Phá Quân Mệnh

Chương 1287

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đem chôn cả Võ đường?  

Mọi người xung quanh vô cùng kinh sợ, Diệp Phàm này thật sự dám nói ra lời như vậy.  

“Vô liêm sỉ!”  

“Càn rỡ!”  

“Diệp Phàm, hôm nay chắc chắn mày phải chết. Quan tài trên vai mày chính là chốn về của mày!”  

Không ít đệ tử của Võ đường la lớn chỉ vào Diệp Phàm, ai ai cũng phẫn nộ trong lòng, chỉ muốn lập tức đâm chết Diệp Phàm.  

Bao nhiêu năm qua, ai dám đến tấn công Võ đường?  

Trước giờ chưa từng có!  

“Diệp Phàm, mày giết người không chớp mắt, sư đệ tao mời mày uống rượu mà đã bị giết rồi sao?”  

Trước mặt Diệp Phàm, một người đàn ông đứng bên cạnh Phùng Nguyên đã bị Diệp Phàm giết chết, nhìn anh rống lớn!  

“Ai động vào giới hạn của tôi thì người đó chết, chỉ trách mệnh anh ta không tốt thôi!”. Diệp Phàm hung tợn nói.  

Thoả hiệp?  

Bình tĩnh?  

Không hề tồn tại, Hàn Tuyết là giới hạn của anh, Linh Hồ Uyển Nhi cũng vậy, Hàn Tử Di cũng thế!  

Phùng Nguyên dám để anh uống rượu mừng chính là giết người tru tâm!  

Diệp Phàm giết anh ta cũng chẳng hề áy náy!  

“Thứ hèn hạ, Độc Cô Lão Ma với người kế thừa của lão đúng là cá mè một lứa, mất sạch tính người, làm nhục chính nghĩa thiên hạ, mọi người phải diệt sạch!”  

Người đàn ông đứng dậy tức giận mắng mỏ Diệp Phàm.  

Diệp Phàm cười lạnh: “Đây là chuyện buồn cười nhất mà tôi nghe được. Các người mà cũng dám tự xưng là chính nghĩa, cả một đám bắt gà trộm chó, đến cả một nữ sinh đang học đại học mà cũng bắt cóc, ai mất tính người thì trong lòng tự hiểu!”  

“Xấc xược, người kế thừa Ma Đầu, đây là do Liên Minh Võ Đạo nói, phán mày là ma đầu thì mày chính là ma đầu, đừng có mà nguỵ biện!”  

Lại một người đàn ông đứng ra tức giận rống lên chỉ vào Diệp Phàm.  

Bọn họ là tông môn chính nghĩa, Diệp Phàm nói như vậy đều gộp chung rất nhiều người bọn họ vào nên bọn họ rất bất mãn.  

“Người anh em nói rất đúng, chi bằng chúng ta liên thủ, giết chết tên kế thừa Ma Đầu này, trả lại sự trong sạch cho giới võ đạo!”  

Sư huynh của Phùng Nguyên vội rèn sắt khi nóng, hắn ta nhất định phải báo thù cho sư đệ mình.  

Nhưng thực lực của Diệp Phàm khiến hắn ta lo lắng trong lòng. Nếu như có thể kéo thêm một hai người cùng ra tay thì tốt hơn nhiều.  

Nhưng lời này hắn ta vừa nói ra, người đàn ông mới đứng dậy mắng chửi Diệp Phàm lúc nãy đột nhiên lại có hơi do dự.  

“Người anh em, sư đệ của tôi một tuần trước mới đột phá lên tiểu tông sư, vốn dĩ đưa cậu ta ra ngoài để trải việc đời, ai ngờ Ma Đầu này giết người quen thói…”  

Vẻ mặt người đàn ông bi thương nói.  

Người đàn ông kia vừa nghe nói Phùng Nguyên một tuần trước mới đột phá lên tiểu tông sư thì trong lòng lập tức hiểu rõ, vậy tức là người chết vẫn chưa nắm được thực lực của tiểu tông sư.  

Chiêu phóng ly rượu lúc nãy tuy nhìn đẹp mắt nhưng chỉ cần là người đã đạt đến tiểu tông sư đều có thể làm được.  

“Được, tiêu diệt Ma Đầu là chuyện thuộc bổn phận của những người chính nghĩa chúng ta!”. Người đàn ông này có tinh thần chính nghĩa nói.  

“Ha ha, cám ơn người anh em!”, sư huynh của Phùng Nguyên cười lớn.  

Hàn Tử Di đứng trên bục hôn lễ tạm thời không có chuyện gì, Diệp Phàm cũng không vội.  

Tính toán của Võ đường hay những người này muốn làm gì, anh đều hiểu rõ.  

Chuyện anh cần làm không phải là chém giết bậy bạ một trận mà là giết một đe trăm người!  

Anh muốn dọa tất cả những người không thuộc Võ đường này sợ, không dám giúp đỡ hoặc là không đáng để giúp đỡ Võ đường ra tay với anh.  

Nếu không, cho dù có làm bằng sắt, nhưng khi mà phải đối chọi trong vòng vây của chừng này người, cho là anh thành công đưa được Hàn Tử Di đi thì cũng khó mà chịu đựng nổi.  

Nếu giết một người không đủ để răn đe vậy thì cứ giết tiếp, giết đến khi không còn ai dám ra mặt nữa!  

“Chỉ hai người các người sao?”  

“Vậy là coi thường họ Diệp tôi sao?”  

Diệp Phàm vai trái khiêng quan tài, vẻ mặt châm chọc nói: “Còn ai muốn động thủ thì cùng nhau lên, họ Diệp này hôm nay giải quyết hết!”  

“Láo xược!”  

“Ngông cuồng!”  

“Kẻ kế thừa Ma Đầu, mày nghĩ mày là thiên hạ vô địch à?”  

“Đúng vậy, tự cao không biết điều, sợ là để cao thủ Bưu Bảng đến thì cũng có thể giết mày chết thảm!”  

Diệp Phàm vừa nói xong, cả đám người mắng chửi ồn ào liên tục.  

Toàn bộ những người này sắc mặc đều u ám nhìn chằm chằm Diệp Phàm.  

Một luồng khí mạnh mẽ dâng lên đánh về phía Diệp Phàm, khiến anh bị vây vào giữa cơn gió lốc.  

Một vài thế lực ở thành phố Cảng không luyện võ nhìn thấy cảnh này, trong lòng rất kinh sợ, người luyện võ thật quá mạnh.  

“Hừ, tên ngu xuẩn, thế mà lại khiến tất cả mọi người căm phẫn, đúng là muốn chết thật!”. Cách đó không xa, Lương Hồng châm chọc nói.  

“Sư đệ nghĩ đơn giản quá rồi!”  

Gã ta vừa dứt lời, sư huynh của gã ta đã phản bác.  

“Sư huynh, chẳng lẽ tôi nói gì sai sao?”  

Người đàn ông áo đen gật đầu, vẻ mặt chăm chú nói: “Diệp Phàm rất thông minh, trông thì có vẻ như khiêu khích tất cả mọi người nhưng thật ra anh ta đang thăm dò giới hạn của những người này!”  

“Xem xem rốt cuộc có bao nhiêu người muốn giết anh ta mà không nhịn được trực tiếp nhảy ra, nếu như nhiều thì trận đấu hôm nay của anh ta chính là trận huyết chiến với hai nhóm người!”  

“Còn nếu như chỉ là sấm to mưa nhỏ, chỉ có một vài người vậy thì không quá đáng sợ, trong trận đấu với Võ đường anh ta có thể sẽ càng ra sức hơn!”  

Người đàn ông áo đen nói một hồi, Lương Hồng liền giật mình, cẩn thận nghĩ lại thì thấy đúng là rất có lý.  

Nhìn ánh mắt của Diệp Phàm, gã ta không khỏi càng đề phòng hơn.  

“Ma Đầu ngang ngược, vì chính nghĩa của giới võ đạo, tôi nguyện ý gia nhập cùng với hai vị, tiêu diệt tên khốn này!”  

Có người không nhịn được, muốn thừa nước đục thả câu, liên hợp lại giết chết Diệp Phàm.  

“Cả tôi nữa, Ma Đầu phải xuống địa ngục!”  

“Cả tôi nữa…”  

Liên tục vang lên ba giọng nói, tổng cộng có ba người đứng lên, ai cũng bùng nổ khí kình quanh thân.  

Năm người, năm hoá kình tiểu tông sư!  

“Ha ha ha… Cảm ơn bốn người anh em đã giúp sức, Tử Dương Môn chúng tôi sẽ khắc sâu ghi nhớ chuyện này, sau này mời các vị đến Tử Dương Môn chúng tôi làm khách!”. Sư huynh Phùng Nguyên cười lớn nói.  

“Anh em khách sáo rồi, tiêu diệt Ma Đầu ai ai cũng có trách nhiệm, lý ra tất cả mọi người nên cùng nhau thảo phạt!”  

“Đúng vậy, lẽ ra tất cả mọi người nên cùng thảo phạt…”  

Bốn người này liên tục hét lớn, tầm mắt thi thoảng nhìn xuống bên dưới.  

Nhưng cũng không có ai đứng lên cả, vẻ mặt bốn người có chút khó coi.  

Tuy năm người bọn họ đánh chết Diệp Phàm không thành vấn đề, nhưng so với nhiều người ở đây, thế này vẫn là quá ít.  

Hàn Tuyết ngồi một bên lo lắng không ngừng, nhưng Long Linh đè cô lại. Diệp Phàm có dự định của Diệp Phàm, tuyệt đối không thể hấp tấp lên tiếng để tránh làm loạn ý đồ của anh.  

“Ma Đầu, hôm nay giết chết mày để báo thù cho sư đệ tao, để lấy lại sự trong sạch của giới võ đạo!”  

Sư huynh của Phùng Nguyên phóng ra khí kình, rống lớn với Diệp Phàm, sau đó cả người mang theo khí lực mạnh mẽ xông đến Diệp Phàm.  

Sau đó tay phải nắm chặt một quyền khí kình mạnh mẽ đấm về phía lồng ngực Diệp Phàm.  

Vừa mới ra tay đã dùng sát chiêu.  

Nếu như bị trúng đòn này thì mạch máu sẽ bị vỡ mà tim cũng bị vỡ nát.  

Có điều, sao có thể vậy được?  



Bình Luận (0)
Comment