Phá Lung - Tiên Uyển Kỳ Linh

Chương 55

 

Yến Dực, dạng vết thương thế nào mà chưa từng thấy qua?

Ngay cả vết cắn do sói dữ gây ra, chỉ cần liếc mắt hắn cũng có thể nhận ra ngay.

Một tay hắn giữ chặt cổ tay Tống Tri Huệ, mạnh mẽ ép nàng ghì lên đầu giường chạm khắc hoa lê, tay còn lại vỗ nhẹ lên dấu vết màu nâu mờ nhạt ẩn hiện trên làn da trắng nõn.

Hắn hơi nheo mắt lại, ngón tay dọc theo dấu vết hơi nhô lên kia từ từ lướt qua, thần sắc ban đầu còn nhuốm phẫn nộ, lúc này lại tĩnh lặng đến mức khiến người ta lạnh sống lưng.

“Vương gia…” Thanh âm Tống Tri Huệ run rẩy, ngoài sợ hãi còn thấp thoáng mang theo ý cầu xin, “Xin người buông tha cho ta…”

Yến Dực chẳng buồn ngẩng đầu, ánh mắt sâu như đáy hồ vẫn dừng trên vết tích kia, lạnh nhạt hỏi: “Cô hỏi ngươi lần cuối, ngươi mắc phải Tâm Chứng thật sao?”

Ngón tay hắn vẫn chưa rời khỏi vết dấu, tiếp tục vỗ nhẹ, thanh âm lãnh đạm không mang chút cảm xúc: “Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”

Chỉ một câu đơn giản, lại khiến Tống Tri Huệ tê dại da đầu, còn đáng sợ hơn cả lúc dấu vết kia bị lộ ra.

“Ta không biết…” Nàng khẽ nhắm mắt lại, nước mắt từ khoé mi rơi xuống lăn dài qua má, ướt đẫm những lọn tóc rối bời, “Những cơn ác mộng ấy là thật… Mỗi lần nhìn thấy Vương gia… ta thật sự rất sợ…”

“Ngươi là sợ cô, hay là sợ cô nhìn thấy thứ này?” Yến Dực cuối cùng dừng ngón tay lại, ấn thẳng lên dấu vết màu nâu mờ nhạt kia.

Tống Tri Huệ vẫn không dám mở mắt, môi run lên hồi lâu, cuối cùng mới nghẹn ngào thốt ra: “Ta… sợ chết…”

Ba chữ kia tuy run rẩy, nhưng từng tiếng rõ ràng.

Yến Dực không đáp, chỉ đột ngột cong môi cười lạnh.

Nàng đích thực nên sợ. Trong lòng hắn chưa từng dập tắt ý niệm giết nàng. Ngay cả lúc này đây, suy nghĩ ấy vẫn còn vẹn nguyên.
Hận không thể lập tức ra tay bóp nát cổ nàng.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn chưa động thủ.

Hắn rốt cuộc đang do dự điều gì?

Trong thiên hạ này, nữ nhân Yến Dực muốn, ai dám không thuận theo? Ai dám cự tuyệt?

Vậy mà hết lần này tới lần khác, chỉ có nàng, liên tục khiêu khích hắn, từng bước trêu ngươi, đùa cợt hắn.

Cảm giác đầu ngón tay Yến Dực dần siết chặt, thân thể Tống Tri Huệ cũng run rẩy mãnh liệt hơn, làn da rung lên nhè nhẹ dưới ngón tay hắn, khiến hắn càng dễ dàng cảm nhận được nỗi sợ đang lớn dần trong nàng.

Yến Dực buông lỏng tay, lạnh lùng hỏi: “Ngươi cho rằng cô nhìn thấy thì sẽ làm gì?”

Tống Tri Huệ nghẹn ngào đáp: “Người… người sẽ giết ta, hoặc là… lột da ta…”

“Lột da?” Yến Dực bật cười lạnh lẽo, “Chỗ nào hắn chưa từng chạm tới, nếu thật muốn lột da, chẳng phải là nên đem ngươi lăng trì?”

Hai chữ lăng trì vừa thốt ra, nàng liền rùng mình một cái, thân thể lại càng căng cứng hơn nữa.

Yến Dực khẽ thở dài, nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở lời, trong giọng nói mang theo vài phần tự giễu: “Dương Tâm Nghi… ngươi thông tuệ như vậy, thật uổng.”

Dứt lời, hắn xoay người xuống giường, ra lệnh cho người ngoài cửa lập tức chuẩn bị Trì Phòng.

Tống Tri Huệ co lại trên giường, trong mắt tràn ngập bất an và hoang mang, dường như hoàn toàn không rõ Yến Dực rốt cuộc muốn làm gì.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, khiến lòng người run sợ.

Một lát sau, bên ngoài truyền vào tiếng Lưu Phúc bẩm báo: Trì Phòng đã chuẩn bị xong.

Yến Dực sải bước đi tới mép giường, giơ tay kéo Tống Tri Huệ từ phía sườn ra ngoài, thuận thế dùng áo khoác bao lấy thân nàng, bế ngang lên trước ngực.

Từ phòng ngủ đến Trì Phòng một đoạn đường này, nơi nào bọn họ đi qua, tất thảy hạ nhân đều vội vàng xoay người, đến thở mạnh cũng không dám, càng không ai dám ngẩng đầu liếc mắt một cái. Chỉ đợi thân ảnh kia mang theo sát khí âm trầm dần khuất xa, mọi người mới len lén thở phào nhẹ nhõm, lần nữa quay lại làm việc như cũ.

Cửa Trì Phòng bị một cước đá văng, Lưu Phúc lập tức cúi rạp thân mình, vội vàng bước lên đóng cửa lại.

Vòng qua bình phong, bước chân Yến Dực cuối cùng cũng dừng lại bên bờ ao.

Áo khoác vừa buông, Tống Tri Huệ chưa kịp chuẩn bị liền bị quăng xuống nước. Nàng hoảng hốt ngoi lên, đứng tại chỗ ho sặc đến lợi hại, mà bên cạnh ao, Yến Dực cũng đang chậm rãi cởi từng món y phục trên người.

Chờ nàng hô hấp dần ổn định, bóng dáng cao lớn kia cũng đã bước xuống nước.

Trong tay Yến Dực cầm lấy một chiếc khăn trắng, lạnh giọng ra lệnh: “Lại đây.”

Tống Tri Huệ vẫn đứng yên tại chỗ, không dám nhích tới nửa phần. Yến Dực hít sâu một hơi, tiến thẳng về phía nàng, một tay đặt sau đầu nàng, tay kia dùng chiếc khăn ướt lạnh lau đi hàng nước mắt đọng lại trên mặt nàng.

Thế nhưng hắn vừa lau xong lượt trước, nước mắt nàng phía sau đã lại tuôn ra.

Đến lần thứ ba, động tác trong tay Yến Dực dần trở nên thiếu kiên nhẫn. Tống Tri Huệ nghẹn ngào hít thở hai lượt, rốt cuộc miễn cưỡng nuốt nước mắt trở lại.

Yến Dực kéo nàng đến cạnh ao, để sống lưng nàng tựa lên thành đá: “Ngươi liên hệ với hắn như thế nào?”

Thanh âm hắn vẫn lạnh lùng, nghe không ra một chút cảm xúc, song rõ ràng những lời này cho thấy: hắn vẫn không buông tha ý định truy xét đến cùng.

“Không có.” Nàng thành thật đáp, “Ta không hề liên hệ với hắn, là hắn đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.”

Ánh mắt âm trầm của Yến Dực không rơi trên mặt nàng, mà vẫn chăm chú nhìn vết tích nơi cổ. Tay hắn tiếp tục dùng khăn trắng lau dọc theo vành tai nàng, rồi từ đó trượt xuống cổ.

“Ta biết Vương gia có đặt ám vệ tại Hàng Tuyết Hiên, mấy ngày đó ta ngoài vẽ tranh ra thì không làm thêm việc gì khác. Cũng không hề có ai gửi thư tới, mà tro than cùng dầu hạnh trong phòng, Triệu ma ma đều đã mang đi hết…”

Không rõ hắn có tin hay không, nhưng sau khi lau sạch cổ, hắn liền tháo bỏ áo trong của nàng. Khi ánh mắt đảo qua vết hằn kia, đôi mắt tưởng chừng bình lặng chợt hiện lên một tia trầm lãnh đáng sợ.

Tống Tri Huệ hít một hơi thật sâu, hơi thở bắt đầu lạc nhịp: “Những gì ta nói đều là sự thật. Khi Triệu Lăng đến tìm ta, ta đã cự tuyệt hắn. Nhưng mặc kệ ta xua đuổi thế nào, hắn vẫn không chịu rời đi…”

“Ta chưa từng lừa Vương gia… Ta vẫn luôn chờ người trở về… Nhưng, nhưng…” Nói đến đây, Tống Tri Huệ tuyệt vọng khép mắt lại, nước mắt lại một lần nữa lặng lẽ rơi xuống, “Nhưng hắn đánh ta ngất đi, đến lúc ta tỉnh lại… thì đã ở trên lưng ngựa rồi…”

Yến Dực vốn không muốn để ý đến, cũng cho rằng bản thân sẽ không để ý. Nhưng ngay khoảnh khắc nghĩ đến chuyện hai người bọn họ cùng cưỡi một ngựa, cùng nhau vượt qua mười mấy ngày, cơn giận bị đè nén bấy lâu trong lòng hắn phút chốc sôi trào, không thể kiềm nén.

Hắn thở dài một hơi, từ trên khay bạc cạnh ao cầm lấy bánh xà phòng thơm, bắt đầu chà từ má nàng, thậm chí đến môi cũng không bỏ qua. Đợi đến khi mặt nàng phủ đầy bọt, hắn mới lại dùng khăn trắng thấm nước nhẹ nhàng lau sạch.

Trong Trì Phòng chỉ còn tiếng nước chảy cùng thanh âm lau rửa, không có nửa lời thừa thãi.

Từ gương mặt đến vành tai, xuống cổ rồi đến trước ngực — cho đến khi khăn chạm đến vết hằn nâu kia, lực tay hắn bỗng nhiên tăng mạnh, lặp đi lặp lại lau chùi đúng mỗi một chỗ ấy. Tẩy đến mức vùng da trắng nõn trở nên đỏ rực, hắn vẫn chưa dừng tay.

Cứ như vậy, lau đi lau lại.

Mãi đến khi một giọt nước mắt ấm áp rơi xuống mu bàn tay hắn, Yến Dực mới như từ trong cơn mê tỉnh lại.

“Trừ nơi này, còn có chỗ nào khác nữa không?”

Thanh âm lạnh lùng kia lần nữa vang lên.

Tống Tri Huệ vội vàng lắc đầu: “Không có, chỉ có nơi này… Là vì ta cự tuyệt hắn, khiến hắn phẫn nộ…”

“Câm miệng.” Yến Dực không muốn nghe thêm một lời nào nữa, lạnh lùng cắt ngang lời nàng.

Hắn vẫn kiên nhẫn giúp nàng lau rửa, tựa như thứ đang ở trước mặt chỉ là một món đồ vật, mà hắn cũng chẳng có chút dục niệm nào, chỉ một lòng muốn gột rửa sạch sẽ mọi thứ trước mắt.

Dù nơi kia không lưu lại dấu vết rõ ràng, nhưng dưới bàn tay hắn cẩn thận lau đi lau lại, da thịt nơi ấy vẫn ửng đỏ cả một mảng.

Nơi tròn trịa ấy, hắn cũng lau đến mấy lần. Hắn biết tên đó từng nếm qua, chỉ sợ là ba năm qua bọn họ đã ăn cả ngàn thứ, sao có thể không cẩn thận lau rửa cho được.

Tống Tri Huệ trong lúc ấy, nước mắt đã cạn khô, chỉ còn vẻ bất an vẫn chưa từng rút đi trên mặt.

Nàng dựa lưng vào vách bồn, cắn chặt môi, tuy không dám nhìn, nhưng phản ứng nơi thân thể lại không thể khống chế. Nhất là khi xà phòng chạm đến những vùng mềm mại, nổi bọt trắng xoá, lớp bọt càng khiến nơi vốn đã trơn mịn kia càng thêm óng ả.

Tẩy sạch hai chỗ ấy xong, Yến Dực liền trực tiếp nhấc nàng dậy, đặt nàng ngồi lên bệ đá bên bồn nước, chỉ để đôi chân nàng ngâm trong nước.

Phía sau nàng có hai lò than cháy đỏ, nên dù vừa rời nước, nàng cũng không thấy lạnh. Nhưng khi nàng cúi mắt nhìn xuống người nam nhân đang ở trong nước, thấy hắn ngẩng đầu nhìn mình chăm chú, tim nàng lại không hiểu sao khẽ run.

Đây là lần đầu tiên Yến Dực được gần sát nhìn nơi ấy, khoảng cách chỉ gang tấc, còn rõ ràng hơn tranh họa.

Nhìn thấy một màn như thế, nơi sớm đã ẩn ẩn đ.ộng tì.nh của hắn lại bắt đầu âm ỉ đau nhức.

Hắn hít sâu một hơi, lại lấy xà phòng thơm xoa lên tay, bắt đầu lau từ bụng dưới, bọt trắng từ hông chảy xuống nước, kéo thành một đường tơ dài màu trắng.

Hắn vốc nước tráng qua, lại lấy khăn trắng lau sạch.

Trước mắt hắn bắt đầu run nhẹ, nhất là khi dội nước đến nơi ấy, vừa cúi đầu là có thể nhìn thấy, chỗ đó tựa hồ cũng khẽ run theo.

Ánh mắt Yến Dực trầm xuống, bỗng nhớ đến một màn trong sách, nghĩ đến Triệu Lăng từng làm trước đó, ý niệm đang lặng lẽ âm ỉ đau nhức trong lòng hắn lại bị hắn lần nữa đè nén xuống, chỉ tiếp tục rửa sạch nơi ấy.

Giống như dấu vết màu nâu phấn trước đó, nơi này cũng bị hắn tỉ mỉ lau đi lau lại, trong ngoài đều rửa sạch một lần lại một lần, cho đến khi Yến Dực nhận ra, nơi này đã không còn cần dùng xà phòng thơm nữa, mà tay hắn vẫn như cũ không dừng lại, cuối cùng hắn mới chậm rãi thu tay, một tay kéo nàng trở về trong nước.

Chưa kịp để nàng kêu thành tiếng, môi hắn đã phủ xuống, chặn mọi thanh âm nơi cổ họng nàng. Sự ph.át ti.ết dồn nén bấy lâu mang theo áp lực nặng nề, còn có một tia điên cuồng gần như không thể kiềm chế.

Từ môi đến má, đến vành tai, rồi cổ — những nơi từng được hắn tẩy rửa, lúc này đều bị phủ kín dấu vết của hắn, cho đến khi vết phấn màu nâu ấy bị ngậm lấy trong miệng hắn, giữa hàng mày hắn rốt cuộc hiện rõ vẻ hung ác không còn giấu giếm.

Cơn đau đột ngột khiến Tống Tri Huệ giơ tay đẩy hắn, nhưng khi rũ mắt nhìn thấy ánh mắt u trầm ấy, nàng cắn răng chịu đựng, đôi tay run rẩy chậm rãi buông lỏng.

Mùi máu tanh tràn ngập giữa hàm răng, Yến Dực chậm rãi ngồi dậy, vốc nước tráng sạch máu tươi, thấy dấu vết kia đã hoàn toàn bị che phủ, hắn mới rốt cuộc không nhịn nữa, ôm chặt lấy vòng eo nàng, cánh tay đưa ra sau lưng nàng để chống đỡ, tránh va chạm đến bờ tường có thể khiến nàng tổn thương.

Sau đó, hắn hỏi nàng có còn sợ hắn giết nàng không.

Tống Tri Huệ chỉ thành thật đáp một tiếng "Sợ".

Lần thứ hai hắn ăn nơi tròn trịa kia, lại lần nữa hỏi nàng: “Còn sợ cô giết ngươi sao?”

Tống Tri Huệ rũ mi không đáp, nhưng lời không nói ra, đáp án đã rõ ràng.

Lần thứ ba, hắn để nàng nếm hắn…

Tới cuối cùng, không biết rốt cuộc là mấy lần, chỉ biết ánh đèn trong bồn nước đã tắt, ánh trăng như sương xuyên qua cửa sổ giấy, rọi xuống mặt nước trong veo.

Hắn ngậm lấy vành tai nàng, trầm giọng hỏi: “Như vậy, còn sợ cô giết ngươi không?”

Tống Tri Huệ đã vô lực đến mức nếu hắn buông tay ra, nàng có thể trực tiếp chìm xuống đáy ao. Ngay cả hơi thở cũng hỗn loạn, một lúc lâu không thốt nổi lời nào.

Yến Dực không ép, chỉ tiếp tục hỏi bằng giọng khàn khàn: “Trắc phi thế nào?”

Tống Tri Huệ bỗng sửng sốt, dường như không thể tin nổi lời hắn vừa nói.

Thấy nàng vẫn chưa đáp, khuỷu tay rắn chắc kia lại lần nữa nện vào thành bồn nước.

“Vậy thì chính phi.” Hắn không hỏi nữa, mà trực tiếp cho nàng đáp án.

“Thiếp thân xuất thân hèn mọn, sợ là không gánh nổi vị trí chính phi.” Sau một lúc trầm mặc, nàng cuối cùng cũng cứng họng đáp lời.

“Con gái của Dương Hấp, xứng với cô, gánh nổi.”

Theo một tiếng thở dài nặng nề, Yến Dực thả lỏng lực đạo, nhưng răng nanh nơi vành tai vẫn chưa buông, hắn m.út nhẹ nơi ấy, lại khàn giọng hỏi: “Còn sợ cô giết ngươi không?”

Dưới ánh trăng u lan, trong đôi mắt Tống Tri Huệ phủ một tầng hơi nước, nhưng trong khoảnh khắc lại ánh lên một tia sáng, chỉ thoáng qua một chút, rồi lại biến thành vẻ bất an, mang theo dáng vẻ đáng thương nhuốm sương mỏng.

“Vẫn… vẫn có hơi sợ một chút…”

Yến Dực khẽ buông môi ra, trong mắt mang theo vài phần không nỡ. Hắn khởi động cánh tay, nhìn gương mặt ửng đỏ của nàng trước mắt, vẻ mặt vốn luôn lạnh lùng kia lại lần đầu nhuộm chút ấm áp dịu dàng.

“Chút sợ này, giữ lại là được. Nếu không với tính tình nàng, sau này chẳng phải sẽ leo cả lên đầu cô.”*

*Chỗ này nguyên tác Yến Dực đã đổi xưng hô với Tống Tri Huệ, thể hiện một bước ngoặt trong mối quan hệ của hai người

Dứt lời, hắn cúi mắt nhìn về chỗ vẫn còn rỉ máu kia, hỏi tiếp: “Ngoài Triệu Lăng, còn có kẻ nào nữa mà ta chưa biết?”

“Thiếp hết thảy, mọi chuyện Vương gia đều đã biết. Sớm chẳng còn gì phải giấu nữa.” Tống Tri Huệ cũng nhìn theo ánh mắt hắn, có lẽ đã tê dại, nên nơi ấy giờ đây cũng chẳng còn cảm giác đau đớn. 

 
Bình Luận (0)
Comment