Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 28

 

Yến Dực không tin, một người sống sờ sờ lại có thể bỗng dưng bốc hơi khỏi thế gian.
Vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, tường cao vững chãi, còn có tuần binh ngày đêm luân phiên canh gác. Tống Tri Huệ vừa nhìn đã biết không hề luyện võ, muốn một mình chạy ra khỏi phủ, chẳng khác nào nói mộng giữa ban ngày.

“Hỏi Triệu ma ma chưa?”

Yến Dực đứng bên hồ, dùng khăn dài chậm rãi lau thân.

Nghe tiếng hắn trầm lãnh, Lưu Phúc không nhịn được run lên một cái, lập tức đáp:

“Triệu ma ma hôm nay cáo nghỉ, ma ma trực viện nói, Tống nương tử từ sáng đến giờ chưa từng ra khỏi viện, ngay cả bên Hàng Tuyết Hiên cũng không thấy nàng xuất hiện...”

Ma ma kia vốn định gõ cửa phòng Tống Tri Huệ, mở cửa thì Vân Thư vẫn còn ngái ngủ. Bà ta lại bước vào trong gọi người, ai ngờ đổi lấy một tiếng thét kinh hãi—trên giường, Tống Tri Huệ không thấy đâu cả.

Lưu Phúc có thể theo hầu Yến Dực hơn hai mươi năm, chính là nhờ vào bản lĩnh làm việc cẩn trọng, trong thoáng chốc liền cảm giác có điều bất thường.

“Lão nô lại dò hỏi, hôm nay có ai ra vào Hàng Tuyết Hiên chăng, ma ma kia nói là... Hồng tiên sinh...” Lưu Phúc ngừng một chút, nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, “Hắn... đêm qua đến Tây Uyển, mang theo Cố Nhược Hương đi.”

Ánh mắt Yến Dực lập tức trầm xuống, hàn khí lan dày đặc.

“Là ai cho phép hắn đi?”

Lưu Phúc thuật lại lời ma ma:

“Hồng tiên sinh nói, ngày ấy Vương gia có lệnh đưa Cố cô nương trở về, nhưng cũng không nói sau này không thể lại đón nàng tới...”

Gã đang lợi dụng danh nghĩa Vương gia để hành sự.

Yến Dực không tiếc ban thưởng, nhưng tuyệt không cho phép kẻ khác đem hắn ra làm trò cân đo tính toán. Đợi đến sáng mai, nhất định phải tìm Hồng Thụy tính sổ đàng hoàng. Nếu là người hiểu chuyện, hẳn biết nên làm gì về sau. Còn nếu không, vậy thì khỏi cần giữ lại.

“Chuyện này thì liên quan gì tới Tống Tri Huệ?” Yến Dực vứt khăn lau sang một bên, bắt đầu mặc y phục.

Sau tấm bình phong, Lưu Phúc hít một hơi lạnh:

“Cố... Cố Nhược Hương giờ phút này... vẫn đang ở trong Hàng Tuyết Hiên...”

Tay Yến Dực khựng lại, chỉ trong chớp mắt, đã hiểu ra điều gì. Hắn không buộc đai lưng, chỉ vội khoác ngoại bào lên người, sải bước thẳng ra ngoài.

Dọc đường, mặt hắn trầm như nước, mỗi bước đi đều mang theo sát khí. Tay áo rộng che chủy thủ bên trong, mỗi bước lại siết chặt thêm một phần.

Tới thẳng Trí Hiền Hiên, một cước đá tung cánh cửa đang đóng chặt, hắn xông thẳng vào bên trong. Đến khi trông thấy Tống Tri Huệ, thần sắc âm trầm căng cứng trên mặt hắn mới thoáng lỏng đi đôi chút.

Trong phòng hỗn loạn không chịu nổi—dụng cụ rơi rớt tứ tán, từ trên giường đến sàn nhà đều loang lổ máu tươi.

Ánh mắt Yến Dực quét khắp người Tống Tri Huệ, thấy những vết máu kia không phải là của nàng, lúc này mới dời tầm nhìn sang nam tử đang ngã lăn dưới đất—Hồng Thụy.

Tay chân gã bị trói chặt đến mức mềm nhũn, trên người là đầy vết thương chưa cầm máu.

Trong miệng gã bị nhét ba đoạn trúc dài, có lẽ do hành động quá thô bạo mà đoạn trúc thô nặng đó đã xuyên thủng yết hầu, xé toạc khoé môi cùng gò má. Máu tươi không ngừng trào ra, vẽ thành những đường nét đỏ sẫm loang lổ trên nền xanh biếc của đoạn trúc.

Nhưng nơi thương nặng nhất, là phần hông—máu thịt be bét, đã gần như mất đi tri giác.

Vừa trông thấy Yến Dực, Hồng Thụy như nhìn thấy cứu tinh. Người vừa rồi còn khóc lóc cầu xin Tống Tri Huệ tha mạng, phút chốc đã đổi sắc mặt, liều mạng mấp máy môi về phía Yến Dực, ánh mắt tràn đầy căm hận hướng về phía Tống Tri Huệ. Trong miệng, gã gắng sức phát ra từng tiếng mơ hồ:

“Vương gia... Giết... giết nàng...”

Ánh mắt Tống Tri Huệ thoáng chốc lạnh băng.

Thì ra, lời xin lỗi vừa rồi không phải vì biết sai, mà bởi vì gã nhận ra bản thân sắp chết.
Quả nhiên, lời của nam nhân—không thể tin.

Nàng rũ mắt, ném xuống những chiếc kim bạc còn vương máu trong tay, rồi cúi người hành lễ trước Yến Dực:

“Vương gia cát tường.”

“Cát tường?” Thanh âm Yến Dực gằn ra từ yết hầu, mang theo lửa giận bị đè nén đến cực điểm.

Nghĩ đến nàng đã làm ra chuyện tày đình đến thế, vậy mà còn có thể ung dung thản nhiên, hành lễ với hắn như chẳng có chuyện gì, một ngọn lửa giận như thiêu thân từ đáy lòng Yến Dực bốc thẳng lên đỉnh óc.

Hắn vung tay bổ xuống.

Tiếng rê.n rỉ khiến người ta chán ghét cuối cùng cũng im bặt.

Dòng nước trắng ngà và máu tươi đỏ thẫm hoà vào nhau, từ nơi chủy thủ cắm xuống đất chầm chậm tràn ra, đan vào nhau thành từng vệt lốm đốm.

Yến Dực nhấc chân đá phăng thi thể trước mắt.

Thân ảnh đó nặng nề đổ xuống đất, ba đoạn ngọc hành bị tắc trong miệng cũng rơi xuống, vỡ vụn trên sàn. Một vật nhỏ bị cắm sâu tận cổ họng cũng rớt ra theo, rơi tõm vào vũng máu, lăn lộn, tạo thành từng vòng xoáy đỏ lòm.

Trông thấy một màn ấy, Yến Dực thoáng ngẩn người. Chỉ một thoáng thôi, hắn đã nhận ra vật kia là gì, sắc mặt lập tức sa sầm, lạnh như băng tuyết giữa mùa đông.
Hắn giật áo khoác trên người, vung tay ném thẳng vào người Tống Tri Huệ, gằn giọng: “Cút về An Thái Hiên cho cô!”

Dọc đường trở về An Thái Hiên, Yến Dực không nói lấy một lời, chỉ sải bước đi đằng trước.

Tống Tri Huệ theo sau, lấy áo khoác phủ lên người, che đi váy đỏ rách rưới cùng vết máu loang lổ.

Hai người một trước một sau bước vào thư phòng. Lưu Phúc đứng bên ngoài, khép cửa rồi đuổi người hầu ra ngoài, bản thân thì đứng chờ bên thềm đá.

Trong phòng không đèn không lửa, chỉ có bóng tối lặng lẽ vây quanh. Yến Dực ngồi trên ghế La Hán, khí tức trên người hắn nặng nề như núi lửa đang chực phun trào, hận ý chưa tan mà chỉ càng lúc càng mãnh liệt.

“Dương Tâm Nghi.” Thanh âm hắn run run vì giận dữ, “Ngươi cho rằng cô chắc chắn sẽ không giết ngươi sao?”

Tống Tri Huệ lập tức quỳ rạp xuống, vẻ mặt ngơ ngác, hỏi lại: “Vương gia vì sao lại muốn giết thiếp?”

Còn dám giả bộ?

Yến Dực giận dữ, vỗ mạnh lên mặt bàn, “Hồng Thụy là phụ tá thân cận của cô, ngươi dám ra tay giết hắn!”

“Thiếp không có.” Tống Tri Huệ cúi đầu, giọng điệu thấp nhẹ: “Là... Vương gia ra tay giết hắn.”

Yến Dực nghe xong thì bật cười, nụ cười trầm lãnh lạnh đến thấu tim, “Cô nếu không động thủ, hắn còn có mạng sống đến bây giờ?”

Không sống được? Vì sao không sống được? Những món đồ đó hai viện cơ thiếp đều từng thử qua, chẳng phải đều rời đi từ phòng gã thế đó sao?

Tống Tri Huệ nghĩ vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng lại chậm rãi đáp: “Có lẽ Vương gia không biết, nhưng ở hai viện, mọi người đều hiểu rõ, những món kia nhìn qua đáng sợ, kỳ thật chẳng qua chỉ là thú vui trong phòng mà thôi. Hồng tiên sinh thích nhất là như vậy.”

Thấy Yến Dực không đáp, nàng lại tiếp lời: “Vương gia nếu không tin, có thể sai người đến lục soát tủ sách của hắn, hẳn sẽ tìm ra không ít sách dạy chuyện ấy. Khi nãy là Hồng tiên sinh bảo thiếp làm theo trong sách kia. Thiếp trước nay chưa từng thử, không biết nặng nhẹ, nhưng thân phận thiếp thấp kém, nào dám kháng cự, chỉ đành làm theo...”

Nghĩ đến cảnh nàng chính tay cắt bỏ vật kia, nghĩ đến dáng vẻ nàng quyến rũ dụ hoặc trước mặt Hồng Thụy, ngọn lửa trong ngực Yến Dực lại bùng lên, hận không thể lập tức trừ khử nàng.

“Lưu Phúc!” Hắn quát lớn về phía ngoài cửa, “Đến Hàng Tuyết Hiên, kéo ba người kia tới đây cho cô!”

“Vương gia xin người đừng!” Tống Tri Huệ rốt cuộc không giả vờ được nữa, nàng đổ rạp trên mặt đất, dập đầu lạy lục: “Việc này không liên quan tới các nàng, đều do một mình thiếp làm ra.”

“Một mình ngươi?” Yến Dực cười khẩy, “Vậy ngươi nói thử cho cô nghe, một mình ngươi làm sao làm được hết thảy? Nếu để cô nghe ra nửa câu dối trá, ba người Hàng Tuyết Hiên kia…”

“Thiếp sai rồi.” Tống Tri Huệ rốt cuộc không biện minh nữa, nàng nằm dài trên đất, giọng lẫn trong tiếng nức nở, “Thiếp chỉ là vì muốn đòi lại công đạo cho Cố Nhược Hương, mới sai Vân Thư và An Bình đi khắp nơi rỉ tai đồn thổi, chọc giận Hồng Thụy…”

Lời nàng nói đều là thật. Những người từng trải qua chuyện đó đều đã chết hoặc bị doạ đến mất hồn, không ai dám nói ra sự thật.

Nhưng Cố Nhược Hương đã nói cho nàng.

Đêm đó, tất cả mọi chuyện, nàng ấy đều kể cho Tống Tri Huệ nghe.

Lúc ấy, Tống Tri Huệ mới biết—thì ra thứ dưới thân Hồng Thụy... lại nhỏ như trẻ con.
Chính vì quá để tâm, mới có thể tàn nhẫn đến mức này, cho nên Tống Tri Huệ dám chắc chắn rằng Hồng Thụy sẽ nghe được những lời các nàng nói, tất nhiên lòng mang ghen ghét, quyết tìm đến Cố Nhược Hương ngay lập tức.

“Vì sao biết là hôm nay?” Yến Dực lạnh lùng hỏi.

Tống Tri Huệ đáp: “Bên trong phủ, nếu cần xin nghỉ, phải báo cáo trước một tháng. Triệu ma ma thường xuyên xin nghỉ, Hồng Thụy có thể dễ dàng tra ra. Với giá trị của mình, trong vương phủ này ai dám kháng cự danh vọng của Hồng Thụy, lại cho rằng chỉ là một cơ thiếp mà thôi. Dù sao Vương gia cũng không quan tâm chuyện này…”

“Nếu Triệu ma ma còn ở đây, bà nhất định sẽ không dám thả người đi như vậy. Dù Hồng Thụy có thể mang người đi, bà cũng sẽ tìm cách nhờ Lưu Phúc giúp đỡ.”

“Hơn nữa, Vương gia hôm nay bận rộn, khó có thể chú ý đến mọi việc trong phủ.” Nàng ngẩng mắt nhìn Yến Dực, nhưng trong bóng tối, nàng không thể nhìn rõ sắc mặt hắn. “Hồng Thụy nghĩ dù Vương gia trở về mà biết được, cũng sẽ không vì một cơ thiếp mà tìm hắn phiền phức. Dù sao, mọi người trong phủ đều biết, Hồng Thụy được Vương gia thưởng thức, mọi việc trong phủ đều phải hỏi ý hắn trước.”

Trong bóng tối, Yến Dực lại cười lạnh một tiếng. “Vậy ngươi giả vờ là Cố Nhược Hương, đến phòng hắn?”

Tống Tri Huệ không đáp, nhưng Yến Dực đã hiểu.

Hắn không nói gì thêm, chỉ lạnh lùng nhìn nàng, không hề cử động.

Một lúc sau, hắn nặng nề lên tiếng: “Nếu cô đêm nay không đi, ngươi định làm gì?”
Đợi hồi lâu, không thấy Tống Tri Huệ trả lời, Yến Dực đột nhiên cười lạnh ra tiếng.
Dù hắn có không tìm nàng sau khi về, thì chuyện Hồng Thụy trọng thương cũng sẽ sớm đưa đến trước mặt hắn.

Dù nàng giả vờ là Cố Nhược Hương, thì Cố Nhược Hương thật sự vẫn ở Hàng Tuyết Hiên. Tống Tri Huệ, nàng chỉ là một tỳ nữ đang chờ đợi đến giờ Tý, đánh giá Yến Dực trở lại trong phủ, lúc đó nàng sẽ hoảng loạn đi tìm quản sự ma ma, báo rằng Tống Tri Huệ không có mặt.

Người khác có thể không quan tâm đến Cố Nhược Hương, nhưng nhất định phải chú ý đến Tống Tri Huệ.

Vì vậy, hắn cuối cùng vẫn sẽ xuất hiện.

“Hay lắm, ngươi tính toán rất kỹ, nhưng căn bản không nghĩ đến hậu quả. Đây là cố ý muốn cô thấy hết thảy những trò hề của ngươi.”

Nàng ở trong phòng Hồng Thụy chờ hắn, chờ hắn thấu hiểu triệt để Hồng Thụy kia.
Trong bóng đêm, tay áo rộng của Yến Dực nắm lại, càng siết chặt, những gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, căng cứng đến không thể chịu nổi.

“Dương Tâm Nghi.” Hắn lại lặp lại tên nàng, “Ngươi có chắc chắn cô sẽ không giết ngươi?”

Tống Tri Huệ từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nàng không còn sợ hãi, mà nhìn thẳng vào hắn, nghiêm túc nói: “Vương gia tài trí hơn người, tất nhiên đã tính toán hết thảy mọi chuyện. Hồng Thụy vốn không xứng đáng được trọng dụng.”

Nói xong, nàng bước lên hai bước: “Hôm nay Hồng Thụy vì ta mà chết, ngày sau ta nguyện vì vương gia dốc hết sức lực.”

Dứt lời, nàng quỳ xuống trước mặt Yến Dực, hai tay đặt lên trán, thật mạnh dập đầu xuống đất: “Khẩn cầu Vương gia khoan thứ.”

Lúc này, Yến Dực không nói gì, trong không gian tĩnh lặng, Tống Tri Huệ bắt đầu cảm thấy bất an. Nàng nhẹ nhàng nói: “Nếu Vương gia tin vào tài trí của thiếp, chỉ cần thử một lần, sẽ biết ngay…”

“Còn cần phải thử sao?” Yến Dực cười lạnh, giọng lạnh lẽo như đá.

Nàng này khéo léo tính toán, có thể nói là vừa dũng cảm lại vừa mưu trí, không chỉ dẫn Hồng Thụy vào phòng mà chính nàng cũng theo sát, tham gia vào trò chơi.
Yến Dực vẫn im lặng rất lâu.

Tống Tri Huệ cảm thấy tim mình đập ngày càng nhanh hơn, đợi một lúc lâu, nàng không thể chịu nổi nữa, nhỏ giọng nói: “Ngày hôm ấy trong ao, nếu Vương gia cảm thấy hài lòng… thì thiếp sau này vẫn còn có thể…”

“Sau này thế nào?”

Cuối cùng Yến Dực cũng lên tiếng, giọng nói khàn khàn không thể đoán được cảm xúc, nhưng lại có một vẻ gì đó quen thuộc đến lạ.

Tống Tri Huệ nhất thời không dám xác nhận, lại thử mở miệng nói: “Nếu Vương gia nghĩ… dù thế nào thì cũng…”

“Xích ——”

Một tia lửa trong bóng tối đột nhiên bùng lên, đó là Yến Dực dùng que đánh lửa châm vào đèn nhỏ trên bàn.

Ánh lửa sáng quắc trong đêm tối chiếu rọi xuống, chiếc giày đen của hắn chậm rãi nâng lên, đặt dưới cằm nàng, từ từ nâng mặt nàng lên.

Hắn chú ý đến từng chi tiết trên khuôn mặt nàng, từng câu từng chữ mà nói: “Ngươi nhớ kỹ, đến sang năm, vào ngày này, cô nhất định sẽ tự tay cắt đứt cổ ngươi.”

Tống Tri Huệ vẫn chưa hoảng sợ, trái lại, sau khi nghe xong, nàng thở dài một hơi, hơi thở nặng nề, “Tạ Vương gia khai ân.”

Yến Dực hạ chân xuống, cởi áo ngoài ra, chiếc áo bạc chưa cột đai lưng, đột nhiên mở rộng ra.

Chưa kịp để Tống Tri Huệ phản ứng, hắn đã mạnh mẽ kéo bung búi tóc trên đầu nàng, khiến nó rơi xuống, rồi nháy mắt nắm ấy thật mạnh, như thể muốn trút bỏ tất cả. 

 
Bình Luận (0)
Comment