Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 48

 

Lời Triệu Lăng quả thực dễ nghe, có lẽ hắn thật lòng, nhưng Tống Tri Huệ lại khó lòng tin tưởng. Bởi lẽ nàng là nữ tử, mà phàm là nữ tử, đều hiểu rõ một điều: một khi bước chân vào hậu trạch của nam nhân, bất kể là ai, đều khó tránh khỏi những uất ức chẳng thể giãi bày.

Tống Tri Huệ thần sắc nhàn nhạt, để mặc hắn cầm lấy tay nàng, khẽ miết qua từng vết sẹo, dần dần trượt xuống phía dưới. Khi đầu ngón tay hắn chạm đến nơi kia, Tống Tri Huệ ngẩng đầu, ánh mắt trực diện Triệu Lăng:

"Thế tử quả thực nghĩ kỹ rồi? Lần này mang ta trở về U Châu, định sắp xếp cho ta thế nào?"

Triệu Lăng vẫn như thuở ban đầu, đáp:

"Nạp nàng nhập phủ."

Thanh âm hắn đến cuối khẽ run, lời vừa dứt đã cúi đầu toan hôn lên môi nàng, song Tống Tri Huệ lại mở miệng:

"Vậy thế tử đã hỏi qua đích nữ của Mã Tông chính chưa?"

Động tác của Triệu Lăng lập tức khựng lại, chân mày cũng không khỏi nhíu chặt:

"Sao nàng biết được chuyện này?"

Chưa đợi Tống Tri Huệ đáp, hắn đã nhanh chóng phản ứng:

"Là hắn nói với nàng?"

Tống Tri Huệ mím môi, xem như mặc nhận.

Triệu Lăng cười nhạt, giọng lẫn vài phần chua xót:

"Hắn đúng là chuyện gì cũng nói với nàng."

Hắn hít sâu một hơi, dịu giọng:

"Không cần e ngại nàng ta, nàng ta chẳng qua chỉ là một con mắt mà hoàng thượng phái đến U Châu mà thôi, sao có thể sánh cùng nàng?"

Tống Tri Huệ khẽ cười, nụ cười mang theo mấy phần trào phúng:

"Nàng ta là chất nữ của hoàng hậu, về sau nhất định sẽ là chính thê danh chính ngôn thuận của thế tử. Còn ta thì sao?"

"Chẳng qua là một kỹ nữ, lại từng làm trắc phi của Tĩnh An vương. Cho dù Quảng Dương hầu lần này gật đầu để ta nhập phủ, thì sau khi vào phủ, sẽ ra sao?"

Nàng dứt lời, thở dài một hơi, nhẹ rút tay ra khỏi lòng bàn tay to rộng kia, từ tốn lui về sau vài bước:

"Ta không định gạt thế tử, cho nên có vài lời, hôm nay muốn nói cho rõ ràng."

"Huệ Nương, đừng nói nữa."

Không biết là do nhẫn nại đã cạn, hay là không muốn nghe nàng tiếp tục, ánh mắt Triệu Lăng dần lộ ra vài phần bức ép.

Nhưng Tống Tri Huệ vẫn nói tiếp, giọng điềm nhiên như nước:

"Tĩnh An vương vốn không phải là người thanh tâm quả dục như lời đồn. Hắn… đã từng chạm qua ta."

Sắc mặt Triệu Lăng trong khoảnh khắc trầm xuống. Hắn không nói lời nào, hai ba bước đã tiến sát đến trước mặt Tống Tri Huệ, dang tay ôm chặt nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên môi nàng không chút báo trước.

Hắn vẫn là như thế, chẳng thích phân bua, cũng chẳng thích biện giải, so với lời nói hoa mỹ, chẳng bằng để hành động chứng minh.
Từ lúc hắn quyết tâm tìm nàng trở về, thì mọi chuyện bên ngoài, dù có thế nào, cũng không còn quan trọng.

Đó là lỗi của hắn, há có thể trách lên đầu nàng?

Hắn – Triệu Lăng – muốn, chính là người này, chẳng quan tâm đến điều gì khác.

Nụ hôn này, mềm nhẹ mà dài lâu, như thể thời gian quay trở lại những tháng ngày ban đầu. Hắn khi đó mặt lạnh, tính tình cổ quái, duy chỉ ôn nhu với một mình nàng. Từng chút dịu dàng kia, từng cái vu.ốt v.e chậm rãi lan dọc theo tai, dọc theo cổ.

Sự si mê của Triệu Lăng khiến Tống Tri Huệ cũng khó lòng đối mặt. Nhưng chính bởi vì hắn như thế, nàng lại càng thêm trăn trở.

"Thế tử có từng nghĩ…" Tống Tri Huệ thở gấp, "Chẳng qua vì ta là người đầu tiên của ngươi, nên ngươi mới không buông xuống được?"

Triệu Lăng không để ý, chỉ cúi đầu càng thấp, hướng về nơi mẫn cảm kia mà tiếp tục.

"Ba năm ở chung, có lẽ chẳng qua là một thói quen…"

Nàng còn chưa dứt lời, ngực chợt đau nhói.

Cúi đầu nhìn xuống, Triệu Lăng đã buông môi ra, cặp mắt tối sầm nhìn chằm chằm vào dấu răng thấm máu trên da thịt trắng nõn.

"Huệ Nương, những lời này hôm nay nói một lần là đủ. Từ nay về sau, đừng nhắc lại nữa. Nếu còn nói..." – hắn ngẩng đầu, thanh âm trầm khàn, – "Vậy thì hãy coi như tình cảm của ta đối với nàng, chấm dứt tại đây."

Dứt lời, hắn quỳ hẳn xuống trước mặt nàng, ánh mắt vẫn ôn nhu, mà động tác lại dần trở nên ám muội. Nhưng đến khi tay hắn vén váy nàng lên, thì động tác lại chợt khựng lại.

Một lát sau, Triệu Lăng áp chế toàn bộ dục niệm, khẽ thở dài một tiếng, rồi ôm lấy Tống Tri Huệ lên, từng bước đi ra khỏi dòng suối.
Gần ba ngày liên tục trên lưng ngựa, da thịt Tống Tri Huệ vốn mềm mại, phần da phía trong hai đùi sớm đã bị mài đến nứt rách.

"Đã bị thương thành như vậy, vì sao không nói?"

Triệu Lăng ôm nàng vào rừng sâu, nơi ấy hoang vắng yên tĩnh, chỉ mới hửng sáng, trong núi lại càng thêm vắng vẻ, chẳng thấy một bóng người.

Tống Tri Huệ bị hắn đặt ngồi trên một phiến đá, Triệu Lăng lấy ra hộp thuốc mỡ. Tống Tri Huệ đưa tay ra định nhận, hắn lại không đưa cho nàng, mà trực tiếp vén làn váy lên, dùng lòng bàn tay dính thuốc bắt đầu bôi lên vết thương.

Tay hắn tuy nhẹ, nhưng thương tích trên đùi quả thực nghiêm trọng, vẫn khiến Tống Tri Huệ không nhịn được cắn chặt cánh môi. Dù vậy, suốt quá trình ấy nàng cũng chỉ nhẫn nhịn như thế, không r.ên rỉ, cũng không bật ra một tiếng rên đau.

Bôi thuốc xong, thấy Triệu Lăng định đậy nắp thuốc lại, Tống Tri Huệ vội thấp giọng nói:

“Thế tử, dấu răng ban nãy còn chưa được bôi thuốc…”

Triệu Lăng không nói gì, chỉ hơi nhướng mày, sau cùng vẫn thu hộp thuốc vào tay áo, cúi người bế nàng lên lần nữa.

Hai người lại lên ngựa. Lần này, Triệu Lăng để nàng ngồi ngang trước ngực mình, như thế có thể tránh chạm vào miệng vết thương kia. Những ngày sau đó, tốc độ thúc ngựa của hắn cũng chậm lại rất nhiều.

Gần tới U Châu, ở biên giới Ký Châu có một dịch trạm.

Ngựa dưới thân đã bốn ngày chưa được thay, giờ đây sắp kiệt sức, Triệu Lăng bèn đưa Tống Tri Huệ đến dịch trạm này.

Chỉ cần đi thêm nửa ngày nữa là tới U Châu. Thái thú nơi đây, nói cho cùng cũng là người của Quảng Dương Hầu, bởi vậy Triệu Lăng đã không còn gì lo ngại.

Thủ vệ dịch trạm thấy Triệu Lăng vận thường phục của quan văn, lại biết được hắn là Thế tử Quảng Dương Hầu, lần này từ Lạc Dương về U Châu, lập tức cung kính mời hai người vào trong. Lại nhanh chóng cho người sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho Triệu Lăng, ngựa cũng đổi cho hắn con tốt nhất trong dịch trạm.

Hai người nghỉ ngơi một lát rồi xuống nội đường tầng một dùng bữa.

Nội đường khi ấy vốn chỉ có hai người họ. Món ăn vừa được bưng lên bàn, lầu hai liền có hai người đi xuống, trực tiếp tiến về phía bàn họ đang ngồi.

Ngay lúc hai người kia bước xuống lầu, ánh mắt Triệu Lăng đã lạnh đi, trong khoảnh khắc thoáng sững lại, rồi càng thêm lạnh lẽo băng giá.

Tống Tri Huệ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lặng lẽ dịch người về phía Triệu Lăng một chút.

Một trong hai người kia, không nói không rằng kéo ghế ngồi xuống bên phía đối diện Triệu Lăng, cũng tức là ngồi ngay trước mặt Tống Tri Huệ.

Vừa ngồi xuống, bàn tay người ấy liền vỗ mạnh lên mặt bàn, ánh mắt hàm chứa tức giận nhìn chằm chằm về phía Tống Tri Huệ.

Tống Tri Huệ giật mình, ngẩng đầu nhìn, cũng không khỏi ngớ người. Tuy chưa từng gặp người này, nhưng chỉ cần nhìn dung mạo cũng đoán ra được đây hẳn là một nữ tử thân phận không tầm thường.

Tống Tri Huệ không biết thân phận nàng ta, nhưng lờ mờ đoán được có quan hệ với Triệu Lăng, liền quay sang nhìn hắn dò xét.
“Công chúa không nên như thế.” Triệu Lăng nhàn nhạt nói, ánh mắt không liếc nàng một lần, chỉ vừa cất lời vừa tiếp tục dùng bữa.

Nghe đến hai chữ “công chúa”, trong lòng Tống Tri Huệ lập tức chấn động. Tính ra trong hàng công chúa lớn tuổi hơn Triệu Lăng, chỉ có thể là trưởng nữ của đương kim Thánh Thượng – Mạt Dương Công chúa.

Ngay ngày Triệu Lăng rời khỏi Lạc Dương, Mạt Dương công chúa liền âm thầm đuổi theo, vốn định một đường theo hắn đến U Châu. Nào ngờ chỉ vừa mới đi được một ngày đã bị Triệu Lăng phát hiện. Hắn không vạch trần nàng ta, chỉ dùng chút mưu kế đã nhẹ nhàng đẩy nàng ta ra xa.

Tưởng đâu nàng ta sẽ bỏ cuộc, không ngờ gan nàng lại lớn đến mức ấy. Chỉ mang theo một thị nữ, liền dám tự mình đến U Châu.
Mạt Dương tuy tùy hứng, nhưng cũng không hẳn là kẻ ngu ngốc. Thị nữ bên người nàng không phải hàng tầm thường, mà là cao thủ võ nghệ, vì thế nàng ta mới dám liều lĩnh đến đây. Sau khi bị Triệu Lăng ném lại phía sau, nàng ta nghiến răng quyết định đi thẳng tới U Châu tìm hắn. Thị nữ kia khuyên không được, lại không dám trái lệnh, đành phải theo nàng ta suốt quãng đường đến đây.

Mạt Dương nào từng chịu khổ như vậy, dọc đường đi chậm rãi nghỉ ngơi, chậm trễ không ít thời gian. Đi suốt hơn hai mươi ngày, rốt cuộc mới đến được nơi này.

Nàng ta cứ nghĩ Triệu Lăng đã sớm quay về U Châu, nhưng đến đây mới biết hơn hai mươi ngày nay hắn chưa từng ghé qua dịch trạm này.

Thị nữ bên cạnh nàng ta từng phân tích, chỉ cần đi về phía đông nửa ngày đường là có thể vào thành U Châu, nhưng đoạn đường núi đó rất khó đi, thường thì quan lại đều dừng tại trạm dịch này để đổi ngựa tốt rồi mới lên đường.

Mạt Dương cảm thấy kỳ lạ, bèn ở lại chờ thêm hai ngày. Không ngờ thật sự chờ được Triệu Lăng tới.

Tiểu nữ tử lòng tràn hân hoan, cho rằng đây mới chính là ý trời se duyên, ai dè Triệu Lăng bên cạnh lại có một nữ tử khác, vừa nhìn đã không giống hạng người lương thiện.

“Nàng là ai?” Mạt Dương giơ tay chỉ vào mặt Tống Tri Huệ, hỏi.

Triệu Lăng vẫn không nhìn nàng, vừa ăn cơm vừa hờ hững đáp: “Th·iếp của ta.”

“Th·iếp?” Mạt Dương trừng to mắt, “Ngươi… ngươi… ngươi nạp th·iếp rồi? Ngươi chẳng phải vẫn nói hậu viện không người sao?”

Ánh mắt Triệu Lăng khẽ lạnh lại, không đáp lời, chỉ quay sang nhìn Tống Tri Huệ bên cạnh, hỏi: “Ăn xong rồi chứ?”

Thì ra lúc Triệu Lăng ôn nhu, giọng nói lại dịu dàng đến thế.

Mạt Dương khựng lại, kế đó ngực nghẹn một hơi ủy khuất cùng phẫn nộ dâng trào như sóng lớn cuộn trào, môi run lên, hồi lâu vẫn chẳng thốt nên lời. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Triệu Lăng dắt tay Tống Tri Huệ lên lầu.

Về tới phòng, Tống Tri Huệ không hỏi, Triệu Lăng cũng chẳng buồn giải thích. Hai người đơn giản rửa mặt sơ qua, rồi cùng nhau lên giường nằm.

“Có đỡ hơn chưa?” — Triệu Lăng hỏi.

Tống Tri Huệ hiểu hắn đang nói đến mấy vết thương trên đùi. Ban đầu, Triệu Lăng còn cố nén nhẫn nhịn, nhưng hai ngày gần đây hắn rõ ràng đã không kìm được nữa. Mỗi khi bôi thuốc giúp nàng, tay hắn liền không thành thật mà trượt đi nơi khác.

Nhưng chỉ có thể vu.ốt v.e, không thể thật sự tiến sâu. Đối với Triệu Lăng mà nói, đó chẳng khác nào tra tấn. Cuối cùng, hắn dứt khoát đưa thuốc cho Tống Tri Huệ tự mình bôi lấy.

Tống Tri Huệ khẽ lắc đầu: “Vẫn chưa lành hẳn, hơn nữa… nơi này không tiện. Công chúa dường như còn ở sát vách...”
Vừa nhắc đến công chúa Mạt Dương, Triệu Lăng lập tức mất hứng, thở dài một hơi rồi xoay lưng lại.

Tống Tri Huệ lại chẳng hiểu vì sao, từ sáng sớm đến giờ mí mắt nàng cứ giật liên hồi. Nàng do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được mà thấp giọng nói:

“Tĩnh An vương tính tình cổ quái, xưa nay có thù tất báo. Một tiểu thiếp, hắn chưa chắc để tâm, nhưng thế tử lần này khiến hắn mất mặt, thiếp chỉ sợ hắn…”

“Sợ hắn làm gì?” — Triệu Lăng xoay người lại, trong bóng tối khẽ nắm lấy một lọn tóc của nàng, như xưa nay vẫn thường làm, nhẹ nhàng vu.ốt v.e trong tay,

“Ngày mai là có thể trở về U Châu. Chỉ cần bước chân vào đất U Châu, nơi đó là địa bàn nhà ta. Yến Dực dù có bản lĩnh đến đâu, cũng chẳng dám động vào ta nửa phần.”

Lời vừa dứt, Tống Tri Huệ chẳng những không yên lòng, mà còn cảm thấy hoảng sợ hơn.

Phải biết thiên hạ dưới gầm trời, đất nào chẳng là của Thiên tử. Vậy mà Triệu Lăng vừa rồi lại thuận miệng nói thẳng U Châu là của nhà họ Triệu, lại còn trực tiếp gọi tên húy của Yến Dực.

Nghĩ đến Yến Dực từng nhiều lần nhắc rằng Hoàng đế kiêng kỵ thế lực U Châu, nàng không khỏi khẽ khuyên:

“Lời vừa rồi của thế tử, vẫn nên dè dặt, đừng để lọt tai người ngoài thì hơn.”
Triệu Lăng lại chẳng buồn để tâm, buông lọn tóc trong tay ra, trực tiếp kéo cổ áo lên, để lộ dấu răng tròn trịa trên đó:

“Yên tâm, chỉ là nói với một mình nàng thôi.”

Từ những ngày cùng nàng bàn luận binh pháp ở Xuân Bảo Các, hắn đã chưa từng che giấu điều gì. Giờ đây lại càng không cần phải giữ kẽ với nàng.

Tống Tri Huệ vẫn chẳng an lòng, ngập ngừng một lúc rồi lại nói:

“Nhưng Tĩnh An vương dẫu sao cũng là huynh đệ ruột của Thánh thượng. Trước nay hắn làm bao chuyện, Thánh thượng cũng chưa từng trách phạt. Nhỡ đâu...”

“Không có nhỡ đâu.” — Triệu Lăng rốt cuộc đã lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn, chẳng buồn giải thích thêm, chỉ khẽ nâng mắt, nhìn nàng bằng ánh mắt thăm dò:

“Huệ Nương, sao ta thấy nàng thay đổi rất nhiều.”

Giống như Tống Tri Huệ đã sớm hiểu rõ hắn, Triệu Lăng cũng chẳng lạ gì nàng. Kể từ lúc đưa nàng trở về, hắn đã nhiều lần nhận ra điều đó.

Căn phòng rơi vào trầm mặc. Một lúc sau, Tống Tri Huệ cụp mắt, khẽ nói:

“Là nô nhiều lời.”

Triệu Lăng không đáp, chỉ lặng lẽ dời ánh mắt đi, xoay lưng khép mắt nghỉ ngơi.

Dọc đường đi hơn mười ngày, Lạc Dương xảy ra hai sự kiện lớn. Một là công chúa Mạt Dương tự ý rời cung, đến giờ vẫn chưa được tìm về. Chuyện này không chỉ liên quan danh tiết công chúa, mà còn liên lụy đến thể diện hoàng gia, nên bị che giấu rất kín, chỉ có thân vệ do Hoàng đế phái đi khắp nơi lén tìm kiếm.

Sự việc thứ hai thì chấn động triều đình, đủ để ghi vào sử sách một bút rực rỡ.

Tĩnh An vương Yến Dực, em trai ruột cùng mẹ với Hoàng đế, bị phát hiện phỏng theo nét bút của Quách Khuông – một vị đại thần trong triều – đã bí mật thư từ qua lại với Đông Hải vương Yến Cương, mưu đồ tạo phản.

Đông Hải vương khi nhận được tin, lập tức quay về Lạc Dương, tự tay dâng tấu thư cho Hoàng đế. Quách Khuông cũng phối hợp hết sức, tương truyền còn bán tháo phân nửa gia sản nhà họ Quách để tỏ lòng trung.

Cuối cùng điều tra ra, đúng là Yến Dực làm thật. Hoàng đế tuy nổi giận nhưng không trách phạt nặng nề, tương truyền vì nể mặt Thái hậu Âm thị – mẫu thân của Yến Dực. Hoàng đế nhân hiếu, không nỡ khiến mẫu hậu lớn tuổi đau lòng, nên chỉ phạt ba năm bổng lộc, đồng thời hạ lệnh trong ba năm, Tĩnh An vương không được rời khỏi địa phận Khai Phong.

Lúc này, bên ngoài thành Lạc Dương, một cỗ xe ngựa đang lặng lẽ lăn bánh hướng về Duyện Châu. Trong xe, ngoài Yến Dực ra, còn có Lưu ngự sử – người được lệnh giám sát hắn trong ba năm.

Lưu ngự sử sớm nghe danh Yến Dực hành sự tàn nhẫn, nên không dám nhiều lời. Thấy hắn nhắm mắt dưỡng thần thì cũng vờ nhắm mắt theo.

Nào ngờ xe ngựa vừa đi được đến nửa đêm thì đột ngột dừng lại.
Bên ngoài có người bẩm báo có chuyện khẩn. Lưu ngự sử còn đang nghi hoặc, thì đã nghe thấy giọng trầm thấp lạnh lẽo của Yến Dực vang lên:

“Chuyện gì?”
Người bên ngoài ấp úng, Yến Dực lạnh nhạt nói:

“Nói thẳng, Lưu ngự sử không phải người ngoài.”

Lưu ngự sử âm thầm thở phào, người bên ngoài rốt cuộc cũng lên tiếng:

“Người kia chạy rồi, vẫn chưa đuổi kịp.”

Ai chạy? Đuổi ai?

Lưu ngự sử nghe mà mù mờ chẳng hiểu gì, vừa định quay đầu nhìn Yến Dực, đã thấy sắc mặt hắn âm trầm đến mức đáng sợ, khí thế phát ra khiến tim người ta lạnh buốt.

“Một nữ tử mà thôi, hai người các ngươi cũng không đuổi kịp?” — Yến Dực đã bóp đến mức các đốt tay vang lên răng rắc.

Người bên ngoài nói tiếp, giọng càng thêm run rẩy:

“Đêm đó đối phương có ba người, đều là cao thủ.”

Ba người?

Yến Dực chậm rãi khép mắt, trầm tư một hồi, rồi trầm giọng nói:

“Đến U Châu.”

Lưu ngự sử nghe đến đó, lập tức biến sắc, giọng run run:

“Sao có thể được, Hoàng thượng có lệnh, vương gia không được rời khỏi đất phong, sao có thể giờ lại đến U…”

Chữ “Châu” còn chưa kịp thốt ra, đã thấy Yến Dực đột ngột đứng dậy rảo bước ra ngoài. Khi lướt qua người Lưu ngự sử, tay áo khẽ phất, một vệt đỏ lập tức hiện lên nơi cổ ông ta.

Lưu ngự sử còn chưa kịp phản ứng, máu tươi đã tuôn ra như suối.
Trong màn đêm u tối, Yến Dực xoay người lên ngựa, phóng thẳng về phía U Châu. 

Bình Luận (0)
Comment