Vệ Nghê đi đến trước mặt Giải Tinh Tán, dùng bao tay y tế dùng một lần, nhẹ nhàng nhấc khối băng gạc cậu lên.
Tay cô vừa mới chạm vào băng gạc, tay Giải Tinh Tán lập tức buông lỏng ra, giống như xem cô là hồng thuỷ mãnh thú, sợ dây dưa oan gia ngõ hẹp đụng phải cô nhiều hơn một giây.
Phản ứng của Giải Tinh Tán làm Vệ Nghê dừng một chút, giương mắt nhìn cậu một cái. Cậu vẫn bày ra vẻ mặt ‘người sống chớ lại gần’, tầm mắt cũng cố chấp nhìn chằm chằm phía trước, không để lại cho cô lấy một ánh mắt.
Vệ Nghê sắc mặt bình thường quan sát thương thế của cậu, hỏi:
“Sao thành ra như này?”
Giải Tinh Tán mặt lạnh không nói lời nào, Mai Hữu Tiềm bên cạnh thấy thế vội nói: “Bị người ta lấy bình rượu đập vào!”
Vệ Nghê chỉ đạo y tá: “Lấy cồn và kim chỉ khâu lại đây.”
Y tá nhanh chóng dùng khay lấy đồ vật cô yêu cầu, Vệ Nghê nói với Giải Tinh Tán: “Nằm xuống đi.”
Lần đầu trong đêm nay, Giải Tinh Tán nhìn về phía Vệ Nghê, nhếch mày phải, ép khoé miệng xuống: “… Nằm xuống làm gì?”
“Cậu không nằm sao tôi khâu vết thương được?” Vệ Nghê nói.
Giải Tinh Tán bị hỏi ngược lại, cứng người một chút mới không tình nguyện nằm xuống.
Sau khi nằm xuống, cậu trừng mắt nhìn trần nhà, giống như cảm thấy áp lực, bộ dạng tinh thần đầy đề phòng làm Vệ Nghê không nhịn được bật cười trong trong lòng.
Vệ Nghê cố ý xụ mặt, dùng nhíp cẩn thận gắp mảnh thuỷ tinh từ miệng vết thương ra.
Cả quá trình Giải Tinh Tán mặt không biến sắc, ngược lại Mai Hữu Tiềm nhìn một hồi nhe răng trợn mắt, giống như bình rượu đập vào đầu hắn vậy.
“Bác sĩ, vết thương này chắc không sao chứ? Tôi thấy chảy máu nhiều như vậy, có cần truyền máu gì đó không…” Mai Hữu Tiềm lo lắng.
Vệ Nghê nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng lau máu tươi chảy xuống từ miệng vết thương Giải Tinh Tán.
“May mắn là không bị thương nặng. Mạch máu nhỏ xuất huyết nhìn nghiêm trọng, chỉ cần băng bó chặt lại là có thể cầm máu ngay.”
Mai Hữu Tiềm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi… Tốt rồi…”
Sau khi lau sạch máu độc, Vệ Nghê lấy công cụ khâu lại, vì khâu lại miệng vết thương, cô không thể không cong lưng lại gần sát trán của Giải Tinh Tán.
Đèn hành lang sáng lên, người thân bệnh nhân nói chuyện phiếm, nhân viên y tế đi đi lại lại kiểm tra phòng.
Âm thanh nói chuyện hết đợt này đến đợt khác truyền tới.
Xung quanh vô cùng ồn ào, kia cô cúi người tới gần sát lại, giống như đặt mình trong vũ trụ vô thanh.
Cơ thể Giải Tinh Tán cứng còng tức khắc.
Tầm mắt cậu cố định trên trần nhà, khi ánh mắt cô dừng trên đôi mắt cậu, lông mi nhịn không được run rẩy.
Lông mi của cậu, thưa dài hài hoà, giống cánh chim quạ, là nơi hiền dịu nhất trên người cậu.
Mặc cho cậu có ý nỗ lực làm bộ thờ ơ bình tĩnh bao nhiêu, ngôn ngữ cơ thể lại trở nên thành thật bấy nhiêu.
Âm thanh xung quanh bị hạn chế, hiện tại nghe rõ nhất là tiếng tim đập thình thịch từng nhịp.
Vệ Nghê mím chặt môi, động tác trên tay trở nên nhanh hơn.
Cuối cùng cô đã băng bó tốt miệng vết thương, không một giây chần chừ đứng thẳng người.
“Về sau nhớ chú ý ăn uống, kỵ món cay dầu mỡ và cồn, nếu uống nước có dấu hiệu nôn mửa, yêu cầu lập tức đến bệnh viện điều trị.” Vệ Nghê mang biểu tình xử lý theo công việc.
Mai Hữu Tiềm cảm kích cười, nói: “Cảm ơn bác sĩ nhiều, làm phiền cô rồi!”
“Việc nên làm.” Cô nhẹ nhàng gật gật đầu, “Hai người nghỉ ngơi một chút đi, có việc gì nhớ kêu tôi.”
Khi Vệ Nghê xoay người rời đi, có một ánh mắt dán chặt theo sau.
Sau khi trở lại văn phòng bác sĩ, cô tiếp tục làm việc còn lại, trong đầu ngẫu nhiên nhớ đến hình ảnh Giải Tinh Tán ngồi trên giường bệnh che miệng vết thương. Giống như mấy thanh niên say rượu, bày ra khuôn mặt hiếu chiến, chọc phải chuyện phiền toái cũng không đáng để cậu phải giật mình.
Tám giờ hơn mươi lăm phút, bác sĩ thay ca với Vệ Nghê bị kẹt xe trên đường, nói lời xin lỗi, sau đó đi vào văn phòng.
Sau khi Vệ Nghê bàn giao ca, thay lại bộ quần áo hằng ngày, xách túi đi ra khỏi trung tâm cấp cứu.
Bên ngoài trung tâm cấp cứu đèn rọi sáng, ánh đèn đường mờ nhạt như phác lên những ngọn lửa, bóng đèn phát ra tiếng xẹt xẹt trong đêm hè.
Vệ Nghê dẫm lên chiếc bóng của mình, nhớ tới những đêm hè trước đó ở bên Thành Dự.
Bọn họ tay nắm chặt, đi dưới đèn đường làng đại học. Tay của Thành Dự vừa ấm áp mà ướt át, đối lập với bàn tay lạnh như lăng của cô. Hắn thường nắm chặt tay cô, hoặc là nắm bỏ vào túi.
Nếu là đêm đông, hắn sẽ đem tay cô trước mặt, hà hơi sưởi ấm tay cô.
Không có ai ngốc.
Không có ai chịu tổn thương mà không rời đi.
Tất cả cũng chỉ là còn luyến tiếc sự hạnh phúc mình từng có được.
Cho rằng hạnh phúc đến rồi, tự mình vô tư vô lo. Non nớt đơn thuần nghĩ rằng chỉ cần mình còn giữ được sự trong sáng và lòng dũng cảm, là mình đã có được cả thế giới.
So với khó khăn trong việc quên đi quá khứ, một căn bệnh dù chưa nguy kịch vẫn có thể chữa trị, thì việc quyết định cắt đứt hoàn toàn quá khứ giống như tráng sĩ tự chặt tay, là loại hành động quá cực đoan và khác biệt.
Cô không hối hận.
Thành Dự từng nắm lấy tay cô, nghỉ chân dưới ánh đèn đường cũ xưa, mang theo sự cười nhạo ngẩng đầu nhìn ánh đèn như lửa thiêu.
Đèn đường thiêu đi một thi thể đã chết.
‘Xẹt xẹt’ âm thành nối liền không dứt.
Cô biết kết cục này mang vẻ cố chấp, bướng bỉnh.
Sự quý trọng, kỳ vọng, vĩnh viễn cũng không thể đến từ chỗ Thành Dự.
Ánh đèn ảm đạm như ngọn lửa dần tàn, toàn lực kéo dài trong bóng tối. Đường ra tới cổng lớn bệnh viện hơi xa, cô đi qua ngã rẽ, dần dần dừng bước chân.
“… Chú thật sự không sao à?”
Nam thanh niên đưa Giải Tinh Tán tới khám đứng dưới đèn đường, vẻ mặt lo lắng.
Vách đá sau lưng Vệ Nghê truyền đến giọng nói cà lơ phất phơ quen thuộc:
“Không phải bị gõ chút thôi sao, còn có thể bị gì? Vết thương ngoài da mà thôi, qua mấy ngày là khỏi.”
“Vậy công việc quán bar thì sao bây giờ?”
“Cùng lắm bị đuổi ⎯ Chỉ có ông đây mới chọn quán bar chứ không có chuyện ông đây bị chọn đâu.” Giải Tinh Tán hơi không kiên nhẫn, “Kể cả tên ngốc kia không đến gây sự, ông cũng không định làm tiếp ở đó.”
“Xui xẻo quá đi, thành phố C nhiều quán bar như vậy, sao mà cũng gặp trúng tên chủ xe Maserati bị chú đâm được vậy?” Vẻ mặt Mai Hữu Tiềm khốn khổ, “Hên là cái chai kia cũng không đến nỗi… Với lại, sao chú không né? Không phải chú né giỏi lắm à? Nghĩ gì vậy?”
“Tưởng đây là ninja hả?” Giải Tinh Tán nói, “Đương nhiên là do không né kịp rồi, chẳng lẽ đây chịu đem đầu cho gã đập hả?”
“Cọc cằn cái gì chứ…” Mai Hữu Tiềm như tiểu tức phụ bị khinh thường, trong lòng bất mãn chỉ dám lẩm bẩm phát tiết.
Trên đường ra khỏi bệnh viện chỉ có lối này, Vệ Nghê không muốn xen vào, khó xử quay đầu giả vờ đang xem điện thoại đi qua, Mai Hữu Tiềm ngước mắt, đúng lúc thấy Vệ Nghê cách đó không xa.
Hắn cho rằng cô vừa tới, vẻ mặt hớn hở vẫy vẫy tay:
“Bác sĩ Vệ, xin chào! Cô tan tầm hả?”
Vệ Nghê đành phải đi qua.
Thân ảnh của Giải Tinh Tán ẩn sau vách đá dần dần lộ ra, cậu rũ người, giữa mày nhíu lại, trên mặt viết hai chữ ‘không vui’, trong tay không biết đang mân mê cái gì, ánh màu xanh lá chợt loé qua.
“… Hai người chưa đi nữa sao?”
Khi tầm mắt Vệ Nghê đảo qua Giải Tinh Tán, cậu tủng tẳng đứng thẳng dậy.
“Lập tức đi ngay. Tôi thấy chưa yên tâm, đang nói chuyện với cậu ấy.” Mai Hữu Tiềm nhìn thấy Vệ Nghê, không biết vì sao nhẹ nhàng thở ra. Hắn nhìn nhìn Giải Tinh Tán, thử nói, “Chủ xe Maserati kia, muốn tìm người không…”
Mặt Giải Tinh Tán lộ vẻ không kiên nhẫn, cắt ngang lời hắn: “Chuyện bé đừng xé ra to.”
“Được, vậy anh chú đi trước.” Mai Hữu Tiềm nhìn mắt Vệ Nghê, nhìn cô cười cười gật nhẹ đầu: “Bác sĩ Vệ, tôi đi trước.”
Xe của Mai Hữu Tiềm đậu cách đó không xa, chiếc xe màu xám mười mấy vạn rời đi, Vệ Nghê đem ánh mắt phóng tới trên người Giải Tinh Tán.
Cậu rũ đầu, tay phải bỏ túi quần, mũi chân nhẹ phủi phủi mặt đất khô ráo.
“… Thành thật xin lỗi cậu.” Vệ Nghê nói.
“Cái gì?” Giải Tinh Tán híp mắt ngẩng đầu, giữa mày nhăn chặt, tưởng chính mình nghe lầm.
“Chuyện lần trước, xin lỗi cậu.” Mở đầu xong, Vệ Nghê tiếp tục nói, cô nhìn đôi mắt của Giải Tinh Tán, “Ngày đó tâm tình tôi không tốt, giận cá chém thớt trúng cậu… Rất xin lỗi.”
“Vì sao tâm tình không tốt?”
Lần này đến lượt Vệ Nghê sửng sốt.
“Có thể khiến một người hiền lành như chị tức giận đến vậy, chắc không phải chuyện nhỏ nhỉ?” Giải Tinh Tán nói.
Đứng thẳng đối diện nhau, tầm mắt Vệ Nghê chỉ nhìn tới yết hầu của cậu. Lúc nói chuyện với cậu, cô cần phải ngẩng đầu mới nhìn thẳng vào mắt cậu được.
Đôi mắt Giải Tinh Tán ngay thẳng ở dưới đèn đường như đá quý được gột rửa sáng chói. Không mang theo chút tạp chất nào, chuyên chú mà bình tĩnh.
“… Cậu bị đuổi việc hả?” Vệ Nghê cứng ngắc chuyển đề tài.
Sắc trời tối đen không rõ, Giải Tinh Tán tựa hồ cười cười.
“Đại náo quán bar ⎯ so với việc bồi thường tổn thất, bị đuổi vẫn lời hơn nhiều.”
Vệ Nghê không biết nên đáp lại gì, hai người nhất thời rơi vào im lặng.
Giải Tinh Tán đổi chân chống đỡ cơ thể, cậu đem hai tay bỏ vào túi, vẻ mặt tuỳ ý: “Xe chị đậu ở đâu? Tôi đưa chị qua, đường tối quá, chị đi một mình không an toàn.”
“Tôi không lái xe.” Vệ Nghê nói.
“Mỗi ngày chị đều đi đường này về sao? Đi một mình?” Giải Tinh Tán giữa mày nhăn thành chữ xuyên 川, “Lúc trực đêm cũng như vậy à?”
Vệ Nghê cảm thấy chuyện không nghiêm trọng đến vậy, dù sao chỗ nào cũng có camera an ninh theo dõi và người đi đường.
“Không sao, vẫn còn sớm, từ cổng chính bệnh viện đi ra một đoạn là tới chỗ bắt xe.”
Vệ Nghê giải thích không làm Giải Tinh Tán an tâm.
Cậu dùng giọng điệu chắc chắn nói: “Tôi đưa chị ra chỗ bắt xe.”
Giống như sợ Vệ Nghê hiểu lầm, cậu lập tức bổ sung thêm một câu: “Tôi ngồi xe tới đây, không lái xe, bằng không đã chở chị.”
“… Không sao.” Vệ Nghê nói.
Khách khí, xa cách. Cô mỗi một câu trả lời đều thấy nhạt nhẽo.
Vệ Nghê tưởng tượng, người ngoài sao có thể chịu đựng tính cứng nhắc nặng nề này của cô.
Cả hai đi song song đi xuống cổng chính bệnh viện. Vệ Nghê đã quen đường, riêng đêm nay bỗng nhiên trở nên lâu hơn.
Ánh đèn chiếu sáng lên những con đường nhỏ, ấm áp xuyên qua những hàng cây hai bên đường, ánh đèn lay động và bao phủ lấy hai người.
Đi đến cuối đường, ánh sáng chợt sáng ngời. Lượng xe cộ chạy trên đường đông như ban ngày, ánh đèn xe loá mắt chạy qua hết đợt này đến đợt khác, tiệm đồ ăn khuya náo nhiệt, tiếng loa phát ầm ĩ. Phố xá vẫn luôn nhiều màu nhộn nhịp như thế, sẽ không bởi vì ai khác mà trở nên ủ rũ ảm đạm.
Trên đường có rất xe taxi, Giải Tinh Tán bắt đại một chiếc.
Vệ Nghê vừa định duỗi tay kéo cửa xe, Giải Tinh Tán liền tự nhiên kéo ra trước cô.
“Cảm ơn.”
Cô ngồi vào hàng ghế phía sau, vừa định lịch sự tạm biệt thì người đằng sau tiến vào đặt mông ngồi xuống theo.
“……”
Giải Tinh Tán hợp lý hợp tình đón lấy ánh mắt kinh ngạc của cô.
“Tiện đường.”
Tài xế từ kính chiếu hậu liếc hai người: “Đi đâu?”
Giải Tinh Tán trực tiếp báo địa chỉ của Vệ Nghê.
Vệ Nghê hoàn toàn im miệng.
Xe taxi chậm rãi chạy đi, một lần nữa hoà vào dòng xe.
Vệ Nghê trầm mặc không nói nhìn ngoài cửa sổ. Giải Tinh Tán tựa hồ nhìn ra cô không muốn nói chuyện, cũng hiếm khi im lặng theo. Cảnh sắc chiếu lên cửa kính xe, tạo thành vô số quầng sáng nhiều màu.
Xuyên qua đó, Vệ Nghê thấy hai gương mặt phản chiếu trên cửa kính xe.
Xe taxi rất nhanh đến nơi, Giải Tinh Tán xuống trước, Vệ Nghê theo sau.
“Tôi chuyển tiền lại cho cậu.”
“Được thôi.” Giải Tinh Tán nói.
Vệ Nghê cầm điện thoại đưa tới màn hình của cậu, sau tiếng ‘tích’, tài khoản cá nhân của Giải Tinh Tán xuất hiện.
“Chuyển khoản cho tôi đi.”
Không đợi Vệ Nghê mở miệng, Giải Tinh Tán bay nhanh ngồi lại vào chiếc taxi.
“Đúng rồi ⎯⎯” Giải Tinh Tán ấn cửa sổ xe xuống, đem cánh tay đè lên, nhô đầu ra nói với Vệ Nghê, “Có cái này quên đưa chị.”
“Cái gì?”
“Chị lại gần đây.”
Giải Tinh Tán vẫy vẫy tay với cô.
Do dự một lát, Vệ Nghê đi qua.
Cô đưa tay ra, một vòng tròn nho nhỏ, lông xù xù xanh mướt rơi trên bàn tay cô.
Nhẹ nhàng đặt ở giữa tay cô.
Cô lại ngẩng đầu, nghênh đón chính là nụ cười tươi sáng của Giải Tinh Tán.
Giống như có ánh cầu vồng lập loè sau cậu.
“Không có cờ thưởng, dùng cái này thay vậy.” Sự tự do kiêu ngạo như ngựa con hiện lên trên mặt cậu, thanh niên cười cười nhìn cô, nói: “… Gặp lại sau, bác sĩ Vệ.”
Xe taxi nghênh ngang rời đi, Vệ Nghê cúi đầu nhìn lòng bàn tay.
Một chiếc nhẫn tai nhỏ được chế bởi hai cây cỏ đuôi chó lẳng lặng nằm đó.