Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 39

 

Ngay khoảnh khắc Tống Tri Huệ bước chân vào Minh Đức đường, ánh mắt Yến Dực đã rơi trên người Triệu Lăng. Đợi đến khi hắn trông thấy Triệu Lăng từ kinh ngạc biến thành kích động, tựa hồ muốn lập tức đứng dậy, Yến Dực liền nặng nề đặt chén rượu trong tay xuống bàn. Khóe môi cong lên, nụ cười kia lại lạnh lẽo đến thấu xương.

Vừa nhìn thấy Tống Tri Huệ, trong khoảnh khắc, Triệu Lăng quả thực nảy sinh ý định muốn đứng dậy, song thân hình vừa khẽ động, cánh tay đã bị Vương Lương từ phía sau giữ chặt.

Vương Lương lúc này đã định thần lại. Nếu người trước mắt quả thực là Tống Tri Huệ, thì chẳng phải kẻ đeo mặt nạ trong miệng Lưu ma ma chính là Tĩnh An Vương hay sao?

Thế nhưng, theo suy đoán từ thời điểm khi ấy, Tĩnh An Vương lẽ ra đang ở bên Thái hậu hầu bệnh, sao có thể xuất hiện tại U Châu này?

Vương Lương vừa ngăn Triệu Lăng, Triệu Lăng cũng lập tức tỉnh ngộ, ánh mắt chợt ngẩng lên, nhìn về phía đầu bàn.

Yến Dực lúc này đã thu lại ánh nhìn, dừng nơi thân ảnh Tống Tri Huệ. Trên gương mặt hắn vẫn giữ nụ cười lạnh lùng, tay gõ nhẹ mặt bàn bên cạnh. Tống Tri Huệ liền thuận thế ngồi xuống bên trong tầm với của hắn, rót rượu cho y.

“Sao ai nấy đều cúi đầu im lặng thế kia? Ngẩng mặt lên mà nhìn đi. Cô nhớ rõ các ngươi trước đó còn tỏ ra tò mò về nàng lắm mà?” Yến Dực cười nhạt, giọng điệu mang vài phần giễu cợt.

Dưới sảnh, bỗng đồng loạt vang lên một trận hít khí lạnh, nào ai dám thực sự ngẩng đầu? Nếu quả thực nhìn nàng, chẳng phải là ngầm thừa nhận lời Yến Dực nói hay sao?

Cả gian đại sảnh, cũng chỉ còn mỗi Triệu Lăng là dám để ánh mắt dừng lại trên người Tống Tri Huệ.

Yến Dực một tay nâng chén, một tay khẽ vu.ốt ve lọn tóc bên má nàng, khẽ nói: “Nào, các ngươi thử nói xem, cơ thiếp này của cô thế nào? Chẳng phải là kẻ đóng giả làm nam sủng của cô sao?”

Lời vừa dứt, dưới đường bỗng truyền đến một trận âm thanh trống gõ rơi loảng xoảng. Là thiếu phủ do ngồi không vững, không biết thế nào lại lảo đảo ngã chúi về phía trước, làm cả chồng trống bỏi trước mặt đổ nhào xuống đất.

Yến Dực lười liếc mắt nhìn hắn ta, vẻ mặt lạnh nhạt như thường. Kẻ kia là thiếu phủ chuyên quản tư khố hoàng thất, vụng về đến thế, cũng chẳng trách hoàng huynh của hắn phải nhọc lòng vì chuyện tiền bạc.

“Sao không ai nói gì? Hay là cảm thấy cô đãi tiệc không chu đáo?” Yến Dực nâng mắt, giọng lạnh như sương.

Người phản ứng lanh lẹ liền lập tức lên tiếng khen ngợi Tống Tri Huệ.

Có người mở lời, lập tức có kẻ hùa theo, lời lẽ tâng bốc chẳng qua chỉ là mượn cớ ca tụng Tống Tri Huệ để lấy lòng Yến Dực, nói hắn là anh hùng hào kiệt, bên cạnh nên có mỹ nhân như thế mới xứng tầm.

Còn thực sự nàng có đẹp hay không, chẳng ai dám nhìn kỹ. Mỗi lời nói ra đều như rót mật vào tai, toàn những ngôn từ hoa mỹ bay bổng.

Tống Tri Huệ dường như không nghe thấy gì, chỉ lặng lẽ làm tròn phận sự của mình. Nàng rót rượu, dâng thức ăn cho Yến Dực, suốt quá trình không hề ngẩng đầu lấy một lần. Thần sắc bình tĩnh, lạnh nhạt như mặt hồ thu lặng sóng.

Mãi đến khi một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía dưới sảnh, tay nàng đang rót rượu bất giác run lên một chút, vài giọt rượu sóng sánh rơi xuống mặt bàn.

“Giai nhân thế này, không biết Vương gia tìm được từ nơi nào?” Triệu Lăng cất lời, ánh mắt cũng từ từ rời khỏi nàng.

Yến Dực không đón lấy chén rượu kia, mà dùng lòng bàn tay chậm rãi lau đi mấy giọt rượu vừa đổ trên bàn.

Động tác hắn nhẹ nhàng, thong thả, lại khiến lòng Tống Tri Huệ căng như dây đàn.

Nàng không nghe nhầm, càng không đoán sai, người vừa mở lời chính là Triệu Lăng.

Yến Dực xoa nhẹ đầu ngón tay dính rượu, khóe môi vẫn giữ nụ cười, thậm chí càng sâu hơn ban nãy. Nhưng Tống Tri Huệ lại cảm nhận rõ ràng — vào giờ khắc này, người nàng tuyệt đối không thể trêu vào, chính là hắn.

Tống Tri Huệ vội cúi đầu thấp hơn nữa, cố gắng không để ánh mắt mình chạm đến hướng phát ra thanh âm kia.

Thế nhưng Yến Dực hiển nhiên không có ý định buông tha cho nàng. Hắn cười nhạt, một tay kéo Tống Tri Huệ đặt lên đầu gối, vòng tay ghì chặt lấy eo nàng, chậm rãi nói:

“Thế tử Triệu nếu hiếu kỳ, vậy ngươi cứ hỏi nàng, nàng sẽ tự nói cho ngươi biết.”

Trước mặt có bàn chắn ngang, Triệu Lăng không trông thấy rõ tay hai người đang nắm lấy nhau, nhưng ánh mắt hắn lại chứng kiến Tống Tri Huệ ngày càng ngồi sát về phía Yến Dực, thân thể hai người gần như kề cận, suýt nữa đã chạm vào nhau. Trong khoảnh khắc ấy, sát khí trong mắt Triệu Lăng hiện lên rõ rệt, đặc biệt là khi nhớ lại cảnh Yến Dực từng vu.ốt ve tóc nàng ngay trước mặt mọi người, lồng ng.ực hắn cũng theo đó phập phồng dữ dội.

Yến Dực đã mở lời, Tống Tri Huệ đành phải cúi đầu đáp lại. Nàng hơi nâng cằm, nhưng ánh mắt vẫn rũ xuống:

“Hồi bẩm Thế tử, thiếp vốn xuất thân chốn yên hoa, sau được một thương nhân Hồ nhân chuộc về, dọc đường long đong bị bán đến Duyện Châu, rồi lại bị người đưa vào vương phủ…”

Chúng nhân tuy đều biết Yến Dực xưa nay không gần nữ sắc, song cũng rõ trong phủ hắn mỹ nhân vô số, phần nhiều là do kẻ khác dâng lên.

Lời nàng nói không có sơ hở, đồng thời cũng giải đáp được nghi hoặc trong lòng Triệu Lăng.

Người Hồ vốn vóc dáng cao lớn, diện mạo kỳ lạ, thường hay lấy khăn che mặt. Điều này lại trùng khớp với lời kể của Lưu ma ma năm xưa, càng khiến câu chuyện thêm phần đáng tin.

Hiển nhiên, lời Tống Tri Huệ đáp khiến Yến Dực vô cùng hài lòng. Đây cũng chính là lý do vì sao hắn yêu thích nữ tử thông minh. Hắn thoáng đưa mắt nhìn nàng với vẻ dịu dàng sủng nịnh, dưới bàn lại âm thầm siết lấy tay nàng thật chặt.

Triệu Lăng tuy biết rõ sau khi Tống Tri Huệ được chuộc thân, tất sẽ thân cận với kẻ khác, nhưng việc hiểu là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác. Nên biết, Tống Tri Huệ là nữ nhân đầu tiên của hắn, cũng là nữ tử duy nhất từng cùng hắn chung chăn gối từ trước đến nay. Thử hỏi trong lòng hắn sao có thể bình tĩnh?

Ánh mắt Triệu Lăng vẫn dừng trên người Tống Tri Huệ, sát khí giữa hàng mày càng lúc càng lạnh lẽo. Vương Lương thấy vậy liền quỳ rạp xuống đất, vội vàng rót rượu dâng lên, rồi cố tình làm rượu đổ lên vạt áo chủ tử.

Triệu Lăng bừng tỉnh, ánh mắt lạnh như băng quét sang Vương Lương. Y khẽ lắc đầu ra hiệu, đồng thời cao giọng nói:

“Thuộc hạ lỗ mãng, xin thế tử trách phạt.”

Vừa nghe thấy thanh âm kia, thân thể Tống Tri Huệ lập tức cứng đờ, hai tay nàng bất giác siết chặt lấy nhau.

Yến Dực tất nhiên cảm nhận được, nhưng hắn lại không ngờ phản ứng của nàng lại là vì Vương Lương. Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua người nàng, bàn tay to thô ráp nóng rực từng chút từng chút gỡ bàn tay đang nắm chặt của nàng ra.

Hành động ấy bị bàn dài che khuất, không ai nhìn thấy. Chỉ biết ý cười trên mặt Yến Dực lúc này khiến người ta sởn tóc gáy.

Vương Lương ban đầu chỉ muốn khiến Triệu Lăng rời đi thay áo để tránh xảy ra điều không hay, nào ngờ chủ tử chỉ nhàn nhạt nói: “Không sao,” rồi tiện tay rút khăn ra lau vài lượt, ánh mắt vẫn không ngừng liếc nhìn về phía đối diện.

Lần này, đến lượt Yến Dực cụp mi nhìn lại. Cùng là nam nhân, hắn sao có thể không nhận ra ánh nhìn kia là mang theo ý gì?

“Triệu thế tử hình như rất có hứng thú với cơ thiếp này của cô thì phải?” Yến Dực thong thả lên tiếng, thanh âm trầm lạnh tựa băng tuyết phủ sông.

Sau lưng Vương Lương đã ướt đẫm mồ hôi, vội vã kéo tay áo chủ tử dưới bàn.

Chưa đợi Triệu Lăng kịp trả lời, từ phía trên đã truyền xuống một giọng nói lạnh lùng đầy ẩn ý:

“Cô không phải kẻ keo kiệt. Nếu thế tử thực lòng muốn, cứ việc mở lời.”

Lời chưa dứt, dưới bàn kia đã vang lên tiếng vạt váy bị vén.
Lông mi Tống Tri Huệ khẽ rung, nàng hít sâu một hơi, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh như thường.

Chúng nhân trong nội đường đều biết, lần này Triệu thế tử hồi kinh là để Hoàng thượng tứ hôn. Nếu trước khi ban hôn, hắn dám công nhiên đoạt người từ phủ thân vương ngay giữa ánh mắt bao người, chẳng phải là tát vào mặt Thiên tử?

Dưới sự nhắc nhở kín đáo mà bất thành của Vương Lương, Triệu Lăng cuối cùng cũng hạ mi mắt, trầm giọng nói:

“Đa tạ hảo ý của vương gia, thần... không có hứng thú.”
Xem ra vẫn còn chút khôn ngoan.

Yến Dực cười lạnh, nghiêng đầu nhìn sang Tống Tri Huệ:

“Thế tử không hài lòng về ngươi, có lẽ là chưa hiểu hết bản lĩnh của ngươi. Hay là... ngươi theo thế tử múa một khúc đi?”

Lời vừa dứt, bàn tay to lớn, nóng rực kia đã dán sát vào người nàng, nếu không nhờ bàn tiệc chắn giữa, lại thêm nàng lúc này quỳ ngồi, làn váy buông dài đủ để che khuất cánh tay Yến Dực, thì e là cảnh tượng nơi này đã sớm không thể giấu nổi ai. Cũng may bầu không khí trong nội đường lúc này đã ngột ngạt đến độ chẳng ai dám tùy tiện ngẩng đầu nhìn lên. Người duy nhất dám nhìn lên... cũng chỉ có thể là Triệu Lăng.

Tống Tri Huệ cưỡng ép điều chỉnh hơi thở, thấp giọng nói:

“Vương gia thứ tội, thiếp... không giỏi ca vũ.”

“Vậy sao...”

Yến Dực khẽ thở dài, đáy mắt nheo lại, ra vẻ trầm tư, nhưng lòng bàn tay kia lại không hề dừng lại, như thể chỉ mình hắn biết rõ đâu là nơi khiến Tống Tri Huệ dễ động lòng nhất. Sau khi đã thăm dò tường tận, hắn liền dứt khoát đè thẳng tới đó.

“Vậy thì xướng một khúc đi.” Yến Dực nhẹ cười, thấp giọng nói bên tai nàng, “Hai hôm trước ngươi hát cho cô nghe khúc ấy cũng không tệ, giờ hát lại khúc đó đi.”

Tống Tri Huệ khẽ rùng mình, đôi tai thoáng ửng hồng, nàng muốn hất cánh tay hắn ra, nhưng vừa chạm vào, cánh tay kia lập tức siết chặt hơn, khiến hơi thở nàng khựng lại, vội cúi đầu thấp hơn nữa.

“…Vâng.”

Nàng hít sâu vài hơi, rồi mới khẽ cất tiếng hát.

Khúc hát ấy vang lên với âm điệu run rẩy, dù Tống Tri Huệ có giỏi nhẫn nhịn đến đâu, những đoạn cần chuyển giọng vẫn không tránh khỏi bị đứt quãng.

So với những thị thiếp tầm thường, Tống Tri Huệ đúng là không giỏi ca múa. Triệu Lăng từ sớm đã biết điều đó — khi còn ở Xuân Bảo Các, hắn cũng chưa từng để nàng múa hát bao giờ. Nay nghe nàng vừa mở miệng, lại thấy hơi thở đầu câu đã run rẩy, hắn liền cho rằng nàng vẫn chưa luyện thành thục, vốn dĩ chẳng tinh thông việc này, nên cũng không nghĩ đến điều gì khác.

Một khúc hát vừa dứt, cả nội đường đồng loạt vỗ tay tán thưởng, nhưng ai cũng biết lòng mình đang vỗ tay trái lương tâm.

Yến Dực cười lớn, thong thả rút tay về, vừa cầm khăn lau tay chậm rãi, vừa ngẩng đầu nhìn về phía mọi người:

“Hôm nay cô tiếp đón không chu toàn, liền lấy lễ vật hậu tạ, mong chư vị đừng trách.”

Vừa dứt lời, hai bên sảnh lập tức có mấy gia nhân bưng các hộp đồ ăn bằng gỗ lim bước tới, đặt lên bàn rồi cúi đầu lui xuống.

Trong tiếng cảm tạ rối rít của khách khứa, Yến Dực kéo Tống Tri Huệ đứng dậy, nở nụ cười nhàn nhạt, cùng nàng sải bước rời đi.
“Á ——!”

Từng tiếng hốt hoảng vang lên khắp Minh Đức nội đường.

Phàm là ai từng điều tra tin tức bên ngoài Tĩnh An Vương phủ, hẳn đều nhận ra ngay những gương mặt trong hộp đồ ăn kia — chính là đầu lâu của thủ hạ bọn họ, giờ đây nằm trơ trọi trong hộp, đối diện ánh mắt của chủ nhân.

“Vừa rồi ngươi đang nhìn ai?”

Vừa ra khỏi Minh Đức đường, nụ cười trên mặt Yến Dực hoàn toàn tan biến, hắn siết mạnh cổ tay Tống Tri Huệ, trầm mặt bước nhanh về phía An Thái Hiên.

Tống Tri Huệ bị hắn nắm chặt một tay, tay còn lại phải vén váy mà chạy theo, hai chân run rẩy, dường như chỉ cần chậm một nhịp là sẽ bị hắn kéo ngã:

“Thiếp vẫn luôn cúi đầu nhìn đường dưới chân, chưa từng ngẩng đầu nhìn ai cả.”

Quả thật, suốt thời gian ở trong nội đường, Tống Tri Huệ chưa từng ngẩng đầu nhìn ai. Nhưng ngay khoảnh khắc cuối cùng khi rời sảnh, nàng lại không nhịn được nghiêng mắt liếc về phía Triệu Lăng. Chỉ một cái liếc ấy, nàng đã kịp nhận ra người đứng bên cạnh Triệu Lăng chính là Vương Lương, rồi lập tức cúi đầu, vờ như chưa từng thấy gì.

Nàng không ngờ, chỉ một ánh nhìn vội vàng ấy, đã bị Yến Dực bắt trọn.

Thấy nàng cố tình chối bỏ, Yến Dực không nói lời nào, nhưng sắc mặt càng thêm u ám. Lòng bàn tay đang siết cổ tay nàng nóng như lửa, cứ như muốn thiêu cháy cả da thịt nàng.

Cứ thế, Tống Tri Huệ bị hắn kéo lê từng bước, lảo đảo trở về An Thái Hiên.

Cửa phòng bị hắn đá tung. Nàng bị Yến Dực vung tay ném thẳng lên giường.

“Xem ra lễ vật hôm nay cô ban tặng, thật sự đã lọt vào tận tâm can ngươi rồi đấy.” Yến Dực mặt mày lạnh lẽo, một tay giật phăng áo ngoài, “Cô còn tưởng ngươi liều mạng nhảy xuống hồ là để trốn thoát, hóa ra là vì muốn đến Lạc Dương tìm tên Triệu Lăng kia?”

Dường như đoán ra hắn định làm gì, Tống Tri Huệ vẫn không lùi, không né, cưỡng ép nỗi sợ xuống, khẽ lên tiếng giải thích:

“Không phải... thiếp không phải vì muốn tìm Triệu Lăng. Điều thiếp mong chỉ là một chốn dung thân yên ổn mà thôi.”

Nghe vậy, Yến Dực càng giận dữ, tháo đai lưng xuống, thậm chí còn chưa cởi giày ủng đã bước thẳng lên giường, cúi người đè sát lấy nàng.

“Thế đạo này, nữ tử có dung mạo như ngươi, nếu không có kẻ che chở, thì muốn sống yên cũng khó. Ngươi nghĩ cô là kẻ ngu muội dễ dỗ dành đến thế sao?”

Tống Tri Huệ hít sâu một hơi, nửa ngồi dậy, hai tay mềm mại vòng qua eo Yến Dực, chậm rãi áp mặt vào lồng ng.ực hắn, nhẹ nhàng dụi vài cái như con mèo nhỏ tìm hơi ấm.

“Cho nên thiếp hối hận rồi.” Giọng nàng khẽ khàng, mềm mại, từng luồng hơi lạnh phả nhẹ lên bụng dưới hắn như những sợi gió mảnh quấn lấy lòng người.

“Hiện giờ thiếp chỉ muốn ở lại bên cạnh Vương gia, để Vương gia che chở thiếp… Chỉ có Vương gia, mới bảo vệ được thiếp thôi.” 

 
Bình Luận (0)
Comment