Trên gương mặt Tống Tri Huệ không có nửa phần khó xử hay chán ghét, chỉ là thận trọng dò hỏi.
Yến Dực liếc mắt liền nhìn thấu, lúc này nàng sợ là sợ hắn không chịu, chứ chẳng phải cho rằng hành vi như vậy là không nên.
Hắn nghiêng người tựa vào lưng ghế, ánh mắt dò xét càng thêm băng lãnh, hỏi thẳng không chút uyển chuyển:
“Triệu Lăng từng li.ếm chưa?”
Câu hỏi quá đỗi trắng trợn, nhưng Tống Tri Huệ vốn chẳng phải nữ nhi khuê các, trên mặt vẫn không chút hổ thẹn. Nàng không lập tức trả lời mà tiếp tục lật vài trang trong sau đó trong cuốn sách ra—gần như toàn bộ đều là cảnh nam tử hầu hạ nữ tử. Quả thật, ngày cuối cùng gặp mặt ở Xuân Bảo Các, Triệu Lăng từng làm qua. Hắn từ trên xuống dưới đều ăn qua không ngừng hơn một lần.
“…Chưa từng,” đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Yến Dực, Tống Tri Huệ không nói thật. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, như sợ hắn không tin, vừa đáp xong liền bước tới hai bước, mở hai trang đầu của sách ra:
“Chỉ như vậy thôi. Phía sau… chưa từng.”
Hai trang đầu chỉ là vành tai và cổ.
Thế nhưng, ngay cả như vậy, khi ánh mắt Yến Dực lướt qua, sắc mặt hắn lại càng trầm hơn.
Tống Tri Huệ không hiểu, sáng sớm tại Lão Quân Sơn, nàng đã tỏ thái độ dứt khoát như vậy, hắn chẳng phải rất vừa lòng sao? Cớ sao đột nhiên lại lôi Triệu Lăng ra mà bận tâm?
Có điều, người đứng trước nàng là Yến Dực. Tâm tính hắn vốn bất định, khác hẳn người thường.
Cảm giác được hắn đang bất mãn, nàng không biết hắn là nghi ngờ hay giận dỗi, bèn nói thêm:
“Triệu Lăng là thế tử Quảng Dương hầu, thiếp bất quá là một kỹ nữ của Xuân Bảo Các. Với thân phận cao quý như thế, thế tử sẽ không vì thiếp mà làm những chuyện thế này đâu...”
“Ngươi cũng biết, kẻ có tâm gian xảo, lời nói càng dễ trơn tru.” Yến Dực lạnh lùng cắt lời.
Rõ ràng hắn không tin. Tống Tri Huệ dứt khoát không biện minh nữa, nói thẳng:
“Những tranh vẽ trong sách này, thiếp quả thực từng thấy ở Xuân Bảo Các. Nhưng về phần giữa thiếp và thế tử, lời thiếp nói đều là thật. Nếu Vương gia vẫn không tin, hiện giờ thiếp cũng chẳng thể chứng minh.”
Tin hay không, là ở hắn.
Chẳng qua, có thể dám nói thẳng với hắn như vậy, cũng coi như gan lớn. Yến Dực giọng trầm xuống:
“Ngươi cũng biết, nếu mất lưỡi, cô vẫn có thể dùng ngươi.”
Hắn chẳng ngại nàng trở thành kẻ câm, vì dù sao tay nàng vẫn có thể cầm bút, không phải sao?
Người thông minh hiểu nhau chỉ cần một câu là đủ. Nhưng lần này, Tống Tri Huệ không giống trước kia mà sợ hãi. Nàng thử bước về phía án thư một bước, thấy hắn không ngăn lại thì can đảm thêm vài phần. Nàng vừa tiến gần lại vừa nói:
“Quả thật, thiếp còn có tay để viết, vẫn có thể vì Vương gia mưu lược bày mưu. Nhưng…”
Tống Tri Huệ đặt cuốn sách lên án thư, chậm rãi quỳ xuống. Yến Dực dù mặt trầm như nước, nhưng ánh mắt vẫn theo bản năng lướt xuống thêm vài phần.
“… Nhưng từ nay về sau những chuyện này, thiếp không thể tiếp tục nữa…”
Hơi thở Yến Dực khựng lại, eo bụng cũng khẽ run lên. Hắn cũng chẳng rõ từ bao giờ, dưới lớp huyền y tơ lụa kia, đã sớm hiện lên một mảng dị thường.
“Nếu Vương gia nỡ bỏ, vậy thiếp không còn lời nào để nói. Cứ cắt đi cái lưỡi này là xong.” Tống Tri Huệ vừa nói, vừa áp má vào lớp lụa huyền sắc. Mảnh tơ lụa lập tức sẫm màu, chẳng rõ là vì thấm lạnh hay vì bị thứ gì khác làm ướt.
Phía trên truyền đến một tiếng cười lạnh—coi như bỏ qua chuyện Triệu Lăng. Nhưng giọng hắn lập tức đổi hướng:
“Còn với kẻ khác thì sao?”
Người khác?
Tống Tri Huệ khẽ sững người, ngẩng mắt nhìn về phía hắn: “Thiếp ở Xuân Bảo Các… là được độc dưỡng suốt ba năm.”
Trước khi Yến Dực chuộc nàng ra, từng sai người đi điều tra, biết rõ Triệu Lăng đã nuôi nàng ba năm trời. Nhưng chuyện trước cả Triệu Lăng thì thế nào, hắn lại chưa từng lưu tâm. Khi ấy, Yến Dực đối với những chuyện như thế chẳng hề để vào mắt, chỉ cần chắc chắn các sách lược bày binh bố trận kia đúng là từ tay nàng mà ra, mới là điều trọng yếu.
Chẳng ngờ đến hôm nay, hắn lại để tâm đến việc ấy.
“Trước Triệu Lăng thì sao?” Giọng nói Yến Dực lạnh buốt, ánh mắt rơi thẳng lên đôi môi đỏ thắm kia.
Nam nhân từ xưa đến nay luôn là chân trong chân ngoài, bản thân dơ bẩn mà lại đòi nữ tử thủ thân như ngọc, như thể nữ nhân trên đời này sinh ra chỉ để đợi một mình họ.
Yến Dực là một kẻ đặc biệt. Bệnh da mẫn cảm, chứng sợ tiếp xúc da thịt khiến hắn ngược lại thành kẻ “giữ thân trong sạch” thật sự.
Tống Tri Huệ ngoài mặt không lộ khác thường, trong lòng lại lạnh lùng cười khẩy — nếu chẳng phải vì chứng bệnh ấy, Yến Dực e đã sớm chẳng khác nào lũ nam nhân tầm thường ngoài kia, thậm chí e còn phát cuồng hơn bọn chúng mấy phần.
“Trước Triệu Lăng, thiếp chưa từng hầu hạ qua nam nhân nào khác.”
Do dự chốc lát, Tống Tri Huệ vẫn quyết định nói thật. Dù sao những chuyện chăn gối, có muốn giấu cũng chẳng thể giấu được hắn. Nếu hắn thật muốn truy cứu, căn bản không thể nào che đậy nổi, bởi ngày đó Triệu Lăng chính là lần đầu bị dẫn đến Xuân Bảo Các để “khai trai”, người biết chuyện ấy chẳng ít.
“Từ Nhữ Nam đến U Châu, dọc đường ngươi cũng chưa từng bị ai động vào?” Yến Dực rõ ràng không tin, giọng nói lộ rõ vẻ châm chọc: “Chẳng lẽ khi cùng Triệu Lăng, ngươi vẫn còn hoàn bích?”
Tống Tri Huệ dung mạo không đến mức khuynh quốc khuynh thành, song tuyệt đối không tầm thường. Huống hồ xuất thân thư hương, từ cử chỉ đến thần thái đều thấm đượm khí chất thư tú thanh nhã.
Yến Dực thực chẳng tin một nữ tử như thế, một thân một mình vượt ngàn dặm mà vẫn có thể an ổn vô sự. Nói thẳng ra, việc nàng có thể sống sót tới được U Châu, đã là điều kỳ tích.
Không ngờ Tống Tri Huệ thần sắc vẫn như cũ, đuôi mày hơi nhướng lên một chút: “Có chứ, nhưng những kẻ ấy đều không thành công. Cuối cùng đều chết trong tay thiếp.”
Yến Dực thoáng sửng sốt, rồi bật cười trầm thấp.
Nếu là nữ nhân khác nói ra những lời này, hắn sẽ cho là nàng đang xem hắn là kẻ ngu mà lừa gạt. Nhưng lời ấy lại thốt ra từ miệng Tống Tri Huệ, Yến Dực lại tin.
Chỉ là, không biết hắn nghĩ tới điều gì, khóe môi đang mỉm cười thoáng cái liền trầm lại: “Triệu Lăng tiểu tử kia, khi cùng ngươi… cũng là lần đầu?”
Tống Tri Huệ nhận ra hắn đã bắt đầu nổi giận, liền cụp mắt không đáp, dứt khoát ngậm lấy dải lụa huyền sắc kia.
Cơn tê rần lan ra trong khoảnh khắc, vậy mà vẫn chưa khiến Yến Dực chịu buông tha. Hắn biết nàng lại giở trò cũ, muốn dùng cách ấy để áp chế cơn giận của hắn. Nhưng lần này, Yến Dực không mắc mưu. Hắn trực tiếp đẩy nàng ra, vươn tay nắm chặt cằm nàng, ép nàng ngẩng đầu nhìn mình.
Không trả lời, tức là ngầm thừa nhận.
Nghĩ đến bọn họ từng ba năm si mê quấn quýt, lần đầu nếm mùi hoan lạc, cũng là lần đầu của nhau, Yến Dực bỗng cảm thấy máu huyết sôi trào, lực tay vô thức tăng lên.
Tống Tri Huệ đau đến hít sâu một hơi, đôi mi thanh tú cũng khẽ nhíu lại.
Bao ngày nay, nàng gần như chưa từng được nghỉ ngơi yên ổn. Vốn định chợp mắt một chút, ai ngờ lại bị Yến Dực giữa đêm bắt leo núi, lòng thì phải lo liệu đối sách với Triệu Lăng, vừa hồi phủ đã bị gọi đi ngay.
Đến nơi, hắn liền truy hỏi từng chuyện một, nàng tự thấy đã ứng đối đâu ra đó, hắn lại cứ ép mãi không tha.
Dù có tâm tính trầm ổn đến đâu, lúc này đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng.
Tống Tri Huệ chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng như muốn nứt toác, không nhịn được bật cao giọng, “Ba năm kia, Triệu Lăng là khách quý, khách muốn thế nào, ta một kỹ nữ thì có thể quyết định được gì? Lại nữa, ta là do đích thân Vương gia chuộc ra từ Xuân Bảo Các, chẳng lẽ ngươi còn trông mong ta như khuê nữ nhà lành, chuyện gì cũng chẳng biết, chẳng hay, chẳng hiểu ư?”
Một lời nói ra, Yến Dực rõ ràng khựng lại trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó, lửa giận đã như gió bão tràn tới, hắn giận đến nỗi lồng ng.ực phập phồng kịch liệt, bàn tay đang siết lấy cằm nàng cũng khẽ run rẩy.
Lời này mang ý gì, căn bản không cần đoán cũng đã rõ. Nàng cùng Triệu Lăng khi còn bên nhau, hiển nhiên là chuyện gì cũng đã làm qua.
Còn gọi là thân phận cao quý gì chứ? Ngay cả Yến Kinh, thân là huyết mạch hoàng tộc, cũng chẳng dám sa đọa như vậy.
Không trách Triệu Lăng dám vì nàng mà đẩy ngã nữ nhi Thứ sử, dám ngang nhiên chẳng coi hắn – Tĩnh An Vương – ra gì. Thì ra hai kẻ kia đã sớm thân mật đến mức ấy.
Chỉ nghĩ đến dáng vẻ Triệu Lăng quỳ ngồi trước mặt nàng, Yến Dực liền hối hận đến nghiến răng. Sáng nay hắn không nên nương tay, phải là trực tiếp bắn thủng đầu tên đó, sau lại quay sang tiễn nốt Tống Tri Huệ một đường.
Không. Nếu để hai người cùng chết, chẳng phải lại tiện nghi cho bọn họ ư?
Yến Dực càng nghĩ, lửa giận càng cháy hừng hực. Hắn buông cằm Tống Tri Huệ ra, một tay xách nàng từ dưới đất dậy, chỉ khẽ dùng sức hất một cái, đã khiến nàng xoay người úp xuống án thư.
“Ở đất Đại Đông này, chưa từng có ai dám mở miệng với cô như vậy.” Yến Dực đặt mạnh tay lên má nàng, như thể muốn ấn nàng dính chặt vào mặt án, “Là cô quá nuông chiều ngươi rồi.”
Tống Tri Huệ bị đập mạnh đến ê ẩm, bắp chân vốn đã nhũn, giờ lại càng đứng không vững.
Nàng cố nén cơn choáng váng từng cơn trước mắt, nghiến răng, cất giọng nói nhỏ: “Nếu Vương gia đã để tâm như thế, chi bằng… thả thiếp đi……”
“Thả ngươi?” Yến Dực bật cười, trong tiếng cười là lửa giận ngùn ngụt, “Dương Tâm Nghi, ngươi cũng thật vọng tưởng!”
Dục niệm bị đè nén từ lâu cuối cùng cũng tìm được cớ mà ph.át ti.ết. Theo tiếng tơ lụa bị xé rách, lớp váy mỏng liền trở nên lộn xộn, một thoáng lành lạnh chớp qua rồi trong nháy mắt lại là hơi thở nóng bỏng phủ xuống.
Dù chưa từng trải qua việc này, nhưng loại chuyện ấy nào cần ai dạy, hắn từ lúc nhận ra bản thân không còn kháng cự nổi Tống Tri Huệ, đã tìm trăm phương nghìn kế để đụng đến nàng. Chỉ một thoáng, hắn liền tìm đúng chỗ.
“Cho nên Vương gia……” Tống Tri Huệ đau đến không thở nổi, đã lâu rồi nàng chưa từng trải qua cảm giác này. Trước kia cùng Triệu Lăng bên nhau, ngoại trừ lần đầu tiên, ba năm sau đó hắn đều giữ đúng hứa hẹn, đối với nàng luôn ôn nhu dịu dàng, tuyệt không giống giờ khắc này bị Yến Dực đối đãi như thể đấm đá trút giận.
“Vương gia… chẳng phải là chán ghét thiếp sao……” Trong choáng váng đau đớn, thậm chí là những phản ứng ngoài tầm kiểm soát, nàng vẫn cố ép bản thân vạch trần tấm màn sa kia, “Nếu chán ghét…… thì sao lại như vậy với thiếp? Ngươi rõ ràng là… rõ ràng là sợ……”
“Câm miệng!” Yến Dực gằn giọng, bàn tay to trực tiếp bịt lấy môi nàng, không để nàng nói thêm nửa chữ, “Dương Tâm Nghi… ngươi nên cảm thấy may mắn, bởi nếu có một ngày cô thực sự chán ghét ngươi, đó chính là ngày ngươi chết.”
Tống Tri Huệ muốn hỏi hắn một câu, nhưng lúc này miệng bị bịt kín, chỉ có thể ép câu hỏi kia xuống, sau một hồi vang lên tiếng thở nặng nề, Yến Dực mới chậm rãi buông nàng ra. Nàng được hắn vớt lên từ án thư, nửa ngồi bên mép, cả thân mình mềm oặt như sắp đổ xuống, lại bị hắn dùng khuỷu tay giữ chặt trong lòng.
“Dương Tâm Nghi, đây là lần cuối cô cảnh cáo ngươi. Từ nay về sau, cái miệng này của ngươi, nếu không thể nói lời tử tế, thì cũng đừng mở ra nữa. Dù sao… chỗ kia của ngươi, cũng chẳng phải không dùng được.”
Tống Tri Huệ không đáp, nhưng ánh mắt nàng nhìn hắn khi ấy, lại như đã nói lên tất cả. Cuối cùng trước khi nhắm mắt, nàng khẽ cong môi cười với hắn một cái.
Lúc đó Yến Dực chỉ nghĩ nàng vì sốt cao mà hồ đồ mới nở nụ cười ấy. Nhưng về sau, khi nhớ lại khoảnh khắc đó, hắn mới bàng hoàng nhận ra, nụ cười kia… rốt cuộc có ý gì.