Yến Tín cảm thấy mình quả nhiên không đoán sai. Nghĩa phụ hắn, nữ nhân như thế nào mà người chưa từng gặp qua? Ngay cả Thánh thượng còn từng nói, chỉ cần người ấy vừa mắt ai, chỉ cần mở lời, lập tức sẽ ban hôn cho hắn. Ấy vậy mà bao năm qua, người vẫn luôn lắc đầu xua tay, chẳng màng nữ sắc. Một người như thế, tất nhiên sẽ không dễ dàng động tâm với Tống Tri Huệ.
Huống hồ, dáng vẻ tiều tụy rối bời hôm ở Giáo Trường, khi nàng gần như cận kề cái chết, hắn đều thấy hết trong mắt.
Còn cả vết mực lem trên má nàng hôm ấy… Nghĩ đến cảnh Yến Dực giận dữ ném nghiên mực về phía nàng, hắn cũng phần nào đoán được nguyên cớ. Hẳn là sau một trận khiển trách, trong cơn tức giận, người đã quăng đồ về phía nàng.
Nghĩ tới đó, Yến Tín lặng lẽ trầm mặc.
Người đời đều tưởng rằng hắn trở thành nghĩa tử của Tĩnh An Vương, tất sẽ được hưởng vinh hoa phú quý không tận, nhưng có ai biết những năm qua hắn đã sống thế nào?
Lời Tống Tri Huệ nói không hề sai. Nghĩa phụ hắn, chỉ cần mở miệng đã khiến kẻ khác khiếp sợ. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong tiếng khen ngợi của tộc nhân, thế mà từ khi vào phủ Vương gia, ngày nào cũng là những lời chê bai, trách phạt và sự nhục nhã đếm không xuể.
Một lúc lâu sau, Yến Tín khẽ thở dài, dịu giọng dặn dò:
“Vương gia tính tình nghiêm khắc, sau này nếu còn phải hầu cận bên người, ngươi nhất định phải cẩn trọng từng chút.”
Tống Tri Huệ ngượng ngùng đáp:
“Nghĩ đến… chắc là cũng không còn ‘sau này’ nữa. Nô tỳ hèn mọn, đã làm chọc giận Vương gia, bị hạ lệnh không được bén mảng tới An Thái Hiên.”
Nhớ lại mấy ngày nay nghĩa phụ quả thực không cho gọi Tống Tri Huệ, Yến Tín lại cảm thấy nhẹ lòng hơn phần nào, dịu dàng an ủi:
“Chớ nên tự xem nhẹ mình. Xuất thân mỗi người, vốn chẳng thể do mình định đoạt.”
Nói rồi, hắn lại ngẩng đầu nhìn về phía bàn cờ:
“Ta chưa từng gặp nữ tử nào thông tuệ như ngươi. Sau này nếu có dịp cùng nhau đánh cờ, ngươi đừng nhường ta. Ta thật lòng muốn học hỏi, để mai này khi đánh cờ với Hồng Thụy, xem hắn còn dám vênh váo tới đâu.”
Dựa vào việc nghĩa phụ xem trọng mình, Hồng Thụy xưa nay chưa từng để hắn vào mắt.
Nghĩ tới đây, lòng Yến Tín lại nổi lên một cơn bực dọc.
Hai chữ "sau này" mà Yến Tín vừa nói, tuyệt không phải lời nói suông. Những ngày kế tiếp, hắn quả thật mượn cớ chơi cờ mà thường xuyên gọi Tống Tri Huệ đến, cùng nàng đối ẩm luận cờ.
Không hiểu vì sao, chỉ cần có nàng ở bên, tâm tình hắn liền thư thái lạ thường. Nàng vừa thông tuệ vừa xinh đẹp, lại luôn dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn hắn. Dù hắn có lỡ tay thua cuộc, nàng cũng chẳng hề tỏ vẻ khinh thường, ngược lại còn cười khúc khích khen hắn tiến bộ mau lẹ, chỉ vì hơi chút lơ là mà sơ suất.
“Công tử chuyên tâm một chút, chẳng bao lâu nữa là có thể thắng ta rồi.”
Trước mặt hắn, nàng đã thôi không xưng là "nô tỳ", bởi đó là điều Yến Tín từng yêu cầu.
Yến Tín khẽ gật đầu, ánh mắt cong cong nhìn về phía nàng.
“Công tử lại phân tâm rồi...”
Giọng nàng nhỏ nhẹ như gió thoảng, tựa hồ một chiếc lông vũ khẽ lướt qua vành tai hắn.
Yến Tín cúi đầu, nhẹ nhàng hít một hơi sâu. Hắn nhắc đến món bánh hạt dẻ sáng nay đã sai người đi mua. Đó là đặc sản của Sơn Dương quận – nơi nàng từng nói chưa bao giờ được ghé qua, nên hắn mới cố ý mua về tặng.
Tống Tri Huệ đưa tay đón lấy, đầu ngón tay đỏ thắm khẽ lướt qua mu bàn tay hắn.
Cái chạm nhẹ vô tình ấy khiến gương mặt thiếu niên lập tức ửng hồng.
Tống Tri Huệ vờ như chẳng hay biết, vẫn cúi đầu nhìn hộp điểm tâm trong tay, đôi mắt trong sáng ánh lên vẻ vui mừng xen lẫn cảm kích, lại phảng phất một tia chờ mong mơ hồ.
“Nô tỳ nghe Vân Thư nói, mỗi khi Tết Thượng Nguyên đến, trên phố cực kỳ náo nhiệt, còn có hội hoa đăng, có người biểu diễn tạp kỹ nữa…”
Càng nói, giọng nàng càng nhỏ, niềm mong chờ trong mắt cũng dần hóa thành nỗi thất vọng.
Yến Tín chẳng hiểu sao lại có dũng khí đến thế, buột miệng nói:
“Ta đưa ngươi đi.”
Tống Tri Huệ vội đè nén niềm vui, ngẩng đầu nhìn hắn với vẻ không dám tin:
“Nhưng ta… ta chẳng qua là một cơ thiếp không tên không phận trong phủ, chưa có lệnh của Vương gia, sao có thể tự ý ra ngoài?”
“Cơ thiếp...”
Yến Tín không vội đáp lời. Mà cũng chính trong khoảnh khắc ấy, tận sâu trong đáy lòng hắn, một hạt giống lặng lẽ được gieo xuống.
Phải rồi… nàng chẳng qua chỉ là một cơ thiếp mà thôi.
Những kẻ ở Trí Hiền Hiên kia, dựa vào đâu lại có thể tuỳ tiện chọn lựa? Hắn thân là công tử trong phủ, đến một nữ quyến cũng chưa từng có, dựa vào đâu lại không thể?
Nghĩa phụ không gần nữ sắc, chẳng lẽ hắn cũng phải giống như người, chịu đựng những lời đàm tiếu lén lút nơi hậu trường, cả một đời không được chạm đến nữ nhân?
Nghĩ đến đây, Yến Tín lại càng kiên định trong lòng, lưng thẳng tắp, hướng về phía Tống Tri Huệ mà cam kết:
"Huệ Nương, ngươi cứ yên tâm. Ta đã mở miệng hứa với ngươi, ắt sẽ không nuốt lời."
“Vâng, ta tin công tử.” Tống Tri Huệ khẽ cong môi cười, sắc môi đỏ như son chẳng hiểu vì sao dưới ánh dương quang lại lấp lánh, khiến Yến Tín lần này không còn né tránh như trước, mà nhìn nàng thật lâu, mãi mới thu hồi ánh mắt.
Nàng biết thiếu niên đã động lòng, nhưng lại không rõ, hắn phải đợi đến bao giờ mới tìm được thời cơ thích hợp, bèn âm thầm thúc đẩy nhanh tiến độ.
Từ ngày ấy trở đi, dù Triệu ma ma có đến gọi, nàng cũng chưa từng lại mặt.
Bởi vì nàng bị nhiễm phong hàn, bệnh nằm trên giường.
Khi tình ý đã sâu, một ngày chẳng gặp cũng như cách biệt ba thu. Yến Tín vội vàng sai người đi thỉnh danh y, dặn phải kê loại thuốc tốt nhất cho nàng, không tiếc tiền bạc, chỉ cầu nàng chóng khỏi, đó mới là điều hệ trọng.
Loại tâm tình mong mỏi gặp gỡ ấy, mà mãi chẳng được thấy mặt, khiến Yến Tín như người bị tra tấn, mà trong đáy lòng, hạt giống kia lại đang âm thầm nảy mầm điên cuồng.
Bên kia, Yến Dực dù đã hai tháng không gặp Tống Tri Huệ, nhưng ở một góc độ nào đó mà nói, hắn lại thường xuyên thấy nàng.
Lần đầu tiên, là đêm hắn nổi giận đuổi nàng đi.
Hôm ấy, hắn ngồi trong Trì Phòng, đang ngâm mình trong suối nước nóng, uống cạn một vò rượu, lim dim mắt nghỉ ngơi, lại thoáng thấy dưới ánh trăng, bóng u lan thấp thoáng, Tống Tri Huệ chỉ mặc một lớp y phục mỏng quỳ bên bờ ao.
Đôi vai trắng như tuyết in vào đáy mắt, khiến tâm hắn bất giác xao động.
Đúng lúc hắn vừa đưa tay vớt nước, thì Tống Tri Huệ lại bất ngờ đứng dậy, bước thẳng xuống ao.
Nàng dám trái lệnh hắn.
Yến Dực lập tức sa sầm mặt, đang định quát lớn, thì thấy Tống Tri Huệ đã đi đến trước mặt hắn, dùng giọng điệu mềm mỏng mà hắn vốn nghe là chán ngắt, khẽ nói:
“Vương gia vất vả như thế, để nô tỳ hầu hạ người một phen?”
Nàng vừa dứt lời, đã chủ động nắm lấy tay hắn dưới nước. Khoảnh khắc chạm vào, một cơn choáng váng mãnh liệt đánh ập tới, Yến Dực trợn mắt ngạc nhiên.
Nhìn rõ trước mặt chỉ là bóng mộng trêu người, hắn thở dài một hơi — thì ra chỉ là mộng xuân.
Cũng may là mộng. Nếu là thật, thì Tống Tri Huệ đã sớm mất mạng. Hắn nhất định sẽ chặt đứt móng vuốt của nàng trước tiên. Nghĩ đến cánh tay thon dài trắng nõn trong mộng, lòng hắn lại nổi sát ý.
Yến Dực chau mày, mới phát hiện h.ạ th.ân ướt sũng tự lúc nào.
Mộng loại này, lại không phải chỉ đến một lần.
Lại một lần khác, trước ghế La Hán, Tống Tri Huệ quỳ gối trước mặt hắn, cầu xin hắn thực hiện lời hứa cho nàng tự do sau khi sao chép xong bộ "Thượng Thư".
Ánh mắt hắn u trầm, nhìn thẳng vào gương mặt nàng — dám nhìn thẳng hắn mà không kiêng dè.
Chỉ là đúng lúc ấy, Tống Tri Huệ bỗng dời mắt xuống, rơi vào đai lưng nới lỏng trước ngực hắn, đuôi lông mày khẽ nhướng:
“Nếu nô tỳ biết Vương gia đêm đó khó chịu như vậy, nô tỳ đã không rời đi rồi… Đã lưu lại, thì sẽ hầu hạ người cho trọn.”
Nói rồi, nàng liền vươn tay gỡ đai lưng, lớp tơ lụa bạc trước ngực hắn lập tức mở tung.
Hắn trong mộng gầm lên bảo nàng cút, nàng lại mang vẻ mặt trêu ngươi, càng lúc càng tiến lại gần. Đến khi môi kề môi, Yến Dực lại lần nữa bừng tỉnh.
Hắn day day mi tâm, cảm giác ngột ngạt trong lòng không còn dữ dội như thuở đầu, nhưng vẫn khiến hắn khó chịu suốt mấy canh giờ sau.
Bên ngoài, đêm đen phủ kín, ánh đèn vàng nhạt rọi qua lớp trướng mỏng. Yến Dực chậm rãi ngồi dậy.
Lại một lần nữa, qu.ần l.ót đã ướt sũng. Cổ họng khô khốc như thiêu, nơi yết hầu đau rát như có lửa.
“Người đâu.” Hắn khàn giọng gọi ra ngoài.
Chẳng bao lâu đã có gia nhân bước vào, nâng đèn hành lễ:
“Vương gia có gì phân phó?”
Nghĩ tới ánh mắt mang theo khiêu khích kia của Tống Tri Huệ, lại nhớ tới lần nàng dám cãi lại hắn ở án thư, Yến Dực chỉ hận không thể lập tức đánh chết nữ nhân ấy ngay tại chỗ.
Vậy mà không hiểu vì cớ gì, lời đã đến bên môi lại bị hắn nuốt xuống, không sao thốt ra được.
Cứ thế mà trôi qua hai tháng, hôm ấy vừa tờ mờ sáng, Yến Dực đã đến giáo trường luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.
Đang lúc khát miệng cầm nước uống, thì Yến Tín tìm đến. Hai người tuy ngày ngày gặp mặt, nhưng thoạt nhìn, Yến Dực chợt nhận ra tiểu tử này dường như đã cao lớn hơn không ít.
“Xem ra gần đây tiến bộ rồi.” Yến Dực chậm rãi gật đầu, hiếm hoi mở miệng khen hai câu, còn ra hiệu bảo hắn ngồi xuống uống nước.
Yến Tín lại chưa chịu ngồi, dường như có điều muốn nói.
Yến Dực bèn phất tay cho đám người hầu lui ra, đưa mắt nhìn hắn: “Nói đi.”
Yến Tín đáp: “Phụ vương, nhi thần nay đã gần đến tuổi nhược quán, trong viện... lại không có nữ quyến.”
Nếu Yến Tín không nhắc, thì e là Yến Dực cũng chẳng mảy may để tâm đến điều ấy. Một là bởi bản thân hắn trước nay vốn nghiêm khắc trong chuyện nữ sắc, hai là vì hắn vẫn luôn coi Yến Tín là một đứa nhỏ, chưa từng nghĩ tới phương diện ấy.
Nghĩ đến thuở thiếu niên ấy mới chỉ cao tới hông mình, nay đã trưởng thành, có thể đối mặt mà nhìn, trong lòng Yến Dực bất giác sinh ra đôi phần cảm khái.
“Nam nữ hoan lạc, vốn là lẽ thường tình. Ngươi tuổi này, cũng nên biết chút việc ấy rồi.” Yến Dực gật đầu nói.
Đây là lần đầu tiên Yến Tín chủ động nhắc tới chuyện này với hắn, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị quở mắng, không ngờ Yến Dực lại thuận miệng đáp ứng như thế.
“Nhưng nhớ kỹ,” Yến Dực nghiêm mặt dặn, “việc này tất phải biết tiết chế. Nếu không thể kiềm lòng, ắt sinh hậu hoạn.”
Yến Tín vội vàng gật đầu đáp phải.
Yến Dực ngước mắt nhìn hắn, hỏi: “Là đã để mắt tới người nào? Có cần cô thay ngươi làm chủ?”
Thấy Yến Tín tựa như do dự, Yến Dực lại nói: “Cứ việc nói thẳng, chỉ cần là người trong Đại Đông, cho dù là kiêu nữ Lạc Dương thành, hễ ngươi vừa ý, cô đều có thể vì ngươi làm chủ.”
Yến Tín tin tưởng Yến Dực có bản lĩnh ấy, nhưng chính vì câu nói ấy lại khiến hắn càng khó mở miệng.
Phụ vương đối với hắn kỳ vọng quá cao, nếu để lộ thân phận của người trong lòng, sợ rằng sẽ chọc giận đối phương, đến lúc ấy khó tránh khỏi một trận trách mắng nặng nề.
Yến Tín không muốn bị mắng, cũng không muốn nghe ai sỉ nhục Huệ Nương.
Hắn cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Nhi thần chưa lập nghiệp, nhất thời chưa nghĩ đến việc thành thân, chỉ là muốn tìm chút tiêu khiển mà thôi.”
“Được.” Yến Dực đặt chén trà xuống, gật đầu: “Trong hai uyển này, ngươi muốn thế nào cũng được.”
Lời sắp dứt, hắn vẫn không quên nhắc nhở: “Nhưng chớ phóng túng quá độ, tránh tổn thương gốc rễ, mê muội tâm trí.”
Hắn có thể đi đến hôm nay, chẳng qua là nhờ biết khắc chế d.ục v.ọng mà thôi.
Lúc Yến Tín lui ra, trên mặt mang theo nét vui mừng khó giấu, đây là vẻ mặt mà Yến Dực chưa từng thấy qua.
Hắn hơi ngẩn người, một lát sau bèn đứng dậy hồi An Thái Hiên.
Lúc dùng điểm tâm, Yến Dực lại nhớ đến chuyện vừa rồi ở giáo trường, chẳng hiểu sao trong lòng cứ thấy có điều không ổn.
Hắn gọi Lưu Phúc vào hỏi: “Yến Tín đi đâu rồi?”
Lưu Phúc lập tức sai người đi dò hỏi, không lâu sau quay lại bẩm báo: “Hồi Vương gia, Tín công tử đã đến Tây Uyển.”
Tây Uyển giờ này, hẳn là chưa dùng đến điểm tâm.
Hắn mới vừa cho phép, tên tiểu tử ấy đã không chờ nổi mà lập tức chạy đến đó, hăng hái đến thế, chẳng lẽ tương lai cũng muốn bị nữ sắc làm mê muội?
Nghĩ đến những tên công tử bột trong các phủ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi trác táng, Yến Dực liền trầm mặt.
Hắn đặt chén đũa xuống, chậm rãi lau khóe môi, rồi nói: “Đi Tây Uyển, cô cũng muốn xem thử, hắn rốt cuộc là tìm ai.”