Yến Dực vung tay xé toạc mảnh vải, mái tóc đen như thác liền theo đó buông xuống, trút dài như dòng suối đêm.
Lòng bàn tay thô ráp chạm phải làn da tơ lụa lạnh lẽo, hắn nhấc vạt áo lên, lửa dục nhẫn nhịn đã lâu rốt cuộc sắp trào dâng, nhưng vào khoảnh khắc ấy, lại nghe dưới sách án vọng đến giọng nói của Tống Tri Huệ.
“Nếu nô tỳ ở thư phòng còn cần phải hầu hạ chuyện này, e rằng không đủ thời gian hoàn tất công vụ, khẩn xin Vương gia cho kéo dài kỳ hạn thêm mười ngày.”
Giọng Tống Tri Huệ tuy mềm nhẹ thong thả, thậm chí còn ẩn chứa đôi phần thỉnh cầu, nhưng rơi vào tai Yến Dực lúc này, lại chẳng khác nào một đòn khiêu khích — xưa nay chưa từng có ai dám cùng hắn nói chuyện theo cách ấy.
“Ngươi đang cự tuyệt cô?” Yến Dực vuốt nhẹ mái tóc trong tay, giọng nói nghe ra đã rõ ràng lộ vẻ tức giận.
Lưu ma ma từng dạy rằng, nếu có chuyện cần nhờ người, thì hãy mở miệng vào lúc hắn đang cao hứng, lại phải nắm chắc mức độ cho chuẩn, đúng lúc hắn đang gấp gáp muốn p.hát ti.ết, chỉ cần nói ra, hắn ắt sẽ gật đầu chấp thuận.
Khi còn ở bên Triệu Lăng, Tống Tri Huệ từng thử qua cách này. Lưu ma ma quả thật không sai — Triệu Lăng chưa bao giờ chối từ.
Nàng biết Yến Dực không phải hạng nam nhân tầm thường, có lẽ cách ấy với hắn vô dụng, nhưng nàng vẫn muốn đánh cược một lần. Nào ngờ đã đến nước này, hắn vẫn có thể khắc chế được.
“Nô tỳ không dám cự tuyệt Vương gia, chỉ là…”
“Cút.”
Yến Dực hất mái tóc khỏi tay, lại một lần nữa thắt đai lưng, vạt áo rũ xuống.
Động tác của hắn chẳng nhanh chẳng chậm, giọng nói cũng bình thản như nước, nhưng chính sự thản nhiên đó lại khiến người sau lưng không rét mà run.
“Ngươi thật sự nghĩ cô không thể không có ngươi sao?”
Dứt lời, hắn gỡ cuốn thư trên đầu Tống Tri Huệ xuống, giơ tay ném thẳng vào chậu than như thể chỉ cần chạm vào da thịt nàng, nó liền trở nên ô uế không chịu nổi.
“Dương Tâm Nghi.” Hắn khẽ niệm tên húy của nàng, đưa tay rút tờ giấy nàng đặt trước mặt, chỉ liếc qua một lần rồi cũng ném vào lửa, “Trên đời này, chưa từng có ai dám toan tính với cô. Đến thứ này, cô cũng chẳng ngại để nó thất truyền.”
Chưa đợi Tống Tri Huệ kịp mở lời, hắn đã cất giọng gọi to: “Lưu Phúc.”
“Về sau không được phép để cô thấy nàng nữa. Nếu nàng tự tiện tìm đến, cứ đánh hai mươi trượng trước đã.”
Hai mươi trượng đánh xuống, đủ lấy nửa cái mạng người.
Lưu Phúc nghe ra Vương gia thật sự tức giận, vội vàng lĩnh mệnh, đưa Tống Tri Huệ ra ngoài.
Hắn ta cũng không rõ rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Theo lý mà nói, ba ngày liên tiếp Vương gia đều giữ nàng bên mình, đủ thấy nàng đã lọt vào mắt người. Cớ sao đột nhiên lại ban lệnh tuyệt tình đến vậy?
Hai người vừa ra đến sân trước, liền tình cờ chạm mặt Yến Tín.
Trên mặt Tống Tri Huệ vẫn còn vương nét mực, tóc tai tán loạn sau lưng. Nàng cúi đầu hành lễ, giọng khàn khàn như gió thoảng, nơi đuôi mắt dường như vẫn còn đỏ hoe.
Yến Tín vốn rất muốn hỏi nàng đã xảy ra chuyện gì, nhưng ngại có Lưu Phúc đứng bên cạnh, đành chỉ cản lời, chuyển sang hỏi:
“Công công định đi đâu vậy?”
Lưu Phúc cúi mình hành lễ, cười đáp:
“Lão nô đang đưa Tống nương tử hồi Tây Uyển.”
Yến Tín gật đầu:
“Vậy phiền công công vào trước bẩm báo, ta có việc cần tấu với phụ vương.”
An Thái Hiên vốn dĩ không phải không có người khác có thể vào truyền báo, nhưng Yến Tín đã đích danh chỉ định, Lưu Phúc cũng không tiện từ chối. Hắn vừa định gọi người đến dẫn Tống Tri Huệ đi, thì đã nghe Yến Tín cau mày, lộ ra vẻ không kiên nhẫn:
“Bảo nàng đứng đây đợi, ngươi còn không mau đi!”
“Cái này… Ai, vâng, nô tài lập tức đi.”
Lưu Phúc dặn dò Tống Tri Huệ chớ đi đâu, đoạn xoay người, vung phất trần bước vào nội viện.
“Ngươi làm sao vậy?”
Yến Tín lùi ra khỏi tầm mắt đám hạ nhân, hạ giọng hỏi nhỏ.
“Nô tỳ không sao…”
Tống Tri Huệ càng cúi đầu thấp hơn, đuôi mắt đỏ hoe, hàm răng trắng ngà cắn khẽ bờ môi đỏ thắm, bộ dáng như chẳng dám nói ra điều gì.
Nô tỳ?
Yến Tín không khỏi nghi hoặc. Nàng rõ ràng đã là người trong phủ, sao còn tự xưng nô tỳ? Lại chẳng phải có lời đồn nói nàng được nghĩa phụ ân sủng liên tiếp hai ngày đó sao? Cớ gì lúc này lại mang dáng vẻ như vừa bị hành hạ?
Nghĩ đến cảnh tượng ban sáng ở giáo trường, lòng nghi ngờ trong Yến Tín càng sâu. Hắn thật sự muốn hỏi cho rõ ràng:
“Ngươi và…”
Lời vừa mới thoát ra khỏi miệng, đã thấy Lưu Phúc hối hả trở lại, bước chân rảo nhanh. Yến Tín đành nuốt xuống, thôi không hỏi nữa, dời mắt nhìn đi nơi khác.
Song, hình ảnh Tống Tri Huệ tóc tai tán loạn, mắt đỏ cúi đầu, vẫn không chịu rời khỏi tâm trí hắn. Đứng ngoài thư phòng, hắn hít sâu vài hơi, ép bản thân bình ổn lại, sau đó mới đẩy cửa bước vào.
Làm phụ tử nhiều năm, vừa bước chân qua cửa, Yến Tín liền nhận ra phụ vương tâm trạng bất ổn. Tuy vẻ mặt Yến Dực nhìn qua bình tĩnh, nhưng trong đáy mắt đã ẩn tàng lửa giận.
Yến Tín cẩn thận tiến lên hành lễ, vừa ngẩng đầu liền thấy án thư hỗn độn, lại thoáng liếc mảnh lụa màu lam bị xé rách vương trên nền đất, trong đầu lập tức hiện lên bóng dáng Tống Tri Huệ.
“Có chuyện gì?”
Giọng trầm lạnh của Yến Dực cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn.
Yến Tín lập tức cụp mắt, nuốt khan một ngụm nước bọt:
“Nhi thần… nhi thần muốn tấu việc tu sửa đại đập. Nếu quốc khố không đủ, vậy có thể hạ chỉ tới các địa phương, lấy số thuế hàng năm làm căn cứ, áp dụng hạn ngạch nộp cống để bổ sung.”
“Có ích lợi gì?”
Yến Dực hỏi.
Yến Tín bình tĩnh phân tích:
“Năm xưa triều đình từng nâng cao thuế khóa toàn quốc, khiến dân chúng oán thán. Nếu nay hạ lệnh theo tình hình thực tế từng nơi, để địa phương tự tìm cách bổ sung, dân chúng sẽ chỉ oán trách quan lại địa phương, không đổ lỗi lên triều đình. Dù địa phương dùng thủ đoạn gì để gom tiền, trước mắt cũng có thể giải quyết được nạn hạn hán ở Giang Nam.”
“Ý ngươi là muốn chuyển áp lực từ triều đình xuống địa phương?”
Yến Dực ngẩng mắt nhìn hắn, “Ngươi cũng biết, một khi địa phương nóng lòng thượng cống, ắt sẽ bức ép dân đen?”
Yến Tín bước lên trước, đáp:
“Nếu nơi nào dân tình oán than, triều đình có thể phái người điều tra, tùy tình hình mà miễn chức hoặc giáng chức quan lại địa phương. Như thế, dân chúng sẽ chỉ trách địa phương, không oán đến triều đình.”
Nói rồi, hắn chắp tay hướng về phương Lạc Dương:
“Lâu dần, bá tánh còn sẽ cảm kích triều đình đã vì họ trừng phạt tham quan.”
“Ai là người bày ra chủ ý này cho ngươi?”
Yến Dực khẽ cong khóe môi, nụ cười khiến người ta khó phân định hỉ nộ.
Yến Tín do dự một thoáng, rồi đáp:
“Là… là nhi thần tự mình nghĩ ra…”
Yến Dực cười trầm thấp:
“Nếu mưu kế này là do bất kỳ kẻ nào trong nhóm trí sĩ hiền tài đưa ra, hôm nay cô đã sai người chém đầu hắn rồi.”
Chân Yến Tín mềm nhũn, đầu cúi càng thấp:
“Nhi thần..."
Chưa đợi hắn kịp lên tiếng, Yến Dực đã lạnh giọng ngắt lời:
“Nếu khắp nơi đều sinh lòng oán thán, vậy Yến Tín ngươi tính toán đem toàn bộ quan viên địa phương Đại Đông thay máu một lượt sao?”
“Nhi thần biết sai, nhi thần chỉ là—”
“Giả như Duyện Châu dấy lên dân biến, đến khi ấy là giết ngươi để bình ổn dân tâm, hay là giết cô?”
“Nhi…”
“Cút.”
Yến Dực hoàn toàn không muốn nghe thêm. Hắn thật không hiểu nổi—đứa con trai thông tuệ lanh lợi ngày nào, vì cớ gì nay lại thành ra nông nỗi này?
Yến Tín bị quở trách đến mặt đỏ bừng, thân người quỳ rạp xuống đất.
Đây vốn là kế sách hắn nghiền ngẫm suốt bao ngày mới dám tấu lên, còn từng thỉnh giáo không ít môn khách trong phủ, xác định không sai mới có can đảm đến gặp phụ vương.
Nào ngờ lại bị mắng đến không đáng một đồng.
Nhìn hắn quỳ gối trên mặt đất, dáng vẻ uất ức mà bạc nhược, không còn lấy một chút khí phách, lòng Yến Dực càng thêm bốc hỏa. Hắn thuận tay nhấc nghiên mực ném thẳng về phía Yến Tín:
“Còn không cút đi?!”
Ngay cả tránh cũng không dám tránh, như thế mà cũng xứng làm nhi tử của Tĩnh An Vương?
Lửa giận trong mắt Yến Dực mỗi lúc một nồng.
Vai trái Yến Tín hứng trọn cú ném, đau nhói, nhưng vẫn không dám rê.n rỉ. Hắn chỉ khẽ cau mày, rồi đứng dậy hành lễ thật sâu, lúc này mới xoay người rời đi.
Ra đến ngoài thư phòng, dưới ánh mắt soi mói của đám hạ nhân trong viện, Yến Tín từ từ đứng thẳng lưng. Nhục nhã từ phụ vương, hắn đã sớm quen thuộc đến mức tê dại, người khác có chê cười, cũng chẳng khiến hắn động tâm nữa.
Hắn cất bước rời đi, khóe mắt thoáng liếc thấy vết mực loang trên vai áo, bất giác lại nhớ đến Tống Tri Huệ—vừa nãy khi gặp hắn, nàng đuôi mắt hoe đỏ, cắn môi không dám nói gì.
Chính nàng đã khiến nghĩa phụ thất bại trong kế sách với U Châu. Nghĩa phụ tất nhiên hận nàng đến tận xương tủy, sao có thể còn sủng ái?
Hơn nữa, nghĩa phụ từng dùng cung tiễn bắn nàng. Khoảng cách xa đến thế, ba mũi tên cùng lúc phát ra—bất luận có nói đến chuyện người có bắn trật hay không, nếu chẳng may nổi lên một trận gió, nàng e đã mất mạng tại chỗ.
Một người thật lòng sủng ái, sao có thể đem nàng đặt dưới hiểm cảnh như thế?
Yến Tín không tin.
Nghĩ tới đây, hắn dần hiểu rõ—nghĩa phụ chỉ là gọi nàng đến bên cạnh để tra xét, hành hạ mà thôi.
Nhất định là như vậy.
Một nữ tử yếu đuối như nàng, sao có thể chịu nổi?
Vừa suy nghĩ, vừa bước chân, lúc ngẩng đầu lên, Yến Tín đã bất giác đi đến trước Tây Uyển.