Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 22

 

Giờ phút này, Tống Tri Huệ đã trở về Hàng Tuyết Hiên.

Khác hẳn với tối qua, hôm nay nàng không có tấm thảm mỏng để che chắn, dọc đường đi rất nhiều người đều thấy được dáng vẻ chật vật của nàng.

Một vài kẻ không có việc gì, thích xem náo nhiệt, liền sai tỳ nữ cố ý tới Hàng Tuyết Hiên thăm dò tin tức, nhưng tiếc là trong viện không có ai chịu mở miệng.

Vân Thư đương nhiên không cần phải nói, nàng ấy thận trọng đến mức như cái thùng sắt kín mít.

Có người thật sự tò mò, ngăn cản An Bình, còn nhỏ giọng gọi là tỷ tỷ, còn đưa bạc cho nàng ta, muốn biết hôm nay Tống Tri Huệ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì tại An Thái Hiên.

An Bình nhận bạc, cười khanh khách lắc đầu đáp: “Nhân gia là chủ tử, sao có thể nói cho ta biết.”

Mà thực ra, nàng ta cũng thật sự không biết.

Tuy nhiên, An Bình vốn dĩ là người nhanh trí, sợ người khác hiểu lầm rằng Tống Tri Huệ thất sủng, lại xem thường Hàng Tuyết Hiên, từ đó nàng ta đến cả sinh hoạt thường ngày có khó bề xoay sở, thế nên lại cố ý thở dài: “Nói thật, tính tình Vương gia đâu phải chúng ta có thể đoán được, mỗi lần Tống nương tử về, đều là dáng vẻ như vậy…”

An Bình nói không sai, từ lần đầu tiên nàng thấy Tống Tri Huệ, đã là một bộ mặt xám mày tro. Mấy lần sau từ An Thái Hiên trở về, tuy không đến nỗi tệ, nhưng những người này không phải không thấy được.

Nghe nàng ta nói như vậy, đám tỳ nữ đều cảm thấy rất có lý, có thể là Vương gia có sở thích riêng biệt, mà không phải là Tống nương tử đã thất sủng.

Có một tỳ nữ nhỏ giọng nói, “Nếu thật sự có chuyện gì, Vương gia có thể để nàng giữ mạng sao?”

Nhớ lại những chuyện nhiều năm trước, khi còn có những phi tần bò lên giường Vương gia, lại nghĩ đến mấy ngày trước đây Liễu Khê và Tần ma ma, An Thái Hiên vốn dĩ chẳng phải nơi có lòng từ thiện.

Đến tối, ngoài viện cuối cùng cũng yên tĩnh.

Tống Tri Huệ lại ở trong phòng đứng ngồi không yên, không biết nên mặc quần áo chờ hay là cởi áo đi ngủ.

Ban ngày ở thư phòng, nàng chọc giận Yến Dực. Lẽ ra, Yến Dực sẽ không gọi nàng đến trước mặt để bôi thuốc nữa, nhưng Yến Dực tính tình thất thường, ai có thể đoán ra được?

Vạn nhất hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện này, gọi nàng qua, nếu nàng chậm chạp mặc quần áo trang điểm, hắn lại trách nàng cố tình kéo dài, còn nếu nàng hoảng hốt trang điểm vội vàng, hắn lại nghĩ nàng có ý đồ quyến rũ. Tóm lại, chỉ cần hắn không vừa lòng, luôn có thể tìm ra lỗi.

Đã qua giờ Hợi, Tống Tri Huệ thật sự cảm thấy bối rối, nàng quyết định bỏ cuộc, đứng dậy cởi áo, nhưng đúng lúc này, trong viện có tiếng bước chân, là Triệu ma ma đến gọi nàng.

Vân Thư nghe thấy tiếng, đi mở cửa, Tống Tri Huệ liền khoác xiêm y lên, đi ra ngoài.
“Tống nương tử còn chưa ngủ sao?” Triệu ma ma mặt mày xin lỗi, “Lão nô sợ quấy rầy giấc ngủ của ngươi, nhưng vừa lúc có việc này.”

Nói rồi, bà đưa cho Vân Thư một vật trong tay, “Đây là Ngọc Lộ Tiêu Ngân Cao tốt nhất, nương tử nhớ đúng giờ mà bôi thuốc, phải chăm sóc vết thương cho tốt.”

Tống Tri Huệ tiến lên cảm ơn, “Làm phiền ma ma chạy một chuyến.”

Triệu ma ma cười vẫy tay, mệt mỏi ra về.

Tống Tri Huệ suy nghĩ, có lẽ Yến Dực không tính để nàng bôi thuốc trước mặt nữa. Nàng nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi nhận thuốc, ánh mắt lại hơi nhíu lại.

Thuốc trong bình này trông khác hẳn với bình thuốc trước.

Tống Tri Huệ mở nắp, thuốc mỡ trên mặt còn mới, không có dấu hiệu đã qua sử dụng, nhưng lạ thay, có một chữ nhỏ mờ mờ được in lên trên đó.

Tống Tri Huệ nhìn kỹ dưới ánh đèn, chữ “Tin” rõ ràng khắc trên mặt thuốc.

Sáng nay, Yến Tín ghé nghỉ chân chốc lát bên ngoài Tây Uyển, cuối cùng lại chẳng làm gì cả, chỉ xoay người trở về viện của mình. Hắn tưởng đó chỉ là phút chốc thất thần, nào ngờ cả một ngày dài, hình bóng Tống Tri Huệ cứ lặng lẽ lởn vởn trong tâm trí.

Khi thì là dáng nàng cúi người lau rửa bên dòng suối, khi lại là bộ dạng dịu dàng e thẹn lúc đối đáp cùng hắn, mà khiến hắn bận lòng nhất, vẫn là dáng vẻ nàng cúi đầu chịu khổ ở An Thái Hiên, rõ ràng muốn nói lại không dám thốt lời...

Cuối cùng, Yến Tín không kìm được, sai người đưa sang cho nàng một hộp Ngọc Lộ Tiêu Ngân Cao.

Người mang thuốc đến là một tiểu đồng thân cận bên cạnh Yến Tín, Triệu ma ma là người tiếp nhận. Có điều, tiểu đồng kia chỉ nói dược này đưa đến Hàng Tuyết Hiên, không nhắc đến Tống Tri Huệ, lại càng không đề cập đến Yến Tín.

Lăn lộn trong vương phủ nhiều năm, ai nấy đều là người từng trải, lấy sự việc của Tần ma ma làm răn, Triệu ma ma càng thêm cẩn trọng. Bà hiểu ý, khi mang thuốc mỡ đưa tới tay Tống Tri Huệ, cố ý không nói rõ là ai phái người đưa đến. May sao Tống Tri Huệ cũng không truy hỏi.

Lúc này, nhìn hàng chữ nhỏ khắc nơi nắp bình, Tống Tri Huệ lặng lẽ khép lại.

Chỉ có thể là tâm tính của một thiếu niên chưa từng trải sự đời, mới cẩn thận đến mức này.

Ba ngày kế tiếp, Tống Tri Huệ chưa từng bước ra khỏi Tây Uyển, Lưu Phúc cũng không đến tìm, nàng lại chẳng dám mạo muội tự ý rời đi.

Lời đồn vẫn âm thầm truyền lan, nhưng chỉ dám thì thào ngoài sân, nghĩ đến kết cục của Liễu Khê, ai còn dám nói năng trước mặt Tống Tri Huệ?

Chỉ riêng Triệu ma ma là không những không tỏ vẻ xa cách, trái lại càng thêm thân thiết.

Hôm qua sai người khiêng đến mười chậu hoa cỏ đặt trước hiên Hàng Tuyết, hôm nay lại cho người thay giấy dán cửa sổ, nghe nói ngày mai còn muốn đưa thêm một chậu than sưởi.

Ngay cả Cố Nhược Hương cũng bắt đầu sinh nghi. Những thứ kia vốn đã vượt quá phần lệ thông thường dành cho cơ thiếp, Triệu ma ma tất nhiên không dám tự mình làm chủ. Phía sau chuyện này, rõ ràng là có người âm thầm chỉ đạo.

Cố Nhược Hương đoán rằng hẳn là Vương gia phân phó. Tống Tri Huệ chỉ cười nhạt không nói, miễn Triệu ma ma không nhắc tới, nàng liền cũng chẳng hỏi đến.

Mãi đến ngày lập đông, người sau bức màn rốt cuộc cũng xuất hiện.

Sau bữa trưa, Tống Tri Huệ như thường lệ cùng Vân Thư dạo quanh ngoài viện.

Vừa mới rời khỏi Hàng Tuyết Hiên, liền chạm mặt Triệu ma ma.

“Nương tử đến phủ đã hơn hai tháng, chắc vẫn chưa quen thuộc nhiều nơi lắm?” Triệu ma ma đề nghị dẫn nàng ra ngoài Tây Uyển dạo một vòng tiêu thực sau bữa ăn.

Tống Tri Huệ tất nhiên thuận theo, cùng bà ta thong thả bước ra Tây Uyển. Dọc đường, Triệu ma ma vừa đi vừa giới thiệu, càng đi càng lệch hướng, đến độ ngay cả Vân Thư cũng bắt đầu thấy lạ lẫm.

Mãi đến khi bà dẫn hai người đến một khu vườn vắng bên ngoài, mới dừng lại.

“Ai da!” Triệu ma ma khẽ vỗ trán, “Nhìn đầu óc lão thân này xem, còn có việc quan trọng cần lo liệu, sao lại đi theo nương tử đến tận đây.”

Tống Tri Huệ lập tức phụ họa: “Vậy ma ma cứ yên tâm đi lo việc.”

Triệu ma ma liếc mắt nhìn vào trong vườn, cười nói với nàng: “Được, nơi này cảnh sắc cũng không tồi, nương tử cứ tùy ý ngắm cảnh, lão nô xin cáo lui trước.”

Triệu ma ma vừa đi, Tống Tri Huệ cố ý đứng ngoài chờ một lát, rồi mới chầm chậm bước vào.

Hai bên con đường đá nhỏ, từng hàng sồi xanh lặng lẽ tắm mình trong ánh nắng trưa rực rỡ, nhuộm một tầng sắc vàng nhạt dịu dàng lan dần vào trong viện.

Khu vườn này bài trí thanh nhã, giữa viện dựng một đình đá nhỏ.

Trong đình có người ngồi, vừa thấy bóng vàng nhạt xuất hiện, liền đứng dậy nhìn về phía này.

Dưới ánh nắng chan hòa của chính ngọ, dáng hình thiếu nữ đang độ hoa niên mười tám mười chín tuổi, nhất tiếu nhất cử đều khơi dậy rung động trong lòng người.

Thấy rõ người trong đình là Yến Tín, Vân Thư lập tức dừng bước, vẻ kinh ngạc thoáng hiện. Tống Tri Huệ lại không mảy may biến sắc, chỉ nhẹ giọng dặn dò nàng đứng chờ ở giao lộ, rồi chậm rãi tiến về phía đình.

Chưa kịp bước lên bậc thềm, nàng đã dừng lại, đứng bên ngoài cúi mình hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Tín công tử.”

Giọng nói mềm mại như làn nắng giữa trưa, khiến lòng người vô thức sinh ra một luồng ấm áp.

Yến Tín đưa tay ra hiệu cho nàng đứng dậy, lại mời nàng vào trong đình ngồi, chỗ ghế đá ấy đã được đặt sẵn một tấm đệm mềm.

Tống Tri Huệ mím môi, vẻ mặt như bị kinh hãi, không dám ngồi xuống.

“Sao không ngồi?” Yến Tín lấy làm nghi hoặc.

Tống Tri Huệ cúi đầu thấp giọng: “Nô tỳ… nô tỳ thân phận thấp hèn, sao dám cùng công tử ngồi chung một chỗ…”

Yến Tín lập tức nhíu mày: “Ai nói ngươi thấp hèn?”

Tống Tri Huệ khẽ mím môi, liếc mắt nhìn về phía cửa vườn, hàng mi dài cụp xuống càng thêm thấp, “Ở An Thái Hiên... trước nay đều là quỳ mà nghe lệnh...”

Nàng chưa nói rõ, nhưng Yến Tín đã lập tức hiểu được — là phụ vương hắn từng nói nàng thân phận thấp hèn.

Yến Tín hơi ngẩng cằm, khuôn mặt nghiêm nghị, “Chớ để tâm lời người khác. Nơi đây chỉ có ta và ngươi, cứ yên lòng ngồi xuống.”

Tống Tri Huệ ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo vài phần cảm kích. Vừa chạm phải ánh mắt hắn, lòng như chấn động một khắc, nàng bối rối tránh đi, rồi chậm rãi ngồi xuống.

“Cớ sao khi gặp ta lại không lấy làm kinh ngạc?” Yến Tín ngỡ là do Triệu ma ma nhiều lời.

Tống Tri Huệ khẽ cong môi, “Nô tỳ đã đoán được... sẽ là công tử.”

“Oh?” Yến Tín nhướng mày, “Ngươi dựa vào đâu mà đoán thế?”

Tống Tri Huệ liếc nhìn hắn, giọng còn thấp hơn, mềm hơn, “Trong phủ Tĩnh An này, chỉ có công tử... mới đối xử với ta dịu dàng đến vậy.”

Yến Tín vẫn là thiếu niên, hơn nữa là thiếu niên chưa từng trải việc đời, bị phụ vương quản giáo chặt chẽ, nghe một câu mềm mại như vậy từ miệng nàng, hai tai hắn lập tức đỏ bừng.

Nhận ra mình thất thần, Yến Tín ho nhẹ một tiếng, rũ mắt, chỉ tay vào bàn cờ trước mặt: “Hôm nay ta đến, thật ra là muốn cùng ngươi luận bàn cờ nghệ.”

Phụ vương nói nàng kỳ nghệ cao siêu, vậy thì hắn tìm nàng học cờ cũng là chuyện chính đáng.

Tống Tri Huệ gật đầu, đưa tay nhón một quân cờ đen. Móng tay sơn đỏ tươi lướt qua mặt bàn cờ, nổi bật vô cùng khiến Yến Tín không nhìn cũng chẳng được.

Hắn đánh cờ rõ ràng không phải đối thủ của nàng, nhưng Tống Tri Huệ cũng chẳng hạ thủ quá nặng, y như đêm ấy tại Xuân Bảo Các, nàng âm thầm nhường nước, chỉ thắng hắn vào lúc cuối.

Khi quân cờ đã rơi hơn nửa bàn, Tống Tri Huệ rõ ràng cảm giác được tâm trí Yến Tín hôm nay chẳng hề đặt vào trận cờ.

“Thuốc mỡ kia... dùng có tốt chăng?” Cuối cùng không nhịn được nữa, Yến Tín hạ một quân rồi tùy ý hỏi.

Tống Tri Huệ đã đoán trước hắn sẽ nhắc đến chuyện này. Nàng lấy lọ thuốc từ trong tay áo, nâng bằng cả hai tay, “Nô tỳ chưa dùng.”

Yến Tín kinh ngạc: “Sao lại không dùng?”

Tống Tri Huệ cẩn cẩn dực dực mở nắp, đưa đến trước mặt hắn, “Trên mặt bình có khắc chữ... nếu ta bôi thuốc, chữ ấy e là phai mất...”

Nhìn nàng như nâng báu vật, động tác nâng niu ấy khiến lòng Yến Tín mềm ra như tơ mỏng, lại thấy ngứa ngáy chẳng hiểu vì sao.

“Cứ dùng đi, lọ thuốc ấy là ta đặc biệt sai người chuẩn bị cho ngươi.” Yến Tín chăm chú nhìn gương mặt nàng ửng đỏ, hồi lâu không thể rời mắt.

“Kia... công tử sao biết nô tỳ bị thương?” Tống Tri Huệ vừa hỏi, vừa vén tay áo, trước mặt Yến Tín bắt đầu bôi thuốc.

Khác hẳn lần ở trước mặt Yến Dực, khi ấy nàng chỉ đơn giản chấm thuốc vào vết thương. Nhưng lúc này, nàng lại cố ý nhuộm nhạt đầu móng tay đỏ, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay thoa thuốc, chậm rãi miết từ trên xuống dưới theo vết thương, rồi lại vẽ vòng tròn xoa dịu.

Tầm mắt Yến Tín từ gương mặt nàng dời xuống cánh tay trắng ngần, rồi lại nhìn vết thương kia, nơi thuốc mỡ dần dần thấm qua da thịt. Dưới đáy lòng hắn, như có làn tơ mỏng lượn lờ, ngưa ngứa.

“Ngày ấy nghĩa phụ gọi các ngươi đến An Thái Hiên, ta đang ở gần đó, nghe thấy...” Yến Tín chậm rãi thu tầm mắt về, lại nhìn lên khuôn mặt nàng, “Ta vốn đã định đưa thuốc sớm cho ngươi, nhưng mấy ngày ấy... nghĩa phụ luôn gọi ngươi, ta nghĩ có lẽ người đã đưa thuốc, nên không muốn làm điều thừa.”

Tống Tri Huệ đang dùng đầu ngón tay xoa thuốc khựng lại một chút, rồi cũng ngước mắt nhìn hắn, “Vương gia... sao có thể ban thuốc cho nô tỳ?”

Người như Vương gia, cùng lắm cũng chỉ bảo nàng bôi hai ngày thuốc, chưa từng nói đến ban thưởng. Như Yến Tín, mới là người bình thường có tình người.

Yến Tín bưng chén trà đã nguội lạnh, như sực nhớ điều gì liền buột miệng: “Bên ngoài đều truyền nhau rằng nghĩa phụ sủng ái ngươi, ta cũng tưởng vậy. Không ngờ hôm ấy nhìn thấy ngươi, lại thấy bộ dạng thê thảm đến thế.”

Trước kia hắn vốn không dám lén hỏi đến việc của nghĩa phụ, nhưng lòng tò mò lấn át nỗi sợ, hắn bèn thử thăm dò một phen.

Dù sao, hắn là vì quan tâm Tống Tri Huệ, chứ không phải vì muốn tra xét phụ thân, chuyện này cũng là lẽ thường.

Tống Tri Huệ tự nhiên nghe ra được ý hắn, cũng không làm khó, chỉ thẳng thắn nói rõ.

Nàng cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi giày, nhẹ giọng nói: “Nô tỳ thân phận đê tiện, Vương gia tránh còn không kịp, há dám vọng tưởng được sủng ái...”

Yến Tín ngẩng mắt nhìn nàng.

Chỉ thấy Tống Tri Huệ rút ra khăn thêu, khẽ lau khóe mắt đã ửng hồng, thì thầm: “Mỗi lần đến An Thái Hiên, nô tỳ đều cảm thấy sợ hãi...”

“Sợ? Nghĩa phụ... nghĩa phụ người chẳng phải đối đãi ngươi...” Yến Tín lỡ lời, luống cuống đổi lại, “Hắn... hắn đều làm những gì?”

Tống Tri Huệ cúi đầu càng thấp, nhỏ giọng đáp: “Nô tỳ chỉ là quỳ nghe dạy, còn Vương gia... thì làm việc của người.” 

 
Bình Luận (0)
Comment