Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 51

 

Trong phòng ngủ, chỉ một ngọn đèn nhỏ nơi đầu giường được thắp sáng.

Khi tấm rèm được vén lên, ánh sáng cam nhàn nhạt bắt đầu lay động nhảy lên, lập tức khiến căn phòng khi sáng khi tối.

Tống Tri Huệ ngồi trên giường, bên cạnh là Vân Thư, hai người đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía cửa khi nghe thấy tiếng động. Đến khi trông thấy bóng dáng cao lớn bước vào, cả hai thoáng sửng sốt trong chớp mắt. Song, rất nhanh, Vân Thư liền cúi đầu lui xuống, còn Tống Tri Huệ trên giường thì chẳng có chút phản ứng nào, chỉ trợn mắt vô thần nhìn Yến Dực đang dần tiến lại gần.

Mãi đến khi hắn hoàn toàn bước vào bên trong, đứng nơi ánh sáng rọi tới, Tống Tri Huệ mới đột nhiên giật mình, tựa như người vừa bị quăng mất hồn phách nay bỗng hồi tỉnh, hoảng loạn lăn mình lùi về phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Vương gia thứ tội… thiếp không dám… thiếp biết sai rồi..."

Yến Dực không lên tiếng, chỉ đứng yên nơi mép giường, lạnh lùng nhìn nàng vẫn còn đang hoảng sợ co rúm người lại.

Hắn khẽ phất tay ra hiệu cho Vân Thư lui ra, cởi áo choàng sau lưng, chậm rãi ngồi xuống mép giường, rồi đưa tay định kéo tay nàng vào lòng.

Tống Tri Huệ lại như chim sợ cành cong, vội vàng rụt tay về.

“Biết sợ, chứng tỏ còn chưa đến nỗi hồ đồ.” Yến Dực nói, rồi lần nữa đưa tay kéo lấy nàng. Thế nhưng nàng lại như không nghe thấy, lại lần nữa tránh đi.

Ánh mắt Yến Dực chợt lạnh đi vài phần, giọng nói cũng mang theo ý cảnh cáo: “Sợ đến thế kia, thì càng không nên bỏ trốn.”

Trong giây lát, đôi tay vốn giấu sau lưng nàng khẽ run rẩy, rồi chầm chậm đưa ra phía trước, từng chút từng chút một dâng lên, như thể trước mặt là mãnh thú hồng thủy, chỉ cần sơ sẩy sẽ bị nuốt chửng ngay.

Hiển nhiên Yến Dực không đủ kiên nhẫn chờ đợi, dứt khoát nắm lấy cổ tay kia kéo vào tay mình. Khoảnh khắc hai người chạm nhau, nàng lại co người rụt lại, nhưng lần này không còn giãy giụa nữa, chỉ khẽ run lên từng đợt.

Thời gian ba tháng, vốn tưởng Tống Tri Huệ sẽ dần khá hơn, không ngờ lại càng thêm nghiêm trọng.

Kể từ ngày hắn chém đầu Triệu Lăng, ôm nàng lên ngựa, sau khi căn dặn thuộc hạ xong xuôi, nàng liền hôn mê trong lòng hắn. Sau khi tỉnh lại, đôi mắt liền như đã mất đi hồn phách. Chỉ cần hắn cất tiếng, hoặc có động tĩnh gì trước mặt nàng, nàng liền lập tức quỳ xuống nhận lỗi, đầu cúi rạp không dám ngẩng lên.

Mỗi khi đêm về, đang ngủ nàng cũng sẽ hoảng hốt bật dậy, ánh mắt đầy sợ hãi nhìn hắn chằm chằm.

Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, nàng đã sụt cân trông thấy. Lúc đó mắt thấy sắp tới còn phải nhập kinh, nghĩ đến bao chuyện sẽ xảy ra, Yến Dực cuối cùng vẫn để ám vệ đưa nàng về lại Duyện Châu. Trong phủ dù sao cũng yên ổn hơn, có nàng bên cạnh chỉ tổ thêm phiền phức.

Đợi đến lúc hắn trở về, tự khắc sẽ cùng nàng tính sổ.

“Giữa đêm không ngủ, ngươi với Vân Thư đang bàn chuyện bí mật gì đấy?” Ba tháng không gặp, ngón tay cái của Yến Dực nhẹ lướt trên cổ tay trắng nõn kia, giọng nói mang theo vài phần trào phúng xưa nay vẫn có.

Tống Tri Huệ sửng sốt trong chớp mắt, rồi lập tức quỳ rạp xuống trước mặt hắn, dập đầu mà nói: “Vương gia thứ tội… thiếp biết sai rồi…”

Vừa mới giãn ra một tia thần sắc, Yến Dực liền lạnh lùng trở lại, một tay kéo nàng về phía trước, nghiêm giọng quát: “Dương Tâm Nghi!”

Nghe thấy tên thật, Tống Tri Huệ khẽ sững người, song rất nhanh lại cuống cuồng, muốn đứng lên dập đầu nhận sai.

Yến Dực liền ôm chặt eo nàng, tay còn lại giữ chặt cổ tay, gằn giọng: “Giả vờ thành ra bộ dạng này, là muốn cô thương hại ngươi, hay là ngươi đang khinh thường cô?”

Dứt lời, hắn lại trầm giọng bồi thêm một câu: “Ngươi nên biết, nếu cô đã chán ghét ngươi, thì hậu quả sẽ thế nào?”

Những lời ấy như lời cảnh tỉnh, khiến Tống Tri Huệ chợt bừng tỉnh. Đôi mắt mờ mịt bỗng hiện lên một tia ánh sáng, nàng ngẩng đầu nhìn Yến Dực trước mặt, nước mắt theo khoé mắt lặng lẽ rơi xuống.

“Vương gia…” Giọng nàng mang theo chút khẩn cầu, tuy nước mắt rơi đầy, nhưng từng chữ từng câu nói ra đều rõ ràng: “Nếu có một ngày người chán ghét thiếp, vậy… có thể… ra tay nhanh một chút được không?”

Yến Dực thoáng chấn động, tim khẽ run lên, như thể bất giác dấy lên một cơn đau âm ỉ.

Có lẽ là do khi ở ngoài thành, hắn đã giết chóc quá nhiều, cho nên lúc này đây mới thấy mỏi mệt đến thế.

Chắc là vậy.

Yến Dực cụp mắt, chầm chậm buông Tống Tri Huệ ra, xoay người đến phòng tắm rửa thay y phục. Nửa canh giờ sau mới quay lại phòng ngủ.

Mùi máu tươi trên người kia đã sớm được gột sạch, chỉ còn phảng phất hương thơm thanh đạm của xà phòng.

Trong gian trong, ngọn đèn cuối cùng cũng đã tắt, trên giường, Tống Tri Huệ ngủ say không mộng.

Yến Dực chậm rãi bước đến, cởi giày trèo lên giường, nằm xuống rồi vươn tay ôm lấy vòng eo nàng.

Trong bóng đêm, lông mi Tống Tri Huệ khẽ lay động, nhưng nàng không hề co rút hay run rẩy, hô hấp vẫn chậm rãi, đều đặn như ban nãy.

Nàng quay lưng về phía hắn, không nhìn được vẻ mặt hắn lúc này, mà Yến Dực cũng chẳng hay biết đôi mắt nàng đã mở ra trong bóng tối.Hắn vốn cho rằng hành động như vậy sẽ khiến nàng giật mình tỉnh dậy, song khi thấy nàng không chút phản ứng, hắn lại bất giác thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Ý thức được điều đó, Yến Dực bật cười lạnh, khẽ khàng tự giễu.
Tựa như muốn chứng minh bản thân không quá mức để tâm, bàn tay đã dần trở nên nóng rực của hắn chậm rãi di chuyển lên trên, đến khi sắp sửa luồn vào cổ áo thì bỗng khựng lại.

Nàng xưa nay khi ngủ đêm chỉ mặc trung y, vậy mà nay phần cổ áo lại được buộc chặt cao đến tận cổ, không chừa chút khe hở.

Hàng mi Tống Tri Huệ khẽ run, hô hấp vẫn chưa loạn, mãi đến khi lòng bàn tay thô ráp của hắn bắt đầu nhẹ nhàng kéo phần giao nhau giữa vạt áo xuống, nàng bỗng khẽ hô một tiếng, giật mình co rút, như muốn bò dậy.

Yến Dực bị phản ứng đột ngột của nàng dọa cho ngẩn người, cả thân mình cứng lại, nhưng rất nhanh sau đó liền phản ứng, sắc mặt lạnh lùng âm trầm:

“Là cô.”

Tống Tri Huệ co rút về phía đuôi giường, vẫn ôm chặt lấy đầu gối, lồng ng.ực phập phồng không ngớt, miệng không ngừng lẩm bẩm:
“Vương gia… xin tha… thiếp… thiếp biết sai rồi..."

“Lại đây.” Yến Dực hạ lệnh, giọng lạnh lẽo.

Tống Tri Huệ vẫn không nhúc nhích, chỉ cúi gằm đầu, chẳng dám nhìn hắn.

Yến Dực dứt khoát ngồi dậy, trong bóng tối nhìn kỹ thân ảnh co rúm kia, trầm giọng nói:

“Dương Tâm Nghi, lúc cả tộc ngươi chết thảm trước mắt, ngươi cũng không đến mức thành ra bộ dáng này, nay chết một Triệu Lăng, liền khiến ngươi sợ đến choáng váng?”

Tống Tri Huệ không đáp, chỉ rũ mắt, run rẩy không thôi.

Yến Dực nâng cằm nàng lên, hờ hững hỏi:

“Hay là… Triệu Lăng mới là người cuối cùng trong lòng ngươi, giờ hắn đã chết, ngươi sống cũng chẳng còn luyến tiếc gì, mong được siêu sinh sớm một chút?”

“Được, cô thành toàn cho ngươi.”

Vừa dứt lời, Yến Dực không biết từ đâu rút ra một con chủy thủ, rút khỏi vỏ, trong không khí lập tức lóe lên một tia hàn quang.

Rốt cuộc, Tống Tri Huệ cũng có phản ứng. Nàng lập tức quỳ sát xuống giường, không ngừng dập đầu, miệng cuống quýt cầu xin:

“Vương gia tha mạng… thiếp… thiếp không dám…”

“Không dám gì?” Yến Dực nghiến răng, như dồn ép chút nhẫn nại cuối cùng.

Tống Tri Huệ run rẩy, mãi mới nghẹn ra được mấy chữ:

“Không dám… không dám…”

“Nói.” Hắn trầm giọng quát.

“…Không dám…”

Sau một hồi ấp úng, như thể đã vớt vát được chút lý trí còn sót lại, nàng rốt cuộc cũng đáp:

“Không dám khiến Vương gia tức giận nữa…”

“Tốt.” Yến Dực thu hồi chủy thủ, vươn tay về phía nàng, “Cô gọi ngươi lại đây, ngươi dám trái lệnh sao?”

Tống Tri Huệ chậm rãi ngẩng đầu, lặng lẽ nhìn bóng dáng cao lớn kia.

“Lại đây, đừng để cô phải nói lần nữa. Ngươi nên biết, cô ghét nhất một lời nói đến hai lần.” Giọng hắn dù trầm thấp, lại không còn sự tuyệt tình lạnh lẽo như ban nãy.

Sự sợ hãi trên gương mặt Tống Tri Huệ dường như cũng vơi bớt, nhưng nàng vẫn chưa động, chỉ ngơ ngác nhìn hắn.

“Tới đây.” Cuối cùng hắn đành dịu giọng thêm một lần.

Thấy nàng vẫn bất động, Yến Dực hít sâu một hơi, cong môi lạnh nhạt nói:

“Dương Tâm Nghi, nếu ngươi đang giả vờ, cô có cả trăm cách đưa ngươi xuống gặp Triệu Lăng.”

“…Triệu Lăng…”

Tống Tri Huệ khẽ gọi một tiếng, rồi đôi mắt bỗng trợn to, hoảng loạn tràn về như lũ cuốn. Nàng rơi nước mắt, không ngừng lắc đầu với không khí bên cạnh như thể có ai đó đang đứng đó:

“Đừng nói nữa, Thế tử… xin người đừng nói nữa…”

Yến Dực giơ tay nhéo nhéo mi tâm, cuối cùng dứt khoát đem chiếc gối mềm phía sau ném xuống chân giường, sau đó bước tới cuối giường. Tống Tri Huệ vừa thấy hắn lại gần liền cuống quýt bò dậy muốn tránh đi, lại bị hắn một phen túm lấy, mặc cho nàng giãy giụa kêu gào chói tai, hắn vẫn cứ thô bạo đè nàng xuống, cánh tay tựa như kìm sắt siết chặt lấy nàng, giam nàng gắt gao vào trong ngực.

Bao nhiêu sức lực của Tống Tri Huệ đều hóa thành uổng phí dưới tay hắn.

Không bao lâu sau, nàng liền hoàn toàn mất sạch sức lực, cả người mềm oặt như cành cà tím bị sương đánh, héo úa trong lòng hắn, chỉ còn đôi môi nhỏ thở dốc không ngừng, nước mắt cũng lặng lẽ lăn dài xuống má.

“Dương Tâm Nghi.” Hắn thấp giọng gọi tên nàng, cằm tựa vào trán nàng, “Ngươi tốt nhất là không phải đang giả vờ. Nếu ngươi giả vờ, thì cứ giả vờ cả đời đi.”

“Ngươi sợ là còn chưa hay, cô bị hạ lệnh cấm túc mười năm, về sau có rất nhiều thời gian dây dưa với ngươi. Nếu để cô nhìn ra ngươi lại dối gạt cô…”

Hai chữ Triệu Lăng vừa đến bên môi, Yến Dực liền nuốt trở lại. Một lúc sau, cảm thấy hô hấp người trong lòng đã dần ổn định, Yến Dực cũng khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.

Tới khi trời sáng, hai người vẫn giữ nguyên tư thế ôm nhau như vậy.

Người tỉnh trước là Yến Dực. Cánh tay hắn đã cứng đờ, vừa khẽ động, khớp xương liền vang lên răng rắc. Tống Tri Huệ trong lòng hắn vẫn còn đang say giấc. Có lẽ bị hắn làm phiền, lông mày thanh tú bỗng khẽ cau lại, Yến Dực không rõ vì sao lại nín thở, mãi đến khi hàng mày ấy giãn ra, hắn mới chậm rãi thở một hơi.

Ngay khoảnh khắc tiếng thở vừa trôi qua, người trong lòng hắn khẽ động rồi chậm rãi mở mắt.

Tim Yến Dực đột nhiên siết chặt, đang định vòng chặt cánh tay thêm lần nữa để giữ nàng lại, lại thấy Tống Tri Huệ ngẩn người một chút, chậm rãi mở miệng:

“Vương gia… đã trở về rồi sao?”

Yến Dực nhíu mày, nghi hoặc nhìn nàng:

“Ngươi nói gì?”

“Vương gia… là tối qua trở về sao?” Giọng nói của Tống Tri Huệ bình thản lạ kỳ, vẻ mặt nhu thuận như trước, giống hệt đêm đó ở Hàng Tuyết Hiên.

Trong lòng còn vương tàn mộng mới tỉnh, ký ức như nước suối chảy tràn. Yết hầu Yến Dực khẽ động, nơi kia đã lâu chưa được phóng túng nay lại tức thì bừng dậy, nóng rực đến độ như muốn hòa tan từng lớp y phục mỏng manh giữa hai người.

Yến Dực cúi đầu chậm rãi, vừa áp tới đôi môi đỏ mọng kia vừa thấp giọng nói:

“Dương Tâm Nghi, ngươi chớ có lại giở trò…”

Ba chữ Dương Tâm Nghi vừa thoát khỏi miệng, thân người trong lòng hắn bỗng run lên.

Chưa kịp để Yến Dực nói xong, cũng chưa kịp đặt môi chạm tới, cơn giãy giụa và tiếng gào thét quen thuộc lại một lần nữa ập tới. Hắn lần nữa phải ghì chặt lấy nàng.

Hắn dọa nàng rằng nếu còn tiếp tục vùng vẫy, hắn sẽ ném Vân Thư vào đàn thú.

Nàng nghe xong không những không ngoan ngoãn mà ngược lại còn khóc dữ hơn, cầu xin hắn tha cho mình.

Hắn liền đè nàng xuống, hạ giọng uy hiếp: nếu còn dám khóc la, hắn sẽ cắn đứt đầu lưỡi nàng trước.

Nghe đến đó, nàng mới thật sự sợ hãi, quỳ rạp trước mặt hắn, dập đầu không ngớt.

Cuối cùng, Yến Dực cho mời lang trung đến. Lang trung vừa vào liền bảo hắn tránh ra ngoài. Đợi Yến Dực rời khỏi phòng, tiếng khóc trong phòng liền im bặt.

Ngoài phòng, sắc mặt Yến Dực âm trầm đáng sợ. Một lát sau, lang trung bước ra, hắn trầm giọng hỏi:

“Nàng là đang giả vờ?”

Lang trung thoáng lộ vẻ khó xử:

“Tâm bệnh xưa nay khó nói rõ. Ti chứ không thể kết luận chắc chắn, nhưng qua ba tháng quan sát, lần này Tống nương tử e là do bị kích thích quá độ, dẫn tới kinh hãi phát tác.”

“Thật sao?” Đôi mắt Yến Dực lạnh như băng, “Sáng nay nàng vừa tỉnh dậy, rõ ràng rất bình thường.”

Chỉ cần hắn chạm vào, nàng liền phát điên.

Nửa câu sau hắn không nói ra, song lang trung cũng mơ hồ đoán được đã có chuyện gì xảy ra.

“Ti chức cho rằng Tống nương tử không phải hoàn toàn điên loạn, chỉ là khi bị kích thích hồi tưởng lại chuyện cũ, mới phát sinh phản ứng như vừa rồi.”

“Vậy thì chữa thế nào?” Yến Dực hỏi.

Lang trung thở dài:

“Tâm bệnh phải dùng tâm dược. Cần tìm hiểu rõ rốt cuộc nàng từng bị tổn thương vì chuyện gì, mới mong kê đúng đơn thuốc.”

Yến Dực im lặng, phất tay bảo lang trung lui ra.

Hắn nhớ lại lúc nhỏ mình từng bị mãng xà quấn thân, từ đó về sau chỉ cần tiếp xúc thân thể với người khác liền phát bệnh tâm chứng.
Mà nàng… rõ ràng là bị chính hắn làm tổn thương.

Yến Dực trầm mặc suy tư hồi lâu, chợt bật cười thành tiếng, giọng cười khàn khàn nặng nề, nghe ra lại đầy giễu cợt. 

 
Bình Luận (0)
Comment