Buổi sáng hôm sau, Vệ Nghe nghe tiếng đồng hồ báo thức reo, nhưng cô không muốn nhúc nhích.
Mặt trời chiếu vào phòng ngủ, tấm rèm mỏng bị phủ đầy ánh cô vàng rực rỡ. Ánh nắng liếm láp đầu ngón tay cô, như chú cún thân mật, chỉ là giờ đây cô không còn sức tận hưởng chút nhẹ dịu đó, đầu ngón tay run rẩy, sau đó trốn dưới chăn.
Sau khi rửa mặt xong, Thành Dự thấy Vệ Nghê còn nằm trên giường, guơng mặt thanh tú có chút kinh ngạc.
“Nghê Nghê, em không khoẻ à?”
Tay Thành Dự mới dính chút nước lạnh nhẹ nhàng dán lên mặt cô. Hắn đo độ ấm trên má cô, rồi lại sờ sờ trán cô.
Vệ Nghê không mở mắt, tránh để hắn thấy được hai mắt sưng lên khác thường vì khóc. Cô hàm hồ lên tiếng, nói bụng mình không thoải mái.
Thành Dự không nghi ngờ gì.
Từ năm nay, cơn đau bụng kinh của cô ngày càng nghiêm trọng, ở kỳ kinh nguyệt trước đau một trận kịch liệt, có khi làm mặt cô tái nhợt, khi trở nên quá nghiêm trọng, làm cô đứng dậy không nổi, những chuyện này Thành Dự đều biết.
“Có nặng lắm không?” Thành Dự ngồi xuống mép giường, giọng điệu quan tâm, “Nếu không chịu nổi anh đưa em đi bệnh viện khám xem sao.”
“Ngủ thêm một chút là ổn thôi.” Vệ Nghê nén tâm trạng thất thường nói, “Anh đi làm đi.”
Thành Dự không nghe lời cô, đem nước ấm cùng thuốc giảm đau để trên tủ đầu giường, nói: “Có gì không ổn nhớ gọi cho anh.”
“… Được.”
Thành Dự vỗ nhe vai cô, thay cô kéo chăn đắp lên.
Vệ Nghê nhắm hai mắt, nghe tiếng hắn đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.
Cô vẫn nằm yên, an tĩnh nhắm mắt lại, giống khi Thành Dự còn ở đây. Cho đến khi có nước mắt rơi xuống, đầu giường phát ra tiếng chuông cuộc gọi đến.
“A lô?” cô không thèm nhìn mà bắt máy.
“Cục cưng Nghê Nghê à, sao giọng con lạ vậy?” Giọng Vệ Giá Phong sang sảng từ điện thoại truyền ra, “Chưa rời giường nữa đúng không?”
“Con mới dậy⎯” Vệ Nghê mở mắt ra, từ trên giường ngồi dậy, “Ba, có chuyện gì không?”
“Không có gì, ba và mẹ con tản bộ đến trước trường tiểu học của con, nơi này thay đổi nhiều quá⎯⎯ Chừng nào rảnh con có thể ghé xem, sửa sang lại trông xa hoa đến nỗi ba không nhận ra, nghe nói là được tài trợ gì đó, mấy cửa hàng gần đó cũng thay đổi hết rồi⎯⎯ Con còn nhớ tiệm bán khoai tây chiên trước cổng trường không? Ba đón con tan học, con quấn lấy đòi ba mua cho, sau đó con cùng đứa bạn thân chia nhau mà ăn⎯⎯”
Vệ Giá Phong một khi đã nói là không dừng được.
Ông lải nhải nói rất nhiều, nhắc tới năm lớp một của cô, ông và Thẩm Thục Lan nhiều lần tranh giành đi họp phụ huynh cho cô, nhắc tới nam sinh hay nắm tóc đuôi ngựa cô, nhắc tới lần mua chiếc hộp bút Sailor Moon ở cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường….
Vệ Nghê co đầu gối, đem đôi mắt ướt nhoè của mình dán lên chăn, nước mắt rơi đầy mặt, cô vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng kiên nhẫn đáp lại lời ba mình.
“Đúng rồi.” Vệ Giá Phong nói, “Bạn thân tiểu học kia của con, hai đứa cùng nhau học từ cấp hai đến cấp⎯ cái gì Mộng Dao⎯”
“Chu Mộng Dao.” Vệ Nghê đáp
“Đúng rồi, Chu Mộng Dao. Sao dạo này không thấy hai đứa chơi với nhau nữa?”
“Cô ấy mới sinh đứa thứ ba, bận lắm ạ.”
“Bận đến mấy cũng phải dành thời gian cho bản thân chứ!” Vệ Giá Phong nói, “Lúc con rảnh rỗi vẫn nên đi chơi với bạn bè nhiều lên, đừng có ở ngốc trong nhà mãi. Đúng rồi, con có đủ tiền tiêu không, ba có⎯⎯”
“Ba, con có tiền mà.” Vệ Nghê đánh gãy lời của Vệ Giá Phong, “Ba giữ tiền mua quà cho mẹ đi, mua hoa cũng tốt, dù sao mẹ cũng thích hoa.”
“Ha ha, ba đi mua liền đây.” Vệ Giá Phong cười to nói, “Hôm nay Nghê Nghê chúng ta có hoa có tiệc mừng, Lan Lan cũng nên có.”
Vệ Nghê nghe thấy Thẩm Thục Lan ở bên đó nói câu gì đó với ông, đại khái là trước mặt con gái cũng không ra vẻ đứng đắn, Vệ Giá Phong không để bụng phản bác, tỏ vẻ “Yêu bà cũng đâu thấy mất mặt.”
Cô hâm mộ biết bao.
Cô cũng từng cho rằng, tìm được người kia đủ để cô an tâm mãn nhãn rồi.
“Được rồi, mẹ và ba con phải về nhà đây, con cũng nhanh rời giường ăn sáng đi, cũng sắp trễ rồi⎯⎯” Thẩm Thục Lan tiếp nhận điện thoại, không yên tâm dặn dò.
Vệ Nghê nén nước mắt, cười đáp ứng, Thẩm Thục Lan mới chịu cúp máy.
Bốn phía yên tĩnh, cô ngồi yên trên giường một lúc lâu, không ôm bất kỳ hy vọng gì mà gọi Chu Mộng Dao.
Đợi một lúc cũng gọi được, giọng Chu Mộng Dao trước sau đều nhẹ nhàng đầy sức sống: “Alo Nghê Nghê? Có chuyện gì thế?”
“Không có gì…. Hôm nay cậu rảnh không? Chúng ta rất lâu rồi chưa gặp mặt.” Vệ Nghê nói, “Đi ăn bữa cơm hay uống cà phê… Đều được.”
“Cậu khóc sao?”
Vệ Nghê cố ý che giấu, nhưng sự nhạy bén lạ thường của Chu Mộng Dao vẫn nhận ra cô mới khóc xong.
“Sao vậy? Ba mẹ cậu ⎯⎯ hay Thành Dự?” Chu Mộng Dao dừng lại, thay đổi thái độ mà sảng khoái nói, “Mình muốn đi mua sắm, cậu đi với mình nha?”
Sau khi Vệ Nghê đồng ý, cúp máy, vội vàng xuống giường rửa mặt, đến 10 giờ xách túi ra ngoài.
Xe taxi thả cô xuống chỗ hẹn ở quảng trường thời đại, đang tính hỏi thử Chu Mộng Dao đến đâu rồi, một đôi chân dài thon thả như con bướm thướt tha linh hoạt tiến đến tầm nhìn của cô.
“Nghê Nghê! Mình đây nè!” Phía đằng xa Chu Mộng Dao vẫy tay với cô.
Vệ Nghê nở nụ cười đi đến.
Tính cách trẻ con cùng dáng người thon thả, ai có thể tưởng tượng nổi đây là bà mẹ có ba đứa con chứ?
Chu Mộng Dao ăn mặc đơn giản, đeo chiếc túi Hermes da cá dấu mới ra mắt, tai đeo hai viên hồng bảo thạch phát sáng loá mắt, giống như tính cách của cô ấy. Vệ Nghê còn chưa kịp hàn huyên, cô ấy đã thuần thục kéo cánh tay cô đi đến cửa lớn quảng trường.
Dọc đường đi, Chu Mộng Dao ríu tít, giống như lúc còn là học sinh. Ban đầu còn lo lắng cảm tình hai người trở nên xa lạ Vệ Nghê nhẹ nhõm thở một hơi.
Chu Mộng Dao nói là ‘mua vài bộ quần áo’, Vệ Nghê tưởng chỉ mua một bộ ⎯ hoặc cùng lắm là hai ba bộ, lại không nghĩ rằng, cô ấy nói chính là cả mấy chục bộ.
Chưa đầy một tiếng đồng hồ, số quần áo Chu Mộng Dao mua đã khó có thể đếm hết, chờ cô ấy mua xong, đống quần áo đã bị đóng gói chất cao thành hình núi nhỏ đưa về nhà, nhân viên xách đồ đạc đi theo cô ấy đến phòng thay đồ chuyên dụng.
Nhìn Chu Mộng Dao tiếp tục cầm lấy chiếc váy dài cẩn thận đánh giá, Vệ Nghê không nhịn được mở miệng:
“Chiếc váy này cùng chiếc hồi nãy có hơi giống nhau, hay là…”
“Cũng không phải tiền mình mua.” Chu Mộng Dao không để bụng, “Hơn nữa⎯ cái này không phải mua cho mình.”
Chu Mộng Dao cầm chiếc váy đo đạc trên người Vệ Nghê, cười hài lòng.
“Màu này rất hợp với màu da của cậu, mặc vô nhất định rất đẹp. Đi đi đi, mặc thử cho mình xem xem⎯⎯”
Vệ Nghê không kịp nói gì, người đã bị đẩy mạnh vào phòng thử đồ. Chu Mộng Dao đi theo vào phòng, tay cầm theo hai chiếc váy khác.
“Mau cởi quần áo cậu ra đi, mặc cái mình đưa thử xem.” Chu Mộng Dao vừa trở tay cởi khoá kéo váy mình, vừa dùng khuỷu tay đẩy nhẹ người Vệ Nghê, “Ui ui, cái khoá này làm theo kiểu gì mà sao kéo không được vậy.”
Mặc kệ chật chội ra sao, Chu Mộng Dao đều thích ở chung phòng với cô, mặc kệ là đi vệ sinh hay ở trong phòng thử đồ, hai người đều ở chung. Đương nhiên, khi đó Chu Mộng Dao cũng giống như bây giờ, không thích dạng khóa kéo như này.
Vệ Nghê bất đắc dĩ kéo tay Chu Mộng Dao nóng nảy ra, thay cô ấy chậm rãi kéo xuống.
“Vẫn là cậu kiên nhẫn.” Chu Mộng Dao hâm mộ nói, “Nhiều năm như vậy, mình cũng chưa nhìn thấy cậu nóng nảy bao giờ.”
“Mình là con người, dĩ nhiên cũng có lúc nóng giận.” Vệ Nghê cúi đầu, cầm lấy quần áo Chu Mộng Dao chọn cho cô.
Đó là một chiếc váy hai dây dài qua đầu gối hoạ tiết hoa lan, Vệ Nghê mặc nó trên người, giống như cành liễu mùa xuân, giống làn sóng dập dềnh, giống đoá hoa lan xanh lục hé nở trong sương sớm.
Chu Mộng Dao gỡ cái kẹp gáy cá mập của cô xuống, dùng tay bung xõa tóc đen, tóc đen phập phồng rơi xuống như thác nước, nửa che nửa hở xương quai xanh tinh tế.
Vệ Nghê coi bản thân trong gương, bất thình lình nghe được một câu:
“Thành Dự ngoại tình?”
Cô đột nhiên nhìn về phía Chu Mộng Dao đang sửa sang lại nếp gấp ở eo, đối phương cúi đầu, sắc mặt chú tâm, mơ hồ như lời nói không phải do cô ấy nói.
Nhưng cả hai đều biết, câu trần thuật sắc sảo kia, là thật.
Chu Mộng Dao hỏi quá mức gọn gàng dứt khoát, giọng điệu chắc chắn, làm Vệ Nghê á khẩu không trả lời được, ngay cả một câu mở lời cũng không nói thành lời.
“Cậu tính làm gì?” Cô ấy nói.
Vệ Nghê trầm tư nhìn mình trong gương.
Chu Mộng Dao phân tích nói: “Ai gặp phải loại sự tình này, đều phải suy ngẫm lại. Huống chi ⎯⎯ đối phương là Thành Dự.”
“……”
“Lúc trước các cậu nhận được nhiều lời chúc lắm nha. Mấy đứa bạn học đều nói, nhìn vào hai người các cậu mới tin tưởng vào tình yêu… Làm gì có ai tin nổi là Thành Dự cũng sẽ ngoại tình đâu?”
Vệ Nghê đau lòng cảm nhận được tia châm chọc trong đó.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô cũng không thể tưởng tượng được cảnh tượng chồng cô sẽ cùng người phụ nữ khác cùng nhau đi xem phim.
Sự ấm áp ngọt ngào khi xưa, chẳng lẽ là do cô tự mình ảo tưởng? Chẳng lẽ cô bị che mắt?
Thành Dự… thật sự yêu cô sao?
Thật sự từng yêu cô sao?
Một người yêu mình, sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy sao?
Cô chưa bao giờ giống như đêm qua, cảm thấy người bên gối trở nên xa lạ đến vậy.
“Cậu hiện tại chỉ có hai con đường⎯ ly hôn hoặc không ly hôn.” Chu Mộng Dao bình tĩnh thay cô phân tích, “Nếu ly hôn, cậu phải chuẩn bị sẵn sàng. Xã hội này đen tối như chim quạ vậy, chỉ có đàn ông không có cơ hội ngoại tình, chứ sẽ không có người đàn ông nào không dám ngoại tình.”
“Nếu cậu không ly hôn, vậy tự thuyết phục chính mình đi, đem mấy lời này nuốt xuống. Nuốt không trôi, đều vô nghĩa, không có người đàn ông nào sẽ cảm kích vì được tha thứ mà vẫn bị người phụ nữ nhắc lại chuyện cũ cả.”
“Đương nhiên⎯⎯ cho dù cậu làm được điều đó,” Mặt Chu Mộng Dao lập tức hiện lên tia trào phúng, “Anh ta cũng không nhất thiết phải cảm kích cậu.”
Vệ Nghê rất hợp với chiếc váy mới, Chu Mộng Dao vỗ vỗ vai cô, đẩy cô ra khỏi phòng thử đồ.
Ra ngoài, Chu Mộng Dao không còn nhắc tới đề tài này.
Chiếc váy hai dây dài màu xanh, bị Chu Mộng Dao quyết định mua làm quà tặng.
Hai người đi ra khỏi cửa lớn trung tâm thương mại, tài xế lái xe cầm chiếc ô thật lớn tiến tới che cho Chu Mộng Dao.
Chu Mộng Dao kéo cánh tay của cô, hứng thú dạt dào kể cô nghe mấy tin đồn vớ vẩn của giới thượng lưu thành phố C, không chú ý đến tâm tư đang bay xa của Vệ Nghê.
Trời tháng sáu không khí mát mẻ, dòng người tấp nập trên phố, quảng trường trung ương có trưng bày một chiếc xe jeep, chùm bóng bay lớn chẳng ai tới hỏi mua, người bán bong bóng tựa hồ cũng mệt mỏi, lưng dựa bánh xe, ngồi trong bóng râm, chỉ lộ ra chút tóc dựng đứng.
Những cái bong bóng bay đó, khiến cô nhớ tới vài điều khác.
Một ít đã biến mất, không biết bay đi đâu.
Hồng, xanh, tím, hồng nhạt.
Hình tròn, hình con thỏ, hình con ếch.
Cũng vào ngày hè ít mây như hôm nay.
Cô và Thành Dự ở trong phòng học không người, chầm chậm bước đi thả bay mấy chục cái bong bóng được ông nội mua.
Bóng bay đủ mọi hình dáng màu sắc từng cái bay lên trời, bay nhanh có, bay chậm có, bay đơn độc đến tuốt trên cao, bay lơ lửng giữa không trung.
Điện thoại Thành Dự phát một bài tình ca, bọn họ cười cười nhìn bong bóng, bất tri bất giác ôm nhau.
Thành Dự bắt lấy bong bóng con thỏ màu hồng nhạt xuống, giống như con hồ ly giảo hoạt, mau lẹ lấy đi nụ hôn đầu tiên của cô.
Cô vĩnh viễn nhớ rõ, cặp mắt đào hoa kia chợt lóe qua tia ngượng ngùng.
“Mình…” Cô nói, “Quyết định ly hôn.”
Đang nhìn đồng hồ xem mấy giờ Chu Mộng Dao hốt hoảng.
“Cậu chắc chứ?” Cô ấy giật mình nhìn Vệ Nghê.
Vệ Nghê nhìn những bóng bay bị dây kéo lại va chạm lẫn nhau, chậm rãi nói rõ ràng từ chữ:
“Mình chắc chắn.”
Cô yên tĩnh một lát.
“….. Trước hết, mình muốn biết chân tướng.”
“Chân tướng gì?” Chu Mộng Dao nhíu mày, “Cậu quyết định ly hôn ⎯ anh ta ngoại tình thế nào, mấy lần, đối với cậu quan trọng sao?”
“….. Rất quan trọng.” Vệ Nghê nói.
Chu Mộng Dao nhìn cô hồi lâu.
“Được… Mấy ngày nữa cậu đến nhà mình, mình sẽ cho cậu biết nên làm như thế nào.”
Vệ Nghê vừa muốn mở miệng, bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô cắt ngang lời cô muốn nói.
Ngồi sau xe jeep, người bán rong hình như đang ngủ gật, lỗ tai người đó bị che khuất, khó có thể đếm hết số bong bóng bay lên cao, chúng lần lượt bay lên trời.
Bóng bay tự do bay lượn, làm mấy đứa trẻ phấn khích khiến người bán hàng rong đứng bật dậy.
Áo đen quần đen nón lưỡi trai đen, gương mặt lạnh lùng ‘người sống chớ lại gần’.
Khi cậu nhướng mày xoay người, ánh mắt Vệ Nghê bất ngờ chạm trúng cậu.
Bóng bay màu sắc rực rỡ giăng đầy trời, bầu trời xanh trải dài đến tận phía chân trời.
Trong mắt cậu hiện lên một tia sáng, áp vành nón xuống che đậy biểu tình lộ ra ngoài theo bản năng, nhưng chợt cậu lại ngước mắt lên, thoải mái hào phóng đón nhận tầm mắt của Vệ Nghê ⎯⎯
Thẳng thắn cười.