm nay các ngươi không được tính
Thứ hai, ta sẽ đem chuyện quán trọ các ngươi cài sẵn người để trộm đồ khách nhân, để nói cho toàn bộ nơi này biết!”
“T...thực sự ta không phải do quán trọ này cùa vào” Hoả Liên không muốn lão bản bị oan liền lên tiếng
“Đ...Đúng vậy, quán ta không hề liên quan gì đến nữ nhân này, khách quan người muốn làm gì ả ta thì làm, quán trọ của ta sẽ không can thiệp!”
Nghe đến đây thì Hoả Liên tái sầm mặt lại, nhìn vào lão bản quán trọ như muốn nói rõ lên
“Tại sao ngươi lại làm như vậy, ta đã giúp ngươi cơ mà?”
Hoả Liên thực sự vẫn quá ngây thơ, nàng không hiểu gì về cái xã hội này cả
Tên khách nhân kia nghe lão bản nói vậy liền nói
“Được rồi, chuyện hôm nay coi như ta không biết gì hết!”
Ngay sau đó hắn liền cầm lấy tay của Hoả Liên, lôi nàng thẳng vào trong phòng, tuy nhiên, vừa bước đến cửa phòng, tên khách nhân lại cảm thấy có gì đó là lạ
“Cổ của ta... sao lại mát vậy ta?”
Đưa tay lên cổ, hắn thấy cổ mình ướt nhẹp, lòng bàn tay hắn sau đó thì dính đầy các chất lỏng... máu! Tên khách nhân không kịp nói gì thêm liền chết ngay tại chỗ, Hoả Liên ở một bên thấy vậy cũng hoảng sợ, ngất theo.
Ngay sau đó, Minh Hùng từ phía sau đi tới, đỡ lấy Hoả Liên, đặt nàng lên trên giường, tiếp đó hắn lậy sạch tiền từ xác của tên khách nhân rồi vung tay tạo ra lửa thiêu huỷ cái xác, Minh Hùng đặt số tiền đó cũng với một tờ giấy bên cạnh Hoả Liên rồi cùng Vạn Tinh quay người bỏ đi, hắn cũng không biết vì hành động của hắn hôm nay mà sẽ khiến hắn vất vả trong tương lai.