Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 27

 
Hơi nước lượn lờ trên mặt suối, từng làn từng làn bốc lên mờ ảo.
Yến Dực dựa lưng vào mép bồn, thân thể cường tráng ngâm sâu dưới làn nước ấm, chỉ còn bờ vai rộng và cần cổ cao thẳng lộ ra ngoài.

Một tay hắn cầm ấm nước, tay kia gác nơi thành bồn. Đôi mắt hẹp dài hơi khép, thần sắc lạnh nhạt không rõ tâm tình, thản nhiên nhìn về phía Tống Tri Huệ.

“Lúc ngươi câu dẫn Yến Tín, cũng là dáng vẻ như vậy sao?”

Lời nói rõ ràng là trào phúng, nhưng sắc mặt Tống Tri Huệ không đổi, như thể chưa từng nghe thấy. Nàng chầm chậm bước tới, quỳ bên mép suối, vòng eo mềm mại vươn nhẹ về phía nước.

Nàng vén tay áo lên, lộ ra cánh tay trắng ngần thon dài, chậm rãi đặt tay xuống mặt nước, khẽ khàng khuấy động, tạo nên từng đợt sóng nhẹ lan ra.

Yến Dực khẽ ngửa người, thân mình ẩn hiện giữa làn hơi nước lờ mờ, cảnh tượng dưới làn nước chẳng thể nhìn rõ. Thế nhưng yết hầu khẽ động, lồng ng.ực khẽ phập phồng, tất cả đều lọt vào tầm mắt Tống Tri Huệ.

Nàng đưa tay khuấy nhẹ mặt nước, đôi mắt nghiêng nhìn hắn, giọng nói mềm mại, nhưng không còn sự trầm thấp thường ngày:
“Vương gia, cần thiếp hầu hạ không?”

“Cô ngại bẩn.” Giọng hắn khàn khàn, lộ ra chút lạnh lẽo.

Tống Tri Huệ chẳng hề bị lời ấy làm tổn thương. Nàng đã đoán trước được sẽ nhận lấy một câu như vậy khi mở miệng.

Chỉ thấy nàng hơi nhướn mày, cười nhạt một tiếng.

Ánh mắt Yến Dực khẽ dao động trong chớp mắt, theo đó bật cười khẽ. Khó trách Yến Tín năm đó lại si mê nàng đến vậy.

“Vương gia chê thiếp dơ bẩn…” Tống Tri Huệ khẽ thì thầm, bàn tay vốc lấy một vốc nước suối ấm, bỗng nhiên nâng lên, hất thẳng lên người mình.

“Vậy thì thiếp tắm sạch trước.”

Ánh lửa bập bùng chiếu rọi làn da trắng như tuyết. Nước suối ấm trượt từ cổ xuống xương quai xanh, lại từ đó chảy xuôi xuống ngực. Lớp áo mỏng bị nước thấm ướt, dính sát vào thân thể, theo hơi thở cố ý thả chậm mà lay động phập phồng. Cuối cùng, một mạt đỏ tươi trước ngực kia hoàn toàn dính sát vào người, mỏng manh như có như không, lờ mờ hiện rõ trước mặt.

Tống Tri Huệ khẽ nheo mắt, nhìn vào làn hơi nước mờ ảo.

Yến Dực vẫn trầm mặc, tư thế không thay đổi, vẫn tựa lưng vào thành bồn, lặng lẽ nhìn nàng qua màn hơi nước.

Lần đầu tiên, chỉ để lộ bờ vai cũng đủ khiến hắn tâm động. Sau đó dùng đến mái tóc. Giờ phút này, nàng đã tiến thêm một bước, mà hắn vẫn bất động như núi, cánh tay gác trên bờ cũng chưa từng rục rịch.
Cố Nhược Hương sinh tử chưa rõ, Tống Tri Huệ trong lòng như có lửa đốt, không thể cứ mãi dây dưa cùng Yến Dực như vậy.

Nghĩ đoạn, nàng dứt khoát bước thẳng vào bồn.

Nước suối ấm áp thấm ướt vạt váy, ướt giày lụa, ướt cả mái tóc dài, cuối cùng cả thân người nàng đều đứng ngập trong nước, chỉ cách Yến Dực chừng bảy thước. Mực nước vừa chạm đến ngang ngực nàng.

Tống Tri Huệ tiến thêm một bước, khiến mặt nước dao động. Dáng người uyển chuyển dưới làn nước lấp ló ẩn hiện, như ảo như thật.

“Làm càn…”

Giọng Yến Dực trầm thấp lạnh lùng, rốt cuộc cũng mở miệng, nhưng tiếng nói ấy lại khàn khàn, rõ ràng là đã nhẫn nhịn quá lâu.
Tống Tri Huệ chẳng hề lùi bước, đón lấy ánh mắt cảnh cáo của hắn, tiếp tục tiến đến.

Bên cạnh hắn có một chiếc khay bạc, ngoài rượu ra còn đặt một con chủy thủ. Nàng vừa liếc thấy, liền cầm lấy.

Yến Dực ánh mắt trầm xuống, tay gác trên thành bồn như muốn với tới chủy thủ. Tống Tri Huệ lúc này mới dừng bước, đứng lại cách hắn chưa đầy nửa cánh tay.

“Thiếp tự biết mình, nào dám chạm vào long thể của Vương gia.”

Dứt lời, nàng từ bên hông rút ra một dải khăn lụa màu vàng nhạt. Dưới nước, lụa đã thấm ướt, mềm nhẹ như khói, gần như trong suốt. Nàng đưa tay vén lên, nâng lụa mỏng giữa hai người.

Ánh mắt Yến Dực vẫn trầm lặng, nhưng ẩn chứa vài phần sáng rực khó giấu.

Không cự tuyệt, tức là đã ngầm đồng ý.

Tống Tri Huệ căng dải lụa trong tay, một tay giữ lấy một đầu, ánh mắt nheo lại, nhìn xuống nước. Khi thấy vật kia đã lặng lẽ bất động nơi làn nước, nàng hơi ngẩn ra.

“Nơi nào chạm đến ta, ta sẽ gọt bỏ nơi ấy.”

Yến Dực trầm giọng nói, ngửa đầu về sau, đưa tay cầm lấy chủy thủ trên khay bạc.

Tống Tri Huệ biết rõ hắn không hề nói đùa. Tim nàng khẽ rung động, lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, cẩn trọng dùng dải lụa mỏng, lần tìm trong làn nước.

Ba năm bên cạnh Triệu Lăng, chuyện phòng the tuy chẳng hề lạnh nhạt, nhưng phần lớn là do Triệu Lăng chủ động. Tình cảnh như lúc này, quả thực là lần đầu nàng gặp phải.

Thuở mới vào Xuân Bảo Các, Lưu ma ma từng dạy nàng rất nhiều điều, lại đưa cho không ít thi họa phòng the. Những bức họa ấy vẽ đến tận tường tận chi tiết. Trí nhớ nàng tốt, lại thông minh, nhìn một lần đã nhớ, thậm chí học theo được đôi phần.

Nhưng đây là lần đầu tiên nàng dùng chiêu thức ấy, lại là đối với Yến Dực – kẻ chỉ cần một sơ suất là có thể đoạt mạng nàng. Dù thế nào, nàng vẫn có chút khẩn trương.

Dựa theo ký ức, nàng không trực tiếp phủ khăn lụa lên, mà chỉ dùng khăn nhẹ nhàng khuấy nước quanh vật ấy, không hề chạm đến.

Mãi đến một lần, góc khăn lụa vô tình đảo qua đỉnh vật kia, trong nháy mắt đó, nó không thể kìm được mà khẽ rung động, bừng lên...

Một luồng cảm giác ngứa ngáy khó tả bất chợt từ trong nước dâng lên, như có lửa tỏa khắp toàn thân. Đó là một thứ cảm thụ xa lạ mà suốt hai mươi bảy năm sống trên đời, Yến Dực chưa từng nếm trải. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt u ám nhìn về phía Tống Tri Huệ, lồng ng.ực như bị kìm nén đến nỗi không ngừng phập phồng.

Tống Tri Huệ biết rõ, thứ dâng lên kia không phải giận dữ, mà là dục niệm.

Trong lòng nàng thoáng trầm tĩnh trở lại, cảm thấy cơ hội đã đến. Nàng nâng hai bên khăn lụa lên, chậm rãi căng phẳng, rồi từ từ hạ xuống nước, dè dặt lướt dần về phía dưới, sau đó quấn lấy hắn thật nhẹ nhàng từ bên dưới mà nâng lên.

Khoảnh khắc khăn lụa khẽ chạm vào hắn, cả hai đều khẽ run rẩy, hơi thở bỗng nghẹn lại trong lồng ng.ực.

Yến Dực đột ngột nhắm mắt, bàn tay đang nắm lấy chuôi chủy thủ trong tay siết chặt hơn vài phần.

Chẳng bao lâu sau, hắn lại từ từ mở mắt, trong đáy mắt lộ ra tơ máu, hiện rõ một tầng cảm xúc nồng đậm đến mãnh liệt.

Hắn chăm chú nhìn người con gái đang cúi đầu nghiêm túc mà làm việc dưới làn nước, giọng khàn khàn bật ra:

“Tìm cô có chuyện gì?”

Tống Tri Huệ không ngờ trong tình cảnh này, Yến Dực vẫn còn có thể hỏi nàng chuyện chính sự. Xem ra lời đồn hắn không ham nữ sắc quả nhiên không sai. Nếu là nam nhân thường tình, sợ rằng từ sớm đã không nhịn được mà ra tay. Hắn không chỉ khác người, mà còn ghét nàng — một khi đã chán ghét, tất sẽ không để tâm đụng chạm.

Vậy thì lại càng tốt. Xong việc sớm, nàng còn phải đi tìm Cố Nhược Hương.

Tống Tri Huệ nhỏ giọng nói:

“Thiếp muốn cầu Vương gia, xin người thả Cố Nhược Hương.”

“Ai?” Yến Dực cau mày.

Động tác trong tay Tống Tri Huệ dừng lại, nàng không ngờ đến cả tên của Cố Nhược Hương, Yến Dực cũng không biết. Ánh mắt nàng khẽ nâng, nhìn thẳng hắn, “Vương gia đã không biết nàng là ai, vì sao tối qua lại gọi nàng hầu hạ?”

Yến Dực không trả lời, chỉ hạ mắt nhìn mặt nước, giọng khàn khàn ra lệnh:

“Tiếp tục.”

Tống Tri Huệ vội hoàn hồn, rũ mắt tiếp tục dùng khăn lụa nhẹ nhàng ve vuốt, không dám nói gì thêm.

Nhìn thấy cánh môi đỏ hồng bị nàng cắn đến trắng bệch, trong lòng Yến Dực lại dâng lên từng đợt sóng dữ dội. Hắn buộc bản thân rời mắt đi, trầm giọng nói:

“Cơ thiếp của cô, muốn gọi ai thì gọi, ngươi có tư cách gì mà hỏi?”

Tống Tri Huệ biết rõ mình vừa rồi vì lo lắng mà hồ đồ, không nên mở miệng khẩn thiết như thế. Giờ để xoa dịu tâm trạng không vui của hắn, nàng liền đổi sang dùng khăn lụa bọc lấy, hơi dùng chút sức kéo nhẹ. Đến khi cảm nhận được lớp lụa mỏng siết chặt bao quanh, Yến Dực hít sâu một hơi, thân thể khẽ run thêm hai lần.
Hắn trầm giọng hỏi:

“Nói. Rốt cuộc là chuyện gì?”

Tống Tri Huệ rón rén ngẩng mắt:

“Tối qua nàng rời Tây Uyển, đến nay vẫn chưa quay lại. Nghe nói... là Vương gia đã đem nàng ban cho Hồng tiên sinh.”

Một phen tỉ mỉ khổ tâm, rốt cuộc cũng chỉ là vì một ả cơ thiếp...
Yến Dực cười lạnh: "Vì sao lại quan tâm đến nàng như vậy?"

"Trước đó vài ngày bị bệnh nặng, là nàng đã chiếu cố thiếp rất nhiều." Tống Tri Huệ nhận ra Yến Dực còn đang không vui, liền tiếp tục làm theo thói quen cũ, lại dùng một chút lực để đẩy thêm.

Yến Dực hít một hơi, lại cứng người, nhưng cũng không sinh khí, ngược lại cười khẽ nhìn nàng: "Nếu cô không đồng ý thì sao? Đã ban thưởng rồi, lại thu hồi, làm sao có thể làm gương mẫu cho người khác?"

Tống Tri Huệ đột nhiên ngẩng mắt nhìn Yến Dực: "Nhưng có thể láy thiếp ra đổi."

Lúc này, Yến Dực nghĩ đến nàng đang dùng chính bản thân để áp chế hắn, nhưng rất nhanh hắn nhận ra, nàng tính toán gì, làm sao có thể để nàng dùng cách này mà áp chế hắn.

Chỉ một lúc sau, giữa mày của Yến Dực nổi lên phẫn nộ, một màn này dừng lại trong mắt Tống Tri Huệ, nàng như không nhìn thấy, lại khẽ liếc mắt rồi tiếp tục công việc của mình.

Trong phòng lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề và âm thanh nước động khi khăn lụa lướt qua mặt nước, phát ra tiếng xào xạc nhẹ.

Giây lát sau, thân hình cao lớn của Yến Dực bỗng hơi co lại, theo một tiếng thở dài nặng nề, trong tay hắn nắm chặt thanh đao, phát ra một tiếng "ầm" khi nó rơi xuống khay bạc.

Yến Dực từ từ ngẩng đầu, đôi mắt nửa mở hẹp dài, nhìn về phía Tống Tri Huệ đang cúi đầu, chuẩn bị rút lui.

Có lẽ là do quá thư giãn sau một hồi, giờ khắc này hắn đột nhiên muốn hỏi nàng, khi ở bên Triệu Lăng ba năm, nàng có làm như vậy không?

Tuy nhiên, ý nghĩ này vừa mới xuất hiện, đã bị Yến Dực mạnh mẽ đè ép trở lại.

Triệu Lăng là cái gì? Hắn có tư cách gì để so sánh với mình, còn Tống Tri Huệ, cũng chỉ là một hồi chơi đùa mà thôi, làm sao có thể để hắn phải quan tâm như thế.

"Vương gia..." Tống Tri Huệ khẽ lên tiếng.

Yến Dực biết nàng muốn nói gì, không đợi nàng mở miệng, hắn đã lạnh lùng cắt ngang: "Lui ra."

Tống Tri Huệ nhẹ nhàng cắn môi, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài, nhưng khi bước đi, nàng không nhịn được lại lên tiếng: "Vậy Cố...?"

"Muốn cô nói lần nữa?" Yến Dực lạnh lùng nói.

Tống Tri Huệ tay bỗng nhiên tê dại, gắt gao nắm chặt, nhưng rất nhanh nhận ra ánh mắt lạnh lẽo của Yến Dực dừng lại trên người mình, liền từ từ thả tay ra.

Nàng bước ra khỏi nước, cả người ướt đẫm, quay lưng lại với Yến Dực, cúi xuống nhặt chiếc áo bông đã bị vứt trên mặt đất, rồi tiếp tục tìm kiếm chiếc trâm cài bị rơi.

Nàng không phải là thân hình gầy yếu, sau một tháng dài không ra khỏi phòng, cơ thể nàng càng thêm đẫy đà. Lúc này, chiếc váy mỏng màu đỏ ướt đẫm dính sát vào người, làm nổi bật từng đường cong cơ thể nàng.

Yến Dực không biết nàng làm vậy là cố ý hay vô tình, nhưng dừng lại trong mắt hắn, lại là một vòng ẩn nhẫn mới.

"Còn chưa cút?"

Tiếng Yến Dực trầm xuống từ phía sau.

Tống Tri Huệ thở dài một hơi, đứng dậy và xoay người lại: "Vương gia..."

"Lưu Phúc." Yến Dực cắt ngang, giọng sắc lạnh.

Đuôi mắt Tống Tri Huệ chợt đỏ, nàng cắn chặt môi dưới, nghe thấy tiếng cửa mở từ phía sau bình phong, nàng nhanh chóng mặc áo bông lên người rồi bước về phía bình phong.

Khi tiếng bước chân từ ngoài phòng dần dần khuất xa, Yến Dực bỗng nhiên tỉnh lại, nhận ra Tống Tri Huệ lúc rời đi không hề hành lễ với hắn.

Trở lại Hàng Tuyết Hiên, An Bình và Vân Thư đều đang đợi nàng trong sân, khi thấy nàng ướt đẫm, cả hai đều kinh ngạc, vội vàng đỡ nàng trở vào phòng thay quần áo.

An Bình muốn hỏi, nhưng khi thấy nàng rối bời, nhất thời không biết phải mở lời như thế nào, chỉ đợi nàng tắm rửa xong, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Vậy... có cách nào không?"

Tống Tri Huệ cắn môi im lặng, An Bình không nói lời nào, quay mặt đi, bắt đầu lặng lẽ lau nước mắt.

Đúng lúc này, từ ngoài viện có tiếng bước chân vội vã, rồi tiếng Triệu ma ma gọi lớn An Bình.

An Bình vội vàng xông ra ngoài, Tống Tri Huệ và Vân Thư theo sát phía sau.

"Cố nương tử đã trở lại, mau đi thay nước!" Triệu ma ma sai bảo An Bình.

An Bình nhìn thấy Cố Nhược Hương bị người nâng vào phòng, cả người ngẩn ngơ, vẫn là Vân Thư đẩy nhẹ nàng một cái, lúc đó nàng ấy mới bừng tỉnh, cắn môi vội vã chạy về phía phòng tắm.

Vân Thư và Triệu ma ma cùng nhau đặt Cố Nhược Hương lên giường, hai người hầu lập tức vội vàng rời đi.

Trên giường, sắc mặt Cố Nhược Hương tái nhợt, hơi thở yếu ớt.
Suốt quãng đường, nàng ấy không hề biết mình bị đưa đi đâu, cho đến khi nghe thấy Tống Tri Huệ bên cạnh, nàng ấy mới nhận ra mình vẫn còn sống, đã trở về Hàng Tuyết Hiên.

Nàng ấy cố gắng mở mắt, ánh mắt dừng lại trên người Tống Tri Huệ, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cơ thể nàng ấy quá yếu ớt, đau đớn dưới thân khiến nàng ấy không thể lên tiếng, chỉ có đôi môi run rẩy theo nhịp thở.

Tống Tri Huệ tiến đến nắm tay nàng, nhẹ nhàng an ủi: "Muội muội đừng sợ, đã về rồi... Chỉ cần về đây thì tốt rồi... Có ta ở đây, ta sẽ ở bên cạnh ngươi..."

Ngay sau đó, An Bình mang nước tắm trở về, Vân Thư cầm đèn theo sau, Triệu ma ma giúp Cố Nhược Hương được bao phủ bằng một tấm thảm mỏng.

Khi mọi người nhìn thấy cảnh dưới thân nàng ấy, cả phòng đều hít một hơi lạnh.

Trong phủ không có chuyên gia về phụ khoa, nhưng những ma ma trong hậu trạch này cũng biết đôi chút. Triệu ma ma từng gặp cảnh như vậy, bà lắc đầu, thở dài một hơi đầy bất lực.

Khi dùng nước thuốc để rửa sạch, Cố Nhược Hương đã ngất đi vì đau đớn.

An Bình khóc nghẹn, Vân Thư cũng nước mắt sưng đỏ, Tống Tri Huệ ánh mắt lạnh lùng, không hề rơi lệ, chỉ đứng nhìn Cố Nhược Hương trên giường, ánh mắt không hề đổi sắc.

Mọi thứ đều là theo lệnh của Vương gia, vì vậy thuốc nàng được dùng đều là tốt nhất.

Nhưng dù vậy, mỗi khi mới dùng thuốc, Cố Nhược Hương đều đau đến mức tưởng như chết đi sống lại, nàng ấy sẽ kéo tay những người bên cạnh, có khi là An Bình, Vân Thư, hoặc Tống Tri Huệ, cầu xin họ, nói muốn chết đi, muốn chết, để không còn đau đớn nữa.

Ngày hôm đó, chỉ có Vân Thư và An Bình vội vã rời đi, còn lại chỉ có Tống Tri Huệ ở lại bên cạnh Cố Nhược Hương.

Lại một lần nữa, Cố Nhược Hương tuyệt vọng lôi kéo nàng, nói muốn chết.

Tống Tri Huệ trầm tư một hồi lâu, cuối cùng tiến sát tai nàng, thấp giọng nói: "Nếu ngươi thật sự muốn chết, ta sẽ không ngăn cản, chỉ là Hồng Thụy chưa chết, ngươi có cam lòng không?"

Vừa nghe thấy tên Hồng Thụy, Cố Nhược Hương bỗng nhiên hoảng sợ, một nỗi sợ hãi nặng nề dâng lên trong lòng nàng. Sau một lát, nỗi sợ đó dần chuyển thành phẫn nộ. Cuối cùng, nàng ấy nghiến chặt răng, gằn từng chữ: "Ta... Ta không cam lòng..."

Khi những lời vừa thốt ra, nhìn vào ánh mắt quá đỗi bình tĩnh của Tống Tri Huệ, Cố Nhược Hương lại cảm thấy hoảng hốt, vội vàng nắm chặt tay Tống Tri Huệ, run rẩy hỏi: "Tỷ, tỷ muốn làm gì?"

Tống Tri Huệ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay nàng, một lát sau, như đang suy nghĩ gì đó, nàng hỏi: "Ngày ấy khi ở Minh Đức đường, Vương gia có từng chạm vào muội, hoặc... muội có từng đụng phải Vương gia không?"

Cố Nhược Hương nhắm mắt lại, từ từ kể lại những gì xảy ra đêm đó trong Minh Đức nội đường cùng Tống Tri Huệ.

Từ ngày hôm đó, Cố Nhược Hương không còn đòi sống đòi chết nữa, sắc mặt nàng từ từ hồi phục, cả người dần dần trở nên khá hơn.

Triệu ma ma mang thuốc đến, thấy nàng ấy có thể tươi cười, trò chuyện vui vẻ, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, khen nàng ấy là người có phúc khí. Triệu ma ma vốn đã thấy qua không ít người, nhưng chưa từng gặp ai như nàng ấy, mặc dù thân thể thương tích trầm trọng, lại vẫn có thể cười nói được như vậy.

Chẳng bao lâu, Hàng Tuyết Hiên dần dần khôi phục lại khí sắc vốn có.

An Bình gặp ai cũng cười khanh khách, trên người lúc nào cũng có vài hạt dưa, thường xuyên chạy đến các sân khác tìm người tán gẫu.

Nếu có ai hỏi về Cố Nhược Hương, nàng ấy cũng chẳng giấu giếm, thẳng thắn nói rằng Hồng tiên sinh chẳng hề thương xót gì nương tử nhà mình.

“Nương tử nhà ta đã khỏe rồi, chỉ là chút vết thương ngoài da, có gì mà khủng khiếp đâu!” An Bình nói, rồi lại cắn một viên hạt dưa, tiếp lời, “Nói cho cùng, Hồng tiên sinh chẳng qua là vậy thôi, nương tử ta là Vương gia mang về, ngàn năm nhân sâm các ngươi đã thấy chưa? Ngày ngày đều được Vương gia đưa về Hàng Tuyết Hiên đấy!”

An Bình nói rất thẳng thắn, Vân Thư cũng tham gia vào cuộc trò chuyện. Trước kia nàng ấy ít khi bắt chuyện, giờ đây dù là đi nhà bếp lấy cơm hay đi thủy phòng rửa nước, gặp ai cũng phải trò chuyện vài câu. Và chủ đề luôn là về Cố Nhược Hương.

Vương phủ không có gì là không thể nói ra, những việc trong hậu trạch, nếu không phải là những việc trọng yếu, ai cũng có thể tự do bàn luận.

Còn chuyện Cố Nhược Hương được đưa vào Tây Uyển lúc đó, bao nhiêu người đều đã chứng kiến, giờ khi nàng ấydần dần khỏe lại, chuyện này lại được truyền tai nhau khắp nơi.

Hồng Thụy chính là kẻ đang chú ý tới những lời đồn này.

Chẳng biết lời đồn đã truyền đi thế nào, nhưng khi đến tai Hồng Thụy, gã tức giận đến mức sắc mặt thay đổi liên tục, chỉ hận sao lúc đó không thể tàn nhẫn hơn, khiến cho nàng ấy chết ngay trước mặt gã.

Mấy năm qua, Hồng Thụy rất được Yến Dực coi trọng, mỗi khi có chuyện quan trọng, gã luôn có mặt để đưa ra phương án, mà Yến Dực gần như lúc nào cũng tiếp thu. Những phương án không được tiếp nhận, cũng đều được Yến Dực suy nghĩ thấu đáo.

Nhờ vào sự coi trọng đó, trong thời gian Yến Tín còn tại vị, Hồng Thụy chưa bao giờ coi hắn ta ra gì. Nhưng bây giờ, chỉ là một kẻ hạ tiện, vậy mà lại dám sau lưng chửi rủa gã.

Hồng Thụy đã quyết định, phải trả thù cho chuyện này.

Một tuần lễ trôi qua, Tết Thượng Nguyên ở Sơn Dương quận đã đến, sự náo nhiệt tràn ngập khắp nơi.

Đây là dịp mà Yến Dực bận rộn nhất trong năm, mỗi ngày đều phải ra ngoài thành thi cháo. Đến tối, hắn lại phải cùng Duyện Châu thứ sử và các quan lại tuần du trên phố, sau đó còn phải tham dự tiệc tại phủ thứ sử, mỗi lần trở về phủ đều đã là đêm khuya.

Hôm nay trong phủ lại không có việc gì lớn, đa số mọi người đều ra phố để du ngoạn.

Nhưng hậu trạch lại không đồng ý cho phép ra ngoài, nhiều người chỉ nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài, trong lòng không khỏi cảm thấy tò mò.

Triệu ma ma có vài ngày hiếm hoi được thư giãn, liền sáng sớm đã vội vàng ra ngoài, nhân dịp ăn tết, muốn xem náo nhiệt một phen.

Bà ta rời vương phủ từ hôm qua, trước khi đi còn ghé qua Hàng Tuyết Hiên, thấy Cố Nhược Hương đã có thể xuống đất đi lại, Triệu ma ma mới yên lòng.

Sau khi Triệu ma ma đi, Cố Nhược Hương liền đến phòng của Tống Tri Huệ.

Tối đến, trên đường phố đèn đuốc sáng trưng, không khí thật phồn hoa.

Vương phủ Tây Uyển Hàng Tuyết Hiên lại hoàn toàn yên tĩnh, đèn đuốc đã tắt từ lâu.

Bất ngờ, một ma ma xuất hiện.

Ma ma này gõ cửa phòng Cố Nhược Hương, An Bình mở cửa, thấy là một ma ma giúp Triệu ma ma, nàng ấy ngáp hỏi: “Ma ma có chuyện gì không?”

Ma ma đáp: “Cố nương tử đã ngủ chưa?”

An Bình gật đầu: “Nương tử gần đây không được khỏe, đã ngủ từ sớm rồi.”

Ma ma có chút ngập ngừng nói: “Vậy là, bên Trí Hiền Hiên có người đến tìm, bảo là Cố nương tử mấy ngày trước đã dùng thảm bên đó…”

Thảm đó của Hồng Thụy, chính là Vương gia thưởng cho, là loại lông lạc đà quý giá nhất.

An Bình nhớ ra, “Đúng vậy, ta nhớ rõ, nó trong ngăn tủ đó, ta sẽ mang đến cho ma ma.”

“Chờ một chút.” Ma ma ngừng lại, rồi nói: “Người bên đó bảo, thảm này rất quý giá, sợ truyền ra ngoài sẽ gây phiền phức, không dễ giải thích.”

An Bình nghi hoặc hỏi: “Ma ma có ý gì?”

“Người bên ngoài đang đợi, bảo Cố nương tử cầm thảm qua đó một chuyến, tự kiểm tra cho rõ rồi về.” Ma ma giải thích.

“Chẳng qua chỉ là cái thảm thôi mà…” An Bình cảm thấy không vui.
Cố Nhược Hương trong phòng, chỉ nghĩ rằng để cho ma ma đi thôi, “Thôi, không sao, ta sẽ đi một chuyến.”

Dứt lời, Cố Nhược Hương khẽ ho khan, An Bình vội vàng tiến vào phòng trong, giúp nàng ấy thay y phục.

Chẳng mấy chốc, hai người cùng nhau bước ra, An Bình cầm đèn đi trước, Cố Nhược Hương khoác áo choàng, đội mũ che đầu, bước ra trong đêm lạnh giá. Có lẽ vì sợ bị cảm lạnh, nàng ấy lại thêm một chiếc khăn trắng treo bên tai, che kín nửa khuôn mặt.

Bên ngoài Tây Uyển, có ba người đứng chờ, trong đó hai gã sai vặt cao lớn vạm vỡ đứng sau, đúng là Hồng Thụy.

Nhìn thấy Cố Nhược Hương được đỡ ra từ Tây Uyển, Hồng Thụy khẽ cười, ánh mắt âm trắc mà chào: "Cố nương tử, lâu rồi không gặp."

Cố Nhược Hương lảo đảo, lại không khỏi ho khẽ.

An Bình ôm chiếc thảm lông lạc đà, đang định bước lên trước, bỗng nghe Hồng Thụy đột ngột lên tiếng với giọng lạnh lùng: "Ngày đó, chính ta đã đem thảm đặt lên người Cố nương tử, hôm nay vẫn là để Cố nương tử tự mình mang đến cho ta."

Cố Nhược Hương làm bộ không muốn, dừng chân nơi đó, không chịu bước tiếp. Gió lạnh thổi đến, khiến nàng ấy run rẩy, không khỏi thúc giục vài lần.

Cuối cùng, Cố Nhược Hương nhận lấy thảm từ tay An Bình, bước đi chầm chậm về phía trước. Vừa đến trước mặt Hồng Thụy, nàng ấy bỗng cảm thấy một tay của gã đột ngột vươn ra, ôm chặt lấy nàng, kéo vào trong lòng ngực.

An Bình thấy vậy, vội vàng tiến lên, nhưng bị hai gã sai vặt ngăn lại.
Cả ma ma cũng kinh ngạc, chưa kịp mở lời, Hồng Thụy đã bế bổng Cố Nhược Hương lên, xoay người bước đi theo hành lang.

Một gã sai vặt chắn đường, đột ngột lên tiếng: "Thấy rõ chưa? Đây chính là Hồng gia của chúng ta, Cố nương tử này trước kia làm trò vui cho mọi người ở Minh Đức Đường, là Vương gia tự hạ lệnh muốn gã trực tiếp quản giáo!"

"Nhưng Vương gia không phải đã hạ lệnh cho nương tử trở về sao?" An Bình lớn tiếng cãi lại.

Gã sai vặt kia tiếp tục đáp: "Vương gia nói nương tử trở về chỉ để nghỉ ngơi vài ngày, nhưng không hề nói sau này sẽ không cần quản nữa. Hơn nữa, ngươi là cái thứ gì mà dám hỏi về chuyện của Hồng tiên sinh? Lăn đi!"

Dứt lời, hai người liền quay người bước đi.

Dù ma ma không phải là quản sự của Tây Uyển, nhưng trong nửa tháng qua, bà ta đã nghe nhiều lời bàn tán. Chuyện này bà tabiết rõ, so với Hồng Thụy, một hạ nhân hèn mọn, chẳng đáng gì. Vương gia chỉ biết thưởng người chứ không phải để người ta xía vào.

Hồng Thụy ôm Cố Nhược Hương vào phòng, dùng chân đá mạnh cánh cửa.

Đang lúc hắn muốn ném nàng xuống đất, bỗng nghe trong lòng ngực vang lên một tiếng nói dịu dàng: "Đã lâu nghe danh Hồng tiên sinh oai hùng, nay gặp mặt quả thực như lời đồn..."

Thanh âm này...

Hồng Thụy ngây ra một lúc, rồi bất giác nhíu mày.

Tống Tri Huệ nhảy ra khỏi lòng hắn, tháo mũ choàng và khăn trắng, lộ ra khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, quay sang cười mỉm với hắn.

Hồng Thụy chưa từng thấy Tống Tri Huệ, giờ phút này, gã đang tràn đầy tức giận, nhận ra mình bị lừa, càng thêm bực bội. Khuôn mặt gã dần dần trở nên dữ tợn.

"Cố Nhược Hương đâu?" Hồng Thụy nghiến răng hỏi.

Tống Tri Huệ khẽ mỉm cười, ánh mắt như có u quang nhìn hắn, trong giọng nói trầm ấm lại có chút mị hoặc: "Hồng tiên sinh đừng giận, Cố Nhược Hương không hiểu rõ về ngài, nhưng... ta lại là người hiểu rõ những diệu dụng trong chuyện này..."

Nói xong, nàng từ từ tháo chiếc áo choàng ra, chiếc áo từ từ rơi xuống đất, lộ ra chiếc váy mỏng màu đỏ tươi.

"Trong Vương phủ này, chỉ có ta mới có thể chịu nổi..."

Dứt lời, nàng lại cười mỉm, cong môi với Hồng Thụy.

Yến Dực quay về phủ lúc gần đến giờ Tý.

Thứ sử trong phủ mở tiệc chiêu đãi, không thể tránh khỏi lại là cảnh tửu sắc ca vũ. Hắn tuy không mấy bận tâm đến nữ sắc, nhưng lại muốn uống rượu để ấm người.

Về đến An Thái Hiên, hắn sai người đi Trì Phòng chuẩn bị, muốn tẩy đi mùi rượu trên thân.

Yến Dực ngồi chờ ở sảnh ngoài, mắt liếc nhìn về phía tây biên, rồi hỏi Lưu Phúc bên cạnh: "Hôm nay trong phủ có chuyện gì không?"

Lưu Phúc lập tức đáp lời: "Cũng không có gì quan trọng. Triệu ma ma hôm qua xin nghỉ trước, nói là Hàng Tuyết Hiên không có vấn đề gì."

Yến Dực cúi mắt nhìn đôi giày ủng của mình, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng ở tiệc rượu trước, những vũ cơ uốn éo, những nữ tử không dám nhìn hắn, lại ở bên người khác tình tứ, cảnh hương diễm đó khiến hắn không thể không chú ý. Dù vậy, hắn chỉ cảm thấy chán ghét và phiền phức.

Nhưng hôm nay, vừa mới thấy cảnh ấy, hắn lại không khỏi nhớ về chiếc khăn lụa quấn thân, rồi đến hình ảnh nàng cố tình khép áo khoác, thân hình mượt mà lộ ra.

Thực ra, trong nửa tháng qua, hắn đã không ngừng suy nghĩ về nàng.

Nhưng nếu như thường xuyên gọi nàng đến, chỉ e Tống Tri Huệ sẽ cho rằng hắn có thể đã bị nàng làm mê hoặc.

Nghĩ tới đây, Yến Dực cảm thấy ngực mình như đang cháy bỏng. Chưa kịp để Trì Phòng chuẩn bị xong, hắn liền đứng dậy, đi về phía Trì Phòng, đồng thời sai Lưu Phúc: "Đi đem Tống Tri Huệ đưa tới đây."

Lưu Phúc nhận lệnh, cúi người rồi đi.

Chẳng bao lâu sau, Lưu Phúc quay lại, mồ hôi lạnh đầm đìa, đứng phía sau bình phong run rẩy nói: "Hồi Vương gia… Tống… Tống nương tử… Nàng… nàng không có ở đây."

Yến Dực đang nghỉ ngơi trong nước ao, nghe vậy, bỗng nhiên trợn mắt, đôi mắt âm trầm lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi.

"Đào ba thước đất, cũng phải tìm nàng về!"

Dứt lời, hắn nắm chặt chủy thủ trong tay, từ trong nước đứng lên. 

 
Bình Luận (0)
Comment