Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 16

Từ ngày hôm đó trở đi, Giải Tinh Tán vẫn không có gì mới.

Ngoài giao dịch chuyển khoản, không có thêm tin nhắn nào khác.

Sau khi trao đổi công việc bên ngoại khoa, Vệ Nghê lần nữa được phân công trực ca đêm trung tâm cấp cứu. Trước đó một ngày, thực tập sinh khi biết tin này đã vô cùng hào hứng.

Đêm đó, Vệ Nghê quen thuộc đi đến văn phòng lầu hai trung tâm cấp cứu, thực tập sinh mặt mày tươi cười cầm ly Starbucks trên bàn lắc lắc với cô⎯ trên bàn của Vệ Nghê cũng có một túi giấy Starbucks.

Cô cười đem bánh su kem cà phê để trên bàn thực tập sinh, đổi lấy tiếng hô vui vẻ của đối phương.

Trung tâm cấp cứu từ trước đến nay là nơi bận nhất bệnh viện, Vệ Nghê vừa thay quần áo làm việc, cô phụ trách giường của bệnh nhân mới tới.

Ly cà phê thực tập sinh cho, thẳng đến hơn 0 giờ, cô mới rảnh ngồi xuống uống một ngụm.

Ghế còn chưa nóng, y tá lại đưa bệnh nhân mới đến.

Vệ Nghê vừa đi ra văn phòng đã bị bóng dáng quen thuộc kia làm hoảng sợ, Chu Mộng Dao ôm đứa con lớn nhất của mình, vẻ mặt nôn nóng đứng trước hành lang.

“Mộng Dao?”

Chu Mộng Dao cũng kinh ngạc khi thấy cô, chỉ là hiện tại không có dư thời gian để phân tâm.

“Thằng bé làm sao vậy?” Vệ Nghê đi đến trước mặt Chu Mộng Dao, duỗi tay đo độ ấm trên trán cậu, “Phát sốt?”

“Đúng vậy, ban đêm không biết sao, đột nhiên nóng lên.” Chu Mộng Dao sốt ruột nói, “Mình đo nhiệt độ cơ thể⎯ sốt 39.8℃.”

Vệ Nghê nhờ y tá đi lấy dụng cụ, đo lại nhiệt độ cơ thể lần nữa, sau đó, Vệ Nghê kêu Chu Mộng Dao mang theo cậu bé đi xét nghiệm máu.

Có được kết quả, Vệ Nghê nhìn kỹ qua một lần.

“Khang Khang bị gì?” Chu Mộng Dao gian nan đem cậu bé ôm trong ngực, vẻ mặt lo lắng nhìn Vệ Nghê.

“Đừng lo, mình kê thêm đơn thuốc cho thằng bé, truyền dịch qua một đêm nữa là có thể hạ sốt.” Vệ Nghê an ủi nói.

Nghe được Vệ Nghê nói vậy, Chu Mộng Dao mới thở phào nhẹ nhõm.

Vừa lúc tạm thời không có bệnh nhân mới, Vệ Nghê ở lại an ủi Chu Mông Dao đang lo sợ.

Chu Mộng Dao ngồi bên giường bệnh, cậu nhóc gối mặt lên đùi, tay nhỏ không muốn rời xa kéo nắm ngón trỏ của cô. Cô ấy duỗi tay vuốt tóc mái ướt dán lên trán cậu, tránh đánh thực con thấp giọng nói:

“May là có cậu ở đây, bằng không chỉ mình mình mang con tới bệnh viện, tay chân luống cuống…”

“Sao chỉ có mình cậu đến?” Vệ Nghê hỏi.

“Lão Trần đi công tác rồi, trong nhà chỉ còn bảo mẫu lo hai đứa còn lại, mình đành phải một mình lái xe đưa con đi.” Chu Mộng Dao dừng một chút, đau lòng nhìn mặt đứa con trai lớn, “Khang Khang thằng nhóc này, khóc lớn suốt một đêm, nửa đêm người bắt đầu nóng lên, doạ mình sợ chết khiếp!”

“Gặp chuyện gì sao?”

Chu Mộng Dao còn thấy buồn, Vệ Nghê vừa hỏi lập tức càu nhàu một trận.

“Thằng nhóc này không muốn đi học lớp thư pháp mình và lão Trần đăng ký cho, một hai quấy đòi học cái gì mà⎯ trống Jazz. Mình sao có thể để nó gõ tùng xèng mấy thứ đó trong nhà đây? Nó chịu được, còn người khác sao chịu nổi?”

Vệ Nghê biết Chu Mộng Dao đang cần giải tỏa, vì vậy lẳng lặng đóng vai làm người nghe.

“Lão Trần đã nói, thằng bé có hứng thú với âm nhạc, vậy mời thầy về dạy nó. Bọn mình mời thầy dạy đàn violon với dương cầm về nhà, thằng bé đến mặt thầy còn không muốn nhìn⎯ hại mình bị chồng cằn nhằn một trận, đổ lỗi tại mình để nó coi TV nhiều quá nên nó mới đòi hỏi mấy thứ giống vậy.”

Vẻ mặt Chu Mộng Dao bực bội, nhưng lại làm Vệ Nghê thoáng thấy được bóng dáng của thiếu nữ ngây thơ.

Vệ Nghê cười nói: “Khang Khang hứng thú với trống Jazz, vậy để thằng bé học đi. Nói không chừng sau khi cậu không ngăn nó, ngược lại nó không còn thấy hứng thú nữa.”

Chu Mộng Dao thở dài.

“Mong là vậy. Chờ thằng bé khoẻ, mình sẽ nhờ người tìm thấy dạy trống Jazz⎯ đúng là nợ kiếp trước mà!” Chu Mộng Dao hằn hộc.

Vệ Nghê bỗng nhiên nhớ tới một người, nhưng cô không rõ về người này lắm, còn không biết khả cô thực hư ra sao, nếu giới thiệu lại có chút kỳ lạ.

Chu Mộng Dao nhìn ra cô muốn nói lại thôi, chủ động hỏi: “Cậu sao vậy?”

“Không có gì…” Vệ Nghê tránh nặng tìm nhẹ nói, “Chỉ là nhớ tới một người mới quen, cũng là thầy dạy trống Jazz.”

Chu Mộng Dao lập tức nổi lên hứng thú: “Cậu còn quen biết được người như thế nữa á? Ai vậy? Trình độ cao không? Chỉ cần có trình độ, giá cả không quan trọng⎯”

Vệ Nghê nhớ lại lần đầu tiên Giải Tinh Tán giới thiệu cậu với cô, nói:

“Sinh viên năm tư học viện âm nhạc đứng đầu cả nước, là tay trống Jazz chuyên nghiệp số một. Cụ thể trình độ ra sao… Mình chưa xem cậu ấy biểu diễn bao giờ,” Vệ Nghê tạm dừng, sau đó bổ sung thêm, “Chắc cũng không tệ lắm, thành tích cao cũng tính là chuyên nghiệp mà ha.”

Nghe thấy còn là sinh viên, hứng thú của Chu Mộng Dao lập tức tan biến, cô ấy mong muốn tìm người có kinh nghiệm phong phú, thầy giáo lớn tuổi chút, chứ không phải thanh niên chưa ra trường như Giải Tinh Tán.

Chu Mộng Dao lịch sự hỏi thêm vài câu về câu, sau đó liền đổi nói sang chuyện khác.

Vệ Nghê phối hợp theo, không giới thiệu thêm nữa.

Hai người trò chuyện thêm một hồi, chuyện nhà của Chu Mộng Dao không có đặc biệt lắm, im lặng một lát, cô thử nói: “Cậu với Thành Dự… Hiện tại sao rồi?”

Vệ Nghê không muốn nghe thấy tên này, kiệm lời nói: “Mình đệ đơn ly hôn rồi.”

“Muốn thật à?”

Chu Mộng Dao giật mình, giọng không tự chủ cao lên, cũng may cô ý thức được đây là chuyện riêng tư, liền hạ giọng nói:

“Gia đình cậu biết chưa?”

Vệ Nghê lắc đầu, nhìn hai tay đặt trên đầu gối.

“….. Xong chuyện mới báo họ biết.”

Chu Mộng Dao thần sắc phức tạp, vẻ mặt thổn thức nhìn cô.

“Mình chưa nói cho lão Trần biết, không nghĩ tới các cậu sẽ đi tới bước này…..” Cô ấy thấp giọng nói, “Các cậu năm đó, là hình mẫu lý tưởng….”

Vệ Nghê ngẩng đầu lên: “Cậu và lão Trần làm sao?”

Chu Mộng Dao trầm mặc một lát, nói: “Còn sao nữa, không tốt cũng chẳng xấu.”

Cô ấy tự giễu mà cười cười, cúi đầu vỗ về khuôn mặt ngủ say của con trai:

“Sinh ra ba đứa con, còn có thể làm gì? Không phải hôn nhân đều là cái dạng này sao? Ít nhất, lúc không vui mình còn có thể đi mua đồ Hermes, đã tốt hơn so với nhiều người rồi.”

Vệ Nghê nhìn mặt cô ấy cười tự giễu, không biết nên an ủi sao, làm thế nào thuyết phục được cô ấy.

“… Mình vẫn luôn hâm mộ cậu,” Chu Mộng Dao ngẩng đầu, nhìn bóng người trong ánh mắt của Vệ Nghê, “Can đảm rời đi.”

Lúc lâu sau đó, cả hai đều không nói gì nữa.

Ai ai cũng đều có lựa chọn cho riêng họ, nguyên nhân thế nào, chỉ có họ mới biết rõ được. Vệ Nghê hiểu, bất luận có khuyên bảo nhiều thêm đi chăng nữa cũng vô dụng, nên cô chỉ có thể trầm mặc.

“Bác sĩ Vệ, chồng chị tới thăm.”

Một vị y tá đi tới, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói.

Trong lòng Vệ Nghê trầm xuống, nhìn ngược lại hướng y tá.

Thành Dự thẳng tắp đứng ngoài thang máy, giống học sinh tiểu học đợi đón, vừa thấy cô liền mỉm cười.

Khuôn mặt tuấn tú phối hợp bộ tay trang cao cấp màu đỏ nâu, phong lưu thâm tình. Trong mắt người ngoài, có lẽ Thành Dự tính sẵn trong lòng, thành người thành đạt tính khí ổn định, còn trong mắt Vệ Nghê, hắn chỉ là một kẻ dối trá vong ơn bội nghĩa.

Hắn nở nụ cười, cũng không che được sự cứng đờ bên trong, dù trông hắn có dáng vẻ phong đạm vân khinh, Vệ Nghê cũng không bị lớp ngụy trang đó mắc lừa.

“Cần mình phụ cậu không?” Chu Mộng Dao quan tâm hỏi.

Vệ Nghê lắc lắc đầu đứng dậy.

Cô đi đến trước mặt Thành Dự, làm lơ vẻ tươi cười lấy lòng của hắn, đi vào gian thang máy không người đằng sau.

Trên mặt Thành Dự loé qua tia xấu hổ, hắn cúi đầu che giấu, đi theo sau Vệ Nghê vào thang máy.

Vệ Nghê đứng yên bên cửa sổ, Thành Dự cũng đi tới. Hắn duỗi tay muốn chạm vào tay Vệ Nghê, thần sắc Vệ Nghê lạnh nhạt lui về sau một bước, nói:

“Có gì nói liền đi.”

“… Anh muốn xin lỗi em.” Thành Dự nói.

“Không cần.” Vệ Nghê nói, “Anh ký đơn ly hôn là đã được tính xin lỗi tôi rồi.”

Thành Dự trầm mặc một lát, nói: “Anh chờ em tan làm, chúng ta bình tĩnh nói chuyện.”

“Nếu có ý kiến về đơn ly hôn, nói sau với luật sư của tôi đi.” Vệ Nghê xoay người đi đến hành lang bệnh viện, “Tôi sẽ mời luật sư liên hệ với anh.”

“Nghê Nghê!” Thành Dự vội vàng gọi làm Vệ Nghê dừng bước lại.

Không phải vì nhớ đến hồi ức tốt đẹp, mà là sợ hắn làm lớn chuyện để mọi người biết được.

Thành Dự nhìn thấy lửa giận dưới ánh mắt của Vệ Nghê, tạm dừng một chút, sau đó thấp giọng nói: “Cho dù là phạm tội tử hình cũng có cơ hội giải bày, em cho anh nói xong đã, được không?”

Vệ Nghê mặt không gợn sóng, một lát sau mới nói: “…… Cho anh năm phút, có gì muốn nói nói mau đi.”

“Ở đây?” Thành Dự nhìn vào mắt thần phòng cháy, ánh sáng trong hành lang bệnh viện sáng sủa chiếu qua bóng người đi lại.

“Ở đây.” Vệ Nghê kiên định nói.

Thành Dự trầm mặc một hồi, một lần nữa mở miệng:

“Anh có thể thề độc, trừ em ra, anh không phát sinh quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào khác bên ngoài cả.”

“Điều này anh đã nói qua.” Vệ Nghê nói, “Nói xong rồi? Vậy đi đi.”

“Anh biết như vậy là sai, nhưng nếu đổi lại là em, em sẽ làm sao?” Thành Dự nói, “Bàn bạc kinh doanh không chỉ giới hạn ở các cuộc đàm phán trong các tòa nhà văn phòng, mà còn bao gồm cả các câu lạc bộ, quán karaoke, và các loại salon. Không phải tự nhiên mà rơi trúng đầu em, xây dựng các mối quan hệ không ở những chỗ đó, chẳng lẽ còn nơi nào khác sao?”

“Đồng nghiệp mời em đi, nếu em không đi, người ta sẽ cảm thấy em chảnh chọe ⎯ khinh thường hắn. Em không đi, sẽ có rất nhiều đối thủ cạnh tranh nguyện ý đi. Đổi lại là em, em có biện pháp nào tốt hơn không?”

Vệ Nghê không nói gì.

“Anh biết nói như vậy rất vô sỉ….. Nhưng mà Nghê Nghê, anh thật sự rất bất đắc dĩ, anh chưa từng có ý định bỏ rơi em, mặc kệ uống say về trễ, anh đều luôn nhớ rõ có em ở nhà đợi anh về.”

“Tất cả mọi người đều sẵn sàng làm mọi thứ để có được vị trí họ muốn. Ít nhất, anh chưa từng quên mất chính mình.”

“Nghê Nghê…… Hiện thực khác với phim ảnh, mỗi người đều phải có lúc bất đắc sĩ khom lưng uốn gối.” Hốc mắt Thành Dự dần dần đỏ, giọng càng thêm trầm thấp, “Anh biết em bị tổn thương, nhưng xin em tin tưởng anh, những gì anh làm, đều vì muốn cho em cuộc sống tốt….. Từ nay về sau, bất luận cái gì anh cũng sẽ không liên lạc với người phụ nữ đó nữa, nếu được mời dự tiệc, em nguyện ý đi anh sẽ dẫn em đi, nếu em không muốn, anh sẽ đi một mình hoặc không đi. Về sau anh đều nghe theo em, được không?”

“Hết năm phút rồi.”

Vệ Nghê thoáng nhìn đồng hồ.

“Nghê Nghê……”

“Có một câu anh nói rất đúng.” Vệ Nghê nói.

Cô nén giận nhìn thẳng Thành Dự.

“Anh đúng là rất vô sỉ.”

Nếu muốn bước vào xã hội, tất nhiên sẽ có nhiều lúc thân bất do kỷ.

Có hy sinh, có chủ động, đây là chuyện đương nhiên.

Nhưng mà ⎯⎯

“Cái mà anh gọi là cuộc sống tốt đẹp, đến tột cùng là vì tôi, hay vì chính anh?”

Vệ Nghê cật lực kiềm chế bản thân, sự vô sỉ của Thành Dự đã huỷ diệt đi tia tình nghĩa cuối cùng còn sót lại trong lòng cô.

“Chính anh bị dã tâm mê hoặc, muốn chiếm tiền tài quyền lực làm của riêng, cho nên không ngừng hạ thấp bản thân, đánh đổi phẩm chất⎯ còn không biết xấu hổ nói đó đều làm vì tôi sao?”

Thành Dự dưới ánh mắt sắc bén như dao phẫu thuật của cô không nói nên lời.

“Với tôi mà nói⎯ cuộc sống mà ta muốn, đã vĩnh viễn biến mất.” Vệ Nghê nhìn hắn, gằn từng chữ một nói, “….. Là tự tay anh huỷ hoại nó.”

“Nghê Nghê ⎯⎯”

“Đừng gọi vậy nữa.” Vệ Nghê nói, “Tôi ngại bẩn.”

Thành Dự rũ cánh tay, nhãn hiệu bên gọng mắt kính có vết xước.

“Nếu cố gắng ghép những mảnh gương vỡ lại với nhau, nó sẽ không bao giờ trở thành tấm gương nguyên vẹn như trước được. Cũng giống như khi có người đã lừa dối đối phương, mối quan hệ đã rạn nứt, tốt nhất là nên chấm dứt thay vì cố gắng níu kéo.” Vệ Nghê nói, “Anh ký đơn, chúng ta có thể chia tay trong hòa bình. Nếu anh còn muốn tiếp tục dây dưa….. Chúng ta lập tức ra tòa.” 

Vệ Nghê xoay người bỏ đi, Thành Dự hoảng loạn, theo bản năng đuổi theo.

“Vệ Nghê ⎯”

“Bác sĩ Vệ.”

Giọng Thành Dự bị một giọng nói khác cắt ngang.

Trương Nam Kim mặc áo blouse trắng đứng ở hành lang bệnh viện, bình tĩnh nói với Vệ Nghê: “Cậu đi xem bệnh nhân giường số sáu đi.”

“Được.”

Vệ Nghê không chút do dự nhận lấy sự giúp đỡ của Trương Nam Kim.

Cô làm lơ ánh mắt khẩn cầu của Thành Dự, không ngoảnh đầu biến mất sau lưng cửa thoát hiểm.

Trong cầu thang thoát hiểm chỉ còn lại hai người Trương Nam Kim và Thành Dự.

“….. Cô là?” Thành Dự hơi hơi híp mắt, quan sát kỹ người phụ nữ tóc ngắn trước mắt.

“Trương Nam Kim.” Cô ấy trực tiếp báo họ và tên, “Phó viện trưởng bệnh viện Đại học Y khoa thành phố C.”

“Là cô?” Trên mặt Thành Dự hiện lên tia ngoài ý muốn, hắn nhìn Trương Nam Kim, “Cô về thành phố C lúc nào vậy?”

“Chuyện đó không quan trọng.” Trương Nam Kim nói, “Quan trọng là, cậu ấy đã quyết định rời khỏi anh, nếu anh còn tiếp tục quấy rầy cậu ấy nữa, tôi sẽ không đứng yên nhìn thôi đâu.”

Thành Dự chợt nghe thấy lời này, bật cười ngay lập tức.

“Chuyện vợ chồng nhà tôi, cô có tư cách gì xen vào?”

“Chức phó viện trưởng bệnh viện, đương nhiên phải có trách nhiệm đảm bảo tinh thần thể chất mỗi vị viên chức đều phải khoẻ mạnh⎯ đặc biệt là Vệ Nghê.” Trương Nam Kim chậm rãi nói, “Muốn có một người vợ hiền mẹ tốt, dựa vào điều kiện của anh, có thể tìm đại một người về. Cho dù năm đó anh không làm trái nghề, hiện tại chắc cũng chỉ là một tên lang băm.”

“Cô ⎯⎯” Thành Dự thay đổi sắc mặt.

“Vệ Nghê không như anh.” Trương Nam Kim nói, “Cậu ấy có thiên phú, có nghị lực. Nhất định sẽ phát triển làm mũi nhọn của giới ngoại khoa quốc tế.”

Cô ấy đem đôi tay nhét vào túi áo blouse trắng, ánh mắt lạnh băng như dao, không chút lưu tình chọc thẳng vào Thành Dự.

“Con buôn như anh, thô tục, không làm chủ được bản thân, ăn theo tiêu chuẩn xã hội⎯ Tất nhiên, cái đó cũng giúp anh thành công, nhưng tôi khinh thường nhất chính là hạng người này.” Trương Nam Kim nói, “Vệ Nghê chọn sửa lại sai lầm, thế rất tốt, bọn anh cơ bản không phải nguời cùng một thế giới.”

“Nếu anh lại dây dưa với Vệ Nghê, hôm sau thành phố C sẽ có bài báo doanh nhân mới nổi ngoại tình đáng bị gièm pha. Đối với hạng người như các anh, có gì quan trọng hơn thể diện đâu, đúng không?”

Sắc mặt Trương Nam Kim khó coi đến cực điểm, bởi vì phong độ này Thành Dự chỉ có thể nén giận.

“Tôi tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Vệ Nghê tiến lại gần hố phân thêm lần nào nữa.” Cô ấy nói, “Thành Dự, nơi này không chào đón anh. Mau đi đi!”

Trước thang máy yên tĩnh không tiếng động, cửa thang máy nhảy lên mấy con số màu đỏ, chậm rãi đi xuống.

Trên mặt Thành Dự lạnh như băng, không còn vẻ rụt rè như còn trước mặt Vệ Nghê, lúc này hắn bày gương mặt lạnh tanh.

“….. Cô nói đúng, chúng tôi⎯ với cô, đích thị không phải người cùng thế giới.” Thành Dự sửa sang lại cổ áo tây trang, khi kéo tay áo lên, một góc của chiếc đồng hồ Patek Philippe màu bạc sáng lấp lánh như sao băng hiện ra. Hắn cao cao tại thượng nhìn Trương Nam Kim, lạnh lùng nói, “Tôi không vô tư được như vậy, cũng không mạo hiểm cứu người, tôi chỉ lo nghĩ cho người trong nhà có cuộc sống tốt, tôi có làm gì, cũng đều vì đại cuộc.”

“Vệ Nghê được thế à?” Trương Nam Kim hỏi lại.

Thành Dự vừa muốn nói chuyện, Trương Nam Kim lập tức chán ghét xen ngang:

“Không cần trả lời tôi, anh tự trả lời bản thân đi. Thành Dự ⎯ Người đang làm trời đang nhìn, anh có thể nói dối lừa người khác, nhưng không lừa được chính mình. Anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, những gì anh làm, đến tột cùng là vì người khác, hay là vì bản thân?”

Không đợi Thành Dự trả lời, Trương Nam Kim đã xoay người rời đi.

Sắc mặt Thành Dự xanh mét cảm thấy thế nào, cô ấy không để tâm.

Đi đến sau cửa, liền thấy Vệ Nghê.

“….. Làm phiền cậu rồi, xin lỗi.” Vệ Nghê thấp giọng nói.

“Không có gì.” Trương Nam Kim dừng một chút, lại nói: “Có gì cần giúp đỡ nhớ nói tớ biết.”

Trương Nam Kim vừa muốn rời đi, Vệ Nghê nhìn cô buột miệng thốt ra:

“Vì sao muốn giúp mình?”

Trương Nam Kim dừng bước, xoay người nhìn cô.

Thân hình của phó viện trưởng trẻ tuổi mảnh khảnh, tóc ngắn đen nhánh, vành tai trắng tinh sạch sẽ, không bấm xỏ lỗ. Cô ấy vén một bên tóc sau tai, sắc mặt điềm tĩnh nhìn Vệ Nghê, chậm rãi nói:

“Tớ nghĩ, chúng ta từng sinh hoạt chung với nhau, cũng được coi là bạn bè….. Cậu, không thấy vậy sao?”

Tới bây giờ, Vệ Nghê chỉ nhớ thành tích học tập của cô vẫn luôn cao hơn Trương Nam Kim một bậc, nhưng so với trí nhớ, cô lại thua xa Trương Nam Kim vài con phố.

Cuối cùng, cô mỉm cười.

“Đương nhiên.” Cô nói, “Chúng ta là bạn bè mà.”

Bình Luận (0)
Comment