Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 4

Chu Mộng Dao ngồi xe nhà vội vã rời đi, vì cô ấy có hẹn với giáo viên yoga. Còn Vệ Nghê vẫn đang đứng ở ven đường chờ xe taxi. 

Quảng trường thời đại mỗi ngày đều đông đúc, không ngừng có người xách túi lớn túi nhỏ từ trung tâm thương mại đi ra. Vệ Nghệ đứng tại khu vực bắt xe, thờ ơ nhìn từng chiếc xe trống cô bắt được bị người qua đường chen ngang cướp lấy. 

Bên cạnh có một cặp mắt hứng thú quan sát hồi lâu.

“Người ta đoạt xe chị, chị không tức giận sao?”

Vệ Nghê không nói gì.

“Nếu là tôi, đã sớm nắm cổ áo kéo người đó lại.” Cậu nói “Tính tình chị tốt thật đó.”

Vệ Nghê nhíu nhíu mày, cũng không thèm nhìn cậu: “… Tôi không gấp.”

“Cho nên bọn họ mới khi dễ chị.”

Lời này được nói bởi một người xa lạ, ít nhiều gì cũng có chút bất lịch sự.

Vệ Nghê vốn không nhìn cậu, nhưng bị lời này nhịn không được lạnh lùng nhìn qua.

Thanh niên mặc một thân màu đen ngồi dựa lên chiếc xe máy, không vì cô mặt lạnh như băng mà lùi bước, ngược lại thản nhiên cười: “Hiện đang là giờ cao điểm, khó bắt xe lắm.”

Vệ Nghê nhìn cậu.

Thanh niên đổi tư thế, tuỳ ý đứng thẳng lưng, vươn bàn tay về phía cô. Vệ Nghê chú ý tới, có một vết bầm tím trên ngón áp út của cậu.

“Tôi tên Giải Tinh Tán, hôm qua chúng ta có gặp nhau trên cầu lớn An Lệ⎯⎯ Chị còn nhớ không?”

Vệ Nghê quyết đoán nói:

“Không nhớ.”

Cô tưởng người kia bị cô làm cho cảm thấy không thoải mái, nhưng đối phương lại không hề để ý.

“Tôi đưa chị đi, chị ở đâu?” Giải Tinh Tán thu hồi tay.

“Không cần phiền phức như vậy.”

“Không cần phiền phức như vậy” Cậu nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, “Mười đồng, tới rồi trả.”

“……”

Vệ Nghê lạnh lùng liếc cậu, nói:

“Tôi không ngồi xe máy dù.”

Cậu quay đầu nhìn đuôi xe máy trơ trọi, không phản bác.

Lúc này, một chiếc xe taxi đi đến trước mặt Vệ Nghê.

Cô mắt nhìn thẳng ngồi lên hàng ghế phía sau xe.

Thẳng đến khi khói xe biến mất trong đám đông, Giải Tinh Tán vẫn còn đứng yên tại chỗ, yên lặng phân biệt rõ dư vị lần gặp mặt này. Một chiếc xe hơi tư nhân đằng sau không kiên nhẫn liên tục ấn còi.

Chiếc xe máy màu đen bất động như núi, người mặc đồ đen trên xe lạnh nhạt liếc qua, chiếc xe hơi lập tức im bặt, lát sau mới xám xịt chạy lách qua xe máy của Giải Tinh Tán.

Điện thoại trong túi quần đã rung rất nhiều lần, Giải Tinh Tán bắt máy luôn cũng không thèm nhìn tên người gọi. 

“… Ai, ai đến đòi mạng hả?” Cậu tức giận nói.

“Đại ca ơi, anh lại chạy đi đâu nữa vậy?” Đối phương than khổ không ngừng, thiếu điều muốn quỳ xuống thông qua đường mạng, “Sáng sớm hôm nay mới bỏ giam hành chính xong, không phải chú đã hứa với anh mấy ngày nay sẽ an phận một chút sao?”

“Anh, anh⎯⎯” Giải Tinh Tán cũng không keo kiệt kêu ca liên tiếp, “Đây ngày nào không an phận hả? Nói về tuân thủ luật pháp, đây đứng thứ hai ai dám đứng thứ nhất! Tạm giam hành chính, cái đó cũng là vì trừ gian diệt bạo cho dân, gặp chuyện bất bình⎯”

“Được rồi được rồi, xe kia của chú….. Anh vất vả lắm mới xin được thả xe ra, chú lại chạy đến chỗ nào rồi?”

Nhắc tới xe máy của mình, Giải Tinh Tán dùng tay còn lại đập một cái bốp trên đùi, “Em đang cần nhờ anh giúp một chuyện, mang xe của em đi lắp biển được không?”

“Mặt trời mọc ở đằng tây?” Đối phương hoài nghi, “Trước kia muốn chú lắp chú không chịu, sao bây giờ lại đổi ý?”

“Đừng nhiều chuyện⎯⎯ dù sao giúp em cái đi.” Giải Tinh Tán nói, “Có ích.”

“Được chứ được chứ, chút nữa anh em mình cùng lên cơ quan xe.”

“Hôm nay không được,” Giải Tinh Tán nhìn đồng hồ trên điện thoại, “Em đang làm thêm trung bày xe ở quảng trường thời đại, xong rồi còn đi bán xe, ngày mai có tiết chuyên ngành ở trường, buổi tối còn có buổi diễn ở cầu Thái Bình⎯ ngày mốt đi, chiều mốt đi giao cơm hộp xong khi nào rảnh sẽ lên cơ quan xe.”

“Thật là…..” Đối phương như không còn gì để nói, miệng chậc chậc mấy cái.

Giải Tinh Tán tìm cớ tuỳ tiện cúp máy.

Nhớ tới khi nãy không cẩn thận thả bay hơn trăm cái bong bóng, còn sắp bị trừ tiền lương, Giải Tinh Tán thấy còn đau lòng hơn so với lần bị người đẹp từ chối.

“Giải Tinh Tán! Giải Tinh Tán⎯⎯ đâu rồi?!” Trên quảng trường vang lên tiếng giám đốc bán xe đang tức muốn hộc máu.

“Đây nè!” Giải Tinh Tán lớn tiếng đáp.

Cậu phiền chạy bộ tới, ngồi trên xe đạp chân ga, nhanh như chớp phóng tới trước mặt giám đốc.

Đánh xe máy tới bên cạnh giám đốc bán xe, cậu xoa góc áo vững vàng phanh lại.

Ông ta trừng to mắt, cả người căng thẳng, sợ cái người thanh niên nhìn không dễ chọc này giây tiếp theo vén tay áo lên.

“Cậu, cậu muốn làm gì?!”

“Tôi đi bán bóng bay ở chỗ bên cạnh, mất nửa tiếng.” Vừa rồi còn hung ác Giải Tinh Tán thay đổi sắc mặt, cợt nhả nói, “Ông chủ rộng lượng, đừng trừ lương tôi mà được không? Nếu ông thật sự muốn trừ…..”

Cố ý tạm dừng một lát.

Giám đốc bán xe rũ mắt thở dài, nói: “Tôi cũng chỉ có thể cho cậu một cơ hội.”

“…..”

Giải Tinh Tán mặt vô tội nhìn ông ta.

Giám đốc bán xe nuốt nước bọt.

“… Trong vòng mười lăm phút mua lại mấy cái bóng bay giống mấy cái cậu thả.” Ông ta nói, “Tôi sẽ suy xét tha lỗi cho cậu.”

“Được luôn!”

Tiếng động cơ inh tai nhức óc, xe máy màu đen linh hoạt như con rắn, chớp mắt một cái đã lẫn vào dòng xe cộ trên đường.

Giải Tinh Tán đội nón bảo hiểm, huýt sáo bài nhạc sôi động, vặn ga phóng xe nhanh trong gió, thu hút nhiều ánh nhìn xung quanh.

Người đẹp khoan nhắc tới, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Cuộc sống nam sinh viên nghèo có chí tiến thủ, chính là vừa đơn thuần vừa phong phú như thế đấy.

**

Vệ Nghê từ thang máy đi ra, vừa ngẩng đầu liền trông thấy một vị khách không mời mà đến.

Mẹ chồng Quách Thế Mẫn mặc chiếc đầm liền thân ôm sát màu đen được cắt may cẩn thận, dáng người nhìn không chút thịt thừa, nhìn tới thùng sữa giấy đặt ở trên mặt đất, dựa gần đôi giày cao gót kim cương hồng đế xanh ngọc.

Bà dùng giọng điệu kiêu hãnh chậm rãi nói:

“Ta đến không báo trước, sẽ không làm phiền đến con chứ?”

“… Đương nhiên là không ạ.”

Vệ Nghê rũ mắt xuống, bước nhanh đến trước cửa, mở cửa mời bà vào nhà ngồi. Chính mình ở đằng sau, cố hết sức bế thùng giấy đặt trên tủ huyền quan.

Vào nhà, Vệ Nghê mời bà ngồi ở sô pha phòng khách, đem bình trà Thành Dự mua ra tính pha cho bà một bình.

“Không cần, ta vừa mới ăn cơm trưa với mấy người bạn.” Quách Thế Mẫn nhíu mày, “Nước trà sẽ hòa tan dịch dạ dày.”

Vệ Nghê đem cất lại vại trà, đổ một ly nước ấm cho Quách Thế Mẫn.

“Hộp đồ ta mang đến, con đem nó tới đây.” Quách Thế Mẫn ra lệnh.

Vệ Nghê rinh chiếc hộp từ huyền quan vào phòng khách.

Lúc này, Quách Thế Mẫn ngồi ở phòng khách, ánh mắt soi mói từng đồ vật có trong phòng. 

Vệ Nghê chịu đựng ánh nhìn không tốt kia, ngồi xuống bên cạnh Quách Thế Mẫn.

“Đây là thuốc ta nhờ người quen lấy ở bệnh viện tốt nhất thủ đô cho con.”

Quách Thế Mẫn mở chiếc thùng giấy ra, bên trong chứa đầy những bao gói thuốc. Bà lấy ra hai gói, đặt trước mặt Vệ Nghê.

“Mỗi ngày ba lần, mỗi lần hai gói, bây giờ con uống một lần, trước khi đi ngủ uống thêm lần nữa.”

“Mẹ… Đây là cái gì?”

Tuy rằng đã đoán được ít nhiều, Vệ Nghê vẫn nhịn không được lên tiếng hỏi.

“Thuốc bổ điều trị thân thể.” Quách Thế Mẫn mặt không biến sắc nói, “Ta có người bạn, con dâu họ cũng là lâu vậy chưa có thai, bọn họ được bác sĩ cho cái này điều trị hơn một năm, chưa quá nửa năm đã mang thai rồi.”

Sắc mặt Vệ Nghê khó coi, không động đậy, Quách Thế Mẫn liền cầm hai gói thuốc trên bàn trà, trực tiếp phóng tới đôi tay đang nắm chặt của Vệ nghê.

“Cái này rất khó tìm, ta cũng phải nhờ quan hệ tới lui, vất vả lắm mới mua được. Đây là lần thuốc đầu, uống thử xem.”

“Đợi lát nữa con uống…”

“Uống liền bây giờ.” Quách Thế Mẫn nhìn cô chằm chằm, chân thật nói, “Buổi tối con còn phải uống một lần nữa, thời gian uống thuốc cách nhau quá ngắn sẽ không tốt cho sức khỏe ⎯⎯ con học y, cái này mà cũng không biết hả?”

Vệ Nghê trầm mặc một lúc lâu, ở dưới sự theo dõi của Quách Thế Mẫn, xé uống gói thuốc bổ.

Thuốc chảy xuống cổ, từ yết hầu chảy tới dạ dày, không ai biết cô phải dùng bao lớn sức lực mới nén được cơn buồn nôn xuống.

Cuộc sống cô như vậy.

Trừ cô ra, ai cũng không biết đằng sau cuộc hôn nhân đáng hâm mộ này, cất giấu ít nhiều sự chua xót chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Quách Thế Mẫn tay đeo chiếc vòng ngọc thuý kéo áo choàng tơ tằm màu đỏ rượu xuống, chờ cô buông hai gói thuốc uống sạch xuống, lại nói: “Ta đã mời một vị chuyên gia phụ khoa bệnh viện Thượng Hải đến khám…”

Vệ Nghê đã đoán được bà muốn nói gì.

Mỗi một chữ của Quách Thế Mẫn đều làm bầu không khí xung quanh thêm loãng.

Vệ Nghê phát ra chút giọng mỏng manh từ cổ họng, tựa như đang chết đuối cầu cứu người ngồi trên thuyền:

“Mẹ à…”

Quách Thế Mẫn phảng phất như không nghe thấy, nhất quyết nói những gì bà muốn.

“Người ta trẻ tuổi không sinh con cũng là lo cho sự nghiệp, con thì đâu có sự nghiệp gì? Ta kêu con đến bệnh viện của ta, con lại ngại vì không có chuyên môn. Theo ta, không cần thiết phải đúng chuyên môn gì cả ⎯⎯ công việc nhẹ nhàng, có thể chăm lo gia đình. Có ta ở đây, làm gì có ai sắp xếp cho con ngồi khám?”

“Con đừng chê ta nhiều lời, con dâu nhà dì Trương năm nay sinh song thai, hai đứa con kết hôn cùng năm, hôm trước con bé gặp ta, còn hỏi sao chưa nghe tin tức gì từ con… Ta nghe vậy mới sốt ruột vì con thôi…”

Câu nữa câu nữa.

Một câu lại một câu.

Ngày này qua ngày nọ.

Cô đã mệt mỏi ứng phó với mấy biện pháp được thay đổi liên tục đó, hơn nữa còn bất lực với những lời này.

“Cho nên bọn họ mới khi dễ chị.”

Trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói, đâm thủng vách ngăn sâu nhất trong lòng Vệ Nghê.

Những điều cô cố đè ép qua rất nhiều năm như uỷ khuất, đau buồn, phẫn nộ ⎯⎯ giờ đây bỗng nhiên phun trào.

“Mẹ đừng nói nữa!”

Quách Thế Mẫn khiếp sợ nhìn cô, khó tin được lần đầu tiên bị cô tức giận cãi lại.

“Nhắc tới chuyện sinh nở con lại bắt đầu kích động, có phải ngày thường con rất hay lo âu không? Con có biết tâm tình cũng ảnh hưởng đến kết quả mang thai không hả?”

Bị gán tội danh vô lý đó làm nước mắt Vệ Nghê tràn ướt mi, nghe Quách Thế Mẫn chỉ trích về chứng ‘lo âu’ của mình, Vệ Nghê khó lòng giải bày, cảm xúc vỡ oà, ôm mặt khóc rống thành tiếng.

Quách Thế Mẫn vẫn còn trách cứ, nhưng giọng bà dần dần nhỏ đi. Vệ Nghê chỉ còn nghe được tiếng tim mình đập, cùng với những giọt nước mắt tràn ra khỏi khe hở ngón tay.

Có đôi lúc, cô cảm thấy mình đang nằm trên một tấm ván gỗ, gian nan lênh đênh trên sóng biển.

Còn chưa tới đất liền cô đã thấy tuyệt vọng.

Cho đến nay, cô vẫn một mình chịu áp lực, mẹ ruột cô đến độ tuổi trung niên vẫn mong có đứa con trai nối dõi nhưng ba cô bất lực, khiến cô không thể chia sẻ hết khổ sở, cố khiến bản thân trở nên bận rộn rồi dần dần trở nên xa cách với hai người họ, mà giờ đây lại bị chồng phản bội ⎯⎯ cô thoi thóp cầu cứu xung quanh, cổ họng lại không phát ra được tiếng nào.

Quách Thế Mẫn đứng lên, khôi phục lại giọng nói đến trước Vệ Nghê:

“Ta vừa mới nhắc tới chuyện khám với vị chuyên gia, thứ sau tuần sau, ta sẽ báo cho con biết thời gian hẹn trước, đến lúc đó ⎯⎯”

“Mẹ!” Một tiếng gầm lên từ huyền quan.

Cùng với tiếng phá cửa, Thành Dự chưa kịp thay giày lôi đình đi nhanh vào phòng khách. Nhìn đến Vệ Nghê ôm đầu gối khóc rống cùng thùng thuốc bổ, sắc mặt hắn càng thêm khó coi, cưỡng chế lửa giận nói: “Mẹ, không phải con đã nói là không cần đem tới rồi sao?”

“Cái gì mà không cần? Con cho rằng đây là thuốc độc bà già này hại vợ con? Mẹ đây là ăn no rảnh rỗi, bỏ tiền ra lẫn tận dụng hết các mối quan hệ khác ⎯⎯ làm một đống chuyện là vì mẹ thôi sao?” Quách Thế Mẫn không nén được giận nói.

“Con biết là mẹ muốn tốt cho tụi con ⎯⎯ nhưng việc này không phải muốn là được! Con cùng Nghê Nghê vẫn còn trẻ, không vội có con, con⎯”

“Còn trẻ?!” Quách Thế Mẫn phát ra tiếng cười nhạo chói tai, đột nhiên từ sô pha đứng dậy, chỉ vào Thành Dự cùng Vệ Nghê, “Hai đứa năm nay, đứa 28 đứa 27 ⎯⎯ tuổi trẻ? Con đang nói cho đầu gối mẹ nghe hay à?”

“Mẹ, người dừng lại đi! Đây là chuyện riêng vợ chồng con, tự tụi con trong lòng hiểu rõ!”

“Trong lòng con hiểu rõ, trong lòng con vẫn luôn hiểu rõ!” Quách Thế Mẫn kích động không thôi, “Cực khổ học Y đến lúc ra trường không chịu làm việc ở bệnh viện gia đình, cố tình chạy tới cái công ty giải trí gì đó! Mẹ giới thiệu bạn gái thì con không cần, một hai phải cưới đứa con gái của nhà giàu mới nổi.”

“Cha mẹ làm gương con cái noi theo, mẹ của nó cũng muốn gả nó cho con… Con biết không, nếu là thời cổ đại, nó sẽ bị gọi là ⎯⎯”

“Đủ rồi!”

Thành Dự tức giận la lớn vang khắp căn nhà.

Tức giận lẫn thất vọng làm gương mặt được bảo dưỡng của Quách Thế Mẫn trở nên sưng to vặn vẹo. Bà không chớp mắt nhìn chằm chằm con trai, mặc cho áo choàng màu đỏ rượu rơi xuống đất cũng không biết.

Im lặng hồi lâu, Quách Thế Mẫn cầm lấy túi xách, không nói lời nào đi ra khỏi phòng khách.

Âm thanh giày cao gót bước đi dồn dập lên sàn nhà lạnh băng, mỗi lần gõ xuống liền phát ra tiếng đinh tai nhức óc.

Ồn ào đi mất chỉ còn lại sự yên tĩnh, Vệ Nghê cảm giác được có người ngồi bên cạnh.

Có lẽ hắn đang cân nhắc nên an ủi cô như thế nào, cho nên lại trầm mặc.

Vệ Nghê lại bỗng nhiên bình tĩnh.

Dù là Quách Thế Mẫn hay người xa lạ, khóc trước mặt những người này đều không làm cô thấy khổ sở bằng khóc trước mặt Thành Dự. 

Quách Thế Mẫn bất quá cũng là lạnh nhạt bắt bẻ vài câu, mà những lời đó đều bị cô bỏ ngoài tai, còn người mà cô cho rằng sẽ nắm tay bên nhau cả đời này, lại đem cô nghiền nát thành bùn.

“Em không sao.” Cô ngẩng đầu lên, lấy tờ khăn giấy lau nước mắt trên mặt.

“Nghê Nghê…”

Rèm cửa lắc lư, ánh hoàng hôn chiếu rọi lên cả hai.

Thành Dự ngồi trên sô pha, Vệ Nghê đứng cách anh hai bước chân, dáng người mỏng manh như cành liễu. Hắn nhìn mặt cô tái nhợt, giọt nước mắt lóng lánh kia lại khiến hắn trầm mặc.

Bọn họ gần trong gang tấc, giữa họ là ánh hoàng hôn rực rỡ như ngọn lửa đang thiêu đốt cả ngân hà.

Xa xôi không thể với tới.

“Em thật sự không sao.” Cô nói.

Vệ Nghê duỗi tay kéo cà vạt trước ngực Thành Dự, trên nền màu xanh đậm có một cây linh lan thanh tú nở rộ.

Cô yên lặng nhìn cây linh lan yêu kiều, nói: 

“Đây là anh mới mua sao?”

“Mua hai năm trước, không thường xuyên mang.” Thành Dự tránh ánh mắt cô, duỗi tay ấn cà vạt xuống, vươn tay muốn giữ chặt tay kia của Vệ Nghê. Ở phía trước, tay Vệ Nghê đưa lên bờ vai hắn, vuốt phẳng nếp gấp trên áo thay hắn. 

Cô lập loè nước mắt, giống như ánh lửa hoàng hôn, cười nói với Thành Dự:

“Đẹp.”

Thành Dự hơi hơi nhíu mày, khó hiểu nhìn cô.

Hắn từng là tất cả của cô.

“… Thật là đẹp mắt.” Cô nói, gần như nỉ non.

Cô sắp buông tay quãng thời gian mười năm.

Thật là đẹp mắt.

Bình Luận (0)
Comment