Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 41

 
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa rạng, từ Tĩnh An vương phủ đã có xe ngựa lặng lẽ rời đi, men theo đường hướng nam thành Lạc Dương mà chạy.

Tống Tri Huệ mấy ngày trước liên tục chuyên tâm luyện chữ, chẳng phân biệt ngày đêm. Đêm qua cuối cùng cũng được thong thả, định lòng yên ổn ngủ một giấc, biết Yến Dực muốn đưa nàng đi Lão Quân Sơn chỉ là không ngờ chưa quá giờ Dần đã bị đánh thức.
Yến Dực nói là muốn đưa nàng đi xem mặt trời mọc, chưa đến giờ Mẹo phải đến được đỉnh núi.

Giờ phút này, nàng tựa vào bên trong xe ngựa, biết rõ bên cạnh là Yến Dực, theo lý phải tỏ vẻ phấn khởi, mong chờ đồng hành cùng hắn, nhưng hai mắt không chịu nghe lời, cứ theo nhịp rung của xe mà khép dần.

Trong bóng tối, Yến Dực xưa nay chưa từng nhắm mắt, cảm giác bờ vai trĩu xuống, hắn cau mày, theo bản năng giơ tay muốn đẩy nàng ra, nhưng khi làn hương thanh đạm phảng phất len qua chóp mũi, cánh tay kia lại chững lại giữa không trung, cuối cùng vô lực buông xuống. Hắn lặng lẽ đưa tay, dùng mu bàn tay khẽ lướt qua khuôn mặt trắng muốt của nàng — chạm hay không chạm cũng chẳng rõ, chỉ biết Tống Tri Huệ không hề có chút phản ứng nào, tựa như hoàn toàn không hay biết.

Trong ánh mắt vốn băng lãnh của Yến Dực, thoáng hiện một tia dịu dàng không thuộc về hắn, nhưng chỉ trong chớp mắt, cảm xúc ấy lập tức bị hàn ý nặng nề thay thế.

Hắn nắm tay lại, bả vai khẽ run, suýt chút nữa khiến Tống Tri Huệ ngã nhào xuống sàn xe. Là hắn ra tay đúng lúc, níu lấy thắt lưng nàng, kéo nàng về vị trí cũ.

“Cô gần như cả đêm không chợp mắt, là vì muốn cùng ngươi xem mặt trời mọc, còn ngươi lại ngủ yên không tỉnh.” Hắn lạnh lùng châm biếm.

Tống Tri Huệ cảm thấy gần đây Yến Dực có điểm là lạ, chẳng dám tranh cãi, chỉ đành răm rắp nhận sai, ngồi ngay ngắn một bên.
Nàng quả thực bị dọa sợ, từ đó không còn buồn ngủ nổi nữa.
Xe ngựa rời thành không bao lâu thì tới chân núi Lão Quân. Lối lên núi là những bậc đá kéo dài miên man, xe ngựa không thể đi tiếp, đành phải xuống đi bộ.

Trông thấy bậc đá cao vút tận mây xanh, trong lòng Tống Tri Huệ nảy ra một suy nghĩ: Có khi nào Yến Dực muốn giết nàng trên đường, dùng chính đoạn đường mệt mỏi này hành nàng đến chết?
Ánh sáng yếu ớt chiếu xuống vách núi, nàng hít sâu một hơi, đành cắn răng bước lên.

Yến Dực mang theo hai thị vệ, ban đầu một người cầm đèn đi trước, một người đi sau hộ tống. Nhưng Yến Dực bước nhanh, còn Tống Tri Huệ thì chậm chạp, chẳng mấy chốc bốn người đã giãn ra một khoảng dài.

Người thị vệ đi cạnh Tống Tri Huệ mấy lần muốn đỡ nàng, nhưng rốt cuộc vẫn không dám.

Khi tới sườn núi, Tống Tri Huệ cuối cùng cũng không đi nổi nữa. Nàng thở hổn hển gọi với theo: “Vương gia… Vương gia..."

Yến Dực dừng chân, híp mắt ngoái lại.

Tống Tri Huệ cắn răng gượng bước đến bên hắn, “Vương gia, thiếp thấy phía trước có một đình đá, nơi ấy thưởng cảnh hẳn là thú vị, chẳng bằng…”

“Không được,” Yến Dực dứt khoát cắt lời, “Trên đỉnh núi kia có Trường Thanh quán để thưởng cảnh, đêm qua cô đã sai người sắp đặt sẵn sân, đợi sáng nay ngắm bình minh rồi dùng điểm tâm ở đó.”

Tống Tri Huệ chau mày, định nói thêm, nhưng Yến Dực đã quay gót tiếp tục đi.

Nàng đành tựa vào thân cây, lau mồ hôi trên trán, thở dốc chưa nguôi, người thị vệ phía sau nhẹ giọng giục: “Tống nương tử, mời đi nhanh một chút.”

Tống Tri Huệ uống mấy ngụm nước, gắng gượng bước tiếp, đến khi lên tới sườn núi thì toàn thân rã rời, chân như dính chặt đất không nhấc nổi.

“Ta thật sự không đi nổi nữa… đầu óc cũng choáng váng…” nàng khàn giọng nói với thị vệ.

Người kia thấy sắc mặt nàng tái nhợt, chẳng giống giả vờ, bèn gọi lên núi. Một lát sau, Yến Dực quay lại, lạnh mặt nhìn nàng: “Không đi nổi thật sao?”

Tống Tri Huệ rũ mi, khẽ gật đầu.

“Được.” Ánh mắt hắn quét qua đám cây cối âm u xung quanh, “Cô đi trước, ngươi nghỉ một lát, sau đó tự leo lên sau, thế nào?”

Tống Tri Huệ thoáng thấy ngờ vực. Nếu nàng lên chậm, lỡ mất lúc mặt trời mọc, theo lý hắn hẳn phải nổi giận, nhưng không hiểu vì sao, Yến Dực lại không hề trách mắng.

Song lúc này, Tống Tri Huệ quả thực đã quá mỏi mệt, nếu còn cố bước tiếp, e là sẽ ngất xỉu tại chỗ, nàng không buồn suy nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu tạ ơn không ngừng.

Yến Dực để lại một tên người hầu theo cạnh nàng, còn bản thân thì cất bước nhanh như gió, chẳng mấy chốc đã không còn bóng dáng. Tống Tri Huệ cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, cùng người hầu nọ tìm một khoảnh đất trống, ngồi xuống phiến đá lạnh lẽo nghỉ ngơi, môi khô khốc nhấp mấy ngụm nước.

Hôm nay túi nước mang theo tựa hồ chẳng đựng được bao nhiêu, uống chưa được mấy ngụm đã cạn sạch.

Người hầu hỏi: “Tống nương tử còn muốn uống thêm chăng?”

Tống Tri Huệ đưa tay lau khóe môi, nhẹ giọng đáp: “Không cần.”

Người nọ thoáng sững người, lại nói: “Nương tử hiện giờ không uống, nhưng nhỡ đâu lát nữa lên đường lại khát thì sao?”

Tống Tri Huệ đã mệt tới mức chẳng buồn mở miệng, chỉ khàn giọng “ừ” một tiếng. Người hầu kia liền nói sẽ ra bên cạnh tìm nguồn nước, chẳng mấy chốc sẽ quay về.

Tống Tri Huệ mang theo ngọn đèn nhỏ, ban đầu chỉ chuyên tâm nghỉ ngơi, không để ý gì khác. Nhưng càng ngồi, nàng càng cảm thấy có điều bất ổn.

Khi nàng định bụng đứng dậy đi tìm người hầu thì bỗng phía sau truyền đến một tiếng động khẽ. Chưa kịp quay đầu, một bàn tay to đã từ phía sau vòng qua, siết chặt miệng nàng.

Tống Tri Huệ lập tức giãy giụa, thì bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Là gia.”

Thanh âm ấy, nàng đã nghe suốt ba năm ròng, vừa nghe liền nhận ra là Triệu Lăng. Trái tim vừa mới bình ổn nháy mắt liền kinh hoảng không thôi.

Thấy nàng không còn phản kháng, Triệu Lăng buông tay, nhưng rất nhanh đã giữ chặt cổ tay nàng, kéo thẳng tới phía sau một cây tùng lớn rậm rạp.

Thân ảnh hai người vừa khuất hẳn trong bóng cây, Triệu Lăng liền ép nàng dựa vào thân cây, cúi đầu tìm đến đôi môi nàng hôn xuống. Nào ngờ Tống Tri Huệ vội nghiêng mặt tránh né, giơ tay cố sức đẩy hắn ra.

Triệu Lăng khựng lại, lên tiếng: “Huệ Nương, nhìn kỹ lại xem… là gia đây.”

Trên mặt Tống Tri Huệ không một nét vui mừng, trái lại tràn đầy kinh ngạc và sợ hãi, “Thế tử sao lại có mặt ở nơi này?”

Lúc ấy, bóng đêm chưa tan hẳn, nhưng phương đông đã rạng chút ánh sáng hồng. Triệu Lăng đứng trong sắc trời mờ nhạt, nghiêng đầu ngắm khuôn mặt nàng — khuôn mặt từng khiến hắn tương tư khắc khoải suốt một thời gian dài.

“Đã nhận ra gia, vì sao còn cự tuyệt?” Giọng hắn không khác Yến Dực là mấy, cũng trầm và lạnh, nhưng khi ở cùng Tống Tri Huệ, trong chất giọng lạnh lùng ấy luôn thấp thoáng vài phần dịu dàng.

Tống Tri Huệ thấy hắn lại định áp tới, bèn đưa cả hai tay chống vào ngực hắn, cố sức đẩy ra: “Thế tử, xin người đừng như vậy…”

Triệu Lăng một tay đặt lên vai nàng, tay còn lại giữ chặt cổ tay mảnh mai của nàng, mặt lộ vẻ giận dữ: “Tống Tri Huệ, ngươi đang trách gia năm xưa bỏ ngươi không màng sao?”

Tống Tri Huệ chợt như nhớ ra điều gì, đôi mắt đen lay láy thoáng chốc mở to, trong đáy mắt tràn đầy kinh hãi.

Nàng cuối cùng cũng hiểu ra — thảo nào Yến Dực bỗng nhiên nổi hứng dẫn nàng lên núi Lão Quân, thảo nào lại chọn đúng lúc rạng sáng, thảo nào hắn lại cố tình đi trước, không cho nàng theo cùng.
Rõ ràng trước đó Yến Dực từng nói, hắn tuyệt chẳng tin chuyện quỷ thần quái dị. Ngoại trừ chính bản thân, hắn chẳng tin bất cứ ai. Vậy mà lại chịu khổ sở đi đường xa đến đạo quán đây dùng cơm chay chứ.

Vừa hay khi hắn rời đi, người hầu kia cũng bỏ đi lấy nước — mở đường cho Triệu Lăng có cơ hội tiếp cận nàng.

Nếu nói mọi chuyện đều là do Yến Dực sắp đặt… Vậy giờ khắc này, rất có thể, trong bóng tối quanh đây đang có ánh mắt của hắn dõi theo.

Ý niệm ấy vừa lóe lên trong đầu, đầu óc Tống Tri Huệ liền "ong" một tiếng, trước mắt tối sầm lại, khi mở miệng lần nữa thì thanh âm đã mất đi ngữ điệu, “Thế tử mau buông tay… như vậy… thật sự là thất lễ…”

Triệu Lăng thấy nàng phản ứng khác thường, trong lòng huyết khí dâng trào. Nàng há có biết vì tìm nàng, hắn đã hao phí bao tâm lực. Đêm qua vừa nhận được tin nàng sẽ lên Trường Thanh Quán, hắn lập tức suốt đêm không ngủ, chỉ để tìm một cơ hội gặp nàng. Thế nhưng hôm nay, nàng lại tỏ ý kháng cự.

Thấy Triệu Lăng sắp nổi giận, Vương Lương đang canh giữ ở bên ngoài vội lên tiếng nhắc nhở: “Thế tử, không thể chậm trễ thêm.”

Triệu Lăng hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Huệ Nương, ta biết ngươi giận ta, nhưng chuyện này thật dài dòng..."

Vừa nói, hắn vừa kéo tay Tống Tri Huệ, ý định đưa nàng rời đi. Tống Tri Huệ cố sức giãy giụa, kiên quyết cự tuyệt: “Thế tử đừng miễn cưỡng!”

Một câu này khiến sắc mặt Triệu Lăng trầm xuống.

Ba năm ở bên nhau, Tống Tri Huệ quá hiểu tính tình hắn. Nàng biết hắn sắp nổi giận, lại biết chắc chắn có người đang ẩn trong bóng tối theo dõi. Hít sâu một hơi, nàng cố gắng trấn tĩnh, chậm rãi nói: “Thế tử trở về kinh lần này, chẳng phải là để chờ thánh chỉ tứ hôn sao? Còn dây dưa với cơ thiếp phủ Tĩnh An vương, lẽ nào không phải…”

“Huệ Nương.” Triệu Lăng không đợi nàng nói hết, liền lạnh giọng cắt lời, “Chớ nhắc mấy chuyện đó với ta. Ta biết Tĩnh An vương trời sinh tàn bạo, tất khiến ngươi chịu không ít ủy khuất. Lần này ta đến là để đưa ngươi trở về, sau này nhất định sẽ hết mực bảo hộ, hết lòng sủng ái ngươi…”

“Thế tử còn không hiểu sao?” Tống Tri Huệ tức đến mức nghẹn thở, dứt khoát nói trắng ra, “Ta là người của Vương gia, thế tử hành xử như vậy… thật là…”

Triệu Lăng bỗng nghẹn lời, lực đạo nơi tay cũng vô thức mạnh lên. Vai nàng bị hắn bóp chặt đến run rẩy, sắc mặt nàng lập tức nhăn nhó vì đau.

Triệu Lăng giật mình, vội buông tay, ánh mắt rơi xuống vai nàng vừa run rẩy vừa hỏi: “Ngươi… bị thương sao?”

“Không sao.” Tống Tri Huệ cắn môi, lắc đầu.

“Là do Yến Dực làm?” Ánh mắt Triệu Lăng tối sầm lại, giọng nói cũng trầm đi.

Tống Tri Huệ vội lui một bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người, “Chuyện này không liên quan đến thế tử.”

“Làm sao lại không liên quan!” Triệu Lăng nghiến răng, bước tới một bước.

“Nếu thế tử đã không chịu buông tha, vậy ta cũng không ngại nói rõ.” Tống Tri Huệ lùi đến sát gốc cây phía sau, lưng đập mạnh vào thân cây, “Nếu thế tử thật lòng với ta, thì năm đó tại Xuân Bảo Các sao không chuộc thân cho ta? Có phải coi ta chẳng khác gì những kỹ nữ kia không?”

Triệu Lăng sững người.

Lời nàng tuy khó nghe, nhưng cũng là lời thật lòng. Ban đầu hắn quả thực chỉ coi nàng là một kỹ nữ, nhưng càng ở bên nhau, hắn càng động chân tình. Chỉ là khi ấy chưa có hôn ước, nếu vội vã chuộc nàng, chắc chắn sẽ truyền đến tai Quảng Dương hầu. Với tính tình phụ thân hắn, chưa chắc có thể bảo vệ được nàng. Vậy nên hắn muốn đợi sau khi có hôn sự, hoặc lập quân công tại Ô Hằng, rồi sẽ cho nàng danh phận chính đáng.

Không nghĩ là hắn lại quá vội vàng, kết cục tự mang trọng thương, không thể giữ nàng bên người, khiến nàng hiểu lầm, phải chịu bao khổ sở.

“Huệ Nương…” Triệu Lăng giơ tay muốn vuốt má nàng, “Ngươi là vì ta không bảo vệ được ngươi…”

Thấy Triệu Lăng vẫn chưa chịu đi, Tống Tri Huệ dứt khoát buông lời cay nghiệt hơn: “Thế tử đã coi ta là kỹ nữ, vậy ta cũng chỉ coi thế tử là khách làng chơi. Hiện giờ…”

“Tống Tri Huệ.” Triệu Lăng trầm giọng cắt lời, lần nữa nắm chặt cổ tay mảnh mai kia, “Ngươi lặp lại lần nữa xem, ngươi coi ta là gì?”

Tống Tri Huệ quả có phần sợ hắn, nhưng nghĩ đến đôi mắt đang ẩn trong bóng tối kia, nàng liền nghiến răng, cứng giọng nói: “Thế tử coi ta là kỹ nữ, ta coi thế tử là khách. Ba năm qua, dù thế tử có từng bảo hộ ta, ta cũng chỉ cảm kích, không hơn. Nay ta đã bước chân vào phủ Tĩnh An vương, mong thế tử hãy buông tay, đừng gây thêm phiền toái!”

Tống Tri Huệ đã chuẩn bị sẵn tâm lý để hứng chịu cơn thịnh nộ của Triệu Lăng, nào ngờ hắn lại chỉ ngẩn người, rồi bỗng hạ giọng dịu đi, lực đạo nơi tay cũng nhẹ hẳn.

“Huệ Nương, không cần lo. Ta đã an bài mọi thứ chu toàn. Đây là kinh thành – nơi thiên tử trị vì, dù Tĩnh An vương có ngang ngược cỡ nào cũng không dám làm gì được ta đâu.”

Lời vừa dứt, Tống Tri Huệ liền hiểu rõ — hắn đã nghe ra ý ngoài lời nàng, nhưng cho dù là thế, hắn vẫn cố chấp không chịu buông tay.
Tống Tri Huệ giãy ra khỏi tay hắn, không khỏi vội la lên:

“Vậy còn ta thì sao?”

Triệu Lăng lại tiến lên một bước, giọng khàn đặc mà kiên định, tựa như đang hứa hẹn với cả trời đất:

“Ta sẽ bảo vệ nàng.”

Tống Tri Huệ chưa từng nghĩ đến, một người cao ngạo như Triệu Lăng, có ngày lại cúi mình trước mặt nàng đến thế. Nhưng càng nghĩ, trong lòng lại càng thêm kinh hoảng. Bọn hầu đã rời đi một lúc lâu vẫn chưa trở lại, chẳng rõ là do bị trì hoãn hay có người cố ý cản đường. Trong lòng nàng như có trăm mối tơ vò, đành cắn răng mà cất cao giọng:

“Ngươi không bảo vệ được ta! Cả đời này ta đã định là người của Tĩnh An Vương, chỉ có Vương gia mới có thể che chở cho ta, chỉ có Vương gia… Vương gia..."

“Huệ Nương!” Triệu Lăng tức khắc quát lớn, nhưng Tống Tri Huệ như thể không còn nghe lọt tai, hoàn toàn xem hắn như mãnh thú hồng thủy, vùng vẫy kêu lên dữ dội.

Từng lời, từng chữ nàng thốt ra đều không lọt khỏi tai Vương Lương đang đứng ngoài nghe ngóng. Thực ra, từ đêm qua khi nhận được tin thám tử, y đã cảm thấy có điều bất ổn, vốn muốn khuyên Thế tử đừng đích thân đến đây.

Chỉ tiếc tuổi trẻ bồng bột, Triệu Lăng cứ một mực cố chấp. Vương Lương biết hắn lòng mang lo lắng, muốn tự mình hỏi cho rõ, nên mới thuận theo mà đi cùng, dẫn đến cuộc diện ngày hôm nay.

Giờ phút này, nhìn phản ứng của Tống Tri Huệ, Vương Lương không khỏi thấy có gì đó không ổn, trong lòng lập tức căng thẳng, vội vàng bước ra sau thân cây, lên tiếng khuyên can:

“Thế tử, nếu Tống nương tử đã không bằng lòng, chi bằng hôm nay…”

“Cút!”

Sắc mặt Triệu Lăng đã lạnh đến mức khiến người khác không rét mà run. Hắn vung tay định điểm huyệt Tống Tri Huệ rồi mang nàng đi, nhưng đúng lúc đó, cách đó không xa truyền đến tiếng gọi của người hầu:

“Tống nương tử?”

Không đợi Triệu Lăng kịp phản ứng, Vương Lương đã bước lên chắn trước mặt Tống Tri Huệ, giơ tay đón lấy chưởng kia của Thế tử.

Triệu Lăng tức giận trừng mắt nhìn hắn, mà Tống Tri Huệ nhân cơ hội ấy, lập tức xách váy bỏ chạy, thân hình như én lướt qua sau lưng Vương Lương, hướng về phía có tiếng người vang lên.

Vừa chạy, nàng vừa cất cao giọng hô:

“Ta ở đây! Ta ở đây này!” 

 
Bình Luận (0)
Comment