Có lẽ vì gò má nàng lướt nhẹ trên làn da rắn rỏi, sợi tóc mảnh mềm cọ nơi thắt lưng và bụng hắn, khiến một luồng tê dại ngưa ngứa từng chút từng chút một dâng lên lan khắp toàn thân.
Nhưng lửa giận trong lòng Yến Dực vẫn chưa nguôi. Hắn ấn mạnh hai tay lên đầu vai Tống Tri Huệ, muốn gạt nàng ra:
“Ngươi cùng Triệu Lăng bên nhau ba năm, thật sự một chút tình ý cũng không có ư?”
Vai trái của nàng vốn còn chưa lành hẳn, bị hắn đẩy mạnh, lập tức đau đến mức không thở nổi, cả thân mình khẽ run lên. Yến Dực tựa hồ cũng nhận ra, lực đạo trên vai trái bất giác buông lơi đôi phần.
“Thiếp xưa nay chỉ coi chàng là khách, nhưng Vương gia thì khác, Vương gia là chủ nhân của thiếp.” Thấy hắn đã nới lỏng, nàng liền cắn răng chịu đựng cơn đau, lại một lần nữa ôm lấy hắn, siết chặt hơn trước.
Lần này, nàng thậm chí còn khẽ điều chỉnh tư thế, để nơi mềm mại vừa khéo nghênh đón vật cứng nóng bỏng kia.
Yến Dực khựng lại trong thoáng chốc, nghĩ cũng biết nàng làm vậy là cố ý, nhưng lại không tiếp tục đẩy nàng ra.
Tống Tri Huệ chớp lấy cơ hội, vội lên tiếng:
“Vương gia hẳn rõ, thiếp không phải hạng ngu dại. Nếu Triệu Lăng thật lòng để tâm, sao lại giam giữ thiếp suốt ba năm mà không một lời chuộc thân?”
Khi nàng nói, khuôn ngực khẽ phập phồng, chỗ mềm mại lại vô tình cọ sát lấy hắn, nóng đến lạ thường.
“Bởi vì trong mắt hắn, thiếp chỉ là một kỹ nữ hèn mọn, không xứng đáng. Dưỡng kỹ nữ trong thanh lâu thì là tình thú, nhưng chuộc thân đem về, ấy là sắc lệnh trí hôn.”*
*Một mệnh lệnh từ cấp cao bắt buộc hai người phải cưới nhau
Những lời này của Tống Tri Huệ tuy khó nghe, nhưng lại là sự thực. Nàng từ lâu đã hiểu rõ điều đó, cho nên khi thốt ra, giọng điệu nàng bình thản đến lạ, không chút dao động.
“Ý ngươi là, cô đây chính là ‘sắc lệnh trí hôn’?” Yến Dực trầm mặc một lát, rốt cuộc cũng mở miệng. Giọng điệu hắn không còn gay gắt như trước, nhưng hiển nhiên vẫn còn lửa giận trong lòng.
Tống Tri Huệ vội vùi mặt vào lòng ngực hắn, nhẹ nhàng cọ hai cái:
“Vương gia không giống họ…”
“Không giống ở đâu?” Yến Dực hầu kết khẽ giật.
“Vương gia ham mê thiếp… không phải vì sắc, mà là vì trí.” Giọng nàng chậm rãi, từng chữ từng lời đều thấm vào lòng.
“Dương Tâm Nghi.” Hắn trầm giọng gọi thẳng tên nàng, đưa tay nắm lấy cằm nàng, buộc nàng ngẩng đầu lên đối mặt với hắn. Ánh mắt kia lạnh lùng, áp lực nặng nề, dù Tống Tri Huệ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc đối diện vẫn không khỏi nghẹn thở một thoáng.
“Cô… cái gì cũng đều muốn.” Hắn cất lời, khàn khàn nhưng từng chữ rõ ràng.
“Tạ ơn Vương gia thương yêu.” Nàng ngoan ngoãn đáp, trông chẳng khác gì thật tâm cảm kích.
“Ha.” Yến Dực khẽ cong khóe môi, cười lạnh một tiếng. Nhưng tay hắn lại càng siết chặt hơn, phảng phất muốn bóp nát nàng, “Miệng ngươi thật khéo, biết cách lấy lòng người.”
Cũng giống như từng lấy lòng Triệu Lăng, từng lấy lòng Yến Tín, giờ lại đến lượt hắn.
Thật chẳng khác nào coi hắn là một kẻ ngốc dễ dụ.
Thấy sắp không chịu nổi cơn đau, Tống Tri Huệ dứt khoát không nói thêm lời, chỉ ngẩng mắt nhìn hắn, hàng mi run rẩy ướt đẫm, môi mỏng khẽ hé. Nàng cúi đầu, cắn nhẹ vào ngón tay cái đang bóp cằm mình.
Cảm giác ấm mềm ẩm ướt lập tức vây quanh đầu ngón tay. Nàng từ từ tăng lực, từ nhẹ đến mạnh, đến khi dường như sắp khiến hắn đau, lại đột ngột nới lỏng, khẽ trượt răng, hàm trọn ngón tay vào miệng.
Đầu lưỡi nàng chạm vào lòng bàn tay hắn, khiến cơ bụng hắn khẽ run một trận, kế đó là từng đợt phập phồng rõ rệt — hoàn toàn khác hẳn với lúc nổi giận ban nãy.
Nhìn thấy dáng vẻ ấy của Yến Dực, lòng Tống Tri Huệ cuối cùng cũng dịu xuống. Nàng khẽ nói, giọng hàm hồ, âm thanh gần như tan trong hơi thở:
“Nhưng Vương gia thích mà… phải không?”
Quả thực, dù biết nàng miệng toàn lời dối trá, nhưng chiêu này lại khiến người không cách nào không xiêu lòng.
Yến Dực bật cười khẽ, giọng trầm mà lạnh, không ngờ đến một ngày mình cũng trở thành kẻ mê đắm trong lời ngon tiếng ngọt, bị một nữ nhân bày trò dối trá mà vẫn cam lòng.
Chí ít là, nàng trước mặt hắn vẫn biết điều, biết cách làm hắn vừa lòng.
Đối với một món đồ chơi mà nói, thế là đủ rồi.
Chỉ là không biết vì sao, trong ngực hắn vẫn nghẹn một cỗ phiền muộn không tên, không cách nào xua đi.
Đêm đen đặc quánh, Tống Tri Huệ thật sự đã mệt lả, từng đường gân từng thớ thịt đều rã rời. Mãi đến khi Yến Dực dường đã như trút hết giận dữ trong từng đợt thư ý vừa rồi, hơi thở mới từ từ ổn lại.
Nhưng ai ngờ, ngay lúc nàng sắp chìm vào mộng, hắn lại đột nhiên hỏi:
“Ngươi… từng cùng Triệu Lăng như vậy chưa?”
Tống Tri Huệ không đáp.
Yến Dực cười lạnh, giọng khàn khàn, âm điệu đầy giễu cợt.
Tống Tri Huệ cũng không biện giải thêm. Có những lời, chẳng nói còn chừa đường xoay chuyển, một khi đã thốt ra, chỉ e càng khiến cục diện bế tắc. Huống chi, nàng đã chẳng dưới một lần trả lời Yến Dực. Tin hay không chẳng phải do nàng quyết định, mà nằm ở lòng dạ của hắn, xem hắn muốn tin thế nào mà thôi.
Huống hồ, nàng cũng chưa từng nói dối. Triệu Lăng vốn luôn ưa chủ động, phần lớn khi thân mật đều là hắn ra tay trước, nàng chỉ tùy theo phối hợp. Nào giống như bây giờ, mệt đến rã rời.
Hơn nữa, ở bên Triệu Lăng, dù có sợ thế lực của hắn, cũng chưa từng lo lắng phòng bị đến thế, chỉ sợ một câu không đúng lại rước lấy tai họa sát thân.
Tống Tri Huệ khom người lui ra ngoài, trở về phòng rửa mặt. Đợi đến khi mọi việc xong xuôi, nàng nằm xuống giường, đem chuyện xảy ra ở yến tiệc hôm nay nghiền ngẫm kỹ lưỡng một lượt. Càng nghĩ càng thấy bất an, cuối cùng mệt nhọc gì cũng tiêu tan, bật người ngồi dậy.
Triệu Lăng rõ ràng bất đồng với đám người kia, cớ gì Yến Dực lại gọi hắn tới?
Dựa theo nàng hiểu biết về Yến Dực, nếu hôm nay hắn thực sự nổi giận, sao dễ dàng bị vài câu mềm nhẹ của nàng dỗ yên?
Nếu trong lòng có hỏa, hắn tuyệt sẽ không tùy tiện buông tha như thế…
Tống Tri Huệ nghĩ mãi không ra rốt cuộc Yến Dực muốn làm gì. Trước mắt, chỉ đành tận lực tránh va chạm với hắn, ở trước mặt hắn hết sức cẩn trọng, hắn nói gì, nàng liền thuận theo đó mà đáp ứng.
Mấy ngày sau, Yến Dực lại tiến cung. Hoàng thượng đã phê chuẩn đề nghị trước đó của hắn, sau ngày chúc thọ Thái hậu, liền bắt đầu chuẩn bị đại sự tiếp theo.
Yến Dực mang đến vài quyển tập thơ của tiên đế từng được Quách Khuông tán dương, giao cho nàng vẽ lại thành họa quyển. Ban ngày, Tống Tri Huệ ngồi trước án thư chăm chú phác họa, biết nàng đang làm việc đứng đắn, Yến Dực cũng chỉ ngồi bên xem, hiếm khi động chạm. Có chăng chỉ là vài lời nhắc nhở nhẹ nhàng. Nhưng đợi đến đêm xuống, hắn lại tuyệt chẳng dễ dàng buông tha nàng. Hoặc là ở trong ao, hoặc là trên giường, hoặc là chờ nàng vừa buông bút liền bị hắn đè thẳng xuống án sách…
Đến mùng năm, đúng ngày mừng thọ Thái hậu. Yến Dực từ sáng sớm đã vào Trường Nhạc cung.
Vừa bước vào điện, liền thấy Mạt Dương công chúa đang ngồi bên cạnh Thái hậu, bộ dáng rõ ràng là đang có cầu xin điều gì.
Thái hậu vừa trông thấy hắn, lập tức cười nói với Mạt Dương:
“Ngươi cầu ai gia cũng vô dụng, chẳng bằng hỏi thử vương thúc của ngươi. Chỉ cần hắn gật đầu, thì ai gia còn cần mở miệng sao?”
Mạt Dương đã dây dưa mấy ngày liền, thấy Thái hậu vẫn không lay chuyển, tức khắc tức khí đến độ dậm chân, hằn học nói:
“Vương thúc căn bản không dính nữ sắc, thì biết gì về chuyện nam cưới nữ gả!”
Vừa dứt lời, cả điện lập tức chìm vào tĩnh lặng đến mức quỷ dị.
Dù Mạt Dương kiêu ngạo ương ngạnh đến đâu, lúc này cũng tự biết mình lỡ lời, bất giác rụt cổ, đưa mắt nhìn về phía sau.
Yến Dực từng bước chậm rãi tiến lên, sắc mặt chẳng lộ vẻ vui giận, nhưng khí thế áp bách nặng nề khiến tim Mạt Dương run rẩy, vội vàng cúi đầu lui bước.
“Mẫu hậu.” Yến Dực hành lễ.
Thái hậu giơ tay ra hiệu cho hắn miễn lễ, sau đó ho khẽ vài tiếng rồi phất tay nói với Mạt Dương:
“Ngươi lui ra trước đi.”
Mạt Dương há miệng muốn nói, nhưng bị ma ma phía sau dùng sức kéo một cái, đành bất đắc dĩ cắn môi rời đi. Khi quay người ra khỏi điện, nàng ta còn lén liếc nhìn Yến Dực. Vừa vặn chạm phải ánh mắt lãnh đạm thâm trầm kia, nàng ta rùng mình một cái, vội vàng bước nhanh hơn, trong chớp mắt đã chẳng còn bóng dáng.
Chân Mạt Dương vừa rời khỏi, Thái hậu liền vẫy lui hết người trong điện, chỉ còn lại Yến Dực đứng đó.
Bà mỉm cười hỏi hắn:
“Nhắc tới chuyện thành thân, ai gia nghe nói dạo gần đây ngươi thân cận với một nữ tử, chẳng hay nàng là người nhà nào?”
Yến Dực thản nhiên đáp:
“Chỉ là một kẻ cơ thiếp tầm thường.”
Thái hậu vốn chỉ mới nghe phong thanh, nay đích thân nghe hắn thừa nhận, trong lòng cũng phần nào xác định là thật. Nghĩ tới nhi tử đã hai mươi bảy, sắp ba mươi mà vẫn chưa thành gia, bà liền nở nụ cười nói:
“Cơ thiếp thì đã sao, nếu ngươi thích, cứ cho nàng một danh phận là được.”
Yến Dực từng nói với Yến Trang một lần, lúc này lại phải nhắc lại trước mặt Thái hậu:
“Muốn phong làm Vương phi, nàng ta không xứng.”
Trái với phản ứng của Yến Trang, Thái hậu sửng sốt trong chốc lát, sau đó liên tục lắc đầu:
“Ai nha, ngươi chẳng phải đã nói nàng là một cơ thiếp sao? Một cơ thiếp sao có thể lên được vị trí chính phi. Ý của ai gia là, có thể phong nàng làm thứ tần hay trắc phi gì đó, miễn là có danh phận. Sao ngươi lại nghĩ tới chuyện phong làm chính phi?”
Sắc mặt Yến Dực thoáng trầm xuống, chỉ lặng lẽ nâng chén trà, không đáp một lời.
Thái hậu thấy hắn không chịu trả lời, liền nói: “Hôm nay là sinh thần ai gia, ngươi chớ có làm ta bực mình.”
Bấy lâu nay Thái hậu luôn cho rằng con trai quá lạnh lùng, phần lớn là vì bên cạnh không có một nữ tử biết quan tâm sưởi ấm. Nay biết hắn có người ở bên, trong lòng tự nhiên sốt ruột, mong muốn chuyện tốt sớm thành.
Thế nhưng đối mặt với sự thúc giục của Thái hậu, Yến Dực vẫn lạnh nhạt như cũ: “Chuyện này tạm gác lại, để ngày khác rồi bàn.”
Thái hậu cuối cùng vẫn chẳng lay chuyển được hắn, đành bất đắc dĩ xoa trán, không nói thêm gì nữa.
Khi Yến Dực hồi phủ, trời đã ngả chiều. Hắn trước tiên ghé qua thư phòng. Tống Tri Huệ hôm nay đã luyện xong chữ, lúc này đang trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Trên án thư là những bản chữ do nàng luyện trong ngày, Yến Dực lật xem từng tờ, nét chữ phỏng theo thi tập của Quách Khuông được bảy tám phần thần thái, chẳng hề sơ sài.
Cái miệng nhỏ kia tuy khéo dỗ người, nhưng cũng không hẳn chỉ biết nói lời dễ nghe. Tỷ như khi nàng nói bản thân thông minh lanh lợi, năng lực này quả thực không hề là lời khoác lác.
Yến Dực gật đầu hài lòng, đoạn gọi người hầu vào dò hỏi tình hình.
Người hầu khom người bẩm:
“Hồi Vương gia, hai ngày nay phủ ngoài vẫn yên tĩnh như cũ. Có điều dọc đường từ phủ đến các cửa thành Lạc Dương, đều bị người bố trí thám tử canh chừng.”
Yến Dực nhíu mày: “Là ai làm?”
“Bẩm… đều là người của Triệu Lăng.”
Từ sau khi biết Tống Tri Huệ đang ở trong Tĩnh An Vương phủ, Triệu Lăng liền thu hồi toàn bộ thám tử bên ngoài thành, thay vào đó đặt người canh giữ khắp các ngả đường vào Lạc Dương, đặc biệt là những con đường thông đến Tĩnh An Vương phủ.
Tưởng rằng Triệu Lăng là kẻ thông minh, hôm đó hắn cố ý triệu đến chẳng qua là muốn “giết gà dọa khỉ”, ai ngờ đối phương vẫn dám ra tay trắng trợn như vậy, chẳng lẽ hắn thực sự không để Yến Dực vào mắt?
Hay là… vì có Hoàng thượng làm chỗ dựa, cho rằng hắn không dám động đến mình?
Sắc mặt Yến Dực vốn đã âm trầm, nay lại càng u lạnh. Đến cuối cùng, hắn bỗng bật cười, nụ cười lạnh đến thấu xương.
Phất tay cho lui người hầu, hắn ngồi lặng một lát trong thư phòng rồi gọi người đến: “Đi mời Tống Tri Huệ tới đây.”
Tống Tri Huệ vốn tưởng Yến Dực về muộn, đêm nay chắc không cần nàng hầu hạ, đã sớm lên giường. Giờ nghe có người đến mời, nàng vội vàng mặc lại y phục, tùy ý búi tóc sơ qua rồi nhanh chóng đi đến thư phòng.
Vừa vào cửa, nàng liền cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo tràn khắp gian phòng.
Yến Dực ngồi sau án thư, trong tay đang cầm bản chữ nàng luyện ban ngày.
Tống Tri Huệ cụp mắt bước lên phía trước, hành lễ nhẹ giọng: “Vương gia vạn phúc.”
Yến Dực vẫn chưa ngẩng đầu, còn đang chăm chú nhìn tờ chữ trước mặt.
“Ngươi mô phỏng cũng không tệ, còn cần bao lâu nữa mới không thể phân biệt thật giả?”
Tống Tri Huệ hơi trầm ngâm chốc lát rồi đáp: “Còn phải mất hơn nửa tháng.”
Yến Dực nhàn nhạt nói: “Lâu quá.”
Tống Tri Huệ khẽ hít một hơi: “Vậy… mười ngày.”
Yến Dực lúc này mới ngẩng mắt nhìn lên, ánh mắt u lãnh khiến nàng khẽ run, lập tức đổi giọng:
“Ít nhất cũng cần bảy ngày, nếu không thì…”
“Năm ngày.” Hắn lạnh lùng ngắt lời.
Tống Tri Huệ thoáng định phản bác, nhưng vừa chạm phải ánh mắt kia, lòng nàng vô cớ siết chặt. Một lát sau mới cúi đầu nhỏ giọng:
“Vậy… năm ngày thì năm ngày. Nhưng trong năm ngày ấy, thiếp không thể phân tâm làm việc khác, cả ngày lẫn đêm đều phải tập luyện.”
Yến Dực nghe ra ngụ ý trong lời nàng, cũng không nói thêm gì, chỉ lạnh lùng "ừm" một tiếng xem như đồng ý.
Năm ngày kế tiếp, hắn quả nhiên không đến tìm nàng. Mà nàng thì ngày đêm gần như không rời bàn luyện chữ. Mãi đến ngày thứ năm, Yến Dực mới xuất hiện trước mặt nàng, nhìn một hàng chữ nàng vừa viết, quả thực chẳng thể phân biệt thật giả, khóe môi hắn khẽ nhếch thành nụ cười lạnh.
Hắn lấy ra bút mực đã chuẩn bị từ trước, chậm rãi đọc từng câu, Tống Tri Huệ viết theo. Đợi bức thư hoàn thành, hắn liền sai ám vệ mang thư rời đi.
“Muốn được ban thưởng gì?” Yến Dực chậm rãi đứng dậy, tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm mại lạnh lẽo của nàng — cảm giác đã bốn ngày không chạm tới, nay vừa chạm lại, lại khiến lòng dậy lên chút tưởng niệm.
Tống Tri Huệ ngoan ngoãn đáp: “Vì Vương gia tận tâm tận lực, vốn là bổn phận của thiếp.”
Yến Dực tuy có vài phần không nỡ, nhưng vẫn buông lọn tóc ra, cong môi hỏi: “Đã từng du ngoạn Lạc Dương chưa?”
Tống Tri Huệ khẽ sững người, cảm thấy có điều gì đó là lạ, nhưng vẫn thật thà đáp: “Chưa từng.”
“Vậy muốn đi đâu?” Yến Dực hỏi như thể chỉ thuận miệng mà thôi.
Chính vì vẻ hờ hững ấy, Tống Tri Huệ lại càng thấy bất an. Nàng không dám tùy tiện đáp lời, chỉ khẽ lắc đầu:
“Thiếp ở trong phủ là tốt rồi, không cần đi đâu cả…”
“Lão Quân Sơn thì sao?” Yến Dực chẳng đợi nàng nói hết, đã cắt ngang, “Cô thấy hôm trước ngươi đọc đến quyển Thái Bình Kinh, hẳn cũng có hứng thú với Lão Quân Sơn.”
Lão Quân Sơn nằm ở ngoại ô Lạc Dương, từ xưa là nơi mà các văn nhân mặc khách khi đến Lạc Dương đều muốn ghé thăm.
Với Tống Tri Huệ trước đây mà nói, nơi đó quả thực rất đáng để đi một lần. Nhưng hiện tại, nàng không dám tùy tiện ứng tiếng.
Yến Dực đưa tay nâng cằm nàng lên, nhìn gương mặt ngoan ngoãn như nước ấy, lạnh lùng hỏi:
“Sao thế? Cô muốn đi cùng ngươi, ngươi lại không muốn? Vậy ngươi muốn đi cùng ai?”
Nghe đến đây, nếu Tống Tri Huệ còn dám thoái thác, ắt sẽ khiến hắn nổi giận. Nàng đành phải cúi đầu đáp:
“Thiếp đương nhiên nguyện đi cùng Vương gia.”
“Tốt. Vậy ngày mai, cô sẽ đưa ngươi đi Lão Quân Sơn.”
Lão Quân Sơn địa thế hiểm trở, núi non trập trùng, nếu có ai ẩn thân nơi đó, quả thực rất khó truy tìm.
Sân khấu này, hắn đích thân đến sắm vai, muốn xem rốt cuộc hai người kia sẽ diễn cho hắn xem một màn tuồng như thế nào.
Chi bằng, để bọn họ cùng diễn một vở “oan gia uyên ương tận mệnh” đi thì hơn.
Yến Dực bật cười, thả lỏng tay, rút lại sự rét lạnh nơi đáy mắt.