Từ năm Yến Dực bảy tuổi, bởi vướng tâm bệnh, cha mẹ huynh trưởng không ai có thể giúp hắn hoá giải, người duy nhất có thể khơi thông khúc mắc trong lòng hắn, lại là Tống Tri Huệ. Thế nhưng đến giờ, ngược lại đổi thành nàng bị dính phải tâm ma.
Rốt cuộc vẫn chẳng thể chạm tới được tâm bệnh của hắn.
Khoé môi Yến Dực cong lên, nụ cười mang theo hàn ý lạnh buốt. Hắn chậm rãi tiến vào sau bức rèm, người luyện võ nếu không muốn bị phát hiện, tiếng bước chân có thể hoàn toàn che giấu.
Trong phòng, Tống Tri Huệ đang ngồi bên bàn, tay bưng chung trà, môi khẽ nhấp, dáng vẻ hoàn toàn bình thản, không hề thấy chút dị thường nào.
Yến Dực biết, nếu hắn vén rèm bước vào, vẻ ngoài điềm tĩnh ấy ắt sẽ bị phá vỡ trong chớp mắt.
Loại tâm bệnh này, quá mức khéo léo, cũng quá mức kỳ diệu.
Đứng sau một tầng mành, Yến Dực cứ thế lặng lẽ quan sát hồi lâu. Cuối cùng, hắn vẫn nhấc chân bước vào.
Tống Tri Huệ dường như hơi bất ngờ, ngẩng mắt nhìn thấy là hắn, vội đặt chung trà trong tay xuống, đứng dậy hành lễ:
"Vương gia."
Yến Dực tiến lên một bước, Tống Tri Huệ không tránh né.
Hắn lại tiến thêm một bước, hàng mi nàng chỉ khẽ run lên, vẫn không phát bệnh.
Cho đến khi hắn tiến sát trước mặt nàng, vươn tay nắm lấy cổ tay nàng, nàng mới lập tức biến thành bộ dạng cũ — tựa như hồn phách bị người đột ngột rút khỏi thân xác, cả người mềm nhũn, đổ nhào về phía trước.
Yến Dực lập tức buông cổ tay nàng, đồng thời một tay ôm lấy eo nàng, tay còn lại quét ngang qua mặt bàn, hất toàn bộ chén trà rơi lả tả xuống đất.
Giữa tiếng loảng xoảng vỡ vụn, Tống Tri Huệ đã bị hắn ôm ngồi lên bàn, toàn thân ngã vào lòng ngực hắn.
Tiếng kinh hô của nàng bị đôi môi Yến Dực chặn lại nơi cổ họng, mọi kháng cự đều bị ngăn chặn trong vòng tay tựa tường đồng vách sắt kia.
Nụ hôn ấy nặng nề và áp lực, má nàng chẳng mấy chốc đã đỏ bừng, đầu cũng bắt đầu quay cuồng như thể say xe, tựa hồ chỉ cần tiếp tục thêm chút nữa thôi, sẽ bị ngạt đến ngất lịm.
Cuối cùng, Yến Dực buông môi nàng ra. Tống Tri Huệ run rẩy đôi môi tê dại, thở hổn hển như người vừa thoát khỏi dòng nước xiết.
"Dương Tâm Nghi, nếu ngươi đang giả điên, cô không ngại chơi cùng ngươi một ván; nếu thật sự có bệnh, vậy thì cô tự mình ra tay chữa trị."
Hơi thở Yến Dực cũng đã rối loạn. Lời vừa dứt, hắn liền cúi đầu, ngậm lấy vành tai đỏ bừng của nàng.
"Vương gia… đừng… đừng giết ta… là ta sai rồi…"
Tống Tri Huệ không còn sức phản kháng, chỉ có thể mềm nhũn trong lòng hắn, miệng lẩm bẩm cầu xin.
Ngọn lửa khô nóng trong lòng Yến Dực, giữa từng tiếng van nài ấy dần dần lụi tắt.
Hắn cuối cùng vẫn buông nàng ra. Nhìn dáng vẻ nàng quỳ rạp dưới đất, thân thể run rẩy không thôi, vẻ mặt hắn càng thêm trầm lạnh, đoạn xoay người rời đi, tới thư phòng.
Trịnh thái y tuổi đã cao, lại mang tước vị Thái Y Thự, Yến Dực không thể trực tiếp sai người mời lão tới Duyện Châu, đành viết một phong thư khẩn.
Trong thư, hắn giấu đi thân phận của Tống Tri Huệ, chỉ nói gặp được một người mắc bệnh tâm chứng, người này là nữ tử từng tận mắt chứng kiến gia quyến gặp nạn, khi đó không có biểu hiện khác thường, thậm chí còn có thể một mình tự sinh tự dưỡng. Nhưng hiện tại, kẻ hầu hạ nàng chết ngay trước mắt, nàng lại như bị kích thích mạnh, thường xuyên tinh thần hoảng loạn, chìm đắm trong sợ hãi.
Rõ ràng những gì từng chứng kiến trước đây còn đáng sợ hơn gấp bội, vì sao khi ấy nàng không phát điên, còn bây giờ chỉ vì một hạ nhân chết đi lại khiến nàng thất thần?
Yến Dực hỏi Trịnh thái y: rốt cuộc nàng là giả vờ, hay thực sự mắc bệnh? Nếu là bệnh, có phương thuốc nào trị được chăng?
Phong thư được giao cho ám vệ đem đi khẩn cấp, nhiều nhất mười ngày sẽ có hồi âm.
Suốt cả ban ngày, Yến Dực không quay lại phòng ngủ. Mãi đến đêm, hắn mới lộ diện.
Lúc ấy Tống Tri Huệ đã nằm trên giường. Hắn rửa mặt xong xuôi, lặng lẽ bước tới, vén màn, cũng nằm xuống bên cạnh.
Trên đường đi mấy ngày liền, lại gặp mấy lượt ám sát, Yến Dực gần như chưa từng được ngon giấc. Đêm qua tuy đã trở về phủ, nhưng cả đêm lại giày vò không thôi, chẳng thể nghỉ ngơi.
Đêm nay hắn thực sự mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc, không định làm gì. Thế nhưng ngay trước khi nhắm mắt, vẫn không nhịn được liếc nhìn bóng lưng Tống Tri Huệ.
Dưới ánh đèn lờ mờ trong màn, nàng quay lưng về phía hắn, dáng người uyển chuyển trong tầm tay, mái tóc dài phảng phất hương thơm lặng lẽ toả ra trước mắt hắn.
Hầu kết Yến Dực khẽ trượt, hắn giơ tay gẩy một lọn tóc quấn lấy đầu ngón tay, cảm giác lạnh mát mà mềm mại khiến cơn lửa bị đè nén bao tháng trời lại từ từ bốc lên.
Trong bóng tối, Tống Tri Huệ chậm rãi mở mắt.
Nàng biết hắn đang nghịch tóc mình, cũng biết hơi thở trầm khàn ấy đại diện cho điều gì.
Giữa điên loạn bất chợt và giả vờ ngu ngơ, Tống Tri Huệ bỗng sinh ra do dự.
Tính tình Yến Dực từ trước đến nay vốn khó lường. Từ tối qua đến nay, nàng đã vài lần thử hắn, tuy rốt cuộc đều là hắn nhượng bộ, nhưng rõ ràng hắn đã gần kề ranh giới cuối cùng.
Nếu lúc này nàng lại phát điên, hắn có còn lùi bước như trước, hay sẽ buông thả dục niệm, đem nàng gắt gao giữ lấy như đêm qua, chỉ ôm ngủ cho thoả, hay là… sẽ mất hết lý trí, trực tiếp cưỡng bức nàng?
Nếu thật sự cưỡng bức, đến khi phát hiện dấu vết trên thân nàng, hắn… sẽ điên đến mức nào?
Triệu Lăng đã chết, phần tàn độc trong lòng hắn đành trút hết lên người nàng.
Tống Tri Huệ có phần không dám đánh cược. Nhưng lỡ như nàng không phát tác, mà Yến Dực lại là kẻ tâm cơ giảo hoạt, tất sẽ tiến từng bước dò xét, một khi đạt được một chút, hắn sẽ lập tức tiến thêm một tấc. Đến lúc đó, nếu để hắn nhìn thấy dấu vết này, với trí tuệ như hắn, át hẳn có thể đoán ra được điều gì.
Lúc ấy, chỉ e nàng còn thảm hơn.
Hai bên giằng co, Tống Tri Huệ chỉ đành tiếp tục thử, nàng giống như đang mộng mị bị người quấy nhiễu, chau mày khe khẽ bật ra một tiếng hừ nhỏ.
Bàn tay phía sau khựng lại thoáng chốc, nhưng rất nhanh, cánh tay kia đã trực tiếp áp tới, từ phía sau vòng lấy nàng ôm vào trong ngực. Tống Tri Huệ theo bản năng định vùng ra kêu lớn, lại thấy Yến Dực đột ngột trở mình đè xuống, lần nữa đem hết thảy thanh âm sắc bén phong kín nơi cổ họng nàng.
Hắn đã động tâm đến cực hạn, qua lớp chăn mỏng cũng có thể cảm nhận được khí tức cứng rắn nơi đó.
Tống Tri Huệ từng đoán Yến Dực sẽ mạnh mẽ hơn, nhưng không ngờ rằng, khi nàng nức nở khóc lóc cầu xin, dục niệm dâng trào kia lại bị dội tắt lần nữa.
Rốt cuộc, giống như đêm qua, nàng mang theo toàn thân mệt mỏi, nặng nề ngủ thiếp đi trong khuỷu tay hắn. Hắn đè nén hết thảy dụ.c v.ọng, cũng dần khép mắt.
Sáng hôm sau, lúc Yến Dực rời giường, ngoài phòng trời vẫn còn tối mịt. Hắn mặc y phục chỉnh tề, vén rèm bước ra, ngồi xuống ghế La Hán ngoài phòng nghỉ ngơi.
Ánh mắt đảo qua tấm thảm dưới đất, hắn khẽ nhíu mày, trong lòng thoáng hiện lên hồi ức của năm trước.
Cuối thu năm ngoái, hắn đã từng chạm vào nàng, là dùng chính mái tóc kia.
Mà cuối thu năm nay, hắn vẫn ngồi trên ghế La Hán, còn nàng thì từ trên thảm bước lên giường hắn.
Yến Dực lạnh nhạt nhếch môi, mang theo vài phần tự giễu.
Thì ra đã một năm trôi qua, hắn không những chưa từng buông nàng, thậm chí dường như còn muốn có được nhiều hơn.
Không thể không nói, nữ nhân tên Dương Tâm Nghi này quả thật có bản lĩnh. Có thể khiến Triệu Lăng kia liều mạng chạy tới tìm hắn, cũng có thể trước mặt hắn tung hoành đủ đường mà vẫn bình yên vô sự.
Giữa bóng tối, Yến Dực gõ nhẹ ngón tay lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Một nữ nhân có thể bò ra từ giữa đám người chết, một mình bôn ba tới U Châu, lại còn có thể cùng hắn dây dưa suốt một năm qua, nàng kiên cường như vậy, thông minh quả cảm như vậy, há có thể chỉ vì cái chết của Triệu Lăng mà chịu đả kích to lớn?
Trừ phi, nàng yêu Triệu Lăng đến mức khắc cốt ghi tâm?
“Hừ.” Yến Dực cười lạnh. Hắn không tin.
Nhưng nếu tất cả chỉ là giả vờ, vậy thì vì cớ gì?
Không muốn hắn chạm vào?
Hắn chạm vào còn thiếu à, nơi nào trên người nàng chưa từng qua tay hắn?
Yến Dực dừng động tác, một lần nữa đứng dậy, bước vào sau rèm, nhìn người đang say ngủ trên giường kia.
Chẳng lẽ nàng cố ý làm hắn chán ghét? Nhưng với sự thông minh của nàng, chẳng lẽ không đoán được rằng, nếu hắn thật sự chán ghét, tất sẽ đoạt mạng nàng?
Hay là… nàng đã chắc chắn rằng hắn sẽ không giết nàng?
Ý niệm ấy vừa nảy sinh, đôi mày sắc lạnh của Yến Dực lập tức nhíu chặt, một nỗi phiền muộn dâng trào khiến sắc mặt hắn trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Hắn lạnh lùng thu hồi ánh mắt, đẩy cửa bước ra ngoài.
Lại mấy ngày trôi qua, chỉ đợi Trịnh thái y truyền tin đến, mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Ba ngày liên tiếp, Yến Dực ban ngày tận lực tránh mặt nàng, chỉ đến khi phòng ngủ đã tắt đèn mới quay lại, ngang nhiên ôm nàng vào lòng. Nếu nàng khóc kêu, hắn liền dùng môi mình chặn lại. Dù nàng có phản kháng ra sao, cũng chẳng qua chỉ được một chốc, rồi lại mệt đến mức không còn sức chống cự.
Tới ngày thứ năm, vào giờ trưa, ám vệ truyền tới tin tức đầu tiên.
Tỳ nữ bên cạnh Cố Nhược Hương – An Bình – đã tìm thấy.
An Bình thông minh hơn Vân Thư nhiều, ngày được chuộc thân đã lập tức rời khỏi Sơn Dương quận, ba ngày sau đến Duyện Châu. Khi tìm thấy nàng ấy, thì nàng ấy đã ở Dự Châu, trong một thôn xóm hẻo lánh, giúp người ta chăm sóc hài tử.
Thông thường, những hộ dân trong thôn nếu cần người giúp việc cũng chẳng đánh tiếng gọi hạ nhân từ phủ đệ, mà chỉ ngầm thỏa thuận với nhau. Hôm nay ngươi tới nhà ta chăm sóc hài tử một ngày, hôm khác ta sẽ trả ngươi tiền công. Nếu làm việc ổn thỏa, sau này còn có thể tiếp tục mời, dần dà tích góp được tiếng thơm, ai còn để tâm đến thân khế hay công văn chi nữa.
Bởi vậy, ám vệ muốn tìm người cũng khó khăn hơn bội phần. Nhưng thiên hạ há có bức vách nào không lọt gió? Hễ nàng ấy từng đi ngang cửa thành, ắt sẽ lưu lại dấu vết. Chỉ cần chịu tìm, sớm muộn gì cũng lần ra được tung tích.
Rốt cuộc cũng là kẻ lanh trí, đêm hôm ấy vừa thấy ám vệ hiện thân, An Bình liền lập tức quỳ rạp dưới đất, không hề phản kháng, cũng chẳng cần ám vệ dùng đến thủ đoạn nào đã khai ra sạch sẽ.
Lời nàng ấy nói đều là thật. Nàng ấy biết Cố Nhược Hương có ý định thắt cổ tự vẫn, cũng đoán Tống Tri Huệ có lẽ sẽ bỏ trốn, nên mới vội vàng dùng bạc chuộc thân, một đường chạy đến Dự Châu.
Yến Dực cho người đưa An Bình đến trước mặt nàng.
Đây là lần đầu tiên An Bình trông thấy Tống Tri Huệ, lập tức bộp một tiếng quỳ xuống, bị khí thế áp đảo đến mức miệng run cầm cập: “Nô tỳ… nô tỳ biết sai rồi, cầu xin Vương gia khai ân.”
Nghe lời ấy, giữa chân mày Yến Dực chợt nhíu chặt.
Trong phòng vốn u ám lại càng thêm nặng nề, đám hạ nhân đều cúi đầu thật thấp.
Một lúc lâu sau, giọng nói trầm lạnh vang lên: “Cô cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.”
Người mang cơm trưa cho Tống Tri Huệ hôm ấy, chính là An Bình.
Vân Thư cũng có mặt, ba người chạm mặt liền rưng rưng nước mắt.
“Có ai trách phạt ngươi không?”
Thấy Tống Tri Huệ quan tâm, An Bình nghẹn ngào lắc đầu: “Nô tỳ sợ quá, vừa thấy ám vệ liền khai hết mọi chuyện, nương tử… liệu có oán nô tỳ chăng?”
Tống Tri Huệ rũ mắt nói: “Sao lại trách ngươi được, là ta liên lụy ngươi. Lần này trở về, đã ký giấy bán đứt rồi sao?”
Thấy nàng ấy gật đầu, vẻ mặt Tống Tri Huệ càng thêm ảm đạm, lại nói: “Là ta liên lụy ngươi.”
An Bình biết điều, vội ngắt lời: “Nương tử chớ nên nói vậy. Không sao cả, vốn cũng là mệnh hầu hạ người ta, nếu không nhờ nương tử, nô tỳ sao có thể chuộc thân được.”
Nói đoạn, nàng lau nước mắt, bước lên một bước: “Chỉ khổ cho nương tử, mấy ngày nay chịu không ít thiệt thòi.”
Lời vừa dứt, một bên Vân Thư vẫn bình tĩnh, nhưng Tống Tri Huệ thì đột ngột ngẩng đầu, tuy vậy cũng nhanh chóng thu liễm thần sắc.
Dùng xong bữa, nàng tính nhân lúc nắng dịu, đi dạo trong viện tiêu thực.
Ba tháng qua, đều là Vân Thư nhờ Lưu Phúc báo tin, rồi được Lưu Phúc dẫn ra ngoài. Nhưng dù vậy cũng chỉ được phép đi lại trong An Thái Hiên.
Nay Yến Dực đã hồi phủ, vẫn là Vân Thư phải đi hỏi hắn.
Vân Thư vừa đi khỏi, An Bình đã tiến lên thắt lại áo choàng cho nàng, nhẹ giọng hỏi: “Nương tử định liệu sau này ra sao?”
Tống Tri Huệ chỉ lắc đầu, không đáp.
An Bình lại nhóm lò sưởi cho nàng: “Chẳng lẽ cứ ở mãi nơi này?”
Tống Tri Huệ ngẩng nhìn nàng: “Sau khi ngươi trở về, đã từng gặp Vương gia chưa?”
An Bình ngẩn ra, vội lắc đầu: “Chưa từng. Vương gia sao lại gặp nô tỳ. Là Lưu Phúc công công dẫn nô tỳ đến đây, dặn dò phải hết lòng hầu hạ nương tử.”
Tống Tri Huệ lại hỏi: “Lưu công công có nói gì với ngươi không?”
“Không có… Chỉ là vài câu dặn dò vụn vặt.” An Bình ngẩn ngơ hỏi lại, “Nương tử hỏi vậy làm gì?”
Tống Tri Huệ mỉm cười nhàn nhạt: “Không có gì, chỉ sợ bọn họ trách phạt ngươi. Vân Thư ngày ấy trở về cũng bị hành hạ không ít.”
An Bình âm thầm thở phào, cười nói: “Nương tử yên tâm, nô tỳ không sao.”
Vân Thư trở lại, ba người cùng dạo bước trong vườn.
Cuối thu, nắng sau giờ ngọ rọi lên người, dịu dàng mà ấm áp.
An Bình thấy xung quanh không người, liền hạ giọng hỏi: “Nương tử, sau này chúng ta nên làm thế nào?”
Tống Tri Huệ nhắm mắt đón ánh mặt trời, chậm rãi nói: “Nơi này là An Thái Hiên, chủ viện của Vương gia. Ta được ở lại nơi đây đã là phúc phận không phải ai cũng có. Còn có gì phải lo, cứ ở là được.”
An Bình không ngờ nàng sẽ nói vậy, ngẩn ra một lát, lại nhíu mày hỏi: “Vậy còn việc bóng đè của nương tử thì sao?”
Tống Tri Huệ mở mắt, nhìn nàng: “Ngươi đã biết?”
An Bình nuốt xuống hoảng loạn trong lòng, gật đầu: “Nô tỳ nghe Lưu công công nói, dặn ban đêm phải cẩn thận hầu hạ nương tử.”
Tống Tri Huệ thở dài, trong mắt thoáng nét ai oán. Không đợi An Bình hỏi gì thêm, nàng đã cất giọng chậm rãi: “Ta quả thực bị bóng đè… đêm nào cũng mộng một giấc y như nhau..."
“Ta mơ thấy mình bị chặt đứt tay chân, ngâm trong một chiếc bình… còn mơ thấy… Vương gia đứng trước mặt ta, dùng kiếm chặt ta…” Giọng nàng lạc đi, rốt cuộc không thể nói tiếp, chỉ che mặt nức nở.
Vân Thư vội đưa khăn cho nàng: “Nương tử đừng sợ… Không sao đâu, chỉ là mộng thôi… Vương gia sẽ không… sẽ không đâu…”
An Bình cũng sững người, lát sau mới ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Cùng lúc đó, thư hồi âm mà Yến Dực chờ bấy lâu được đưa đến thư phòng.
Chồng thư nặng nề, nét chữ của Trịnh thái y vẫn sắc sảo nghiêm cẩn như trước, từ phân tích bệnh tình, suy đoán thực hư, cho tới phương pháp trị liệu, liền viết kín năm trang.
Trang đầu tiên là lời khẳng định của cả phủ lang trung: bệnh này là tâm bệnh, khó chữa, khó kết luận.
Nhưng Trịnh thái y vẫn căn cứ vào những gì Yến Dực thuật lại, phân tích nguyên nhân phát bệnh:
“Tinh thần nàng biến hóa không phải không thể lý giải. Khi xưa tận mắt chứng kiến thân nhân chết thảm, tuy khi ấy chưa biểu hiện ra, nhưng thương tổn đã ngấm sâu vào tâm. Nay lại thêm việc người hầu bên cạnh đột tử, đúng là giọt nước tràn ly, khiến đau thương tích tụ nhiều năm bùng phát, từ đó nảy sinh hốt hoảng, bất an...”
Đọc xong nguyên nhân phát bệnh ở trang đầu, Yến Dực nặng nề thở dài.
Hắn tạm thời không xem phần trị liệu, mà trực tiếp lật đến tờ cuối cùng, xem xét cách chẩn đoán thật giả.
“Tâm bệnh khó đoán, song không phải vô phương. Nếu Vương gia thực sự muốn làm rõ, có thể thử một phương pháp, tuy không vẹn toàn nhưng vẫn có thể phân định đôi phần.”
Trịnh thái y kê một đơn thuốc an thần, nhắc rằng thuốc này dùng lâu hại thân, song một hai lần không đáng ngại.
“Thuốc này có hiệu quả trừ hàn, sau khi uống sẽ khiến tâm thần ổn định. Lúc thuốc phát tác, nếu nàng tỏ ra hoảng loạn, giãy giụa kịch liệt thì có thể là giả vờ điên loạn.”
“Nếu ngược lại, nàng chỉ đờ đẫn mơ màng, khi bị thử cũng chỉ hơi sợ hãi mà không phản kháng kịch liệt, ắt là thực sự bị chấn kinh, đúng là mắc chứng tâm bệnh.”
Yến Dực ngẩng đầu lên, trầm mặc một lúc, rồi gọi Lưu Phúc vào.