Tống Tri Huệ vừa chạy tới bên người hầu kia, gã đang một tay cầm túi nước, tay còn lại đặt trên chuôi kiếm, ánh mắt sắc bén lập tức nhìn về phía sau nàng, trầm giọng hỏi:
“Vì sao Tống nương tử lại ở nơi này?”
Thấy Triệu Lăng chưa đuổi theo, Tống Tri Huệ liền áp xuống hoảng loạn trong lòng, mỉm cười đưa tay nhận lấy túi nước trong tay gã:
“Uống nhiều nước quá, nên đi ra ngoài một chút cho thoải mái.”
Người hầu ngầm hiểu, khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi phía sau nàng.
Tống Tri Huệ giả bộ nhấp ngụm nước rồi nói rằng đã nghỉ ngơi đủ, có thể tiếp tục lên núi.
Chờ hai người hoàn toàn rời đi, dưới tán cây mới có người hiện thân.
“Là ai cho ngươi lá gan cản ta?” Gân xanh nổi đầy trán Triệu Lăng, một tay túm cổ áo Vương Lương, lạnh giọng chất vấn.
Người kia chẳng qua chỉ là một tên hầu cận bên cạnh Yến Dực, dù võ công cao cường, nhưng Triệu Lăng cũng không e ngại. Một tên thì không sao, chứ nếu kéo theo cả đám, e là không dễ đối phó.
Vương Lương biết chủ tử đang giận, chỉ đành khuyên can:
“Thuộc hạ sợ rút dây động rừng. Nếu làm lớn chuyện, e rằng hồi phủ sẽ bị hầu gia trách tội.”
“Đừng mang hầu gia ra áp ta.” Dù miệng nói vậy, nhưng Triệu Lăng cuối cùng vẫn buông tay, ánh mắt quét về phía bậc đá xa xa:
“Trường Thanh Quan phải không? Vừa hay ta cũng chưa từng đến đó.”
Thấy thế, Vương Lương vội chắn trước mặt hắn, trầm giọng nói:
“Thế tử, Tống nương tử hôm nay rõ ràng không muốn. Nếu người cứ đi lên, rồi để nàng nói điều gì bất lợi với Vương gia, thì e là chúng ta không gánh nổi.”
Nhớ lại ánh mắt và giọng điệu vừa rồi của Tống Tri Huệ, sắc mặt Triệu Lăng càng lúc càng khó coi.
Hắn và Huệ Nương đã từng có ba năm chung chăn gối, trong trí nhớ, nàng luôn ôn nhu săn sóc, vì sao nay lại như biến thành người khác, lạnh lùng đẩy hắn ra như rắn rết?
Nghĩ càng nhiều, hắn càng cảm thấy bất ổn.
Vương Lương thấy hắn dường như đã dao động, liền hạ giọng khuyên thêm một câu:
“Thế tử, nơi này không phải U Châu. Chúng ta phải cẩn trọng.”
Tống Tri Huệ lên tới đỉnh núi thì trời đã sáng rõ.
Vốn dĩ nàng không có hứng thú thưởng cảnh, nhưng lúc này ngẩng đầu nhìn ra xa, lại bất giác cảm thấy nuối tiếc.
Nàng theo đạo trưởng bước vào một tiểu viện trong quan, vừa trông thấy Yến Dực, lòng bàn tay đã rịn một tầng mồ hôi mỏng.
Trong sân có chiếc bàn đá, trên bàn đặt một chậu nước cùng một bánh xà bông thơm.
Yến Dực ngồi bên bàn, ngẩng đầu nhìn nàng, lạnh nhạt nói:
“Cơm chay đặt trong phòng, rửa tay trước đã.”
Tống Tri Huệ vâng lời, chậm rãi tiến lên, bắt đầu rửa tay.
Yến Dực cong môi, sắc mặt bình thản nhưng ánh mắt sắc như băng, vẫn luôn dừng trên đôi tay nàng.
Vừa rửa xong một lượt, lập tức có người hầu mang nước mới tới, bảo nàng rửa tiếp.
Cứ như vậy rửa đến mười mấy lần, đến mức tay nàng từ mu bàn tay đến lòng bàn tay đều đỏ bừng lên, lúc ấy ánh mắt Yến Dực mới buông xuống, đứng dậy đi vào phòng.
Tống Tri Huệ lấy khăn lau khô tay, cũng lặng lẽ theo sau.
Trong phòng bày biện đơn sơ, bàn gỗ vuông làm từ tùng mộc thô không thể so với tử đàn trong phủ vương gia.
Bên bàn đặt ghế tròn thấp bé, không tựa lưng, Yến Dực ngồi trên đó rõ ràng có phần không hợp.
Tống Tri Huệ muốn đứng hầu để chia thức ăn, nhưng Yến Dực lại bảo nàng cùng ngồi xuống dùng bữa.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi ăn chung bàn, nàng tất nhiên phải hành lễ cảm tạ.
Song khi vừa ngồi xuống, nhìn thấy những món ăn trước mặt, nàng liền cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Vừa rồi Yến Dức bắt nàng rửa tay nhiều lần như thế, đủ để chứng minh suy đoán của nàng là đúng.
Cho nên Yến Dực gắp món gì, nàng mới dám ăn món đó, lại chuyên chọn những món gần với phần hắn đã động đũa.
Cả gian phòng chìm vào bầu không khí quỷ dị.
Cuối cùng, một tiếng cười lạnh vang lên phá vỡ sự im lặng.
“Sao thế? Khiếp đảm đến vậy sao?”
Tống Tri Huệ lập tức đặt đũa xuống, cung kính đáp:
“Thiếp trót lỡ giờ ngắm bình minh, sợ làm Vương gia mất hứng, nên không dám chậm trễ.”
“Sao lại trách ngươi được?” Yến Dực ngước mắt nhìn nàng:
“Hôm nay là cô đặc biệt vì ngươi mà sắp đặt.”
Tống Tri Huệ vội vàng đứng dậy lần nữa tạ ơn.
Yến Dực lúc này ánh mắt đột nhiên trầm xuống, im lặng nhìn nàng hồi lâu không nói, khiến nàng lạnh sống lưng, vội rũ mắt tránh né.
Một lát sau, hắn lạnh giọng nói:
“Ngươi hôm nay làm rất tốt.”
Lời nói rõ ràng mang hàm ý khác, nhưng Tống Tri Huệ vẫn giữ bình tĩnh đáp:
“Tạ Vương gia khen ngợi.”
“Ồ?” Yến Dực khẽ nhướng mày:
“Vậy ngươi biết vì sao cô khen ngươi không?”
Lần này, Tống Tri Huệ không né tránh ánh mắt hắn, ngẩng đầu nhìn thẳng, chậm rãi nói:
“Tuy núi cao hiểm trở, nhưng thiếp vẫn kiên trì trèo lên, cuối cùng cũng đến được đỉnh.”
Yến Dực không đáp lời, chỉ đưa tay nâng cằm nàng lên, ánh mắt lạnh như băng soi rọi từng đường nét trên gương mặt kia, giống như đang nhìn một con cờ, một quân tốt đã từng cùng Triệu Lăng giằng co nơi tăm tối.
Vách núi càng cao, ngã xuống mới càng đau.
Cho nên hắn mới cố tình bày ra vở kịch này trên đỉnh núi, ép nàng không còn đường thoái lui.
Thân thể nàng yếu ớt, chỉ có thể đi được nửa chặng đường, nhưng chỉ bấy nhiêu cũng đủ khiến thi thể hai người cốt nhục khó phân.
Mũi tên tụ tiễn kia, từ lúc Triệu Lăng xuất hiện đã sớm nhắm thẳng vào đầu Tống Tri Huệ. Triệu Lăng có người bảo hộ, nhưng Tống Tri Huệ hôm nay — chính là muốn chết, cũng phải chết trong tay hắn.
Nhưng vào khoảnh khắc trông thấy Triệu Lăng cúi người bước lên bậc đá, mũi tên vốn sắp bắn ra lại khựng lại trong một cái chớp mắt. Là vì Triệu Lăng bị ai đó đẩy ra sau lưng, cũng là vì bàn tay nắm dây cung kia của Yến Dực, bỗng dưng thu hồi toàn bộ lực đạo.
Chính khoảnh khắc đó, hắn cũng không rõ vì sao, trong lòng bỗng nhẹ đi một nửa.
Đặc biệt là khi thấy nàng một lần rồi lại một lần né tránh Triệu Lăng, từng câu từng chữ dứt khoát đẩy tên đó ra, trên khuôn mặt luôn lạnh lẽo như tro tàn của Yến Dực, rốt cuộc thoáng hiện một ý cười rất nhạt.
Hắn buông cằm nàng ra, ngón tay điểm nhẹ lên giữa trán nàng hai cái, không nặng không nhẹ, “Cô đã quên, ngươi xưa nay tâm tư hơn người, không cần ai chỉ điểm cũng thừa biết cô đang nói chuyện gì.”
Lòng bàn tay Tống Tri Huệ đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, nhưng trên mặt nàng vẫn giữ một nụ cười nhàn nhạt, “Vương gia dẫn thiếp lên núi, chẳng phải là muốn xem xem nghị lực của thiếp có đủ không sao?”
Còn dám cùng hắn đóng kịch đến cùng.
Yến Dực không đáp, chỉ lấy khăn chậm rãi lau khóe môi.
Dù nàng nói thật hay giả, nhưng chỉ cần qua hôm nay, nàng tự khắc sẽ hiểu rõ — Triệu Lăng không thể bảo vệ nàng. Nếu muốn tiếp tục tồn tại, nàng chỉ có thể ở trước mặt hắn mà diễn trò cho đến khi hắn chán ghét đến cực điểm.
Mà Yến Dực một khi chán ghét, đại biểu cho cái gì… không ai rõ ràng hơn Tống Tri Huệ.
Một khi nàng mất đi giá trị trong mắt hắn, chính là ngày nàng mất mạng.
Tống Tri Huệ cũng lấy khăn lau môi, mỉm cười tạ ơn lần nữa.
Lúc xuống núi, bắp chân Tống Tri Huệ bắt đầu run rẩy, chỉ vừa đi vài bậc đã phải dựa vào thân cây ven đường, sắc mặt hiện rõ vẻ khó chịu.
Yến Dực lập tức bước tới, cúi người ôm ngang nàng lên, trong khoảnh khắc bị bế bổng khỏi mặt đất, Tống Tri Huệ hoảng hốt kêu khẽ một tiếng, hai tay theo bản năng vòng lấy cổ hắn.
“Vương gia..."
“Cô không rảnh mà đùa với ngươi.”
Một đường xuống núi, nàng đều nằm trong lồng ng.ực hắn.
Ban đầu còn dè dặt cẩn trọng, lo sợ Yến Dực bất chợt nổi giận, thẳng tay ném nàng xuống sườn núi. Nhưng càng về sau, cơn buồn ngủ như thủy triều êm ái ập đến, từng chút từng chút xâm lấn ý thức nàng. Cuối cùng, nàng thiếp đi lúc nào cũng chẳng hay.
Lần nữa mở mắt, nàng đã thấy mình ngồi trong xe ngựa, xe sắp sửa tiến vào trong thành.
Tống Tri Huệ ý thức được mình đã ngủ rất lâu, vội vàng rời khỏi lòng Yến Dực, chỉnh lại dáng ngồi. Nàng nghiêng người sửa sang dung mạo, phía sau liền truyền đến thanh âm lãnh đạm của Yến Dực:
“Hoàng thượng kiêng kỵ binh lực U Châu, ngươi cảm thấy thế nào?”
Bóng lưng có phần luống cuống thoáng khựng lại, nhưng chỉ sau một thoáng liền lấy lại vẻ bình tĩnh, nàng đáp:
“Quảng Dương hầu niên đã quá năm mươi, sớm không còn là năm tháng tung hoành sa trường. Triệu Lăng tuổi còn chưa đến nhược quán, tạm thời chưa thể tiếp quản binh quyền. Thần thiếp cho rằng, tạm thời U Châu chưa đáng ngại.”
“Tạm thời?” Yến Dực liền nắm lấy trọng điểm.
Tống Tri Huệ xoay lưng về phía hắn, đôi mắt u ám kia lúc này không ai nhìn thấy, nàng khẽ hít sâu một hơi, siết chặt tay rồi nói:
“Tướng sĩ U Châu quanh năm đóng giữ biên cương, bảo hộ sự yên ổn cho Đại Đông. Quảng Dương hầu nhiều lần lập công, lại là khai quốc công thần. Nếu Thánh Thượng không dung nạp được ông ta, chẳng phải khiến lòng trung của tướng sĩ lạnh đi? Một khi lòng trung bị dập tắt, thiên triều suy vong cũng chỉ là chuyện sớm muộn…”
“Dương Tâm Nghi.” Yến Dực lạnh giọng ngắt lời.
Tống Tri Huệ nuốt ngược vị tanh nơi cổ họng, làm bộ như đang chỉnh lại tóc mai rối, lặng lẽ lau đi ướt át nơi đuôi mắt.
Lời nàng vừa nói là để bảo vệ Quảng Dương hầu, nhưng trong lòng lại nghĩ đến Dương gia.
Yến Dực há lại không nghe ra?
Hắn trầm mặc chốc lát, thanh âm dịu xuống một chút:
“Dương Hấp dạy ngươi đạo trị quốc, xem ra là uổng phí. Làm đế vương, quan trọng nhất là cân nhắc thế lực. Chuyện này ngươi không rõ sao?”
Tống Tri Huệ chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt đã hoàn toàn ổn định, bình thản nói:
“Vương gia nói không sai. U Châu hiện giờ không có chiến sự, mấy vạn đại quân ấy đích xác dễ khiến triều đình kiêng dè. Nhưng Thánh Thượng lấy danh nghĩa trọng quân, cũng không thể dễ dàng ra tay với U Châu. Thần thiếp cho rằng, nên giải quyết chuyện hôn sự thế tử trước.”
“Chỉ là một nữ nhân thôi.” Yến Dực bật cười lạnh. “Người từng xông pha chiến trường, nếu thật sự có dã tâm, thì dù là thế tử phi, hay Triệu Lăng gì đó, cũng chưa chắc lọt vào mắt Quảng Dương hầu.”
Từ đầu, Yến Dực đã không xem trọng cái gọi là “tứ hôn”. Nếu năm đó ở trận Ô Hằng có thể thuận lợi hành động, hắn đã trực tiếp trừ bỏ cha con nhà đó. Nhưng bởi vì thân phận của Triệu Lăng, hắn không tiện tự mình ra mặt, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn gã được Quảng Dương hầu cứu về từ cõi chết.
Chỉ nghĩ đến đó thôi, trong mắt Yến Dực liền dấy lên sát ý lạnh lùng.
Tống Tri Huệ không hiểu vì sao bỗng thấy rùng mình, không dám tùy tiện mở miệng nữa.
Một lúc sau, xe ngựa dừng lại trước cổng phủ Tĩnh An Vương.
Còn chưa xuống xe, đã nghe tiếng cười sang sảng từ ngoài truyền vào.
Yến Dực lập tức nhận ra người tới là ai, vẻ âm trầm giữa mi tâm cũng tản đi vài phần.
Người tới là Yến Kinh — mẹ ruột mất sớm, từ nhỏ được kế tự danh nghĩa dưới tên Thái hậu. Dù không phải huyết thống ruột rà, nhưng Thái hậu lại hết mực thương yêu, chiều chuộng hắn ta thành một thân thói xấu. Rõ ràng đã được phong đất, nhưng lại không chịu rời kinh thành, ngoài mặt lấy cớ muốn ở bên Thái hậu tận hiếu, kỳ thực là muốn ở lại trong kinh hưởng lạc.
Yến Dực xưa nay ghét người này, vừa trông thấy là sắc mặt liền khó coi.
Nhưng Yến Kinh lại phấn khởi vô cùng. Dù hắn ta thích đùa giỡn với người khác, nhưng riêng trước mặt Yến Dực vẫn giữ lễ, biết rõ hắn không thích người thân cận, nên dù tiến lại gần cũng không bao giờ dám tùy tiện chạm vào.
“Nghe nói ngày mai huynh trưởng sẽ quay về Duyện Châu, ta liền dậy thật sớm, định mang ít lễ vật đến tiễn biệt, không ngờ lại uổng công một chuyến. Thủ vệ không cho vào, ta cũng chẳng dám tự tiện xông vào, đành thành thật đứng ngoài này chờ.”
Yến Kinh vừa cười vừa nói, ánh mắt lại vòng qua Yến Dực, rơi thẳng xuống người Tống Tri Huệ vừa từ xe ngựa bước xuống.
“Vào đi.” Yến Dực lên tiếng, Yến Kinh lập tức hoàn hồn, cười hì hì bám sát sau lưng hắn đi vào phủ.
Tống Tri Huệ thì trở về thẳng An Thái hiên.
Yến Dực đưa Yến Kinh tới sảnh ngoài.
Trên đường đi, Yến Kinh không nhịn được cúi đầu thì thầm: “Đó chẳng phải là nữ tử mẫu hậu nhắc tới sao? Nhìn cũng tầm thường thôi, có chỗ nào là tuyệt sắc đâu. Có điều thân hình quả thực không tệ, eo thon ngực nở…”
Yến Dực lập tức dừng chân, ánh mắt sắc lạnh quét sang, Yến Kinh co rụt cổ lại, “Được rồi, không nói nữa là được chứ gì? Huynh đừng có trừng ta như vậy, huynh trừng một cái, tim ta liền trống đánh liên hồi.”
Biết rõ hắn ta là kẻ lắm mồm không kiêng dè, Yến Dực cũng lười so đo, hai người vào đến trong phòng, đã có hạ nhân tiến lên dâng trà.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” Yến Dực lạnh nhạt hỏi.
Yến Kinh cười ha hả: “Ta tới là để tặng lễ cho huynh trưởng đấy! Mấy năm trước ta đưa những thứ ấy, chẳng biết huynh trưởng lại không dùng được. Giờ biết rồi, ta liền mang mấy thứ này đến, đảm bảo khiến huynh trưởng hài lòng!”
Yến Dực day trán, phất tay ra hiệu, Yến Kinh lập tức chạy ra ngoài. Không bao lâu sau đã dẫn năm vị cơ thiếp vào phòng.
Năm nữ tử kia đều tóc vàng mắt xanh, vóc dáng cao lớn, tuy ăn mặc mỏng manh nhưng không hề e thẹn, trái lại còn nghênh ngang nhìn về phía Yến Dực.
Hương vị của son phấn khiến Yến Dực lập tức đau đầu.
Yến Kinh lại hoàn toàn không nhận ra, hứng thú bừng bừng giới thiệu: “Huynh trưởng, năm người này ai nấy đều là tinh phẩm! Một người thì có gì thú vị, phải là cùng nhau mới là tiên cảnh nhân gian. Ta biết huynh trưởng sắp đến đây, liền tốn bao công sức thuần dưỡng các nàng.”
Nói rồi, hắn chỉ một nữ tử trong đó: “Nàng này là ngoan nhất, bảo làm gì liền làm cái đó, tuyệt không chậm trễ. Phải biết lúc mới bắt về nàng như chó điên, gặp ai cũng cắn đấy!”
“Ồ?” Yến Dực chợt nhướng mày, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Tống Tri Huệ trước mặt hắn — rõ ràng thuận theo, nhưng vừa nhìn liền biết là đang diễn. Còn nữ tử này lại khác, căn bản chẳng phải bị đánh mắng mà chịu nghe lời.
Yến Dực thuận miệng hỏi: “Làm sao thuần được như vậy?”
Yến Kinh được dịp khoe khoang, lập tức đắc ý nói: “Cái này không thể dùng roi, cũng không thể hù dọa, nếu không đứng trước mặt sẽ rụt rè sợ hãi, liền mất đi tình thú.”
Nói đoạn, hắn ta lấy từ tay áo ra một bình ngọc, “Cho nàng ăn Ngũ Thạch Tán này, chưa đầy nửa tháng liền ngoan ngoãn nghe lời. Đừng nói là phản kháng, đẩy cũng không đẩy ra, dính trên người huynh còn không muốn rời nữa…”
Yến Dực hơi biến sắc, nhưng rất nhanh đã trầm mặt xuống: “Thứ này ngươi từng dùng rồi?”
Yến Kinh lúc này nói đến cao hứng, chẳng kịp suy nghĩ liền đáp: “Huynh trưởng không biết thôi, diệu dụng vô cùng! Dùng một ít sẽ không hại thân đâu. Hơn nữa người ta vốn đã ham mê linh dược, thuốc gì ta chẳng kiếm được? Ban ngày uống thuốc, ban đêm dùng phấn, kết hợp lại không tổn thân chút nào!”
Vừa nói, hắn ta vừa vỗ ngực mấy cái, tỏ ra thân thể cường tráng sung mãn.
Yến Dực hoàn toàn mất kiên nhẫn, trầm giọng quát: “Cút hết ra ngoài cho ta!”
“Ta còn chưa nói xong mà! Ta còn có một rương đồ—”
Yến Kinh chưa kịp dứt lời đã bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của đối phương, lập tức rùng mình, vội kéo mấy nữ tử chạy ra ngoài.
Yến Dực phất tay xua đi hương phấn vẫn còn vương vấn trước mặt, sắc mặt âm trầm đứng dậy rời khỏi phòng.
Hạ nhân lập tức bước theo, “Vương gia, Lang Hiếu Vương còn để lại một rương đồ, nói là chọn sách cho Vương gia, có cần lưu lại không ạ?”
Yến Dực khựng bước. Mấy thứ bát nháo kia hắn không có hứng thú, nhưng nếu là sách, có khi còn chọn được vài cuốn hữu dụng.
Hắn ra lệnh đưa rương sách vào thư phòng, lại sai người gọi Tống Tri Huệ tới.
Chờ trong lúc đợi, hắn tiện tay rút một quyển ra đọc thử.
Chỉ chốc lát, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.
Trang sách vừa mở, liền hiện ra một bức họa. Bức họa tinh tế hơn nhiều so với những tập tranh hắn từng xem trước kia, tỉ mỉ đến từng biểu cảm nhân vật.
Giờ phút này, nam nhân trong tranh đang quỳ trước nữ tử…
Yến Dực lập tức khép sách, ném trở lại trong rương, ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ ghê tởm, như thể một màn vừa rồi khiến hắn thấy bẩn mắt đến mức không thể chịu nổi.
Yến Kinh thật là đồ súc sinh! Chẳng lẽ hắn ta cũng từng liế.m đến mức ấy?
Yến Dực chỉ hận không thể một đao bổ đầu, thân là người hoàng tộc, lại làm ra chuyện đê tiện đến vậy, thật khiến tổ tông phải hổ thẹn.
Đúng lúc hắn đang phiền muộn, Tống Tri Huệ đã đến ngoài cửa.
Yến Dực cố ép nhịp thở, trầm giọng bảo nàng vào.
Vừa nhìn thấy nàng, cảnh tượng trong tranh lập tức hiện lên trong đầu, ánh mắt hắn theo bản năng lướt xuống eo nàng.
Song rất nhanh hắn đã dời mắt, xoay người đi về phía án thư. Ai ngờ vừa đi được hai bước, liền chợt khựng lại.
Triệu Lăng cùng nàng từng có ba năm, vậy có phải… cũng từng làm ra những chuyện kia rồi?
Ý niệm kia vừa nổi lên, nắm tay hắn đã siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ lạnh lẽo.
Hắn ngồi xuống sau án thư, hồi lâu im lặng. Đến khi ngẩng đầu lần nữa, giọng nói khàn khàn lẫn với hàn ý: “Tới xem thử, trong này có cuốn nào có thể dùng không.”
Tống Tri Huệ đương nhiên cảm nhận được luồng lạnh lẽo ấy, không dám ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp một tiếng.
Nàng đi đến bên rương, liếc mắt một cái liền thấy cuốn sách vừa bị vứt lên trên.
Do dự một lát, nàng cầm lấy nó.
Trong sách không đề tên, nàng liền mở trang đầu xem thử.
Chỉ một cái liếc mắt, rõ ràng thần sắc khựng lại, nhưng rất nhanh như thể hiểu được gì đó, lập tức khôi phục lại bình thường, lật sang trang thứ hai.
“Có dùng được không?”
Yến Dực lúc này ánh mắt đã dán chặt vào nàng.
Tống Tri Huệ nhất thời không biết nên đáp thế nào, chậm rãi ngẩng mắt nhìn lên, nhẹ giọng nói:
“Th·iếp… cũng không dám tùy tiện quyết đoán… Chỉ là… phải xem Vương gia có định dùng hay không.”