Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 54

 

Đây là lần đầu tiên sau khi từ U Châu trở về, Yến Dực lặng lẽ ở bên Tống Tri Huệ, mà vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Hắn đoan chính đứng giữa phòng, chưa hề tiến đến, một tay đặt sau lưng, tay kia nhẹ nhàng vung về phía giường nơi Tống Tri Huệ đang ngồi, ra hiệu mời gọi, giọng trầm ổn thong thả:

“Chờ khi ngươi chuẩn bị thỏa đáng, cô mới có thể bước tới.”

Từ khi nào Yến Dực lại trở nên kiên nhẫn đến thế?

Nhớ lại ánh mắt cười nhàn nhạt của hắn khi ngoái đầu nhìn mình lúc xế trưa, trong lòng Tống Tri Huệ bỗng dưng dâng lên một trận hỗn loạn, cứ như trong bóng tối đã có một ngã rẽ nào đó.

Nàng chậm rãi dịch người về phía mép giường, run run đưa tay cầm lấy dải lụa đỏ đặt bên, dáng vẻ e dè không dám ngẩng đầu nhìn về phía Yến Dực. Sau khi cầm lấy dải lụa ấy, nàng lập tức rụt tay về, chậm chạp không chịu buộc lên, chỉ là lồng ng.ực phập phồng càng thêm kịch liệt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bật thốt lên thành tiếng.

Tựa hồ đã đoán ra ý đồ của nàng, Yến Dực trầm giọng mở lời:

“Có cần lui thêm hai bước nữa không? Cô nhớ, khoảng cách lần trước cũng gần như thế này, lúc ấy hình như ngươi vẫn chưa phát bệnh.”

Lời này ngoài mặt là dò hỏi, nhưng thực ra là một lời cảnh báo – nhắc nàng chớ nên diễn quá trớn.

Lời vừa thốt ra, lòng Tống Tri Huệ liền căng thắt, đành khẽ run tay nâng dải lụa lên che mắt.

Khoảnh khắc chìm vào bóng tối, bên tai tựa như cũng mất hết âm thanh. Mọi thứ chung quanh lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng tim nàng đập bất an, vang vọng trong lồng ng.ực.

Bất chợt, có thứ gì đó phất nhẹ qua chóp mũi, tựa như tơ nhện mềm mại, để lại cảm giác nhồn nhột lướt qua.

“Vương gia?” – Nàng cất tiếng gọi, giọng hơi run rẩy.

Yến Dực không đáp. Chỉ dùng chiếc lông chim trong tay khẽ lướt qua vành tai nàng.

Tống Tri Huệ đờ người, vô thức rụt về một bên. Có lẽ do quá mức khẩn trương, gò má nàng đã ửng hồng, vành tai cũng dần chuyển màu đỏ thẫm.

Với bản lĩnh của Yến Dực, nếu hắn không muốn để người khác phát hiện, thì dù hắn đến sát sau lưng ai đó, người kia cũng chẳng thể hay biết.

Tống Tri Huệ giờ phút này chính là như thế. Nàng biết Yến Dực đã đến gần giường, nhưng không rõ cụ thể hắn đứng ở đâu. Dẫu vậy, nàng đã chuẩn bị sẵn sàng — chỉ cần Yến Dực dùng tay chạm vào nàng, hoặc mở miệng gần nàng, nàng sẽ lập tức phát bệnh.

Nhưng chẳng hiểu sao hôm nay Yến Dực lại nhẫn nại đến lạ. Hắn không nói lấy một lời, cũng chẳng chạm vào nàng, chỉ dùng lông chim mềm nhẹ, lướt từ má nàng xuống cổ, tựa như nước chảy không tiếng động.

Hô hấp của Tống Tri Huệ bắt đầu loạn, hai chân cuộn tròn lại trước người, ôm càng chặt hơn.

Lông chim xoay ngược, dùng phần gốc cứng nhọn, nhẹ nhàng kẻ một vệt trắng mờ từ xương quai xanh lên vai.

Bên tai chỉ còn tiếng hít thở cùng nhịp tim đập dồn dập, trước mắt là một mảng tối đen. Cảm giác ngứa ngáy ban đầu dường như bị phóng đại lên gấp bội, khiến người ta tê dại cả da đầu, toàn thân rúng động như từng lỗ chân lông đều run rẩy.

“A…”

Tống Tri Huệ chợt hít vào một hơi, bởi đầu nhọn của chiếc lông đột ngột điểm trúng điểm nơi tròn trịa ấy

Rõ ràng trên người còn y phục, thế nhưng Yến Dực lại không sai chút nào mà tìm được điểm nhỏ ở vị trí ấy, khi thì nhẹ nhàng, khi thì hơi mạnh tay ép xuống, rất nhanh liền có phản ứng.

Ngay khi chiếc lông định chuyển sang bên kia, Tống Tri Huệ đột nhiên ôm gối càng chặt, che kín hết thảy phía trước.

Yến Dực nhíu mày, sắc mặt chợt trầm xuống mấy phần. Cổ họng hắn khô khốc đến khó chịu, thôi thúc muốn vén tung đôi chân vướng víu kia ra sau, giống như đêm hôm ở Hàng Tuyết Hiên, ép nàng hòa làm một thể.

Thế nhưng cuối cùng, hắn vẫn cưỡng ép bản thân đè nén hơi thở hỗn loạn, đè nén tất cả dục niệm đang sinh sôi trong lòng.

Kìm nén quá lâu để rồi ph.át tiế.t, đôi khi còn khiến người ta càng thêm mong chờ hơn cả việc lập tức chiếm hữu.

Yến Dực thu lại chiếc lông chim, ánh mắt thâm trầm nhìn gương mặt ngay trước mặt, gần trong gang tấc.

Chính là gương mặt này, khiến hắn không tiếc giục ngựa suốt ba ngày ba đêm không ngủ, khiến hắn hết lần này đến lần khác thỏa hiệp lùi bước. Nếu là người khác, chỉ e đã sớm chết tám trăm lần rồi.

Sự im lặng đột ngột khiến Tống Tri Huệ không khỏi bối rối. Nàng đang định mở miệng, thì chợt cảm thấy dải lụa trước mắt hơi trĩu xuống, tựa như có vật mềm nhẹ đặt lên đó, không mạnh cũng chẳng nhẹ.

Tống Tri Huệ thoáng ngẩn người.

Yến Dực lúc này đã rời khỏi giường, quay về bên bàn cạnh cửa sổ. Hắn nâng chén nước lên, đưa mùi thơm nhè nhẹ cùng nước mát qua đôi môi khô khốc, nuốt xuống cổ họng đang bức bối. Khi cảm giác khô rát thuyên giảm đôi chút, hắn mới cất giọng:

“Hôm nay đến đây thôi, thế nào?”

Tới lúc này Tống Tri Huệ mới nhận ra Yến Dực đã không còn đứng trước mặt. Nàng chậm rãi hoàn hồn, giọng khàn khàn đáp một tiếng “Vâng”, rồi tháo xuống dải lụa đỏ.

Yến Dực đứng sau cửa sổ, đưa lưng về phía nàng, giơ tay thu dọn tờ giấy viết thư trên bàn. Trước khi rời khỏi phòng, hắn nói:

“Đêm mai, cô sẽ lại đến tìm ngươi.”

Tống Tri Huệ lại sững sờ thêm một lần nữa, có phần không thể tin nổi. Nhưng quả thật đúng như lời Yến Dực, đêm nay hắn không hề giống mọi khi, không hề mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, mà sau khi rửa mặt, liền ngủ yên ngoài sập La Hán.

Rốt cuộc ngủ một giấc đủ đầy vào buổi chiều hôm đó, đến đêm, tinh thần Tống Tri Huệ liền vô cùng tỉnh táo. Đến khoảng giờ Dần — lúc con người dễ mỏi mệt nhất — nàng bất chợt hét toáng lên, giọng the thé vang vọng khắp phòng, trong cơn mê sảng không ngừng lẩm bẩm: “Vương gia, xin đừng giết… đừng giết thiếp…”

Ngoài gian, trên ghế La Hán, Yến Dực vốn tưởng đêm nay có thể yên ổn ngủ riêng, chẳng ngờ vẫn bị tiếng hét của nàng đánh thức trong chớp mắt.

Hắn chậm rãi hé mắt, đợi động tĩnh trong phòng lắng xuống, mới từ từ nhắm mắt lại.

Đến đêm ngày hôm sau, Yến Dực đúng giờ vào trong phòng. Vừa thấy Tống Tri Huệ, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.

Tống Tri Huệ lần này rõ ràng có phần cố ý, cổ áo buộc kín tới tận cằm, chỉ để lộ mỗi khuôn mặt cho hắn trông thấy.

“Thiếp cảm thấy lạnh.” Nàng cúi mắt, giọng nhỏ nhẹ thốt lên.

Cái kiểu khiêu khích lồ lộ ấy lại chẳng khiến Yến Dực nổi giận, hắn cụp mắt cười nhạt, nói: “Không sao. Cô sẽ sai người đưa ngươi đến Trì phòng, nước trong ao kia vừa vặn trừ hàn. Sau này nếu ngươi còn thấy lạnh, cứ ở đó mà ngâm mình.”

Dứt lời, hắn liền định cất tiếng gọi người. Tống Tri Huệ trong lòng hoảng hốt, vội vàng ngăn lại: “Không cần! Thiếp không lạnh…”

Nói đoạn, nàng vội cởi bỏ tầng váy ngoài cùng, chỉ mặc một lớp áo trong mỏng manh, hướng về phía Yến Dực nói: “Vương gia, có thể bắt đầu rồi.”

Yến Dực bước chậm vào trong, nhìn nàng cuộn mình lại thành một khối, nhẹ giọng nói: “Hôm qua hiệu quả không tệ, cô cũng chưa từng dọa ngươi sợ hãi. Hôm nay vẫn như cũ, được không?”

Tống Tri Huệ khẽ gật đầu, đang định lấy lụa đỏ che mắt thì thấy Yến Dực rút ra một chiếc bút lông.

Thấy nàng hơi nhíu mày, Yến Dực cười lạnh, giọng dửng dưng: “Sao? Ngươi dùng nó chọc cô thì được, cô chọc ngươi lại không được à?”

Tống Tri Huệ nghẹn lời, đành phải tiếp tục che mắt bằng lụa đỏ, chỉ là lần này, nàng cố ý buộc lỏng hơn chút.

Yến Dực không tỏ vẻ gì, lên sập, dùng đầu bút dính nước chầm chậm lướt qua nơi hôm qua từng dùng lông chim quét đến. Song Tống Tri Huệ đã có chuẩn bị, đầu gối khép chặt, che kín nơi kia.
Nhưng chỉ được một lúc ngắn, nàng lại một lần nữa khiêu khích hắn.

Yến Dực hít sâu mấy hơi, cố đè nén ngọn lửa đang bùng lên trong lồng ng.ực. Hắn dùng cán bút vẽ một đường phía sau tai nàng, mang theo hơi ẩm lành lạnh, khiến nàng rụt cổ lại, rồi đơn giản vùi cả mặt vào đầu gối.

Tóc nàng xõa dài, rơi xuống hai bên sườn, một lọn lướt qua mu bàn tay Yến Dực, cảm giác lạnh buốt làm hơi thở hắn lần nữa trở nên hỗn loạn.

Hắn xoay tay, nhẹ nắm lấy sợi tóc kia. Loại ý vị tĩnh mịch lười biếng này từ lâu đã khiến hắn sinh lòng tưởng niệm. Nơi vạt áo dưới kia cũng sớm đã có phản ứng, theo từng nhịp thở của hắn mà phập phồng.

Ngay khoảnh khắc đó, lụa đỏ đột nhiên buông lơi, trượt khỏi mắt Tống Tri Huệ.

Ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt Yến Dực ngay trước mặt, trong tay hắn vẫn còn nắm lọn tóc của nàng. Tống Tri Huệ liền lập tức kêu ré lên như thật.

Nàng hoảng hốt, nước mắt ràn rụa, cuộn người lùi về phía cuối giường, độ chân thật thậm chí còn hơn cả đám đào kép trên sân khấu.

Nhưng Yến Dực chẳng hề rời đi, chỉ ngồi trên giường, lạnh lùng nhìn nàng: “Đợi ngươi khóc mệt rồi, cô sẽ tiếp tục.”

“Vương gia!” Tống Tri Huệ vừa khóc vừa sụt sùi, cầu khẩn: “Xin tha cho thiếp đi… cầu xin Vương gia… Người chẳng phải đã nói… sẽ không cưỡng cầu, nếu thiếp sợ hãi thì không cần trị nữa mà…”

Yến Dực biết rõ nàng cố ý buộc lụa lỏng như vậy, chỉ cần hắn tiến đến, vạt lụa liền tuột, đến lúc ấy chỉ cần nàng diễn trò như lúc này là có thể khiến hắn buộc phải rút lui.

Cảm nhận được lần nữa nàng cố tình lừa gạt và trêu chọc mình, lửa giận và cả nỗi nhẫn nhịn chất chứa bao ngày trong lòng Yến Dực phút chốc như sắp bùng lên.

“Vương gia… cầu xin người… thiếp thực sự rất sợ…” Tống Tri Huệ hạ giọng, nước mắt lưng tròng, ngẩng khuôn mặt ướt đẫm nhìn hắn.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong thoáng chốc, lửa giận nơi ngực Yến Dực lại lần nữa bốc lên cuồn cuộn.

Hắn nhẫn nhịn đến nhường ấy, còn có thể kiên nhẫn cùng nàng diễn trò, tối hôm qua bị nghẹn đến phát đau thành bộ dạng kia, chẳng phải cũng không cưỡng ép nàng đó sao? Vậy mà nàng, mới đến ngày thứ hai đã bắt đầu không chịu đựng nổi.

Sắc mặt Yến Dực càng lúc càng trầm, cây bút trong tay bị hắn bóp mạnh đến gãy đoạn.

Tống Tri Huệ nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tức thì gương mặt đẫm nước mắt chợt tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Nàng đến gặp hắn là giả bệnh, nhưng sợ hãi lại là thật.

Yến Dực nhìn ra được.

Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép đè xuống nét mặt dữ tợn khiến người khác sợ hãi, nhanh chóng sải bước ra khỏi phòng trong, vừa đi ra ngoài đã lớn giọng gọi hai người hầu bên ngoài vào.

Vân Thư vội vàng bưng nước ấm tới, An Bình thì đi thẳng vào trong phòng trấn an Tống Tri Huệ.

Yến Dực ngồi xuống ghế La Hán, bưng chén nước lạnh đã nguội ngắt bên cạnh, một hơi dốc cạn, muốn dập tắt ngọn lửa đang bừng bừng trong lồng ng.ực.

“Phu nhân đừng sợ, là nô tỳ đây, nô tỳ ở bên cạnh người, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trong phòng truyền ra tiếng của An Bình, theo sau là tiếng nghẹn ngào của Tống Tri Huệ, “Ta thật sự sợ… Sợ hắn đem ta đặt lên đàn tế, cũng sợ hắn giơ tay chém xuống, khiến ta đầu lìa khỏi cổ…”

Ngọn lửa trong lòng Yến Dực dường như càng cháy mạnh hơn.
Hắn đối xử với nàng như vậy, thế mà nàng lại đem bản thân sánh ngang với hai người kia.

“Sao có thể như thế được?” An Bình không giống Vân Thư, tuy nghe nói qua Yến Dực tàn nhẫn, nhưng chưa từng tận mắt chứng kiến. Lúc này nghe Tống Tri Huệ nói vậy, chỉ biết liên tục lắc đầu phủ nhận, “Đó chỉ là mộng mị mà thôi, không thể tin được.”

“Không phải mộng… Là thật…” Giọng Tống Tri Huệ tràn đầy tuyệt vọng. “Hắn từng nói sẽ tự tay cắt yết hầu ta… chính miệng hắn nói đó… ô ô…”

Đêm giao thừa năm ấy, ngay tại thư phòng của hắn, hắn dùng mũi giày đè dưới cằm nàng, bắt nàng ngẩng mặt nhìn thẳng vào hắn, từng câu từng chữ lạnh lùng nói: sang năm hôm nay, hắn nhất định sẽ đích thân cắt yết hầu nàng.

Hai bên rèm, đều trầm mặc trong khoảnh khắc.

“Không đâu.” An Bình cắt đứt bầu không khí trầm mặc kia. “Vương gia đối với nương tử sủng ái như vậy, sao nỡ ra tay hại người? Người nghĩ xem, bao năm qua, có vị nương tử nào được ở lại phòng ngủ của Vương gia lâu như vậy?”

Tống Tri Huệ không đáp, nhưng trong lòng lại rõ ràng, sủng ái gì chứ? Nàng ở bên hắn từng ấy năm, có ngày nào mà không phải sống trong lo âu dè chừng?

Hắn dùng đến trí tuệ của nàng, cũng dùng đến thân thể nàng. Nhưng hiện tại hắn bị giam chân ở Duyện Châu, triều đình cũng chẳng còn đến lượt hắn can dự, mà thân thể nàng lại mang dấu vết của Triệu Lăng.

Hắn tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua. Lúc nhìn thấy những dấu vết ấy, hắn liệu có trực tiếp giết nàng, hay là lột da róc thịt trước?

Tống Tri Huệ tuy giả điên, nhưng nỗi sợ hãi dành cho Yến Dực lại là thực.

Sợ đến mức chỉ cần hắn hơi nhấc tay, nàng liền lập tức nhớ lại cảnh Triệu Lăng bị chém đầu trước mặt.

Nàng vừa rơi lệ, vừa thốt ra những lời đầy cay đắng: “Sủng ái ư? Sủng ái của một nam nhân thì có thể kéo dài bao lâu…”

Tống Tri Huệ biết rõ lúc này Yến Dực đối với nàng quả thực là có để tâm, nếu không thì nàng đã chết không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng sự để tâm này có thể kéo dài được bao lâu? Không ai biết. Nhất là khi hắn đã biết được phương pháp trị chứng tâm bệnh này, một khi người thay thế nàng xuất hiện, nàng liền chẳng còn là duy nhất nữa.

Cái gọi là để tâm, cái gọi là yêu… đều là những thứ mỏng manh nhất trên đời.

Tống Tri Huệ không dám tin.

Nàng chỉ có thể dựa vào chính mình, vắt óc nghĩ cách tự cứu, dốc hết tất cả để tự cứu.

An Bình thấy nàng không nói thêm gì, chỉ âm thầm rơi lệ, liền nghiêng đầu nhìn ra sau rèm một cái, hạ thấp giọng nói: “Nếu nương tử thật sự lo lắng, đã từng nghĩ đến việc sinh con cho Vương gia chưa?”

Tống Tri Huệ từ từ ngẩng đầu lên.

An Bình tưởng nàng bị hấp dẫn, lại tiếp tục khuyên: “Nô tỳ thời gian qua ở bên ngoài giúp người chăm trẻ, đứa nhỏ kia trắng trẻo bụ bẫm, lại đáng yêu, suốt ngày ôm trong lòng cười tươi rói. Nương tử nếu được nhìn thấy gương mặt tươi cười của hài tử mình, chắc chắn mọi phiền muộn đều tan biến cả thôi, thật sự đấy.”

“Nói gì thì nói,” nàng ấy lại cúi đầu, thì thầm, “Nếu có con nối dõi bên mình, cho dù mai sau không còn được sủng ái, Vương gia cũng không dám dễ dàng làm hại nương tử đâu. Dù sao nương tử cũng là mẹ đẻ của trưởng tử Vương phủ mà.”

Tống Tri Huệ bỗng nhiên muốn bật cười.

Yến Tín chẳng phải là con nuôi được ghi vào gia phả, nuôi dưỡng dưới gối suốt tám năm đấy sao? Cuối cùng chẳng phải cũng bị Yến Dực tự tay cắt cổ đó ư? Cái gọi là con nối dõi do đích mẫu sinh ra, đối với hắn, rốt cuộc có thể coi là quan trọng gì?

Lại nói đến Quách thị, cũng từng là người mà Yến Dực xưng hô là mẫu hậu, vậy mà đến phút cuối, kết cục lại thê thảm đến mức nào?

Còn có Triệu Lăng, hắn và Quảng Dương Hầu đều từng vì Đại Đông lập nên quân công hiển hách, rốt cuộc chẳng phải cũng mất mạng dưới tay Yến Dực?

Nàng dựa vào đâu mà cho rằng, Yến Dực sẽ không giết nàng?

“An Bình, có một chuyện ta chưa từng kể với ngươi, bởi vậy ngươi cũng chẳng thể nào biết được.” Tống Tri Huệ khẽ thở dài, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt, “Ta là người bước ra từ thanh lâu, từ sớm đã bị ép uống tuyệt tử thang, cả đời này há lại có thể sinh con nối dõi?”

“Nữa là…” Nàng ngừng một chút, giọng thấp hẳn đi, “Thế đạo loạn lạc như thế, sinh con ra thì được gì? Ta có thể cho nó thứ gì chứ? Ngay cả một chốn an ổn để dung thân, ta cũng chẳng thể cho nó. Đứa nhỏ ấy sinh ra, chẳng qua cũng chỉ là cùng ta chịu khổ mà thôi.”

Hai bên màn trướng, một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.

Một lát sau, thanh âm lạnh lẽo của Yến Dực truyền ra từ phía sau rèm: “Vương phủ Tĩnh An không phải chỗ ở của ngươi sao?”

Tống Tri Huệ bất chợt thắt nghẹn lồng ng.ực, đôi mắt đẫm lệ lập tức nhìn về phía màn.

“Ngươi nói ra những lời ấy, chẳng lẽ trong lòng lại đang nghĩ đến chuyện trốn chạy?”

Lời dứt, cả căn phòng như bị đông cứng lại, khí lạnh toát ra khiến người ta không rét mà run.

Mành vén lên, bóng dáng trầm lạnh tiến thẳng vào phòng.

Trên giường lập tức vang lên tiếng kêu hoảng sợ.

“Sao thế? Cô kiên nhẫn chữa trị cho ngươi như vậy, không những không trị khỏi, lại còn khiến bệnh tình trầm trọng hơn, đến mức giờ đây chỉ cần xa xa nhìn thấy cô thôi, ngươi đã phát tác tâm chứng?”

Yến Dực phất tay với An Bình, nàng ấy lập tức lui ra ngoài.

Hắn vừa đi về phía giường, vừa cất giọng trầm lạnh: “Ngày đó ngươi nói sẽ an tâm chờ cô trở về nhà. Nhưng kết quả thì sao? Ngươi lại nằm trong lòng kẻ khác chờ đợi.”

Vốn dĩ Yến Dực không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao Triệu Lăng cũng đã chết. Nhưng giờ phút này nghe thấy những lời vừa rồi của Tống Tri Huệ, hắn mới thực sự hiểu được — nàng kháng cự hắn như vậy, vốn là bởi vì nàng chưa từng thật lòng để tâm đến hắn.

Cái gọi là “trở về nhà”, hóa ra chỉ là lời ngon tiếng ngọt để che mắt hắn mà thôi.

Cho nên đêm hôm đó, trước mặt hắn ra vẻ thuận theo, ra vẻ mềm mỏng… hết thảy đều chỉ là giả tạo để trấn an hắn?

“Cô không thể cho ngươi chốn an thân, còn Triệu Lăng thì có thể, phải không?”

Yến Dực với thân hình cao lớn bước sát tới mép giường, khuôn mặt hắn dưới ánh sáng ngược càng hiện rõ vẻ u trầm khủng khiếp.

Tống Tri Huệ cũng không rõ nước mắt và tuyệt vọng trong giây phút này là đang diễn trò, hay là thật.

“À phải, cô suýt quên… trước mặt ngươi lại nhắc tới cái tên Triệu Lăng.”

Hắn nở nụ cười nặng nề, “Tâm chứng của ngươi nặng như vậy, xem ra phương pháp của Trịnh thái y không hữu hiệu rồi. Vậy thì… cứ thử lấy độc trị độc, thế nào?”

Dứt lời, Yến Dực liền bước lên sập, tơ lụa vang lên tiếng rách chát chúa, đôi tay đang vùng vẫy của nàng bị hắn ghì chặt, không thể che đi những dấu vết tròn trịa kia.

Mà trên làn da trắng đến mức gần như phát sáng trước mắt, đến từng sợi tóc cũng hiện rõ ràng, huống hồ là dấu vết bị hung hăng cắn sâu hôm nọ, vẫn còn rướm máu hằn trên đó... 

 
Bình Luận (0)
Comment