Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 47

 

Trong phòng tối om, Triệu Lăng một thân y phục dạ hành, lặng lẽ đứng nơi đầu giường. Thấy Tống Tri Huệ hoảng hốt ngồi dậy, hắn đưa tay gỡ mặt nạ, thần sắc trên gương mặt tuấn tú tuy không mấy dễ coi, song vẫn gắng nặn ra một tia cười với nàng.

Nào ngờ trên mặt Tống Tri Huệ không có lấy nửa phần vui mừng hay kích động, chỉ toàn là kinh hoảng xen lẫn nghi hoặc.

“Ngươi điên rồi sao?”

Đây là câu đầu tiên nàng nói với hắn trong đêm nay.

“Phải, ta là điên rồi.”

Trên gương mặt tuấn tú của Triệu Lăng thoáng vẻ trầm muộn, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, lực đạo ban đầu rất mạnh, nhưng khi cảm nhận được Tống Tri Huệ khẽ rụt người lại, hắn liền lập tức buông lỏng.

Tống Tri Huệ nhân cơ hội ấy vội vàng giằng tay ra, lui nhanh về phía sau giường, không ngừng tránh xa hắn: “Thế tử đừng hồ nháo, mau rời khỏi đây đi!”

Nghĩ đến lúc nãy nàng mơ màng gọi tên "Vương gia" kia, lòng Triệu Lăng tức khắc dâng lên một luồng khí nghẹn, lên không nổi mà hạ cũng chẳng xong.

Thấy sắc mặt hắn càng lúc càng âm trầm, Tống Tri Huệ cuối cùng cũng bình ổn lại vài phần, dù sao cũng từng ba năm cùng chăn gối, nàng hiểu tính hắn. Tuy không âm độc như Yến Dực, nhưng cũng chẳng phải người hiền lành gì.

“Thế tử.” Giọng nàng dịu xuống, như khi xưa mà khẽ gọi hắn, “Ta cũng là vì sự an nguy của thế tử mà nghĩ. Tĩnh An vương kia tâm tính bất định, vạn nhất để hắn biết chuyện ta cùng thế tử gặp gỡ……”

Tưởng rằng Triệu Lăng nghe vậy sẽ e dè đôi chút, ai ngờ hắn càng nghe mặt càng sa sầm: “Huệ Nương đừng sợ. Lần này ta đến, là để mang nàng về.”

“Về?” Tống Tri Huệ liên tục lắc đầu, sự kháng cự trên người nàng không cách nào kìm nén nổi, “Lần trước ta đã nói rất rõ ràng với thế tử rồi. Vì sao người còn chưa chịu từ bỏ? Ta giờ đã là cơ thiếp của Tĩnh An vương……”

Triệu Lăng không để nàng nói hết câu, trầm giọng cắt ngang: “Ngươi thật sự cam tâm ở bên hắn sao?”

Tống Tri Huệ chỉ ngập ngừng chớp mắt, rồi dứt khoát gật đầu: “Phải. Xin thế tử từ nay đừng dây dưa nữa.”

Dứt lời, nàng dường như nhớ ra điều gì, trong lòng bất an, ánh mắt lo lắng đảo nhìn khắp bốn phía trong phòng.

Có lẽ đoán được nàng nghĩ gì, Triệu Lăng lạnh giọng nói: “Yên tâm. Trong viện lúc này không có ai cả.”

Hai ám vệ canh giữ ngoài kia đã bị thuộc hạ của hắn dụ đi. Chỉ là hai kẻ kia võ công rất cao, người của hắn có thể cầm chân được bao lâu, thì còn chưa dám chắc.

Cho nên, hắn nhất định phải đưa Tống Tri Huệ rời khỏi nơi này trước, sau đó mới thong thả nói tiếp.

Thấy Triệu Lăng lại đưa tay định kéo mình, Tống Tri Huệ vội né sang một bên.

Tay hắn lơ lửng giữa không trung một lát, cuối cùng quỳ lên giường, mạnh mẽ nắm chặt cổ tay nàng: “Huệ Nương, ta có thể cho nàng những gì tốt nhất, tuyệt đối không để nàng phải sống kiếp cơ thiếp trong hậu viện người ta.”

Nghe thì là cơ thiếp vương gia, nhưng nói trắng ra, chẳng qua chỉ là món đồ mua vui trong phủ. Triệu Lăng hắn tuyệt không nỡ để Huệ Nương chịu cảnh đó. Hắn sẽ giữ đúng lời hứa khi xưa, cho nàng danh phận.

“Theo ta về U Châu. Về tới U Châu rồi, sẽ không còn ai dám làm tổn thương nàng nữa.” Triệu Lăng siết tay, kéo nàng về sát bên người.
Tống Tri Huệ đã rơi lệ, ngước mắt nhìn hắn: “Thế tử không hiểu… ta đi không được… Vân Thư vẫn còn trong tay hắn.”

“Ai?” Đây là lần đầu tiên Triệu Lăng nghe cái tên này.

Tống Tri Huệ đáp: “Là tỳ nữ của ta. Nàng ấy đang bị Vương gia nhốt ở trong phủ không rõ là nơi nào. Nếu hôm nay ta dám theo thế tử rời đi, nàng ấy tất sẽ gặp họa……”

“Chỉ là một tỳ nữ mà thôi, ngươi quản nàng làm gì?” Triệu Lăng không buồn dây dưa thêm, dứt khoát cắt ngang lời nàng.

Tống Tri Huệ ánh mắt thoáng tối, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Nhưng ta, chẳng phải cũng chỉ là một kỹ nữ thôi sao?”

Trong gian phòng ánh đèn u lam lờ mờ, dáng vẻ ảm đạm thất thần của Tống Tri Huệ in vào đáy mắt hắn, khiến Triệu Lăng khẽ sững người. Hắn buột miệng: “Ngươi sao có thể giống bọn họ được?”

Vừa dứt lời, hắn liền buông cổ tay nàng ra, hai tay nâng lấy gương mặt nàng. Không chờ Tống Tri Huệ kịp phản ứng, nụ hôn nóng rực như thiêu đốt đã ập tới, cuồng dã phủ xuống.

Tống Tri Huệ dốc sức đẩy hắn ra, nhưng trước mặt Triệu Lăng, mọi sự giãy giụa đều vô ích. Ngược lại còn khiến hắn ôm nàng càng chặt hơn.

“Thế tử… Triệu, Triệu Lăng… Đừng như vậy…” Giọng nàng nghẹn ngào, ngắt quãng giữa môi răng. Trong lòng Triệu Lăng lúc này đã tràn đầy ghen tuông, giống như phát cuồng. Người nên ở trước mặt hắn, vậy mà khi hắn bị thương ngoài ý muốn, lại trở thành cơ thiếp của kẻ khác.

Mà kẻ đó, hắn lại không thể tùy tiện động vào.

Hắn đã phải hao tâm tổn trí mới tìm được nàng, vậy mà nàng lại kiên quyết không chịu đi theo hắn.

“Ư…” Trong miệng Triệu Lăng trào ra vị máu tanh. Hắn cuối cùng cũng buông Tống Tri Huệ ra, kinh ngạc nhìn nàng: “Ngươi cắn ta?”

Tống Tri Huệ nước mắt giàn giụa, liên tục lắc đầu, hoảng loạn lùi về phía sau.

Giây phút ấy, ba năm quấn quýt si mê giữa hai người như gợn sóng thoáng qua trong lòng hắn. Nhưng vị mặn tanh trong miệng lại khiến ánh mắt Triệu Lăng lập tức tối sầm, vẻ xa lạ nơi đáy mắt khiến tim Tống Tri Huệ chợt nhói.

“Huệ Nương, chúng ta cần phải trở về.”

Triệu Lăng lạnh lùng nói xong, lòng bàn tay lập tức điểm vào sau gáy nàng. Nàng chỉ kêu khẽ một tiếng rồi mềm nhũn ngã vào lòng hắn.

Màn trướng tây sương phòng ở Hàng Tuyết Hiên bỗng bốc cháy. Gió Đông Nam đêm hè xứ Duyện Châu chỉ trong thoáng chốc đã khiến ngọn lửa cháy lan mãnh liệt. Đến khi có người phát hiện ra, hỏa thế đã lan rộng tới tận cửa bắc.

Trong cơn hôn mê, Tống Tri Huệ mơ hồ trông thấy ánh lửa rực cháy kia mỗi lúc một xa, cuối cùng hoàn toàn khuất bóng. Chỉ còn nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi đuôi mắt nàng.

Khi mở mắt lần nữa, đã là giờ mùi ngày hôm sau. Vừa thấy ngón tay nàng khẽ cử động, Triệu Lăng lập tức mở túi nước, ngồi xuống bên cạnh nàng, một tay đỡ lấy cánh tay nàng.

Trông thấy hắn, đáy mắt Tống Tri Huệ vẫn không hề có lấy nửa phần vui mừng.

Thì ra những chuyện xảy ra đêm qua, tất cả đều là thật, không phải mộng mị.

Nàng chỉ vừa nghĩ đến việc nếu Yến Dực biết nàng rời khỏi vương phủ, liệu sẽ trút giận lên Vân Thư thế nào, nỗi bi thương cùng tuyệt vọng lập tức dâng trào trong lòng.

Thấy nàng ủ rũ, Triệu Lăng không khỏi bực bội: “Ở bên ta, khó khăn đến vậy sao?”

Tống Tri Huệ định lên tiếng, nhưng cổ họng chỉ thấy đau rát, giọng khàn khàn không thành tiếng. Triệu Lăng không nói gì nữa, sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi đỡ nàng ngồi dậy, đưa túi nước qua.

Tống Tri Huệ vừa uống vừa ngó nghiêng đánh giá bốn phía.

Nơi này là một căn nhà nhỏ xập xệ, chỉ có hai gian phòng, thoạt nhìn là nơi Triệu Lăng chọn bừa để ẩn náu tung tích.

Triệu Lăng không rõ nàng đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, thấy đôi môi khô nứt dần có sắc hồng trở lại, ướt át hơn trước, lòng hắn cũng theo đó khô nóng lạ thường.

Từ sau khi bị thương nặng đến nay, hắn chưa từng chạm vào nữ nhân nào khác.

Một phần là vì thương thế không tiện lộ ra, một phần là do hắn vốn không mấy để tâm đến chuyện nam nữ. Tuy vài tháng gần đây có phải dự vài yến tiệc, nhưng nhìn những nữ nhân khác, hắn vẫn không nhịn được nhớ đến Tống Tri Huệ. Một khi nàng xuất hiện trong đầu, tất thảy hương sắc mỹ nhân đều thành vô vị.

“Thế tử.” Tống Tri Huệ uống xong, trầm mặc hồi lâu mới ngẩng mắt nhìn hắn, chậm rãi nói, “Ta biết thân phận mình thấp hèn, không muốn làm thế tử khó xử, cho nên mới tìm đủ cách né tránh, không muốn gặp lại.”

Triệu Lăng đón lấy túi nước nàng vừa uống, ngửa cổ uống cạn, mong xua đi cơn khô khốc trong miệng.

Khi ánh mắt hắn lần nữa rơi lên người nàng, không nhịn được đưa tay khẽ vu.ốt ve gương mặt nàng. Lần này Tống Tri Huệ không hề tránh né hay chống đẩy, chỉ nhẹ nhàng rũ mi.

Đây mới là Huệ Nương mà hắn quen thuộc.

Cổ họng Triệu Lăng càng thêm khô, yết hầu khẽ chuyển động. Hắn rút tay về, nói khẽ: “Ngươi nếu để tâm đến tỳ nữ kia, chờ về U Châu ta sẽ chuộc nàng ấy ra, để nàng ấy theo hầu bên cạnh ngươi.”

Tống Tri Huệ hơi cau mày, nhạt giọng: “Không cần.”

Triệu Lăng đang định mở miệng nói thêm gì đó, ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ dồn dập. Là ám vệ bên cạnh Yến Dực đã tìm tới.
Sắc mặt Triệu Lăng lập tức trầm xuống. Hắn ôm ngang Tống Tri Huệ trên giường, bước nhanh ra sân, đặt nàng lên ngựa, rồi bản thân cũng lập tức lên yên, một tay giữ nàng trong lòng.

Lần này Triệu Lăng mang theo hai người bên mình, vừa rời khỏi phòng của Tống Tri Huệ liền bắt gặp Vương Lương. Trên cổ tay Vương Lương còn quấn băng vải, hiển nhiên là đã bị thương từ tối qua.

Ánh mắt hai người chỉ chạm nhau chốc lát rồi lập tức dời đi, điệu bộ giả như không quen biết, quay lưng bỏ đi.

Vương Lương thúc ngựa tiến lên, thấp giọng bẩm:

“Thế tử, hai kẻ kia võ công cực cao, lại đặc biệt tinh thông truy tung. Thuộc hạ đã tận lực che giấu tung tích, nhưng…”

Hắn nói đến đây thì nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tống Tri Huệ.

“Các ngươi ở lại cản hậu.” Triệu Lăng dứt lời liền kẹp mạnh hai chân thúc vào bụng ngựa, vung roi lên, tuấn mã liền hí dài một tiếng, lao vút ra khỏi cổng lớn.

Tống Tri Huệ ngoái đầu lại nhìn Vương Lương, trong lòng không khỏi dâng lên lo lắng.

Triệu Lăng tưởng nàng bất an vì hành tung bị lộ, liền an ủi:

“Yên tâm, người ta đã chọn, dù có liều mạng cũng quyết không để bọn chúng đuổi kịp.”

Những lời này không những không trấn an được Tống Tri Huệ, trái lại khiến nàng càng thêm bất ổn.

Từ Duyện Châu về U Châu, dù kỵ mã không nghỉ, ngày đêm thúc ngựa phi nhanh cũng phải mất năm ngày. Triệu Lăng từng nói nhiều lắm là bảy ngày sẽ đến nơi, nhưng nay hắn lại mang theo Tống Tri Huệ, hai người chung một ngựa, e rằng ít nhất cũng phải mất mười ngày đường.

Ngày đầu tiên, vì lo bị đuổi kịp, Triệu Lăng một đường ra roi giục ngựa không ngừng, khiến Tống Tri Huệ cảm giác cả thân thể như bị xóc nảy đến rã rời, mỗi ngày chỉ dừng lại nghỉ hai lần, mà mỗi lần cũng chỉ được một khắc, chưa kịp hoàn hồn đã lại tiếp tục lên đường.

Sáng ngày thứ ba, vừa ra khỏi địa giới Duyện Châu, Triệu Lăng cuối cùng cũng giảm bớt tốc độ.

Lúc này mới có thời gian cùng Tống Tri Huệ giải thích vì sao lúc trước lại lỡ miệng.

Hai người tìm một bờ suối nghỉ chân. Sáng sớm nơi núi rừng, mùa hè oi ả cũng hóa ra vài phần mát mẻ. Tống Tri Huệ toàn thân đau nhức, lại chưa từng được rửa mặt, bèn hái ít lá cây, cúi mình bên bờ suối rửa sơ miệng mũi.

Triệu Lăng sớm đã một thân dính nhớp, lập tức cởi bỏ áo ngoài, nhảy thẳng xuống suối tắm gội. Hắn từ trước đến nay luôn giữ thân nghiêm cẩn, vậy mà giờ thân hình đã trổ mã không ít, không còn gầy gò như xưa, trái lại càng thêm rắn rỏi, chững chạc.

Vừa lau người, hắn vừa kín đáo đưa mắt nhìn về phía Tống Tri Huệ.
Thấy nàng chỉ cúi đầu rửa mặt, chẳng hề ngó sang mình lấy một lần, hắn liền lội nước tiến lại gần, chỉ vào vết sẹo bên ngực, nói:

“Năm ấy quân y bảo, nếu vết thương này lệch thêm nửa tấc về phía sườn trái… thì thế gian này đã chẳng còn Triệu Lăng nữa rồi.”

Tống Tri Huệ cuối cùng cũng ngẩng đầu. Khi thấy rõ vết sẹo dữ tợn kia, nàng không khỏi nín thở. Nàng biết hắn từng trọng thương, nhưng không ngờ thương thế lại nặng đến thế. Không chỉ bên ngực, mà nơi eo và sườn cũng lấm tấm vết đao kiếm hằn sâu.

Triệu Lăng tiến lên vài bước, thấp giọng nói:

“Huệ Nương… ta chưa từng dối gạt nàng, chỉ là khi ấy thân mang trọng thương, suýt nữa bỏ mạng…”

Hắn chậm rãi giãi bày từng lời từng chữ, kể lại lần đầu gặp nàng liền sinh tâm động, lòng ngưỡng mộ như lửa cháy âm ỉ.

“Khi đó cánh ta chưa đủ cứng cáp, không thể che chở nàng chu toàn, đành nuốt hận vào trong không dám mang nàng theo, để nàng chịu không ít ấm ức.”

Nói đoạn, hắn vươn tay nắm lấy tay Tống Tri Huệ, rồi đặt tay nàng lên ngực mình, chạm vào từng vết sẹo nơi ấy.

Vừa chạm vào, hơi thở Triệu Lăng liền chợt nặng nề.

Ba năm bên nhau, Tống Tri Huệ hiểu hắn đến từng cái chau mày. Loại thanh âm này, nàng biết rõ ý vị bên trong.

Kỳ thực lúc hai người cưỡi chung một con ngựa, nàng đã cảm nhận được rất rõ ràng sự khác thường mỗi khi hắn vô thức dồn lực lúc xóc nảy.

“Huệ Nương.” Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, khàn giọng gọi một tiếng.

“Cùng ta về U Châu. Cả đời này, ta tuyệt đối sẽ không để nàng chịu thêm nửa phần ủy khuất.” 

 
Bình Luận (0)
Comment