Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 2

Vệ Nghê không biết bộ phim đang chiếu cái gì.

Nhưng một phút trước khi bộ phim kết thúc, nữ chính kéo tay nam chính, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc bước vào lễ đường.

Hoàng tử và công chúa sống hạnh phúc với nhau.

… Giai thoại kết thúc, chẳng qua là hiện thực bắt đầu.

Hương thơm ngọt ngào của bắp rang vẫn tiếp tục tỏa ra, nhạc phim vang lên.

Hết phim, rạp chiếu sáng đèn. Vệ Nghê giống như một tượng đá, hai người kia lập tức đứng dậy rời đi, đầu ngón tay khó có thể nhúc nhích, càng miễn bàn đến việc khom lưng né tránh, vẫn như cũ ngơ ngác nhìn bọn họ. Cũng may, hai người họ vẫn chưa chú ý đến phía sau.

Giống như các cặp đôi bình thường khác, cô gái nắm tay Thành Dự, dẫm lên bậc thang rộng lớn, vừa quay đầu vừa nói đùa đi đến lối ra vào.

Trai tài gái sắc, trông rất xứng đôi, giống như cô và Thành Dự năm đó…

Vệ Nghê bất tri bất giác đứng lên, thả hồn đi theo phía sau bọn họ.

Có người chú ý đến gương mặt đầy nước mắt của cô, ánh mắt kinh ngạc, né tránh nhường cô đi trước.

Cô như người mất hồn đi sau đám đông.

Tầm mắt cô vẫn không dịch chuyển, thất thần nhìn bóng dáng Thành Dự.

Đại não cô như bị quá tải, chật vật trước lượng thông tin khổng lồ, không thể xử lý mọi thứ theo lô-gic.

Cô không hiểu, tại sao Thành Dự xuất hiện ở chỗ này, chồng cô, tại sao đi cùng với người con gái khác.

Thẳng tới khi bọn họ biến mất ở thang máy, Vệ Nghệ như mới trải qua một trận gây tê, mắt lấp lánh như ánh sao, cơ thể run lên bần bật, đồng thời cô cảm nhận được cơn lạnh buốt đến tận xương tuỷ. Cảm giác như có ai đó đang nghiền nát tim cô, sau đó bỏ đi mất, không để lại chút dấu vết nào.

Một câu ‘tại sao’ cũng không kịp hỏi.

Cô sợ hãi, tức giận và buồn bã, cảm thấy cô đơn và lạc lõng. Giọng nói của cô nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt lên lời. Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập tâm trí, như những chiếc xe tăng đè bẹp cô từ mọi phía. Có muốn gào thét nhưng lại bị kìm nén, áp lực trong lòng ngày càng tăng lên. 

Đây là mơ sao?

Nếu là mơ, tại sao còn không tỉnh?

Trong sảnh được bao trùm bởi mùi bắp rang thơm lừng. Các kệ hàng bày đầy đủ loại đồ ăn vặt. Nhân viên phục vụ mặc đồng phục đen trắng đang bận rộn. Một cặp đôi cười nói vui vẻ khi xếp hàng mua vé. Một gia đình đang ngồi chờ phim bắt đầu. Một cậu bé mặc dép nhựa, tay cầm chai xà phòng, đang xem phim hoạt hình và thổi bong bóng bay bay giữa đám đông.

Tiếng dép nhựa kêu lốp cốp vui tươi.

Đôi dép vịt lung linh nhảy múa rối rít. 

Bong bóng xà phòng nhẹ bâng bay khắp nơi

Tựa như giấc mơ lung linh huyền ảo.

Rồi tan biến vỡ vụn theo làn gió.

Màn hình điện thoại Vệ Nghê sáng lên, là tin nhắn đến từ Thành Dự.

“Anh xong việc hết chưa?”

“Chưa, làm sao vậy?”

“Em cùng Mộng Dao xem bộ phim nhân vật chính rất khổ sở.”

Điện thoại rung lên, hiện lên một tin nhắn:

“Đồ ngốc.”

Tin nhắn kế tiếp là một gương mặt cười nhếch miệng.

Nhìn biểu tượng đó khiến cô không kìm được nỗi bi thương, Vệ Nghệ không muốn bị đám đông ở đại sảnh nhìn, vội vàng ngước mặt về phía đèn, nhanh tay lau vài cái trên mặt. Cô tưởng mình có thể chịu đựng nổi, nhưng cơn đau đớn trong lòng ngực, làm cô không thể giả vờ bình tĩnh được nữa, ngược lại còn suýt chút nữa mất khống chế khóc thành tiếng.

Trước tình thế khó khăn, Vệ Nghê chạy trốn ra khỏi rạp chiếu phim.

Nước mắt khiến tầm nhìn cô càng thêm mờ mịt, tai ù hết cả lên, như bị một cái máy khoan điện giã vào trong đầu. Sự náo nhiệt bên ngoài càng làm nổi bật sự cô đơn của cô, không nghĩ được gì, cô vừa lau nước mắt vừa ảm đạm vùi đầu bước đi dưới ánh đèn mờ nhạt.

Muốn đến đâu, cô không biết.

Phía trước là hướng nào, cô không biết.

Cô chỉ mong thời gian ngưng đọng, con đường này vĩnh viễn không có điểm dừng, cô cũng không cần phải tự hỏi trước sau.

Phản bội!

Cô chưa bao giờ nghĩ đến từ phản bội, thế nhưng giờ đây lại rơi xuống đầu cô.

Cô không thể tin Thành Dự lại làm ra chuyện này, nhưng cô cũng không hoài nghi hai mắt của mình.

Đợi đến lúc bình tĩnh lại, cô đã đứng trên cầu An Lệ, đôi tay nắm chặt thành cầu, đôi mắt ngơ ngẩn nhìn những cơn sóng dữ dưới chân.

Gió thổi tóc cô bay loạn, dòng nước chảy xiết cũng cuốn theo hồn cô. Cô vẫn đứng yên đó nhìn quanh dòng nước, trong đầu hiện lên những kỷ niệm đẹp đẽ với Thành Dự.

Từng cái từng cái, cuối cùng biến thành hình ảnh hắn thản nhiên nhận lấy nụ hôn từ người con gái khác.

Bọn họ yêu nhau như vậy.

Nếu không phải nhìn thấy tận mắt, cô sao có thể tin được ⎯⎯ Làm sao dám tin?

Đó là người cô muốn nắm tay cả đời, nếu chỉ bàn về thời gian ở bên nhau, Thành Dự sẽ ở bên cô lâu hơn so với ba mẹ. Cho nên cô hoàn toàn yêu thương và tôn trọng hắn.

Thành Dự không muốn cô trở lại bệnh viện, cô luôn muốn ngày nào đó có thể thuyết phục được hắn, có thể viên mãn mà giải quyết tranh chấp này.

Cô không muốn hắn cảm thấy cô cố chấp không nghe lời.

Cô tôn trọng nhường nhịn hắn, kiên nhẫn làm bạn, kiên định cổ vũ hắn, một người vợ có thể làm được gì cô đều cố gắng làm hết thảy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Cô nhận lại được gì?

Cô đã hy sinh tất cả, giống như một hòn đá lao mạnh xuống dòng nước, không tạo ra chút âm thanh nào.

“Rầm⎯⎯”

Tiếng ồn ào náo loạn phá vỡ mọi thứ, tiếng chửi bới inh tai nhức óc. Vệ Nghê như bị dẫn dụ, mắt nhìn chằm chằm về phía tiếng động, cơ thể cứng đờ như tượng đá.

Chiếc xe Maserati xanh ngọc đắt tiền đậu ở ven đường, mui xe phía sau lật lên, phần đuôi xe xuất hiện vết lõm mới. Chiếc xe máy màu đen nằm lật nghiêng, còn có một người thanh niên đội mũ bảo hiểm đen ngã trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.

Chủ chiếc Maserati vội vàng xuống xe, khi gã thấy đuôi xe có dấu lõm xuống khá to, cổ liền đỏ lên, biểu cảm gương mặt sốc đến sắp ngất.

Cùng lúc đó, một mỹ nữ tóc dài dáng đi thướt tha đeo kính râm xuống xe, ôm lấy cánh tay gã.

“Mẹ nó mù đường à⎯⎯” Gã hướng tới chiếc xe máy bị đổ, tức giận gầm lên.

Dáng người cao ráo thon gầy của chủ xe máy không chút hoang mang tháo nón bảo hiểm xuống, lộ ra đầu tóc đen ngắn.

Từ đầu đến chân toàn một màu đen, hơn nữa cặp mắt sinh ra đã sắc bén làm người ta sợ hãi, trước ngực đeo một chiếc vòng cổ bạc hình chữ thập, trên người tỏa ra một vẻ đẹp lạnh lùng, sắc sảo.

“Mắt mày…” Giọng gã đột nhiên yếu đi, ngón tay vừa chỉ tới run rẩy buông thõng xuống.

Chủ xe máy khom lưng, lấy từ cốp xe máy bị ngã ra một cây… gậy gỗ.

Dù chưa đủ uy hiếp để làm vũ khí, nhưng nếu nói nó đánh người không đau thì cũng không phải không có khả năng.

“Mày nói tao không có mắt, hay là nói mẹ tao không có mắt?” Chủ xe máy nắm chặt gậy rỗ, tức giận lôi đình đi đến gã chủ xe Maserati.

“Anh, anh muốn làm gì?!”

Trong nháy mắt đầu gậy đánh xuống, chủ Maserati phản xạ có điều kiện giơ hai tay lên che đầu, còn mỹ nữ tóc dài không muốn bị liên lụy, hét lên chói tai trốn sang một bên.

Gậy gỗ dừng lại ở chóp mũi chủ chiếc Maserati.

Chủ xe máy một thân màu đen nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng sáng:

“Mở to mắt ra nhìn xem đây là cái gì?”

Chủ xe Maserati sợ mất mặt trước bạn gái, sống lưng ưỡn thẳng lên lần nữa, gã trừng mắt nhìn chủ xe máy: “Mày dám đánh tao? Mày biết tao là ai không?!”

“Tao hỏi mày đây là cái gì⎯” Chủ chiếc xe máy dùng ngón trỏ gõ gõ lên cây gậy.

“Tao mặc kệ mày đây là cái gì!” Gã thẹn quá giận la to, “Mày chờ xem, mày đụng xe tao còn muốn đánh người ⎯⎯ mẹ nó mày tiêu đời rồi!”

“Tao kêu mày nhìn chữ ký trên đây này, đồ ngu….. Biết đây là của vị đại sư nào ký tên không?”

Chủ chiếc Maserati tức giận chỉ lo trừng mắt nhìn, mỹ nữ bên cạnh gã nhu nhược hỏi một câu: “… Vị đại sư nào?”

“Giải Tinh Tán đại sư!” Chủ xe máy nói, “Vị đại sư này từng nói, lái xe mà chỉ lo hôn hít, sờ mó nhau là vô cùng nguy hiểm, có nguy cơ gây tai nạn, còn nghiêm trọng vi phạm luật giao thông ⎯”

“Ông đây chính là cố tình đâm mày.”

Giống như thời tiết vào mùa hè, sắc mặt chủ xe máy thay đổi thất thường.

Một giây trước còn thấy cười cười, bây giờ liền trầm xuống, mặt cậu trở nên âm u, đôi mắt một mí thâm thuý ⎯⎯ hẹp dài sắc bén, như con sói vùng hẻo lánh nhìn chằm chằm vào con mồi, mới có thể toát ra ánh mắt cao cao tại thượng như vậy.

Loại ánh nhìn này, so với cây gậy trong tay cậu còn đáng sợ hơn.

Chủ chiếc Maserati mới vừa còn ra vẻ ta đây, nháy mắt lại yếu đi.

Tiếng còi cảnh sát từ nơi xa vang đến, hình như do đám đông báo án. Còi cảnh sát đâm toạc làm Vệ Nghệ hoàn hồn trở về hiện thực, cô chậm rãi buông hàng rào rỉ sét loang lổ ra, một chân đạp lên thành cầu cũng thu trở về.

Cả người cô lạnh lẽo, mệt mỏi trầm trọng. Ngoại trừ hơi thở mong manh và vụn vỡ trong lòng, cô không biết bản thân còn dư lại những thứ gì.

Thừa dịp mọi người bị hấp dẫn bởi trò khôi hài trước mắt, cô cúi đầu lau đi nước mắt trên mặt.

Vừa ngẩng mặt lên lại thấy hung thần ác bá chủ xe máy đứng ở trước mặt.

“Người đẹp muốn học trống Jazz không?”

Cậu cười nói tủm tỉm. Lục lọi túi quần, cuối cùng lấy ra một tấm danh thiếp dạy nhạc nhăn nhúm.

“Tôi là sinh viên năm cuối của học viện âm nhạc lớn nhất cả nước, chị có thể gọi tôi là Vua trống Trung Quốc hay là no.1 server đánh trống đều được.”

“Tôi dạy mọi thứ liên quan đến âm nhạc, từ lý thuyết đến thực hành, thậm chí còn có thể giúp chị chuyển nhà hoặc sửa bóng đèn… Cái gì tôi cũng làm, đảm bảo chất lượng cao, giá cả phải chăng, kêu là đến.”

Tinh thần Vệ Nghê mệt mỏi, lạnh lùng nhìn cậu, ngăn đại một chiếc xe taxi rồi ngồi vào hàng ghế phía sau.

Đèn đường cao ngất cùng cây cầu lớn An lệ tuột về phía sau.

Vệ Nghê ấn hạ cửa sổ xe, hy vọng gió đêm mát mẻ có thể làm hai mắt đẫm lệ của cô khô bớt ⎯ đáng tiếc lại không thay đổi được gì.

Ở điều kiện tầm nhìn bị che khuất, cô cúi mặt vào đầu gối, cuộn tròn người lại, nước mắt rốt cuộc không còn dè chừng nữa ồ ạt chảy ra.

**

Ba giờ sáng, Vệ Nghê nghe thấy tiếng Thành Dự nhẹ nhàng đóng cửa.

Như mọi lần, chuyện đầu tiên hắn làm sau khi về nhà là tắm gội rửa mặt, trước kia Vệ Nghê cảm thấy đây là biểu hiện của người yêu thích sự sạch sẽ, hiện giờ cô lại chỉ cảm thấy châm chọc.

Hắn cảnh giác tới mức độ đó, đến tột cùng là do vi khuẩn bụi bặm bên ngoài, hay do mùi nước hoa phụ nữ khác?

Đêm tối yên tĩnh, Thành Dự nằm lên giường, dùng lồng ngực ấm áp dán lên tấm lưng lạnh lẽo của cô.

Tựa như bất mãn nhiệt độ cơ thể của cô, Vệ Nghê cảm nhận được hắn nghiêm chỉnh kéo chăn lên đắp lên người mình.

“… Ngủ ngon.” Hắn nhẹ nhàng nói.

Màn đêm hoàn toàn yên tĩnh.

Tuyết trắng theo gió đêm đong đưa qua lại, Vệ Nghê hai mắt đẫm lệ run rẩy. Cô cố gắng khắc chế cơn rùng mình để người bên gối phía sau không phát hiện, cố sức nhắm chặt hai mắt, nước mắt tràn mi rơi xuống, ướt nhẹp nửa bên gối.

Vào năm năm trước, bọn họ nắm tay đi vào đền thờ màu trắng.

Màu xanh nơi rừng rậm cùng núi non bao la phập phồng chảy dài.

Bồ công anh rũ xuống những bông hoa trắng muốt rực rỡ lung linh.

Bay xung quanh người cô.

Vệ Nghê nắm cánh tay của ba, kéo chiếc váy cưới trắng tinh, mỉm cười từng bước một đi đến chỗ Thành Dự.

Đôi mắt hắn ẩn sau cặp kính gọng vàng kim, như một ô cửa sổ nhìn ra một khu rừng cổ tích, nơi những hoa bồ công anh lung linh tỏa sáng.

Cô nhẹ nhàng bước đi trên một đám mây kẹo ngọt, mỗi bước chân đều lưu lại quỹ đạo ngọt ngào.

Một bước. Lại một bước. Thêm một bước nữa.

Vệ Nghê đứng trước mặt Thành Dự, choáng đầu hoa mắt. Trong mắt cô Thành Dự đang cười, cũng không kìm nổi niềm hạnh phúc tràn đầy.

Dưới chân hai người phủ kín những viên pha lê lấp lánh, như đang đứng trên những đám mây bồng bềnh, chậm rãi bay qua.

Trái đất quay cuồng.

Vô cùng hạnh phúc.

Hạnh phúc đến nỗi siết chặt lấy trái tim, như một giây tàu lượn siêu tốc dừng lại ở trên đỉnh.

Trong cuộc đời tĩnh lặng của cô, cảm giác được như thế chưa bao giờ nhiều đến vậy.

Thành Dự thì thầm vào tai cô vài câu, tiếp theo hắn lấy nhẫn ra, quỳ một gối xuống đất, thật cẩn thận đeo nhẫn cưới cho cô.

Viên kim cương trên tay cô lấp lánh chói mắt, chói lên gọng kính của hắn.

Thành Dự tập trung hết sức, dáng người tuấn tú hoà lẫn với ánh sáng nhàn nhạt, cùng với thần sắc trên mặt hắn giống như một vị thần.

Đeo nhẫn xong, hắn không lập tức đứng dậy, mà ngẩng đầu cười nhìn cô.

Cô không tự chủ được cũng thẹn thùng cười đáp, nhịp tim mất khống chế đập rộn ràng.

Tiếng khách khứa vỗ tay vang lên như sấm, vài người cô biết vài người không biết đều sôi nổi đứng lên, nhiệt liệt hoan hô chúc mừng.

Thành Dự nắm bàn tay đang run rẩy của cô, nhìn cô không chớp mắt. Vệ Nghê cũng chuyên tâm nhìn hắn, nhìn người cùng cô đi qua thời thiếu nữ, hơn nữa còn là người đàn ông ở bên cô đến nửa phần đời còn lại.

Cô thấy trong mắt hắn lấp lánh những giọt nước mắt, dù hắn nhanh chóng che giấu bằng một nụ cười tươi rói, nhưng vẫn bị cô phát hiện ra được.

Bọn họ vô cùng hạnh phúc, như kết cục của giai thoại công chúa và hoàng tử.

Trong bóng đêm, tiếng kim giây trên đồng hồ phòng khách truyền đến.

Tíc tắc. Tíc tắc.

0 giờ đã qua ⎯⎯

Giai thoại tốt đẹp kết thúc.

Bình Luận (0)
Comment