Phá Quân Mệnh

Chương 1286

Võ đường… Hôm nay giết toàn bộ các người!  

Một tiếng rống vang lên, ầm ầm như tiếng sấm từ bên ngoài truyền đến như muốn nổ tung bên tai mọi người!  

A!  

Ù tai!  

Thật sự thì có người đã bị ù tai, những người có thực lực không cao lập tức che tai hét lớn, cảm giác màng nhĩ đau đớn, vẻ mặt vô cùng sợ hãi.  

Đây đúng là nội công thâm hậu.  

Lúc này, trong lòng mọi người đều đã kinh ngạc.  

Ai lại dám to gan như vậy?  

Đột nhiên đánh đến cửa, muốn diệt toàn bộ Võ đường?  

Nhưng ngay sau đó là tiếng ồn ào xôn xao bàn tán, không phải Diệp Phàm thì là ai chứ?  

Ba người Hàn Tuyết đều có vẻ mặt đều vui mừng, đó là giọng nói của Diệp Phàm.  

Rốt cuộc vào giây phút cuối cùng, anh cũng đến kịp!  

Nhưng lập tức trong lòng họ lại lo lắng, hôm nay Diệp Phàm đến một mình, anh có thể chống chọi được với chừng này người không?  

“Hàn Tuyết, bình tĩnh lại! Đợi lát nữa tôi với Uyển Nhi đến cứu Tử Di, hành động theo kế hoạch đã định…”  

Long Linh trầm giọng nói, ngăn lại Hàn Tuyết có vẻ đã kích động đến mức chân đã muốn chạy lên.  

Trong Võ đường, sắc mặt các vị trưởng lão đều giống nhau, nhất là Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn với trưởng lão Từ Chính.  

Hao phí nhiều như vậy chẳng phải là vì họ muốn đợi Diệp Phàm đến hay sao?  

“Anh rể, là giọng của anh rể tôi…”  

Hàn Tử Di lập tức gọi lớn, xúc động đến cả viền mặt cũng đỏ ửng.  

“La cái gì mà la, mày đoán xem thằng đó sẽ uống bao nhiêu ly rượu?”, Đỗ Trạch dùng tay bóp chặt cằm Hàn Tử Di, há miệng gầm lên.  

Hàn Tử Di bị đau nhưng ánh mắt lại rất ngoan cố: “Thằng khốn nạn, anh rể tao nhất định sẽ giết mày, mày sẽ chết không yên thân!”  

“Ha ha ha ha…”  

Đỗ Trạch cười biến thái áp sát lại gần bên tai Hàn Tử Di: “Tao sẽ để anh rể mày tận mắt nhìn tao cưỡng bức mày, tao nghĩ hắn ta chắc chắn sẽ rất biết ơn vì được xem phim sex của cô em vợ, ha ha ha…”  

“Toàn bộ chuẩn bị, thứ vô liêm sỉ này tới rồi, phải chuẩn bị mọi thứ, sẵn sàng chiến đấu!”  

Từ Chính truyền lệnh xuống, đệ tử của Võ đường bắt đều tiến hành bố trí theo như kế hoạch trước đó.  

Ầm ầm ầm…  

Ngay lúc này vài bóng người liền bay vào, đều là đệ tử canh giữ ngoài cửa của Võ đường, lúc này từng người từng người đều ngã sấp như chó ngã dưới đất.  

“Là quan tài, chết tiệt….”  

Xuất hiện cùng những bước chân nặng nề là một chàng trai trẻ hai mươi mấy tuổi, dáng người cao ráo rắn rỏi, trên vai còn có một quan tài vẫn chưa được quét sơn.  

Mặt chính diện của quan tài đó có viết một chữ vô cùng lớn: Chết!  

Bởi vì nước sơn chảy xuống thành chữ “chết” này nhìn rất u ám đáng sợ.  

“Chết tiệt, đây chính là đệ tử Đao Ma?”  

“Chính là hắn, bức vẽ của hắn bây giờ tôi vẫn còn đây…”  

“Vai khiêng quan tài, kiểu này cũng rất ra gì đấy, là muốn tự chôn mình hay là muốn chôn Võ đường?”  

“Anh nói xem!”. Bên cạnh lập tức có người cười nhạo.  

“Đến đây… Bắt đầu thôi, một chọi năm, ngày hôm nay người kế thừa Đao Ma nhất định phải chết…”  

Mọi người bàn tán ồn ào, không ít người nhận ra Diệp Phàm, cả đám người giật mình vì hành động của anh.  

Trên bàn vuông, ánh mắt Linh Hồ Tinh Phong tràn đầy sát khí chỉ muốn ngay lập tức đến giết chết anh.  

Lương Hồng ở bên cạnh, gã ta nắm chặt nắm tay, sư muội của anh ta đã bị Diệp Phàm đâm xuyên cổ mà chết!  

“Không ngờ được anh ta cũng tới thật…”  

Trong góc, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai vẻ mặt kinh sợ, gã ta chính là Hàn Bách Hào.  

Rốt cuộc gã ta cũng không nghe theo lời Hàn Húc Đông mà chạy đến xem Diệp Phàm đối phó với Hồng Môn Yến này ra sao!  

“Các vị, khách quý Diệp Phàm của chúng ta đã đến rồi, mọi người cùng nhau mời anh ta chén rượu mừng được không? Ha ha ha ha…”  

Diệp Phàm khiêng quan tài trên vai khiến người trong Võ đường đã bừng bừng lửa giận rồi, chỉ muốn lập tức đâm chết anh.  

Thế nhưng một câu này của Từ Chính lại khiến tình hình xoay chuyển.  

“Ha ha ha, mời Diệp Phàm uống rượu mừng!”  

Không biết là ai hét lên, sau đó hai ba câu chúc mừng cũng liên tục vang lên.  

“Vị thiếu hiệp nào đồng ý chuyển chén rượu mừng cho Diệp Phàm, Võ đường tôi sẽ vô cùng cảm kích!”, Từ Chính đứng trên bục hét lớn, giọng cười vang rền.  

Ông ta vừa nói ra câu này xung quanh lập tức yên tĩnh.  

Ý Võ đường là sao?  

Để bọn họ làm con tốt thử cờ, đến thử trước thực lực của Diệp Phàm sao?  

Muốn đùa cái gì thế, có người đến giết Diệp Phàm là vì muốn nhận thưởng của Liên Minh Võ Đạo, cũng có người chỉ đến hóng chuyện mà thôi.  

Mà đa phần đều là đến hóng chuyện, những người mạnh của thế hệ trẻ cũng không ít nhưng họ cũng không đến độ như cá chép hoá rồng.  

Vả lại, những người dám giết Diệp Phàm có ai không phải là những người mạnh thuộc lớp trẻ tuổi, bản thân đều có sự kiêu ngạo, nếu hợp sức với người khác để giết Diệp Phàm...  

Vậy chẳng phải là bản thân không bằng Diệp Phàm sao?  

“Để tôi!”  

Lúc này, một tiếng hét lớn truyền đến. Chỉ thấy một người đàn ông vừa huơ tay trên bàn trà một cái đã có một luồng khí kình xuất hiện từ đầu ngón tay, cầm ly rượu trở về trên tay mình.  

Vừa ra chiêu đã khiến không ít người gật đầu, là cảnh giới tiểu tông sư, khí kình hóa hình!  

Người đàn ông đó mặc áo choàng dài, trông như xuyên không đến, bước lớn đi đến trước mặt Diệp Phàm.  

“Anh chính là Diệp Phàm, người kế thừa Đao Ma. Hôm nay dám đến đây cũng xem như không phải con rùa rụt đầu. Tôi là Phùng Nguyên của Tử Dương Môn, mau uống chén rượu này cho tôi!”  

Lời nói của Phùng Nguyên cũng rất khí phách, trong chớp nhoáng đã ném ly rượu về phía Diệp Phàm.  

Rõ ràng chỉ là một ly rượu mà thôi nhưng lúc bay đi, mọi người lại nghe cả tiếng xé gió.  

Đây cũng chỉ là muốn thể hiện trình độ nội lực của anh ta, không phải tiểu tông sư căn bản không làm được đến bước này!  

“Ầm!”  

Vẻ mặt Diệp Phàm không chút thay đổi, rảo bước về phía trước đánh thẳng một quyền.  

Chén rượu bay đến bị đánh vỡ nhưng Diệp Phàm cũng không mất đà, gần như ngay lập tức đã đến trước mặt Phùng Nguyên.  

Vẻ mặt Phùng Nguyên vừa mới kiêu căng lúc nãy lập tức biến sắc, vận công nội lực lùi về sau nhanh chóng.  

Nhưng, lúc này đã muộn rồi!  

Diệp Phàm đã chụp lấy một mảnh sứ vỡ giữa đầu các ngón tay, hung tàn đâm mạnh vào cổ họng đối phương.  

“Mày… sao… dám…”  

Phùng Nguyên bụm chặt cổ mình, máu từ khe hở bàn tay chảy ra ngoài, căn bản không ngừng được.  

Ầm!  

Đến cuối cùng Phùng Nguyên cũng ngã xuống, máu tươi phun trào ra khắp nơi.  

Giết trong chớp mắt!  

Một chiêu giết chết tiểu tông sư ngay lập tức!  

Mọi người xung quanh chấn động, ai ai cũng một mặt kinh sợ đến tột cùng.  

Một lời không vừa ý đã giết người?  

Có nhất thiết phải cứng nhắc đến vậy không?  

Hơn nữa Diệp Phàm không phải cũng chỉ là tiểu tông sư sao?  

Sao có thể tức khắc đã giết chết được tiểu tông sư cùng cảnh giới?  

Chuyện này không thể xảy ra, bọn họ không thể tin được.  

Lương Hồng cách đó không xa, ánh mắt cũng hoảng sợ, thực lực của Diệp Phàm lại mạnh hơn nữa rồi.  

Quan trọng hơn là Diệp Phàm đã bị thương nghiêm trọng như vậy, tại sao… đã khỏi rồi?  

Bên kia, sắc mặt Linh Hồ Tinh Phong càng thêm âm trầm. Thực lực của Diệp Phàm đã vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn ta, đây không phải là tiểu tông sư bình thường.  

Nếu phải đấu với nhau chắc chắn là một đối thủ mạnh!  

Người của Võ đường ai cũng mang vẻ mặt nặng nề, đám người Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn, Từ Chính đều tràn đầy sát khí.  

Lúc này Diệp Phàm đang cố kiềm cơn lửa giận trong lòng, ngay lúc chạy nhanh qua bên cạnh anh không hề nói một lời, chỉ quét mắt nhìn toàn bộ xung quanh.  

Không phát hiện ra mấy người Hàn Tuyết, bọn họ đều ngồi ở bên kia, rất muốn báo cho Diệp Phàm biết nhưng bởi vì để tránh bị bại lộ nên tạm thời ra vẻ như không biết.  

Cuối cùng, Diệp Phàm liếc mắt về phía bục hôn lễ, nhìn thấy Hàn Tử Di hai mắt đẫm lệ tay che miệng, kinh ngạc không nói nên lời.  

Diệp Phàm khẽ cười: “Tử Di đừng sợ, anh rể đến đưa em về nhà!”  

“Anh rể, em đợi anh!”, Hàn Tử Di kích động la lớn.  

“Đừng hoảng sợ!”  

Nụ cười trên mặt Diệp Phàm biến mất, dần trở nên lạnh lùng: “Nhưng trước đó, anh phải chôn hết Võ đường này trước đã!”
Bình Luận (0)
Comment