Tàu điện ngầm đông đúc chen chúc vào bảy giờ sáng ngày trong tuần, còn quầy thực phẩm ở siêu thị tấp nập vào lúc mười giờ ngày cuối tuần.
Trong đám đông xô đẩy ở siêu thị, một cô bé chân ngắn cố mở to đôi mắt loay hoay tìm kiếm bà của mình: “Bà nội… Bà nội…” Cô bé la lên vài tiếng vẫn không có ai đáp lại.
Xém chút nữa bị một người đẩy xe đẩy vội vã chạy ngang qua cán lên giày khiến cô bé sợ hãi lùi một bước về sau lại đụng phải kệ hàng hóa.
“Cẩn thận.”
Tiếng nhắc nhở nhẹ nhàng, tay khẽ vịnh thân mình đang lắc lư của cô bé.
Cô bé chưa kịp ổn định tinh thần, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Đó là một đôi mắt nâu, ngọt ngào như viên đường mật, ôn nhu mà vững vàng nhìn cô bé.
“Cháu à!”
Nhìn vẻ mặt mừng rỡ của cô bé nhào thẳng vào trong lòng bà lão, Vê Nghệ mỉm cười nhẹ rồi đẩy xe đi.
Ánh đèn siêu thị sáng bóng chiếu vào chiếc nhẫn kết hôn lấp lánh.
Đã mua đủ đồ trong xe đẩy, tối nay có thịt bò hầm cà chua, sáng mai có sandwich tôm trứng, còn cô chỉ cần một phần salad hoa quả là đủ rồi.
Trong lúc đợi tính tiền, bỗng nhiên Vệ Nghê thấy cách đó không xa có một đôi học sinh đang đi cùng nhau.
Nữ sinh muốn tay không ôm trái sầu riêng to tròn, nam sinh kia trở nên hoảng loạn ngăn cảnh cô nàng, sau đó đeo đôi bao tay vải cẩn thận cầm lấy trái sầu riêng trước ánh mắt cảm mến từ nữ sinh đó.
Nhưng bao tay có hơi mục khiến nam sinh đau khi bị gai sầu riêng đâm trúng, trái sầu riêng đột ngột rơi xuống đất, nữ sinh theo bản năng duỗi thẳng tay ra muốn bắt lấy.
Vệ Nghê giật mình hoảng hốt.
Sau đó trông thấy nam sinh kia bắt lấy trái sầu riêng vào trong ngực, gai nhọn đâm thủng vài chỗ trên chiếc áo thun mỏng, nhưng cậu chỉ lo sợ nữ sinh kia bị thương.
Vệ Nghệ nhìn nam sinh nghiêm túc giáo huấn nữ sinh đang ủ rũ cúi mặt, phảng phất thấy được bóng hình chính mình và Thành Dự thời niên thiếu.
Cô nhớ tới khi cả hai còn cùng nhau đọc sách, cùng nhau đi dạo siêu thị vào dịp cuối tuần, lúc chờ tính tiền, lúc vừa chơi đùa vừa đẩy xe mua sắm.
Từ đồng phục đến váy cưới.
Bọn họ đều là ví dụ điển hình cho cuộc hôn nhân đầy mỹ mãn.
“Chị gì đó ơi… Chị ơi?”
Vệ Nghê lấy lại tinh thần, hàng khách xếp dài đã biến mất, phía trước chỉ còn lại nhân viên tính tiền đầy khó hiểu nhìn cô.
Cô vội vàng đẩy xe lại gần, lấy hàng hoá ra tính tiền.
Nhân viên nhanh chóng quét mã, cô không nhịn được quay lại nhìn phía kệ bán sầu riêng.
Đôi thanh thiếu niên kia biến mất như ảo ảnh, trái sầu riêng lẻ loi nằm trên kệ như đang chờ vị khách nào đó đến mua nó.
Về đến nhà không một bóng người, Vệ Nghê cẩn thận đem nguyên liệu nấu ăn đi chuẩn bị, cô tỉ mỉ sơ chế từng món như lúc cầm dao phẫu thuật, chỉnh tề mà bày hộp giữ đồ tươi ra theo thứ tự từ lớn đến nhỏ.
Sở thích của Thành Dự trong lòng cô đều nhớ kỹ, thích hải sản, ghét thuỷ sản, thích rau cải xanh, ghét rau củ mọc mầm, không ăn nhiều thịt lắm, nhưng đồ ăn không được không có thịt.
Mỗi một món, cô đều làm dựa theo chế độ dinh dưỡng, cân bằng phối hợp.
Chỉ cần được Thành Dự khen ngợi một câu, cô đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
Mới vừa bật bếp lên chuẩn bị nấu thì Vệ Nghê nhận được cuộc gọi từ Thành Dự.
“Tối nay anh kịp không về dùng bữa.” Hắn xin lỗi, “Cuộc họp chưa kết thúc, em ăn cơm trước đi nhé.”
Vệ Nghê trước giờ luôn dịu dàng đồng ý.
“Khi nào xong anh về ngay, dạ dày em không khoẻ, nhất định phải ăn cơm đúng giờ đó.” Thành Dự dặn dò.
“Em biết rồi.” Cô đáp.
Cúp máy, Vệ nghĩ nhìn không gian yên tĩnh trong căn biệt thự cao cấp một hồi, sau đó đem mấy hộp đồ tươi, từng hộp từng hộp chậm rãi bỏ vào tủ lạnh.
Cô không ăn uống gì, chỉ pha một ly sữa bò uống cho xong cơm chiều.
Cửa kính sát đất phản chiếu hình bóng của cô.
Cành liễu lả lơi, gió nhẹ đưa. Vẻ đẹp mong manh, chợt thoáng qua mau.
Không có việc gì làm, Vệ Nghê dứt khoát đi lấy bộ dụng cụ dọn dẹp tổng vệ sinh mọi thứ.
Máy hút bụi, người máy quét bụi, người máy lau kính, máy giặt, máy rửa chén… Rất nhanh đã khiến căn biệt thự cao cấp trở nên náo nhiệt hơn.
Tất bật không kịp thở ra hơi.
Vệ Nghê mở đèn lên, phòng khách bừng sáng như ban ngày, nghỉ tay lướt vòng bạn bè xem có gì mới.
Một người bạn bấm thích bài đăng món ăn của cô, thậm chí còn phân tích xem cô đã dùng những nguyên liệu gì để nấu.
Một người bạn thời trung học vừa kết hôn, khoe tấm hình tuần trăng mật hạnh phúc bên chồng.
Một người bạn cùng phòng đại học, trước đây thành thích không tốt bằng cô, mà giờ đây đã trở thành bác sĩ, gương mặt tràn đầy rực rỡ nhận bằng khen.
Mà cô giờ thì sao?
Cái gì cũng không có.
Vệ Nghê lập tức hoảng hốt, bỗng nhiên nhớ đến, đã rất nhiều năm trôi qua rồi cô vẫn chưa họp mặt bạn bè.
Màn đêm buông xuống, bầu trời tối đen.
Đồng hồ trên tường chỉ đúng 2 giờ, huyền quan phát ra tiếng động nhẹ.
Trên người Thành Dự toả ra mùi rượu nhàn nhạt nhẹ nhàng mở cửa phòng ngủ chính, hắn đưa mắt nhìn người trên giường không nhúc nhích đưa lưng về phía mình, động tác nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc đồng hồ xuống.
Vệ Nghê nghe tiếng anh đi vào phòng tắm, một lúc lâu sau mới trở ra, mang theo hương sữa tắm cam quýt chui vào ổ chăn.
Lát sau, ở phía sau lưng hắn có tiếng nói:
“Em nhớ lúc còn ở bệnh viện.”
Vệ Nghê cảm nhận được Thành Dự chống khuỷu tay hơi ngồi dậy, kinh ngạc nhìn thẳng vào góc nghiêng mặt cô.
“Em nói gì?”
Cô lặp lại lần nữa.
“Không phải chúng ta đã bàn luận rồi sao?” Thành Dự nói, “Cường độ làm việc ở bệnh viện rất nặng, công việc của em phải lên bàn phẫu thuật, mỗi ngày phải nhìn nhiều ca sinh tử như vậy, em sao có thể chịu nổi áp lực đó chứ?”
“…… Em có thể mà.” Vệ Nghệ không do dự nói.
Một bàn tay nắm lấy đầu vai cô, kéo cô quay lại.
Thành Dự bất đắc dĩ nhìn cô lên xuống.
Hắn trời sinh có được môi mắt đào hoa ôn nhu đa tình, vì không cho người ngoài khi dễ, ban ngày đều phải đeo mắt kính, về đến nhà hắn mới tháo ra, cô mặt Vệ Nghê lên, nhè nhẹ vuốt mặt cô từ trên xuống.
“Đây là mắt của Nghê Nghê nhà anh…”
“Đây là mũi của Nghê Nghê nhà anh…”
“Này là… miệng của Nghê Nghê…”
Hắn làm không biết mệt.
Dù bao năm trôi qua.
Mặc kệ thời gian trôi qua bao lâu đi chăng nữa, khi nhìn cô, cặp mắt kia vẫn luôn sáng rỡ không gì thay đổi.
“Đừng cậy mạnh.” Thành Dự nói, “Em là một người thiện lương, ở cái chỗ kia sớm muộn gì cũng chịu đựng không nổi.”
Lòng bàn tay hắn nhẹ nhàng cọ vào má cô.
“… Anh đau lòng, Nghê Nghê.” Hắn nói, “Nếu là cái khác anh đều có thể chấp nhận được, riêng cái này⎯ không được.”
Nếu là bình thường, Vệ Nghê sẽ nghe lời.
Nhưng trước đây cô đã chịu thua không biết bao nhiêu lần, vô số lần Thành Dự đem ý muốn của chính mình đặt lên trên, nên bây giờ dù cô có chủ động đi nữa thì cũng chưa chắc đã thành công.
Cô ngồi dậy, mái tóc đen như mây xoã dài đến eo khiến vai cô càng thêm mảnh mai yếu ớt.
Tay phải của Vệ Nghê nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Thành Dự, gần như khẩn cầu nhìn hắn:
“Anh tin em một lần đi, em thật sự làm được mà.” Cô nói ra những điều trong lòng, “Lúc trước không thể không từ chức, là bởi vì ba em bị tai nạn xe cộ cần người chăm sóc, hiện tại ba đã khoẻ, em cũng có thể⎯”
“Không thể.” Thành Dự cắt ngang.
Giọng nói lạnh nhạt.
“… Tại sao?” Vệ Nghê ngơ ngác nhìn hắn.
“Tại vì anh yêu em, đau lòng em, không muốn nhìn em chịu khổ.”
Thành Dự cũng ngồi dậy, yên lặng nhìn thẳng Vệ Nghệ, không một tia lảng tránh.
Hắn duỗi tay vén tóc Vệ Nghê ra sau tai, nói:
“Nếu em thấy ở nhà buồn chán, có thể đi mua sắm, uống trà chiều với bạn bè… Nếu em muốn làm từ thiện, anh sẽ dẫn em đi dự tiệc từ thiện tối, giới thiệu em vài người quen chức quan sĩ. Em muốn làm gì cũng được… Trừ việc trở lại bệnh viện.”
“Nghê Nghê, nay đã không còn giống như trước nữa.” Thành Dự dừng lại một chút, tựa hồ như đang nhớ tới gì đó, thái độ càng lạnh nhạt, “Làm nghề bác sĩ chưa chắc đã được người đời tôn kính, chỉ cần hơi sai sót, em sẽ phải chịu hết mọi sự nghi ngờ, những lời chửi rủa nhiều hơn là được khen ngợi. Thậm chí còn phải chịu những lời đe dọa đến tính mạng.”
“Chẳng lẽ em đã quên… giáo sư Diêu rồi sao?”
Hình ảnh máu tươi đầm đìa nảy lên trong đầu cô. Vệ Nghê không tự chủ được cả người run rẩy.
Sao cô có thể quên được?
Dù đã qua bao nhiêu năm, hình ảnh người thầy từng dạy dỗ mình bị bệnh nhân mất lý trí đâm tới bảy nhát dao ngay trước mắt vẫn luôn in sâu trong tâm trí cô. cô không thể nào quên được cảnh tượng đau lòng đó.
Thành Dự kéo cô qua nhẹ nhàng ôm lấy, sau đó nghiêm túc nhìn vào mắt cô:
“Nghe lời anh, không cần nghĩ đến việc này nữa… Được chứ?”
Tuy là lời thỉnh cầu, nhưng lại không chừa cho cô bất kỳ sự lựa chọn nào.
Lòng Vệ Nghê dần dần lạnh lẽo.
Dũng khí tích góp lâu ngày, niềm mong chờ cùng trí tưởng tượng, ngay bây giờ, vì lời nói của Thành Dự mà mọi thứ đều chìm sâu vào đáy nước.
Sau khi giáo sư Diêu qua đời, Thành Dự quyết định từ bỏ nghành Y. Vệ Nghê thì chọn tiếp tục theo học Nghiên cứu sinh. Dù chịu áp lực từ Thành Dự, cô vẫn tiếp tục làm việc tại bệnh viện hơn một năm, cho đến khi ba cô, Vệ Giá Phong gặp tai nạn giao thông.
Thành Dự không ngừng phản đối cô tiếp tục ở lại nghành Y.
Mẹ cô Thẩm Thục Lan cũng cảm thấy việc này quá nguy hiểm, không muốn con gái mình mạo hiểm đến tính mạng như vậy. Chỉ có Vệ Giá Phong giỡn mặt cho rằng gặp phải những tình huống khẩn cấp trong nghành Y giống như trúng số độc đắc vậy, không cần suy nghĩ nhiều ⎯ mỗi lần ông đưa ra quan điểm như thế đều sẽ bị Thẩm Thục Lan mắng cho ra trò ⎯ dù có ra sao đi nữa, bà cũng không muốn mất đi con gái Vệ Nghê của mình.
Vệ Nghê hiểu được lý lẽ của họ.
Có thể hiểu, cũng như tự khuyên chính bản thân mình.
Nhưng mà, trở thành một bác sĩ ngoại khoa cứu mạng người, chính là ước mơ từ nhỏ của cô.
Cô luôn thấu hiểu cho người khác, luôn vì người khác mà nhún nhường, bởi vì quá hiền lành, cho nên luôn tự làm đau mình. Hy vọng lớn của Vệ Nghê là có một ai đó cũng giống như cô, có thể chịu lắng nghe những lời cô nói.
Luôn bị cuốn vào vòng xoáy ồn ào trong của cuộc sống.
Vệ Nghê còn chưa kịp nói gì, Thành Dự đã nằm xuống.
Hắn thư thả nhắm mắt, kết thúc đề tài này.
“….. Muộn rồi, ngủ đi.” Hắn nói.
Vệ Nghệ yên lặng nằm xuống, mở to mắt nhìn trần nhà rồi ngủ thiếp đi từ khi nào.
Một lần nữa tỉnh lại là do tiếng Thành Dự mặc quần áo.
Cô đứng dậy theo, chuẩn bị cà phê cùng bánh mì sandwich.
Thành Dự chưa từng yêu cầu cô làm vậy, nhưng mỗi lần như vậy, hắn đều nói một câu cảm ơn, sau đó cầm ly cà phê, xem tin tức buổi sáng trên điện thoại.
Tiễn Thành Dự đi làm xong, Vệ Nghệ dọn dẹp lại nhà cửa, đi mua đồ ăn, về nhà nấu cơm, vệ sinh thêm lần nữa ⎯⎯ đến khi không còn gì để làm mới mở danh bạ lên, nhìn từng cái tên đến phát ngốc.
Bỗng nhiên, màn hình điện thoại sáng lên, là mẹ cô Thẩm Thục Lan gọi đến.
Thông thường mẹ cùng cô tán gẫu trên điện thoại đều bị Vệ Giá Phong cằn nhằn, Thẩm Thục Lan từ đó lo sợ, trừ phi có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không chủ động liên lạc trước.
Vệ Nghê kinh ngạc bắt máy, Thẩm Thục Lan hàn huyên vài câu dạo đầu, sau đó mới nói tới chuyện chính:
“Kỷ niệm năm nay hai đứa chuẩn bị như thế nào?”
“Kỷ niệm gì ạ?” Vệ Nghê sửng sốt.
Thẩm Thục Lan nói: “Ngốc đi rồi sao? Ngày mai là ngày kỉ niệm năm năm cưới nhau của hai đứa……”
Vệ Nghê chợt nhớ.
“Mẹ không biết tặng gì, sẵn tiện có hai tấm vé xem phim, được một đồng nghiệp trước khi về hưu cho⎯ ba con không thích xem cái này. Mẹ tặng lại cho con, cùng chồng con đi xem đi.”
Thẩm Thục Lan hấp tấp nói chưa đầy hai câu thì treo máy, Vệ Nghê ngay lập tức nhận được mã QR vé phim, xem ảnh gửi đến là rạp chiếu phim mới khai trương ở ngay trung tâm thành phố.
Thời gian chiếu phim là chín giờ rưỡi tối nay.
Cô lên mạng xem tin tức về bộ phim, mới phát hiện được đây là bộ phim tình yêu học đường trải qua nhiều biến cố và có một kết thúc tốt đẹp.
Vệ Nghê xem tóm tắt phim, tâm tình dở khóc dở cười.
Cô gọi cho Thành Dự.
Qua một lúc lâu, mới nối máy thành công.
“A lô?”
Vệ Nghê vội vàng hỏi: “Anh đang bận sao?”
“Đang trong cuộc họp.” Thành Dự lời ít ý nhiều nói, “Không có việc gì, em nói đi.”
“Buổi tối anh có thời gian không?”
“Làm sao vậy?”
“Chúng ta đã lâu chưa ăn lại tiệm chân gà sau lưng đại học Y khoa, em muốn⎯⎯”
“Chỉ sợ không được.” Thành Dự nói, “Buổi tối Lưu tổng hẹn anh cùng nhau ăn cơm, còn có mấy thành viên phụ trách hạng mục lần này nữa… Để lần sau đi.”
Vệ Nghê ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Sau khi ăn xong đi đâu? Trước chín giờ rưỡi có được không?”
“Hôm nay không được.” Thành Dự hơi mất kiên nhẫn, nhưng ngay sau đó hắn lại trấn an, “Ngày mai là kỷ niệm năm năm cưới, anh nhớ rất rõ. Ngày mai anh sẽ tranh thủ về sớm, rồi cùng em đi ăn chân gà.”
“Được, em chờ anh về nhà.” Vệ Nghê nói.
Cô vẫn luôn chiều lòng người khác.
Thực ra cô muốn nói không phải cô muốn đi ăn chân gà, mà là muốn nối lại sự thân mật của bọn họ.
“Được, anh họp tiếp đây.”
Thành Dự cúp máy.
Vệ Nghê cầm điện thoại suy nghĩ một hồi, quyết định gọi cho bạn thân, hẹn cô ấy đi ăn cơm, đến tối cùng nhau đi xem phim chiếu rạp.
“Tối nay? Tối nay không được.” Giọng nói mềm mại vui vẻ của Chu Mộng Dao từ trong điện thoại truyền đến, “Tối nay mình cùng chồng phải tham dự bữa tiệc tối, hẹn cậu lần sau nha.”
Vệ Nghê đành phải hẹn cô ấy vào dịp khác.
Bọn họ đã hẹn tới lui rất nhiều lần rồi.
Hôn nhân như một lời nguyền, nuốt trọn biết bao nhiêu thời gian mà không thể giải thích nguyên do, chỉ vừa mới cảm thấy tinh thần được hồi phục, một ngày nữa lại trôi qua.
Vệ Nghê đi một mình, thử làm quen với cuộc sống một mình như thế nào.
Chọn đại một tiệm đồ Nhật không tồi, chủ tiệm còn linh hoạt thấy Vệ Nghê đến một mình liền cho cô vị trí ngồi bên cửa sổ, tiếp đó giới thiệu vài món ăn ngon miệng cho cô.
Xong bữa cơm chiều, cô đi dạo trên phố một lúc, đi đến rạp chiếu phim phía trước, ôm một hộp bắp rang bơ ngồi ở đại sảnh rộng lớn.
Mùi thơm ngọt của bắp rang bơ không ngừng tỏa ra, Vệ Nghê không khỏi nhớ đến khi cô và Thành Dự đi xem phim cùng nhau
Cô và hắn nhìn nhau cùng cười, khi cô khóc không ngừng, trong bóng tối hắn sờ đến, thuần thục lau nước mắt cho cô.
Bọn họ ăn chung một hộp bắp rang, uống cùng ly Coca lạnh, vui buồn có nhau, cả hai thường dưới đèn đường mờ nhạt tay trong tay trông như xích đu.
Mỗi năm trôi qua.
Tính cách Thành Dự càng thêm mạnh mẽ, hai người ở cùng toàn là Vệ Nghê nhún nhường, nhưng cô cũng không thấy tủi thân. Bởi vì cô cảm nhận được tình cảm của Thành Dự, cũng cảm nhận được sự nhường nhịn cùng nỗ lực của hắn, tình yêu vốn là bù đắp qua lại, so đo tính toán làm gì chứ?
Chỉ cần yêu nhau là đủ rồi.
Chỉ cần hắn yêu cô, là đủ rồi.
Đại sảnh tối tăm, hai người xem đến trễ cách cô ba bốn hàng ghế phía trước, một người khom lưng cúi đầu, một người đi ngang qua hàng ghế có người ngồi, chậm rãi đi đến hai vị trí còn trống.
Một con kim long thật lớn bay trên màn ảnh, ánh sáng đột ngột chiếu vào đôi giày da của người đàn ông đó, hắn đỡ cô gái trẻ đang lảo đảo đằng trước, tựa hồ dặn dò gì đó, tia sáng màn ảnh làm ánh sáng phản chiếu lên gọng mắt kính.
Đại não Vệ Nghệ rơi vào mớ hỗn độn, ánh mắt dại ra theo dõi hai người họ.
Rốt cuộc cả hai cũng yên vị ngồi xuống, cô gái trẻ lấy hộp bắp rang từ Thành Dự, dùng sức hôn lên má hắn một cái, như đang đáp lại sự giúp đỡ ân cần vừa rồi.
Thành Dự nhìn cô ấy, thấp giọng nói gì đó, cô gái trẻ nở nụ cười.
Mỗi khi hắn làm gì, gọng kính đều theo đó loé lên.
Giống như một con dao sắc bén ⎯⎯
Mỗi một nhát, đều cật lực đâm sâu vào người cô.