Otaku Tại Tu Tiên Giới

Chương 71 - Sư Phụ!

71

Lao thẳng tới trước mặt Minh Hùng, cậu bé đưa chân lên liền tung ra một cú sút, hất thẳng lên cằm Minh Hùng, tuy nhiên, ngay khi cú sút gần chạm tới mục tiêu thì Minh Hùng lại nhẹ nhàng đảo người, dễ dàng thoát khỏi cú sút đó, có vẻ như không lường trước được tốc độ của Minh Hùng, tên nhóc này bị khựng lại liền một giây, nếu Minh Hùng ra tay lúc này, nó nhất định sẽ thúc thủ chịu trói! Tuy nhiên, Minh Hùng hắn lại muốn quan sát thêm tên nhóc này nên hắn không ra tay. Tên nhóc sau khoảng thời gian bất ngờ cũng đã lấy lại tinh thần, liền tung một chưởng nhằm hướng Minh Hùng mà tới, dù chỉ là một tên nhóc nhưng chưởng này của nó lại phát ra kình phong vù vù, cảm giác đầy mạnh mẽ, Minh Hùng tất nhiên không thể bị chưởng này đánh chúng, hắn nhẹ nhàng nhảy lui ra đằng sau, tên nhóc thấy vậy thì tức giận, khí thế bỗng chốc tăng lên, lập tức lao vào Minh Hùng tung ra quyền, cước liên tục, Minh Hùng vẫn có thể nhẹ nhàng né tránh những đòn này, nhưng hắn lại bị tên nhóc làm cho bất ngờ vì những đòn đánh của tên nhóc này rất giống với một bộ quyền pháp của Lăng Tiêu học viện mà hắn đã xem qua! Có vẻ như đã quan sát đủ lâu, Minh Hùng tiếp đó liền nhún chân một cái, lập tức bay ra sau lưng tên nhóc, dùng tay đập một cái vào gáy nó liền làm nó bất tỉnh, Minh Hùng tiếp đó xách tên nhóc lên vai, nói

“Có lẽ đây sẽ là một manh mối lớn!”

Ngay sau đó thì bỏ đi, để lại 3 tên đực rựa chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Về đến nhà trọ, Minh Hùng đưa Hoả Liên sang một phòng khác, sau đó dùng một thau nước, hất vào mặt đứa bé khiến nó lập tức tỉnh dậy, phải công nhận rằng đứa bé này phản ứng rất tốt, ngay khi vừa tỉnh dậy nó đã bật ra đằng sau, toàn thân vào tư thế chiến đấu.

Minh Hùng thấy vậy cũng phì cười, nhẹ nhàng nói

“Không cần cảnh giác thế đâu, ta chẳng có ý đồ gì với ngươi, chỉ là có chút chuyện cần phải hỏi ngươi thôi”

“Nếu chỉ có chút chuyện cần hỏi ta, tại sao ngươi lại động thủ với ta, rồi đưa ta tới nơi này?” Tên nhóc trả lời

“Hừ! Không phải ngươi là kẻ động thủ với ta trước sao? Đừng lo, nếu ta muốn giết ngươi thì giờ ngươi cũng đã không còn sống rồi.”

Tên nhóc nghe vậy cũng thấy có lí nhưng vẫn chưa thoát khỏi tư thế chiến đấu mà lại hỏi

“Ngươi muốn hỏi gì thì cứ hỏi, nhưng sau đó phải thả ta ra, đằng nào ta cũng chẳng có thứ gì quý giá cho ngươi đâu”

“Được rồi, ta chỉ muốn hỏi ngươi rằng: Ngươi là ai? Và võ thuật của ngươi là từ đâu mà ra?”

“Vấn đề này...ta không thể trả lời”

“Chắc chắn có việc khác thường!” Minh Hùng nghĩ

“Nếu ngươi không trả lời, ngươi sẽ không thể rời khỏi đây! Cũng đừng bắt ta phải ép ngươi trả lời, nó sẽ không nhẹ nhàng chút nào đâu!”

Rốt cuộc đứa trẻ này cũng chỉ như bao đứa trẻ khác, nghe Minh Hùng đe doạ như vậy thì mặt cũng đã tái mét rồi, tên nhóc cắn chặt môi đến mức bật máu rồi khó khăn thốt lên

“Ngươi phải hứa, hứa không được kể những gì ta nói cho bất kỳ ai! Ta biết ta cũng chẳng thể làm gì ngươi nếu ngươi tiết lộ cho người khác biết nhưng ta hy vọng ngươi vẫn là kẻ quân tử, nói được làm được”

“Ta trước giờ luôn là người quân tử, ngươi cứ nói ra đi, ta đảm bảo sẽ không để một người nào biết cả”

“Được rồi, t...ta là đại hoàng tử của Vạn Trượng đại đế quốc, cách đây không lâu, đất nước của ta đã bị “hắn” xâm lược, ta may mắn nhờ sự hi sinh của mẫu hậu cùng hoàng đệ mà chạy thoát, hiện tại lưu lạc tới đây thì cũng chẳng biết làm gì ngoài cướp bóc để sống qua ngày!”

Nói đến đây tên nhóc cũng đã rơm rớm nước mắt, lại nói tiếp

“Tên ác quỷ đó khi xâm chiếm Vạn Trượng đại đế quốc đã giết bao sinh linh vô tội, chỉ riêng Vạn Trượng Kinh thành đã bị hắn đồ sát hơn một nửa, ta trước khi chạy trốn có thấy được hắn ra tay một lần, dù binh lính có mạnh mẽ tới đâu, trang bị có cứng cáp thế nào thì dưới ma trảo của hắn đều bị bóp nát cả. Ta cũng thật nhục nhã, khi chạy trốn tới đây cũng bị bao kẻ khinh bỉ, chà đạp, tới mức mà phải dùng thứ võ công học lén được từ tên ác quỷ kia để tự vệ, nhiều lúc ta cũng muốn chết đi nhưng khao khát báo thù của ta lại không cho phép ta làm điều đó, ta vẫn sống, sống với mục đích báo thù mặc dù ta biết với sức mạnh của ta, đó là thứ ta không bao giờ có thể làm được”

Gạt nước mắt, tên nhóc này cố gắng giấu đi cảm xúc đè ép trong tim sau đó nhìn lên Minh Hùng và khá chắc là hắn sẽ bị bất ngờ bởi thông tin này, nhưng không, Minh Hùng bây giờ mặt lạnh tăm, nói đúng một câu

“Vậy ngươi có muốn sức mạnh không? Sức mạnh để có thể báo thù!”

“Ngươi tin ta sao? Ngươi không nghĩ ta nói dối ngươi ư??” Tên nhóc bất ngờ

“Sát khí ngươi phát ra khi nói về tham vọng báo thù, là thật!!!”

Tên nhóc lại nghi nghờ hỏi lần nữa

“Ngươi... thực sự có thể làm cho ta mạnh mẽ lên sao?”

Minh Hùng không nói gì mà chỉ ôm đứa bé lên vai, ngay sau đó dùng tốc độ “bàn thờ” lao ra bên ngoài, tới rìa tường thành, hắn thả cậu bé xuống, nói

“Xem đây”

Đưa tay lên, Minh Hùng đấm một quyền vào bức tường thành, ngay sau đó, tường thành đổ sụp!!! Những mảnh tường thành vỡ ra văng tới phía cậu bé là nó sợ hãi, tuy nhiên những mảnh tường thành này chưa kịp văng tới cậu bé thì đã bị một lớp màng trong suốt chặn lại, lúc này, trong khung cảnh tường thành sụp đổ thật hào hùng, Minh Hùng nói

“Hãy làm đệ tử của ta, ta có thể cho ngươi thứ sức mạnh còn hơn cả như vậy!!!”

Quỳ mọp xuống, nước mắt dàn dụa, tên nhóc hét lên

“Sư phụ!!! Cảm ơn người vĩ đã thu nhận con, con nhất định không làm người thất vọng!!!”

Bình Luận (0)
Comment