Trong sơn cốc tĩnh mịch, bất chợt vang lên tiếng hí dài thê lương xé toạc không trung.
Con ngựa trúng thương gào rống trong cơn đau dữ dội, cả thân thể ngã rầm xuống đất. Ngay trước khi nó khuỵu xuống, Triệu Lăng đã ôm lấy Tống Tri Huệ, nhảy khỏi lưng ngựa. Song mới vừa chạm đất, do hoảng loạn quá độ, Tống Tri Huệ đứng không vững, sơ ý trật mắt cá chân.
Yến Dực nhíu mày, khẽ bật cười lạnh, rốt cuộc là đã đánh giá cao Triệu Lăng quá rồi. Ngay cả một nữ nhân cũng bảo vệ không xong. Nhưng như vậy cũng tốt, đã không còn ngựa lại thêm nàng bị thương chân, vậy thì không còn cơ hội mượn loạn mà đào tẩu nữa.
Triệu Lăng quả thực vừa rồi có phần lơ là, không ngờ Yến Dực lại đột ngột ra tay. Giờ phút này khi đã hoàn hồn, trong cơn giận dữ, hắn đặt Tống Tri Huệ xuống, ánh mắt lạnh lẽo tức thì trở nên sắc bén. Hắn xoay người, rút đao lao thẳng về phía Yến Dực. Lưỡi đao lạnh như sương xé gió lao đến, chỉ trong chớp mắt đã áp sát ngay trước mặt đối phương.
Tựa hồ không ngờ Triệu Lăng lại ra tay nhanh đến vậy, Yến Dực liên tục thoái lui, tránh được đao chí mạng bổ xuống từ trên cao. Đợi thân hình vừa đứng vững, hắn mới có thể rút kiếm ra nghênh chiến.
Có lẽ vì suốt đêm rong ruổi chưa hề nghỉ ngơi, nên ngay từ đầu Triệu Lăng đã chiếm thế thượng phong. Hắn ra đòn không chút do dự, đao đao lấy mạng, rõ ràng không định để Yến Dực có đường sống mà rời khỏi nơi này.
Yến Dực bị ép đến liên tục thối lui, thoạt nhìn như chỉ còn miễn cưỡng chống đỡ, hầu như không còn khả năng đánh trả.
Cách đó không xa, Mạt Dương đã sững người. Ban đầu còn nghĩ Yến Dực chỉ đến để khiển trách Triệu Lăng, không ngờ lại thực sự động thủ. Mà hai người vừa đánh là đánh đến ngươi sống ta chết, Triệu Lăng xuống tay tuyệt tình, chiêu chiêu đoạt mệnh.
“Triệu Lăng! Đó là Vương thúc của ta! Ngươi điên rồi sao?!” Mạt Dương hoảng hốt la lớn.
Nhưng Triệu Lăng chẳng hề chùn tay, thậm chí còn đánh càng lúc càng hăng. Tựa như chỉ cần Yến Dực sơ sẩy một chiêu, sẽ chết ngay dưới lưỡi đao của hắn.
So với sự kinh hoảng của Mạt Dương, Tống Tri Huệ lại không động đậy, nước mắt không biết từ lúc nào đã ngừng rơi.
Có lẽ vì bị Yến Dực áp chế đã lâu, nàng gần như quên mất Triệu Lăng cũng là người từ nhỏ luyện võ, lại do đích thân Quảng Dương hầu chỉ dạy. Từ khi mười mấy tuổi đã ra chiến trường giết giặc. Triệu Lăng không sai, người nên sợ... có lẽ là Yến Dực.
Một ý nghĩ thoáng hiện trong đầu, đôi mắt phủ sương vì sợ hãi của Tống Tri Huệ đột nhiên trở nên sáng rực, thậm chí còn ẩn ẩn ánh lên tia mong chờ không rõ hình hài.
Rốt cuộc, ánh đao loé lên, một đạo máu tươi phun ra — cánh tay trái của Yến Dực trúng thương. Tuy không chí mạng, nhưng ống tay áo đã bị xé toạc, máu từ vết thương loang đỏ mũi đao.
Sắc mặt Yến Dực vẫn không đổi, ánh mắt tránh né suốt nãy giờ lúc này lại chuyển về phía Tống Tri Huệ.
Ngay cả Mạt Dương cũng đã khóc lóc cầu xin Triệu Lăng dừng tay, vậy mà nàng — nàng chẳng lộ chút hoảng hốt hay lo lắng nào, chỉ lặng lẽ đứng nhìn hắn.
A... Là đang chờ hắn chết dưới đao Triệu Lăng sao?
Hừ. Đành để nàng thất vọng rồi.
Ánh mắt Yến Dực trầm xuống, sát khí bỗng dưng bùng phát. Trong khoảnh khắc, thế công của hắn đột ngột chuyển mạnh, chiêu chiêu lạnh lẽo tàn khốc, ra tay nhanh đến mức Triệu Lăng cũng trở tay không kịp.
“Cô vì ngăn ngươi bắt cóc công chúa ới ra tay giết ngựa của ngươi!” Yến Dực vừa quát lớn, vừa vung kiếm đâm thẳng ngực Triệu Lăng, “Thế mà ngươi chẳng những làm công chúa bị thương, còn ra tay đả thương cả cô!”
Dứt lời, trong cơn loạn kiếm lóe sáng, một tiếng rên khẽ vang lên.
Triệu Lăng khuỵu một gối xuống đất, tay phải cắm đao chống đất, tay trái ôm lấy ngực. Qua khe hở giữa những ngón tay, máu đã không ngừng trào ra.
“Không hổ là con trai Quảng Dương hầu, quả thật võ nghệ phi phàm. Chỉ tiếc…” Yến Dực lạnh nhạt cất lời, ánh mắt sâu như đêm tối chuyển sang nhìn Tống Tri Huệ, “Vì một nữ nhân mà mê muội đến thế, e rằng khó trở thành ngọc quý giữa đời.”
Triệu Lăng nhổ một ngụm máu, run tay siết chặt chuôi đao, dường như vẫn muốn liều mạng chiến tiếp. Nhưng mũi kiếm của Yến Dực đã đặt lên trán hắn.
Triệu Lăng vẫn không sợ, ngược lại còn cười khẩy, “Nếu ngươi dám giết ta… Phụ thân ta nhất định khiến Yến gia các ngươi...”
“Triệu Lăng!” Tống Tri Huệ cuối cùng cũng hét lên, ngắt lời hắn. Nàng bất chấp cơn đau nhức nơi cổ chân, gần như bò lăn tới, quỳ sụp bên cạnh Triệu Lăng, vừa khóc vừa lắc đầu, “Đừng nói nữa, đừng nói nữa…”
“Vương gia!” Nàng quỳ rạp nơi đất, nước mắt một lần nữa đẫm mặt, giọng khẩn cầu run rẩy, “Vì yên bình của Đại Đông, xin người... tha cho chàng một con đường sống. Thần thiếp van người đó, Vương gia..."
Yến Dực từ trên cao nhìn xuống thân ảnh phía trước.
Mới khi nãy, lúc hắn bị thương suýt mất mạng, nàng chẳng hề lộ ra sắc mặt lo lắng, thế mà giờ phút này, vừa đến phiên Triệu Lăng, nàng lại thấp giọng hèn mọn bước lên cầu xin.
Thanh kiếm trong tay Yến Dực lại đâm tới mấy phần, huyết châu từ trán Triệu Lăng tí tách rơi xuống.
“Ngươi sốt sắng như vậy, rốt cuộc là vì an nguy thiên hạ, hay bởi luyến tiếc hắn?”
“Tự nhiên là vì bá tánh yên ổn!” Tống Tri Huệ không chút do dự bật khóc van xin, từng chữ tha thiết khẩn cầu, “Vương gia, Quảng Dương hầu chỉ có một người con trai là Thế tử. Nếu hắn có nửa phần sơ suất, Đại Đông ắt sẽ không yên, thỉnh Vương gia suy xét!”
Không rõ Yến Dực có nghe lọt tai hay không, nhưng lưỡi kiếm trong tay rốt cuộc cũng từ từ hạ xuống.
“Cô xưa nay đối với Quảng Dương hầu vẫn có vài phần khâm phục, chỉ tiếc ông ta quá dung túng con trẻ, khiến một tiểu tử như ngươi không biết trời cao đất rộng là gì. Lão đã vô năng dạy dỗ, vậy hôm nay, để cô thay lão dạy dỗ một lần…”
“Phì!” Triệu Lăng lại lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, gắng gượng nói: “Dựa vào ngươi cũng xứng… Ngươi hôm nay đả thương ta…”
Tống Tri Huệ lập tức ngẩng đầu, vội vã ngăn cản: “Thế tử, đừng nói nữa, ta cầu ngươi đừng nói nữa!”
Nhưng Triệu Lăng vẫn không chịu ngừng, đôi mắt đỏ ngầu như máu, vẫn ngẩng đầu tiếp tục thốt ra: “Ta, U Châu…”
Giọng nói bỗng nhiên im bặt.
Không khí trong khoảnh khắc ấy như ngưng đọng.
Máu tươi phun trào chưa kịp rơi xuống đất.
Trước mắt chỉ còn một mảnh đỏ tươi thấm đẫm.
“Dưới bầu trời này, đất nào chẳng là đất của Thiên tử. Chỉ ba chữ đó thôi, cũng đủ khiến ngươi mất mạng.”
“Hãy nhớ lấy, người giết ngươi không phải là cô — mà chính là sự vô năng của bản thân ngươi.”
Yến Dực mặt không cảm xúc, một bên lạnh lùng cất tiếng, một bước đến chỗ cái đầu đang lăn lông lốc. Sau khi cúi người nhặt lên, hắn xoay người trở lại, ném vật trong tay xuống trước mặt Tống Tri Huệ.
“Muốn theo hắn xuống dưới bầu bạn?”
Sắc mặt Tống Tri Huệ đã xám như tro tàn, bên tai chỉ còn tiếng ù ù như xé gió, trước mắt mờ mịt tối đen. Giữa tiếng ù không ngừng đó, nàng cứng người mở miệng nói như trong vô thức:
“Vương gia… tha mạng… thiếp, thiếp… thiếp sai rồi...!"
Nàng cũng chẳng biết bản thân vừa thốt lên những lời gì, chỉ như một phản xạ bản năng, khiến nàng lần nữa mở miệng cầu xin.
“Thiếp?” Yến Dực nhướng mày hỏi, “Ngươi là thiếp của ai?”
“Là, là thiếp của Vương gia…” Trong đầu nàng vẫn vang lên tiếng ù ù chối tai, đến bản thân cũng chẳng nghe rõ chính mình vừa nói gì.
“Ha.” Yến Dực cười lạnh.
“Thật tưởng cô không biết sao? Hắn giấu ngươi ở Xuân Bảo Các ba năm?” Giọng nói hắn lạnh lẽo, ánh mắt không một tia sáng, “Ngươi lẽ ra phải là thiếp của hắn mới đúng. Hai người các ngươi tình thâm đến mức đó, ngươi nỡ lòng để hắn đơn độc dưới suối vàng sao?”
Tống Tri Huệ không thể phản bác, chỉ cảm thấy đất trời đảo lộn. Nàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu. Trán nện mạnh xuống nền cứng đến rách da chảy máu, nhưng nàng không cảm thấy đau, chỉ vô hồn mà lặp đi lặp lại:
“Vương gia… thứ tội… thiếp sai rồi…”
Không rõ đã nói bao nhiêu lần, đến khi dưới thân bỗng nhẹ bẫng, nàng đờ đẫn ngẩng đầu, bắt gặp gương mặt lạnh lẽo của Yến Dực chỉ cách nàng gang tấc.
Hắn ôm nàng xoay người lên ngựa, quay đầu nhìn về phía Mạt Dương. Nàng ta đã sớm bị dọa đến hồn phi phách tán, ngất đi giữa tiếng hét kinh hoàng.
Chẳng bao lâu sau, đám ám vệ đi theo rốt cuộc cũng tới nơi.
Thi thể trên mặt đất được ám vệ thu dọn, lập tức đưa về Lạc Dương để trình diện Thánh thượng.
Ngày hôm sau, Mạt Dương tỉnh lại, được gặp Yến Dực một lần, sau đó liền bị hai ám vệ hộ tống trở về kinh.
Tựa như chỉ sau một đêm, nàng ta đã trưởng thành hơn rất nhiều. Trên đường hồi kinh, nàng ta không khóc một giọt, chỉ ngồi yên trong xe ngựa, lặp đi lặp lại những lời của Yến Dực.
“Triệu Lăng bắt cóc ta… Vương thúc vừa nghe tin liền phi ngựa không nghỉ đến U Châu cứu ta. Là Triệu Lăng… là hắn muốn giết người diệt khẩu. Vương thúc vì bảo vệ ta, cũng là vì bảo vệ chính mình, mới… mới giết hắn…”
Mạt Dương cúi đầu nhìn vào lòng bàn tay, nơi lớp da đã bị mài đến dày lên thành kén sau gần một tháng rong ruổi trên lưng ngựa. Trong làn nước mắt mơ hồ, nàng ta như thể lại nhìn thấy thân ảnh năm xưa kia giữa giáo trường: người ấy cưỡi trên lưng đại mã, dáng người thẳng tắp ngạo nghễ như tùng bách, một thân khí khái anh hùng không ai sánh kịp.
Nàng ta ngước mắt nhìn lên, trông theo đỉnh xe ngựa khẽ đong đưa, hồi lâu sau, dòng lệ dâng đầy nơi khoé mắt cuối cùng cũng bị nàng ta gắng sức nuốt xuống.
Nàng siết chặt tay áo, trong lòng lặp đi lặp lại:
"…Là Triệu Lăng b·ắt c·óc ta… Vương thúc vừa được tin..."
Nửa tháng sau, lời ấy được Mạt Dương công chúa thốt ra giữa điện Đức Dương, lập tức khiến cả triều văn võ xôn xao.
Phụ thân của Triệu Lăng, cũng là nhị gia trong họ Triệu, đương kim Quảng Dương hầu, tự tay viết thư, dâng thẳng lên triều đình, diện thánh thỉnh tội. Trong thư dĩ nhiên là phủ nhận mọi tội trạng của Triệu Lăng, yêu cầu Hoàng thượng phải cho Triệu gia một lời giải thích rõ ràng.
Giữa đại điện, Mạt Dương công chúa nghẹn ngào rơi lệ, kể lể bi thương. Nàng ta là công chúa trưởng của đương triều, chưa từng đính hôn, sao lại có thể vu oan giá hoạ, tự hủy danh tiết vì một nam tử?
Mà vết thương trên tay Tĩnh An Vương cũng đã được kiểm chứng, đúng là xuất phát từ đao pháp của Triệu gia.
Triều đình vì vậy chia thành nhiều phe: một phe cho rằng Quảng Dương hầu thế tử lòng dạ hiểm độc, âm mưu hại người, đáng bị trừng phạt. Một phe khác lại nói việc này chưa sáng tỏ, chưa có chứng cứ xác đáng mà đã giết người thì quá vội vàng, trách nhiệm lớn thuộc về Tĩnh An Vương. Lại có một phe giữ thái độ trung lập, chỉ mong hoàng đế anh minh xét xử, trả lại công đạo cho Quảng Dương hầu.
Rốt cuộc, hoàng thượng đành đem đại sự hoá tiểu, tiểu sự hoá vô. Sự tình này liền được định luận là: Triệu Lăng tuổi trẻ nông nổi, si mê Mạt Dương công chúa, lại vì hoàng đế không chấp thuận hôn sự nên bày kế b·ắt c·óc. Hoàng đế cảm kích, lại vì muốn giữ danh tiếng cho hoàng thất, bèn âm thầm phái Tĩnh An Vương truy tìm công chúa. Ai ngờ Triệu Lăng không chịu phối hợp, thốt ra lời lẽ điên cuồng, khiến Tĩnh An Vương trong lúc khẩn cấp đã lỡ tay giết người.
Thế nhưng, triều thần vẫn chưa nguôi giận, đồng loạt dâng sớ tấu chương, liệt kê trăm điều tội, đòi hoàng đế phải xử phạt nghiêm khắc Tĩnh An Vương.
“Ngươi xem đi!” Yến Trang đập tay lên án thư chất đầy tấu sớ, râu cũng run lên vì tức giận, “Bọn chúng lần này rõ ràng là muốn ép trẫm phải cho một cái công đạo!”
Thấy Yến Dực chỉ lặng lẽ cúi đầu uống trà, không hề mở miệng, y lại giận thêm một phần, lập tức chộp lấy một quyển tấu chương, mở ra đọc vài câu, chưa được hai hàng đã không nhịn nổi, đập mạnh lên bàn, quay sang mắng:
“Ngươi nói xem, Lưu ngự sử kia trêu chọc gì ngươi, ngươi chỉ cần dằn mặt ông ta một phen là được, giết người là ý gì?!”
Yến Dực điềm đạm đáp: “Là vì thay thế hoàng huynh giải quyết.”
“Giải quyết thay trẫm?” Yến Trang trợn mắt, tưởng mình nghe lầm.
Yến Dực khẽ nâng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Hoàng huynh không ghét lão, sao lại bắt lão đi theo ta chịu khổ ba năm ở Duyện Châu?”
“Trẫm…” Yến Trang nghẹn lời, hồi lâu mới dịu giọng, “Trẫm tuy ghét lão thật, nhưng cũng chỉ định cho lão chịu chút đau khổ, nào có ý muốn lấy mạng người!”
Yến Dực bật cười lạnh, đặt chén trà xuống, nói:
“Giam mười năm, cắt giảm hộ vệ, theo ý chỉ này… “ ánh mắt hắn lạnh như băng, ngón tay gõ trên bàn gỗ đàn hương không nặng không nhẹ: “cả đời không được trọng dụng trở lại.”
Dứt lời, hắn ngẩng đầu, khoé môi nhếch lên: “Như vậy, hoàng huynh… đã vừa lòng chưa?”
Yến Trang sững người, cau mày thở dài:
“Là huynh trưởng, sao có thể vừa lòng? Nhưng như vậy cũng coi như đã cho U Châu một lời giải thích.”
Chiếu thư truyền đến U Châu.
Sau màn trướng giường bệnh, Quảng Dương hầu được người hầu dìu ngồi dậy, ho khan hồi lâu mới nặng nề mở miệng:
“Lão phu chinh chiến nửa đời, tung hoành kỵ binh, dốc sức giữ yên biên thùy Đại Đông, nào ngờ Thánh thượng lòng dạ nghi ngờ sâu sắc, đến nỗi bắt ta phải tóc bạc tiễn đầu xanh, lâm cảnh tử biệt bi ai này!”
Lời chưa dứt, ông đã phun ra một ngụm máu tươi.
Chúng tướng trong phòng hoảng loạn, vội vã khuyên can:
“Hầu gia bớt giận, chớ để hao tổn nguyên khí. Lần này Thánh thượng đã xem trọng Tĩnh An Vương đến vậy, phải biết bao nhiêu năm qua, bất luận hắn làm càn đến đâu, bệ hạ cũng chưa từng trách phạt thực sự. Ngay cả khi hắn ngầm mật báo Đông Hải Vương m·ưu phản, kết cục cũng chỉ bị giam vài tháng, phạt bổng lộc mà thôi.”
“Trọng dụng?” Quảng Dương hầu cười lạnh, “Ngươi xem thường Thánh thượng của chúng ta rồi. Tĩnh An Vương bất quá chỉ là thanh đao trong tay hoàng đế. Đông Hải Vương vẫn không dám về kinh, đến khi bị lật tẩy mưu nghịch, cũng phải ngoan ngoãn trú ở Lạc Dương. Quách Khuông phải bán sạch gia sản để cầu tự bảo vệ thân mình. Còn Lăng nhi của ta...”
Ông nắm chặt nắm tay, ánh mắt đỏ ngầu như muốn chảy máu:
“Hắn đây là… đang ép ta tạo phản!”
Các phó tướng trong phòng đồng loạt quỳ xuống, chắp tay nói:
“Chúng thuộc hạ nguyện theo Hầu gia đến cùng!”
Quảng Dương hầu lại giơ tay ngăn lại:
“Nếu phản, một đời thanh danh trung liệt của Triệu thị chúng ta sẽ tan thành tro bụi. Nhưng nếu không phản… thì những chuyện này lại như một con dao xé toạc tim gan lão phu!”
Lệ tràn khỏi khoé mắt, ông nhắm nghiền hai mắt, hồi lâu mới mở ra, giọng khàn trầm như băng đá:
“Yến Dực… ngươi nợ máu, ta muốn chính ngươi trả bằng máu.”
Từ Lạc Dương trở về Duyện Châu, dọc đường Yến Dực gặp tới năm lần ám s·át, thế lực bủa vây tứ phía.
Lần cuối cùng, tại biên giới Duyện Châu, có tới hơn hai mươi cao thủ mai phục. Đội hộ vệ của Yến Dực gần như bị diệt toàn bộ. May thay đúng lúc nguy cấp, viện binh từ trong thành kéo đến, mới cứu được hắn trở về quận Sơn Dương.
Khi về tới phủ, đã là đêm khuya, cả người Yến Dực nhuốm máu, mùi tanh nồng nặc.
Hắn sải bước đi thẳng tới An Thái Hiên, một mạch tiến vào nội thất. Lưu Phúc vội vã chạy theo bên cạnh, vừa đi vừa bẩm báo:
“Lão nô đã làm theo đúng phân phó của Vương gia, để Tống nương tử ở tại An Thái Hiên sau khi hồi phủ. Vân Thư cũng bị gọi ra, ngày đêm hầu hạ trước mặt nàng. Ba tháng nay, hai người đều chưa từng bước ra khỏi viện nửa bước.”
Yến Dực dừng trước cửa phòng, tháo đôi găng dính đầy máu ném xuống đất, quay đầu hỏi:
“Nàng… còn hay bóng đè không?”
Lưu Phúc cúi đầu đáp:
“Lang trung từng xem qua… nói là tâm bệnh… khó trị.”
Lông mày Yến Dực khẽ chau lại, hít sâu một hơi, rồi chậm rãi đẩy cửa bước vào.