Tây sương phòng tại Hàng Tuyết Hiên, bốn người vây quanh bên bàn vuông, trong lòng ôm bình nước nóng, đôi tay đỏ ửng vì lạnh được ủ ấm.
Ván trước, người thua là Cố Nhược Hương. Theo ước định ban đầu, kẻ bại phải đứng dậy rót nước nóng cho mọi người. An Bình thấy nàng ấy lại thua, sợ nàng ấy bị bỏng tay, liền giành lấy phần mình rót hộ.
Song Cố Nhược Hương không chịu, xua tay cười, khăng khăng tự mình làm. Rót xong bốn bình, nàng ấy lại quay về ghế, vén tay áo, nói cứng:
“Ta không tin ván này còn thua nữa!”
Cờ Lục Bác là trò chơi đòi hỏi cả mưu lược lẫn vận số. Tống Tri Huệ từ nãy đến giờ ván nào cũng thắng, chưa bại một lần. Dù đôi khi gieo xúc xắc không được điểm cao, nàng vẫn có thể nhanh chóng xoay chuyển cục diện, biến nguy thành an.
An Bình đánh cờ khá trung bình, thắng không nhiều nhưng cũng hiếm khi về chót.
Chỉ có Cố Nhược Hương, thường ngày đánh với các nàng vẫn có thể thắng, thậm chí thỉnh thoảng còn thắng được cả Tri Huệ. Vậy mà không hiểu hôm nay vận số thế nào, xúc xắc như cố tình chống lại nàng ấy. Lúc cần điểm cao thì đổ ra thấp, khi cần thấp lại thành lớn. Đến giờ phút này, kể cả Vân Thư — người chưa từng biết cách chơi — cũng chưa thua thảm bằng nàng ấy.
May mà tính nàng ấy tốt, không sinh giận, chỉ thấy phiền muộn, ngực nghẹn khó hiểu.
Lại thêm một ván nữa. Vừa bắt đầu chưa lâu, nàng ấy lại bị “ăn” trước, thua thảm.
Cố Nhược Hương vừa buồn cười vừa tức giận, liền đứng lên bảo muốn ra ngoài lấy xà bông thơm rửa tay, đổi vận đen.
Nàng ấy vừa mới đứng dậy, thì có người gõ cửa.
Vân Thư nhanh nhẹn ra mở. Ngoài cửa là Triệu ma ma. Vừa vào liền cười nói mấy câu cát tường, sau đó hạ giọng hỏi:
“Cố nương tử có ở đây không?”
Vân Thư ngẩn người, không ngờ vừa mở miệng đã gọi tên Nhược Hương. Đang định đáp, thì từ sau lưng đã vang lên giọng nàng:
“Ma ma tìm ta có chuyện gì sao?”
Cố Nhược Hương chậm rãi bước ra.
Tống Tri Huệ nghe động, cũng vén rèm đi ra.
Triệu ma ma gật đầu với nàng, rồi quay sang Nhược Hương, mặt lộ vẻ mừng rỡ thúc giục:
“Cố nương tử mau thu dọn một chút, theo lão nô đến Minh Đức Đường.”
Trong phòng bốn người đều sững lại.
Người phản ứng đầu tiên là Tống Tri Huệ. Nàng tiến lên vài bước, dịu giọng cười hỏi:
“Không phải đã chọn người xong cả rồi sao? Sao giờ lại đến gọi người?”
Giờ này theo lý Minh Đức Đường đã bắt đầu yến tiệc. Cớ sao còn đến đón người? Lại còn đích danh Cố Nhược Hương — quá mức kỳ quặc.
Lưu Phúc vẫn đang chờ bên ngoài, Triệu ma ma cũng không tiện giải thích, chỉ vội vẫy tay gọi Nhược Hương:
“Là ý chỉ của Vương gia. Cố nương tử, chớ để trễ, mau theo ta qua đó.”
Cố Nhược Hương vốn đang ngổn ngang trong lòng, nghe lời ấy, chân mềm nhũn, cả người lảo đảo suýt ngã.
An Bình vội đỡ nàng, lấy áo khoác phủ lên, dìu nàng trở lại trong phòng thay y phục.
Tống Tri Huệ cũng khoác áo đi theo.
Trong lúc Nhược Hương thay quần áo, trang điểm sơ lại, Tống Tri Huệ khéo léo nhét vào tay Triệu ma ma một chiếc vòng ngọc tử. Ma ma lập tức xua tay:
“Nương tử đừng làm khó lão nô. Việc này lão nô không dám làm chủ.”
Tống Tri Huệ vẫn giữ nụ cười, hỏi khẽ:
“Vậy ma ma có biết, Vương gia vì sao lại đích thân chọn nàng?”
Triệu ma ma tỏ vẻ khó xử:
“Lão nô không rõ, chỉ nghe Lưu công công nói, bên Minh Đức Đường cần Cố nương tử đến hầu hạ.”
“Hầu hạ ai?”
Vừa dứt lời, trong gương trang điểm, Cố Nhược Hương bỗng ngẩng phắt đầu. An Bình — đang thoa phấn — cũng khựng tay, ánh mắt vô thức quét về phía hai người.
Triệu ma ma từ trước vẫn cẩn trọng, dù trong lòng đã đoán ra nhưng cũng không nói rõ, chỉ hàm hồ đáp:
“Lão nô không dám chắc, chỉ biết Lưu công công thúc giục gấp lắm.”
Nếu đến mức Lưu Phúc đích thân ra mặt, thì cần gì hỏi cũng biết là hầu hạ ai rồi.
An Bình run tay làm rơi cả lọ hương lộ xuống đất.
Cố Nhược Hương khẽ run rẩy, mím môi, viền mắt đã hoe đỏ.
Không nói đến những nữ nhân từng mong mỏi được gần Vương gia, kết cục ai nấy đều thê thảm. Chỉ mấy tháng nay thôi, Tần ma ma và Liễu Khê đã bị đánh chết, Yến Tín công tử thì chết không rõ nguyên nhân. Ngay cả Tống Tri Huệ — dù chưa từng kể rõ chuyện đêm ấy — thì ánh mắt nàng khi sống sót trở về đã nói lên tất cả.
Cố Nhược Hương chưa từng mơ xa về phú quý. Nếu được lựa chọn, nàng ấy tình nguyện đi hầu hạ các mưu thần hơn là được gọi đến bên hắn.
Thấy nàng ấy nước mắt rưng rưng, tay không ngừng run rẩy, Tống Tri Huệ lập tức bước tới, nói:
“Mấy ngày trước ta bệnh nặng, muội muội cũng bị lây…”
“Ấy da!” Triệu ma ma vội ngắt lời nàng, mặt biến sắc:
“Giờ là lúc nào rồi mà nương tử còn bày chuyện? Vương gia đang chờ bên Minh Đức Đường, nếu chậm trễ, đêm nay tất cả chúng ta đều không yên đâu!”
Dứt lời, không để Tống Tri Huệ nói thêm, Triệu ma ma tiến lên quan sát Nhược Hương một lượt, rồi kéo tay nàng ấy ra ngoài.
Cố Nhược Hương chẳng biết mình đã đến Minh Đức Đường thế nào. Đến khi thần trí tỉnh táo, trước mắt đã là một đôi ủng đen thêu văn long, mới tinh, lấp lánh.
Nàng ấy quỳ gối trước mặt hắn.
Yến Dực hồi lâu không nói, chỉ nâng chén rượu, uống từng ngụm chậm rãi. Đến khi uống cạn chén cuối cùng, hắn mới nặng nề đặt chén xuống, trầm giọng ra lệnh:
“Rót rượu.”
Cố Nhược Hương giật mình, lặng lẽ bò dậy, cúi đầu đến bên bầu rượu.
Trong những trường hợp thế này, một khi bị gọi tới rót rượu, thì không thể chỉ rót rượu. Nàng ấy là cơ thiếp, không phải tỳ nữ. Nếu không khéo ứng đối, sẽ bị chê trách là chẳng hiểu gì về “phong nguyệt chi tình”.
Nhưng vừa nãy lúc vào cửa, Lưu Phúc đã căn dặn kỹ: Không có lệnh Vương gia, không được tùy tiện tiếp xúc. Chỉ cần yên phận làm theo phân phó.
Cố Nhược Hương không dám vọng tưởng. Khi rót rượu, nàng ấy cẩn trọng giữ lễ, coi mình như tỳ nữ, rót xong liền lùi về đứng một bên, cúi đầu không dám ngẩng.
Yến Dực vừa đưa chén rượu lên môi, hương son phấn nhàn nhạt từ đó liền xộc thẳng vào mũi.
Hắn khẽ nhíu mày, vô cớ dâng lên một cơn bực bội, "ầm" một tiếng, đặt mạnh chén rượu xuống bàn.
Rượu văng ra hơn nửa, trong sảnh mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang nữ nhân đang ngồi cạnh Yến Dực.
Nàng ấy cúi gằm mặt, không thấy rõ dung nhan, nhưng thân hình yểu điệu yêu kiều kia lại khiến người ta không khỏi liếc thêm vài lượt. Song rất nhanh, ánh mắt ấy đều thu lại, kẻ thức thời giả bộ như chẳng thấy gì, tiếp tục uống rượu tiêu sầu, chỉ là tiếng nói cười trong sảnh theo đó cũng trầm hẳn xuống.
Cố Nhược Hương, người vừa rồi bị Yến Dực dọa cho khiếp đảm, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Cảnh tượng này, có phần quen mắt.
Tống Tri Huệ trước kia cũng vậy, mỗi khi cảm nhận được chút bất mãn từ hắn, liền lập tức phủ phục dưới chân.
Nhớ đến Tống Tri Huệ, yết hầu Yến Dực khẽ động. Trong chớp mắt, hắn lại nhận ra thân hình hai nữ nhân này, tựa hồ có vài phần tương tự.
“Ngươi, lại đây.” Yến Dực lạnh giọng ra lệnh.
Cố Nhược Hương tim như treo lơ lửng, từng bước từng bước quỳ tới bên chân hắn.
“Ngẩng đầu lên.”
Nàng ấy từ từ đứng dậy, ngước mắt nhìn hắn. Khi ánh mắt giao nhau, đồng tử nàng run lên, đuôi mắt chợt ửng đỏ.
So với Tống Tri Huệ, khuôn mặt Cố Nhược Hương mang vẻ nhu mị nhiều hơn. Giờ phút này, đôi mắt ngấn nước kia càng khiến nàng ấy thêm phần mong manh khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy cũng phải động lòng.
Nhưng Yến Dực không phải người thường.
Ngay khoảnh khắc nàng ấy ngẩng đầu, một tia xúc động vừa nhen lên trong lòng hắn, lập tức tiêu tán không một dấu vết.
Nhận ra điều đó, Yến Dực lại càng thêm phiền muộn. Hắn nhíu mày, định cầm rượu lên uống, nhưng vừa chạm tay vào, lại chợt nhớ tới mùi son phấn khó chịu ấy.
“Cút!”
Hắn hoàn toàn mất kiên nhẫn, gương mặt trầm lạnh đến mức khiến người ta phát sợ.
Cố Nhược Hương vội vàng đứng dậy, vừa lui ra sau vừa cúi người, tay chân luống cuống, không may giẫm phải vạt váy, cả người ngã nhào lên bàn.
Trái cây rơi đầy đất, vò rượu cũng đổ theo, nắp bật tung, rượu trút cả vào giày ủng của Yến Dực.
Cả sảnh lặng như tờ, mọi người lại đồng loạt ngẩng đầu.
Cố Nhược Hương gần như sợ đến hồn phi phách tán, lồm cồm bò xuống khỏi bàn, dập đầu lia lịa về phía Yến Dực.
“Vương gia thứ tội… Thiếp… thiếp không cố ý… Vương gia tha mạng…”
Nàng ấy vừa khóc vừa dập đầu, nước mắt nhòe nhoẹt cả gương mặt.
Máu trong người Yến Dực như sôi lên, cơn giận chực chờ bùng nổ, tất cả mọi người đều nín thở chờ hắn nổi trận lôi đình.
Ngay lúc ấy, có người chậm rãi đứng dậy.
“Vương gia.”
Người nọ bước ra giữa sảnh, tiến lên hai bước, mỉm cười chắp tay, hướng về Yến Dực mà nói:
“Hôm nay là ngày đại hỷ, khách khứa đầy sảnh đều vì muốn cảm tạ Vương gia nhiều năm tài bồi. Giữa lúc vui vẻ thế này, cũng là nàng ấy vì quá đỗi hoan hỉ mà vô ý phạm lỗi. Nếu Vương gia không chê, hạ quan xin được đứng ra quản giáo thay.”
Người vừa lên tiếng chính là Hồng Thụy — trong đám phụ tá, chỉ có người này là được Yến Dực thật tâm coi trọng.
Trong thời điểm mấu chốt thế này, người khác còn lo tránh xa không kịp, chỉ có gã dám đứng ra hòa giải.
Quả nhiên, sắc mặt Yến Dực thoáng dịu đi đôi phần. Hắn đứng dậy, khẽ nâng cằm về phía Hồng Thụy, tỏ ý ngầm cho phép.
Sau đó, Yến Dực sải bước rời khỏi đại sảnh.
Mọi người ngỡ rằng hắn nể mặt Hồng Thụy nên tha cho nữ nhân kia, nào ngờ trong khoảnh khắc ánh mắt liếc qua Cố Nhược Hương đang quỳ rạp dập đầu trên mặt đất, bóng hình một người khác lại lặng lẽ hiện về trong tâm trí hắn.
Bóng dáng Yến Dực mỗi lúc một xa, đại sảnh cũng dần khôi phục tiếng cười nói rộn ràng.
Cố Nhược Hương dù nghe được âm thanh huyên náo chung quanh, nhưng trong lòng vẫn run sợ không thôi, đến cả đứng dậy cũng không dám, chỉ nằm phục trên mặt đất, thân thể run rẩy.
Đúng lúc ấy, một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai nàng.
Giọng nói ôn hòa vang lên bên tai: “Không sao rồi, đứng dậy đi.”
Cố Nhược Hương từ từ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào một đôi đồng tử mỉm cười dịu dàng.
Nàng ấy lập tức nhận ra thanh âm vừa rồi chính là của người đã thay nàng cầu tình.
Nam tử ấy chậm rãi đỡ nàng đứng dậy, lại lấy khăn tay lau đi nước mắt trên má nàng, dìu nàng ngồi xuống cạnh bàn bên cạnh mình, rồi rót cho nàng một chén rượu ấm, khẽ cười nói: “Tại hạ, Hồng Thụy…”
Vừa nghe đến hai chữ “Hồng Thụy”, tay Cố Nhược Hương đang đón lấy chén rượu liền run lên bần bật.
Đêm hôm đó, Hàng Tuyết Hiên ba người cùng ngồi nơi thư phòng, không ai chợp mắt. Bàn cờ trước mặt đã sớm được thu dọn, bởi chẳng ai còn tâm trí mà chơi đùa.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng rõ, An Bình đã đứng chờ bên ngoài cửa viện Tây Uyển. Một vài cơ thiếp vừa trở về từ Minh Đức Đường, An Bình vội vàng tiến lên dò hỏi tin tức, nhưng các nàng đã mệt mỏi suốt một đêm, chẳng còn lòng dạ đâu mà đáp lời, chỉ lặng lẽ trở về phòng mình với gương mặt héo hon.
An Bình không còn cách nào khác, đành phải tiếp tục đứng chờ.
Đến bữa sáng vẫn chưa thấy Cố Nhược Hương trở về, Tống Tri Huệ cũng chẳng buồn ăn uống, chỉ uống chút cháo loãng rồi ngồi bên cửa sổ, xoa xoa mi tâm, thần sắc lo lắng.
Không biết bao lâu đã trôi qua, nàng vừa mới đứng dậy thì trước mắt bỗng tối sầm, phải vịn lấy bàn bên cạnh mới đứng vững, một lúc sau thị lực mới dần hồi phục.
Vân Thư thấy thế liền khuyên nàng nên nằm nghỉ một lát, Tống Tri Huệ trong lòng bất an nhưng không dám gắng gượng thêm, bèn lên giường chợp mắt.
Mãi đến khi bị An Bình lay dậy mới mở mắt.
Trời bên ngoài lúc này đã sẩm tối. An Bình suốt từ hôm qua đến giờ vẫn chưa hề chợp mắt, vừa trông thấy Tống Tri Huệ đã đỏ hoe mắt, bật khóc: “Tống nương tử… cầu xin người cứu lấy tiểu thư nhà ta!”
Tống Tri Huệ vội vàng xỏ giày xuống giường: “Cố muội muội làm sao rồi?”
An Bình nghẹn ngào đáp: “Người ta nói tiểu thư bị Hồng tiên sinh đưa đi rồi..."
“Hồng… Hồng Thụy?” Tống Tri Huệ chẳng xa lạ gì với cái tên ấy. Trước đây từng nghe Yến Tín nhắc đến không ít lần, bảo rằng tên đó ỷ được Vương gia trọng dụng nên ngay cả Yến Tín hắn cũng chẳng thèm để vào mắt.
“Chẳng phải nói là bị gọi đi hầu hạ Vương gia sao?” nàng hỏi lại.
An Bình đem hết những lời nghe ngóng được kể lại một lượt. Tống Tri Huệ nghe xong, trong lòng không khỏi lạnh buốt.
Đến đoạn cuối, An Bình lại bật khóc cầu khẩn: “Nương tử… xin người hãy cứu tiểu thư nhà ta. Tên Hồng tiên sinh đó thật không phải người tốt… ô ô ô…”
Sắc mặt Tống Tri Huệ trầm xuống: “Hắn đã làm gì?”
An Bình vốn xấu hổ chẳng muốn nhắc đến việc này, nhưng đến nước này, nàng đành nói thật: “Ai trong phủ cũng biết, Hồng tiên sinh kia ở chuyện phòng the nổi danh tàn độc, bao năm nay trong phòng gã không ít người vào mà không còn lành lặn bước ra… Những người sống sót trở về, cũng chẳng còn hầu hạ được nữa…”
Tống Tri Huệ khi mới vào phủ đã từng nghe Cố Nhược Hương nói qua về những kẻ biến thái trong đám phụ tá, nhưng khi ấy không rõ người nàng nói chính là Hồng Thụy.
An Bình lau nước mắt, run giọng tiếp lời: “Các nương tử khác trong viện đều đã về cả, chỉ còn mỗi tiểu thư nhà ta chưa thấy tung tích. Cứ chờ mãi thế này, nô tỳ thật sự sợ hãi lắm…”
Tống Tri Huệ hiểu ý, liền đứng dậy, tiện tay lấy một chiếc áo bông màu xám khoác lên người, vừa mặc vừa nhìn An Bình – gương mặt tiều tụy vàng vọt như nến – mà trấn an: “Ta sẽ nghĩ cách, ngươi về nghỉ trước đi. Có tin gì, ta sẽ bảo Vân Thư về báo cho ngươi.”
An Bình suốt đêm chưa chợp mắt, đã mệt mỏi đến mức choáng váng. Nàng ta lau sạch nước mắt, cảm kích gật đầu với Tống Tri Huệ.
Tống Tri Huệ dẫn theo Vân Thư đến tìm Triệu ma ma. Vừa nghe nàng hỏi đến chuyện của Cố Nhược Hương, Triệu ma ma đã vội vã xua tay, vẻ mặt lúng túng: “Việc này là mệnh lệnh của Vương gia, nô tỳ chẳng quản nổi. Huống hồ… lão thân chỉ là quản sự Tây Uyển, đâu có quyền can thiệp chuyện bên Trí Hiền Hiên a…”
Tống Tri Huệ vốn không định đến để đòi hỏi điều gì, lần này tìm đến bà ta chỉ để xác nhận thật giả của chuyện kia mà thôi. Thấy bà ta đáp lời như thế, trong lòng Tống Tri Huệ liền hiểu rõ.
Nàng sai Vân Thư quay về trước, còn mình thì đi về phía Hạnh viên. Vẫn là đến tìm lính cảnh cửa nọ, dúi cho ít bạc, nhờ gã thay mình đến tiền viện truyền lời cho Lưu Phúc.
Ban ngày còn dễ sai bảo, giờ đã sẩm tối, lính canh cửa không muốn mạo muội quấy rầy, sợ lỡ việc lại bị mắng mỏ một trận, bèn khuyên nàng sáng mai hãy quay lại.
Tống Tri Huệ không thể đợi đến mai. Nàng hít sâu một hơi, ngẩng đầu, nghiêm giọng với tên lính gác:
“Vương gia từng có dặn, ta có thể đến tìm người bất kỳ lúc nào. Nếu ngươi không tin, cứ đến An Thái Hiên hỏi Lưu công công một tiếng liền biết.”
Thấy nàng khí thế như vậy, tên lính canh không dám cản, chần chừ một chút rồi xoay người chạy về phía An Thái Hiên.
Lưu Phúc đến nơi đã là nửa canh giờ sau. Vừa thấy Tống Tri Huệ, hắn ta lập tức kéo nàng sang một bên, hạ giọng nói:
“Ngươi đã quên Vương gia từng căn dặn điều gì sao?”
Tống Tri Huệ gật đầu:
“Ta biết. Muốn diện kiến trước, phải chịu hai mươi trượng.”
Chỉ cần đêm nay có thể gặp được Yến Dực, hai mươi trượng… nàng chịu được.
Lưu Phúc cau mày, bất đắc dĩ, giơ tay chỉ nàng, quở:
“Ngươi ấy à, đúng là không biết sống chết! Người hành pháp ở Giáo Trường đánh quân côn chẳng phải tầm thường, chưa đến mười trượng đã đủ rách da toạc thịt. Ngươi làm sao lại cứ phải đâm đầu vào chỗ chết?”
Tống Tri Huệ thi lễ với hắn:
“Công công có lòng, nô tỳ xin ghi nhớ. Nhưng hôm nay thực sự có việc khẩn thiết, không thể không gặp Vương gia.”
Lưu Phúc nhìn nàng cố chấp, trong lòng cũng khó xử.
Tống Tri Huệ dưỡng bệnh cả tháng nay, Vương gia ngày nào cũng sai người đến hỏi han bệnh tình. Nếu nghe nàng đỡ hơn, sắc mặt hắn liền dịu đi đôi phần; còn nếu biết nàng vẫn đau yếu, ánh mắt liền càng âm trầm u ám.
Lưu Phúc không dám chắc đây là quan tâm hay chỉ là trách nhiệm, nhưng có một điều hắn rất rõ: Vương gia muốn nàng chóng khỏi.
Giờ thì bệnh chưa lành hẳn, lại còn muốn chịu hai mươi trượng? Chưa chắc giữ nổi mạng, huống chi là diện kiến người.
Nhưng hôm đó Vương gia quả thật từng dặn: Nếu Tống Tri Huệ muốn cầu kiến, nhất định phải chịu đủ hai mươi trượng trước.
Suy đi tính lại, Lưu Phúc đành nghĩ ra một cách. Hắn ta dẫn nàng đến Giáo Trường, chọn ra hai tên lanh lợi, liếc mắt ra hiệu rồi khẽ ho hai tiếng:
“Hai mươi trượng, các ngươi đánh trước vài cái. Ta đi bẩm với Vương gia, lát nữa quay lại sẽ định đoạt xem nên tiếp tục hay dừng.”
Hai gã người hầu lập tức hiểu ý, những trượng đầu không dám xuống tay thật, chỉ làm bộ làm tịch, chờ Lưu Phúc quay về rồi mới tính tiếp.
Tống Tri Huệ quỳ xuống đất. Một người hầu giơ cao côn bổng, đánh xuống liên tiếp. Nhưng đến khi trượng thứ năm giáng xuống sau lưng nàng, lực đạo liền trở nên nhẹ hẫng.
Tống Tri Huệ biết rõ, trong lòng không khỏi cảm kích, khẽ nhìn về phía Lưu Phúc.
Lưu Phúc gật đầu, vung tay áo rời đi, bước nhanh qua hành lang.
Khi ấy, Yến Dực đang ngâm mình trong Trì Phòng. Nghe thấy bên ngoài có Lưu Phúc bẩm việc, hắn liền cho vào.
Lưu Phúc biết quy củ, bước vào nhưng không đến gần, chỉ đứng sau bình phong nói vọng:
“Bẩm Vương gia, Tống nương tử ở Tây Uyển đến tìm, nói có chuyện trọng yếu muốn cầu kiến.”
Đôi mắt khép hờ của Yến Dực lập tức mở bừng, cả người thoáng chấn động. Hắn liếc nhìn mặt nước, thầm rủa bản thân vô dụng — chỉ nghe tin nàng đến mà tim đã xao động thế này.
Hít sâu vài hơi, hắn nén cơn kích động, gằn từng chữ:
“Bảo nàng cút.”
Rõ ràng là người ngày nào cũng ngóng trông tin tức nàng, vậy mà giờ nàng đến thật, lại là hắn đuổi đi.
Lưu Phúc lắc đầu, khẽ thở dài. Hắn khom người rời khỏi, nhưng vừa xoay lưng, đã nghe bên kia bình phong có tiếng gọi:
“Bảo nàng… cút vào đây.”
Lưu Phúc sững người, lập tức bước tới mấy bước, thấp giọng hỏi:
“Còn hai mươi trượng kia..."
Yến Dực cau mày, lặng đi một lát rồi mới nhớ ra. Hắn lãnh đạm nói:
“Hôm nay Cô không kiên nhẫn, lần sau đánh gộp.”
Lưu Phúc mừng rỡ trong lòng, vội vã quay lại Giáo Trường. Bên kia mới đánh đến trượng thứ năm.
Hắn ta dặn dò hai người hầu nhớ kỹ, rồi khẽ đỡ Tống Tri Huệ đứng dậy.
Năm trượng đó nhẹ như gãi ngứa, còn chẳng bằng lúc Vân Thư bóp chân cho nàng. Trong lòng nàng chỉ canh cánh chuyện của Cố Nhược Hương, bước chân vội vàng, váy xốc lên mà đi, chẳng mấy chốc đã tới trước Trì Phòng.
Nghe tiếng bước chân nàng tới gần, Yến Dực khẽ cong khóe môi.
Nhưng khi Tống Tri Huệ vòng qua bình phong, lọt vào tầm mắt hắn, nét cười lập tức biến mất.
Nàng đến tìm hắn, vậy mà không tô son điểm phấn, không sơn móng tay, y phục chỉ là chiếc áo khoác bông dày cộp xám xịt, che kín cả vóc dáng yểu điệu.
Là sợ hắn nhìn rồi nổi tà tâm sao?
Càng nhìn càng thấy chướng mắt, Yến Dực lạnh lùng chưa đợi nàng hành lễ đã quát:
“Cút.”
Tống Tri Huệ sững người, như thể chưa nghe rõ. Nàng không dám ngẩng đầu nhìn người trong nước, chỉ cúi mắt, nhẹ giọng thưa:
“Vương gia… Nô tỳ hôm nay thật sự có chuyện quan trọng, khẩn mong người cho phép diện kiến…”
“Này là bộ dạng ngươi dùng để cầu người sao, Dương Tâm Nghi?” — Giọng Yến Dực cất lên từ trong ôn tuyền, mang đầy giễu cợt.
Đôi mắt Tống Tri Huệ khẽ run, trong đầu vụt lên một ý nghĩ đã từng bị nàng phủ định.
Chỉ trong khoảnh khắc, nàng đã ngồi dậy, cởi bỏ chiếc áo bông dày, để lộ lớp váy mỏng đỏ rực bên trong. Sau đó, nàng tháo trâm cài, mái tóc dài rũ xuống như thác đổ.
“Nô tì… tham kiến Vương gia.”
Tống Tri Huệ hiếm khi hạ giọng mềm mại trước mặt hắn.
Vừa hành lễ, nàng vừa chậm rãi ngẩng mi, ánh mắt kiều diễm như mây nước, hướng về phía người đang ngâm mình trong ôn tuyền…