Sáng sớm ngày hôm sau, trời vừa tỏ rạng, Triệu Lăng đã cưỡi ngựa mang theo Tống Tri Huệ rời khỏi dịch trạm. Hai người vừa đi trước chưa lâu, công chúa Mạt Dương cùng thị nữ liền lập tức thúc ngựa đuổi theo.
Nhìn thấy Tống Tri Huệ ngồi trong lòng Triệu Lăng, hai người cùng cưỡi một ngựa, Mạt Dương tức thì máu nóng xộc lên đầu, hận không thể lập tức xông lên kéo Tống Tri Huệ xuống khỏi lưng ngựa.
Nhịn chưa đến nửa canh giờ, Mạt Dương đã không kìm được, thở phì phì quát thị nữ: “Ngươi đi giết nàng cho ta!”
Thị nữ kia lập tức ghìm cương khuyên ngăn: “Công chúa, chuyện này không thể được.”
Tính tình Mạt Dương nổi lên thì đâu dễ bị ngăn cản, càng bị khuyên can lại càng giận dữ:
“Ngươi dám trái lệnh của ta sao?”
Thị nữ kia vội vàng cúi đầu giải thích: “Nô tỳ mà ra tay, thế tử tất nhiên sẽ động thủ ngăn cản. Nếu nô tỳ bị thương, e rằng dọc đường khó bảo vệ chu toàn cho công chúa.”
Triệu Lăng là thế tử của phủ Quảng Dương hầu, nơi đây lại gần U Châu, thị nữ kia dĩ nhiên không dám đụng đến một sợi tóc của Triệu Lăng. Nếu giao thủ, nàng ta tất yếu phải rơi vào thế hạ phong, bị thương là điều khó tránh.
Mạt Dương hất cằm kiêu ngạo nói: “Chỉ là một ả thiếp thất, ta không tin hắn dám vì một nữ nhân mà làm tổn thương người của ta!”
Nàng ta biết rõ Triệu Lăng, chuyến này nàng ta chỉ dẫn theo một mình thị nữ ấy, chính là người duy nhất bảo vệ sự an toàn của mình. Dù Triệu Lăng có cưng chiều ả kia đến mấy, cũng không thể không bận tâm đến tính mạng của công chúa.
Thấy thị nữ vẫn do dự chưa chịu xông lên, Mạt Dương lại lạnh giọng thúc ép. Thị nữ kia cuối cùng không dám cãi lời, đành phải rút nhuyễn kiếm bên hông, thúc ngựa hướng về phía hai người phía trước.
Thị nữ kia rút kiếm giữa trời sáng bảnh, tiếng vó ngựa dồn dập, rõ ràng là cố ý để Triệu Lăng sớm phát hiện.
Quả nhiên, Triệu Lăng nghe động liền ngoái đầu lại, thấy thị nữ cầm kiếm phi ngựa tới, ánh mắt lập tức lạnh băng, ghìm cương trong khoảnh khắc, đao bên hông lập tức tuốt khỏi vỏ.
Hai người mới giao chiêu chưa tới mười hiệp, thị nữ kia đã bị Triệu Lăng đá một cước văng khỏi lưng ngựa.
Triệu Lăng dù sao cũng nể mặt công chúa, không ra tay quá tàn độc. Trên người thị nữ không có vết chém, chỉ là lúc ngã xuống ngựa bị thương ở chân.
Một màn ấy rơi vào mắt Mạt Dương, nàng ta vốn không biết võ công, chỉ thấy Triệu Lăng vậy mà vì bảo vệ ả nữ nhân kia mà xuống tay với thị nữ của mình, tức thì khiếp sợ đến cực độ. Nàng ta giận dữ phi ngựa xông tới trước mặt Triệu Lăng, gần như hét lên:
“Ngươi vì ả mà dám tổn thương người của ta? Ngươi có biết thị nữ này là phụ hoàng ban cho ta làm hộ vệ, ngươi như vậy là—”
“Công chúa, ta kiên nhẫn có hạn.” Triệu Lăng lại ghìm ngựa, quay đầu nghiêng mắt nhìn nàng ta, ánh mắt thản nhiên đến lạnh lẽo, không mang lấy nửa điểm cảm xúc.
“Phía trước chính là U Châu, ta khuyên ngươi tốt nhất nên lập tức hồi kinh.”
“Ta không về! Không về! Không về đâu!” Mạt Dương tức đến rơi lệ, hét lên với Triệu Lăng:
“Thị nữ của ta bị thương, còn ai có thể bảo vệ ta? Ta còn biết trở về bằng cách nào?”
Triệu Lăng liếc mắt nhìn thị nữ đang nằm trên đất, lúc nãy giao thủ, hắn đã nhận ra nàng ta có ý nhường nhịn. Giờ trên đùi tuy có máu chảy, nhưng chưa đến mức không thể cử động.
“Đó là chuyện của công chúa.” Triệu Lăng lạnh lùng nói xong, vung roi ngựa, tiếp tục thúc ngựa rời đi.
Mạt Dương thấy vậy, lòng quýnh lên, chẳng buồn ngó ngàng đến thị nữ dưới đất, vội vã thúc ngựa đuổi theo. Nhìn thấy Triệu Lăng dường như muốn bỏ mặc nàng, Mạt Dương bực bội hét lớn:
“Triệu Lăng! Ngươi cũng biết U Châu đang gặp xúi quẩy chứ!”
Quả nhiên, một câu này khiến Triệu Lăng dừng ngựa lần nữa.
Thấy hắn chần chừ, Mạt Dương đắc ý, liền ghìm cương sát lại bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói:
“Phụ hoàng ta đã kiêng kị binh quyền U Châu từ lâu, chuyện đó ta không tin ngươi không biết. Mã Diêu có thể được ban hôn cho ngươi, chẳng qua là phụ hoàng phái tới một con mắt giám sát ngươi. Chỉ có ta, chỉ có ta mới thực tâm thật lòng với ngươi!”
Tống Tri Huệ suốt cả hành trình đều không hé răng nửa lời, tận lực thu mình, giảm thiểu sự hiện diện đến mức thấp nhất. Mãi cho đến khi nghe thấy những lời kia, nàng mới lần đầu ngẩng mắt, hướng vị công chúa đương triều được sủng ái nhất kia mà nhìn thẳng.
Mạt Dương cũng phát hiện ra ánh mắt của Tống Tri Huệ, song dường như không hiểu được ẩn ý trong cái nhìn ấy, lại còn ngẩng cằm cao hơn, quay sang Triệu Lăng nói:
“Chỉ cần chàng viết một phong thư, lấy danh nghĩa Quảng Dương hầu cầu thân với phụ hoàng ta, phụ hoàng nhất định sẽ đáp ứng. Khi đó, có ta trấn giữ U Châu, ắt sẽ đảm bảo cho chàng bình an vô sự.”
“U Châu của ta...” Ánh mắt Triệu Lăng trầm xuống, từng lời thốt ra như băng tuyết lạnh lẽo, “Không cần một nữ nhân đến bảo hộ.”
Mạt Dương sững người, không thốt nên lời, tựa hồ không ngờ mình đã nói rõ ràng đến vậy, mà Triệu Lăng vẫn không hề lay động. Nàng ta định nói thêm điều gì để níu kéo hắn, nhưng môi động mấy lần vẫn không phát ra được tiếng.
Thấy Triệu Lăng sắp rời đi, Mạt Dương cuống lên, lại vội thúc ngựa tiến tới, đưa tay chộp lấy cánh tay hắn.
Triệu Lăng theo bản năng hất tay, chỉ nghe một tiếng hét kinh hoàng, Mạt Dương bị hất văng khỏi ngựa, ngã xuống đất đau đớn khóc rống.
Triệu Lăng chỉ liếc nhìn nàng lạnh nhạt, rồi giơ roi định thúc ngựa đi tiếp.
Tống Tri Huệ vội vàng gọi lại: “Thế tử, xin chờ một chút!”
Lời đối thoại vừa rồi giữa hai người kia đã khiến Tống Tri Huệ kinh hãi không thôi.
Nếu như lời nói tối qua của Triệu Lăng khi nằm ngủ, xưng U Châu là địa bàn nhà họ Triệu, chỉ là lời thì thầm riêng tư giữa hai người; thì những lời vừa rồi của công chúa Mạt Dương “Có ta ở U Châu, sẽ bảo hộ chàng bình an” — lại ngang nhiên nói với Triệu Lăng trước mặt nàng.
Mà Triệu Lăng, cũng không chút kiêng dè mà đáp lại: “U Châu của ta.”
Mí mắt Tống Tri Huệ lại bắt đầu giật giật không thôi, nàng lo lắng quay đầu nhìn Mạt Dương đang khóc lóc dưới đất, hạ giọng hỏi: “Thật sự không cần lo cho công chúa sao?”
Triệu Lăng rõ ràng vì câu nói khi nãy của Mạt Dương mà giận, lúc này mở miệng, giọng nói lạnh băng không chút nể nang: “Mặc kệ nàng ta. Là nàng ta tự chạy đến, liên quan gì đến ta?”
Tống Tri Huệ vốn đã không có thiện cảm gì với hoàng thất, gọi Triệu Lăng lại cũng chẳng phải vì lòng tốt, mà bởi vì có vài việc, không thể không cân nhắc sâu xa.
“Nàng ta dù gì cũng là công chúa, nếu như ở gần U Châu xảy ra chuyện, bị kẻ khác lợi dụng, chỉ e sẽ gây bất lợi cho Quảng Dương hầu và Thế tử,” nàng thấp giọng nhắc nhở.
Triệu Lăng không đáp, nhưng sắc mặt đầy vẻ lạnh lùng và mất kiên nhẫn đã cho nàng đáp án.
Hắn không để tâm đến những chuyện đó.
Triệu Lăng giục ngựa rời đi, nào ngờ chưa đi được bao xa, bỗng phía sau truyền đến tiếng vó ngựa như cuồng phong ập tới.
Một luồng sát khí vô danh phóng thẳng đến từ xa, khiến Triệu Lăng lập tức cau mày quay đầu lại.
Phía xa, một thân ảnh lạnh lẽo đang phi ngựa thẳng về phía bọn họ.
Tống Tri Huệ cũng nhận ra điều bất thường, vừa quay đầu nhìn lại, lập tức cả người như bị gió lạnh thấu xương quét qua, chỉ cảm thấy đầu óc ong ong vang vọng.
“Chạy... chạy mau...”
Nàng gần như dốc hết toàn bộ khí lực mới thốt được mấy chữ ấy.
Nhưng Triệu Lăng không những không chạy, ngược lại còn quay đầu ngựa lại, tựa như cố ý đứng đợi kẻ kia tới gần.
“Không... không được...” Tống Tri Huệ lại kêu lên, trong giọng nói mang theo run rẩy và khẩn cầu, “Thế tử... xin người... chúng ta đi thôi...”
Triệu Lăng chẳng hề đoái hoài, chỉ siết chặt chuôi đao trong tay, đôi mắt dần phủ một tầng sát khí lạnh lẽo.
Từ lúc nhận được tin của ám vệ đến nay, Yến Dực chỉ dùng vỏn vẹn ba ngày đã đuổi tới nơi này. Trong ba ngày ấy gần như không ăn không ngủ, không ngơi không nghỉ, khiến cho khí tức vốn dĩ đã âm trầm đến cực điểm của hắn giờ đây lại càng thêm rợn người, giống như Diêm La sống từ địa ngục bước ra, sát khí cuộn trào, khiến kẻ khác không dám đối mặt.
Ngay cả Mạt Dương công chúa vẫn đang khóc rống thảm thiết kia, vừa trông thấy thân ảnh của hắn, cũng lập tức im bặt như bị bóp nghẹt yết hầu.
Yến Dực không lập tức tới gần hai người phía trước, mà là từ xa đã nhận ra Mạt Dương, đầu tiên ghìm cương ngựa ngay trước mặt nàng.
Mạt Dương hoảng hốt đến lắp bắp: “Vương... vương... vương thúc?”
Yến Dực từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, dùng ánh mắt lạnh như băng liếc qua nàng ta một cái, cất giọng khàn đục trầm ách khiến người ta sởn da đầu: “Là Triệu Lăng hại ngươi thành ra thế này?”
Mạt Dương tuy sợ hãi Yến Dực, nhưng nàng ta biết rõ hắn là thân thích ruột thịt, trong phút chốc lại tủi thân, nước mắt rơi như mưa, chỉ tay về phía trước khóc kể: “Bọn họ bắt nạt ta...”
Cứ như tiểu nữ nhi về nhà mách tội với trưởng bối, hoàn toàn quên mất rằng vị trưởng bối trước mắt nàng tuyệt đối không phải người bình thường.
Biểu tình dữ tợn của Yến Dực thoáng khựng lại, song rất nhanh đã vẽ lên một tia cười nhạt, nụ cười ấy rơi vào mắt Tống Tri Huệ lại khiến nàng rùng mình bất an, lần nữa cầu xin Triệu Lăng rời đi.
Nhưng nàng càng lo sợ, Triệu Lăng lại càng kiên quyết không chịu rời khỏi.
Yến Dực không nói thêm lời nào, thu lại nụ cười, chậm rãi thúc ngựa về phía Triệu Lăng. Càng đến gần, hơi thở quanh thân hắn càng thêm nặng nề, khiến Tống Tri Huệ không sao thở nổi. Đến khi vó ngựa hoàn toàn dừng lại, nước mắt nàng đã chẳng rõ rơi xuống từ khi nào.
“Dương Tâm Nghi.” Yến Dực cất tiếng, đôi mắt phủ tơ máu lạnh lẽo không liếc nhìn Triệu Lăng lấy một cái, chỉ chăm chăm nhìn về phía Tống Tri Huệ. Lần đầu tiên, hắn gọi tên thật của nàng ngay trước mặt người ngoài. Hắn vươn tay về phía nàng, chậm rãi nói: “Lại đây.”
Hai chữ đơn giản, nhưng đủ khiến Tống Tri Huệ rùng mình.
Triệu Lăng lập tức ôm chặt lấy nàng, lạnh giọng nói: “Tĩnh An vương sợ là nhận nhầm người rồi, đây là thiếp thất trong phủ ta.”
Khóe môi Yến Dực nhếch lên thành một nụ cười lạnh, ánh mắt kia rốt cuộc cũng rời khỏi Tống Tri Huệ, dừng lại trên cánh tay đang bị hắn giữ chặt: “Ngươi nghĩ hai người các ngươi tình thâm nghĩa trọng như vậy, lại không biết thân phận thực sự của nàng là gì sao?”
Triệu Lăng lập tức sững sờ, bản năng cúi đầu nhìn người trong lồng ng.ực.
Tống Tri Huệ không hề phản bác, càng không lên tiếng giải thích, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, môi khẽ run, không cất nổi thành lời.
Triệu Lăng trong lòng nổi lên sóng lớn, giận dữ bừng bừng, lần nữa ngẩng đầu nhìn Yến Dực, trong mắt đã phủ đầy hàn ý: “Chuyện giữa ta và thiếp thất, không tới phiên Tĩnh An vương can thiệp.”
Yến Dực bật cười lạnh, chậm rãi rút bội kiếm bên hông ra: “Đúng vậy, việc nhà người khác, cô đích xác không tiện nhúng tay.”
Ngay khi hàn quang loé lên, nụ cười trên môi hắn cũng biến mất. Sát khí lạnh buốt tràn ngập, không cần phô trương cũng khiến người nghẹt thở.
“Nhưng đường đường công chúa đương triều bị thế tử Quảng Dương hầu bắt cóc, việc này, cô há có thể khoanh tay đứng nhìn!”
“Vương gia!” Tống Tri Huệ đột nhiên run rẩy kêu lên.
Dù thân thể đã cứng ngắc, lý trí cuối cùng vẫn níu giữ nàng tỉnh táo. Không ai hiểu rõ Yến Dực hơn nàng, càng không ai biết hắn lãnh khốc, cực đoan, điên cuồng đến thế nào.
“Xin ngài... Vương gia xin đừng, ta... ta sẽ theo ngài trở về...” Sắc mặt nàng tràn đầy khẩn cầu, nếu không phải Triệu Lăng vẫn ôm chặt lấy mình, chỉ sợ nàng đã quỳ sụp xuống cầu xin ngay trước mặt hắn rồi.
Triệu Lăng không hiểu tại sao Tống Tri Huệ lại sợ Yến Dực đến thế, hắn chẳng những không buông tay, ngược lại còn siết chặt hơn, ghé sát tai nàng nói nhỏ, kỳ thực là cố tình để Yến Dực nghe thấy:
“Huệ Nương đừng sợ. Đây đã là địa giới U Châu, không ai dám động đến ta và nàng dù chỉ một sợi tóc.”
“Đại Đông này, vẫn chưa có ai mà cô không dám giết.”
Dứt lời, một đạo hàn quang lạnh thấu xương đột ngột xé gió đánh úp về phía họ.