Một chiếc xe bảy chỗ màu đen chậm rãi dừng trước cửa chính bệnh viện đại học Y khoa thành phố C.
Cửa xe mở, hai người trẻ tuổi quần áo đơn giản dẫn đầu xuống xe, sắc mặt không chút để ý đánh giá cảnh vật xung quanh, tiếp theo là hai phụ nữ trung niên thon thả, tiếp sau đó mới đến Thẩm Thục Lan thần thái xán lạng.
Bà mặc chiếc váy hoa màu lam nhạt mới tháo nhãn xuống, tóc uốn theo phong cách phương tây, nhảy xuống xe sau đó mới xoay người lại đỡ bà lão tóc trắng từ trong xe ra ngoài.
“Mọi người dìu bà nội vào trước đi, anh đỗ xe xong sẽ đi tìm mọi người⎯ có gì gọi anh biết.” Người đàn ông trung niên ngồi ghế lái nghiêng người dặn dò, nửa câu sau đặc biệt nói với Thẩm Thục Lan ngoài cửa sổ.
“Anh trực tập đi lên lầu là được, khoa chỉnh hình có mấy toà⎯ còn sợ lạc đường à?” Thẩm Thục Lan nói.
Người đàn ông nhíu nhíu mày, không đáp lại Thẩm Thục Lan, đánh tay lái rời đi.
“Anh ấy hay lo xa⎯ Ngoài đây nóng quá, chúng ta mau vào trong đi, khoa chỉnh hình ở lầu mấy vậy?” Chị của Thẩm Thục Lan nâng tay lên che trán, vẻ mặt không kiên nhẫn.
“Hoa Chính cũng là lo lắng cho mẹ thôi…” Chị dâu không nhịn được lên tiếng bênh vực chồng.
“Khoa chỉnh hình ở lầu 11, đi bên này!” Thẩm Thục Lan nói.
“Nè, đăng ký ở bên kia kìa!” Chị gái chỉ vào chỗ đăng ký đại sảnh kêu lên.
“Nghê Nghê nhà ta đã sắp xếp chỗ rồi, chỉ cần trực tiếp lên đó thôi.” Thẩm Thục Lan hơi kiêu ngạo nói.
Hai người trẻ sêm sêm tuổi Vệ Nghê, người vùi đầu xem điện thoại, người thì chán chết dựa vào cột, không có ai chủ động đỡ bà lão.
“Gọi điện báo cho con gái con trước đi? Nói nó một tiếng chúng ta tới nơi rồi?” Bà lão run rẩy lên tiếng.
“Không cần không cần ⎯⎯” Thẩm Thục Lan vẫy vẫy tay, “Bác sĩ chỗ này đều quen biết Vệ Nghê, chúng ta chỉ cần đọc tên Vệ Nghê là được rồi.”
“Ha ⎯⎯” Chị gái nói, “Vệ Nghê nhà em có tiếng ở bệnh viện này lắm sao?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Thục Lan làm lơ người chị gái âm dương quái khí, mười phần tự tin nói, “Viên ngọc sáng mà, kỹ thuật của Nghê Nghê nhà em, trong bệnh viện này ai mà không mơ ước đến! Đúng rồi, Tuấn Dự nhà chị thăng được chức vụ gì rồi ta?”
“… Thăng chức cái gì, chỉ là nhân viên bình thường thôi.” Chị gái liếc xéo thanh niên chơi điện thoại, bị người đó coi như không thấy.
Đám người đi đến thang máy, Thẩm Thục Lan mới dư chút thời gian gọi cho Vệ Nghê.
“A lô, Nghê Nghê à? Con đang ở đâu đó, mẹ và bà ngoại còn có cậu dì tới rồi…” Thẩm Thục Lan canh lúc không ai chú ý, quay đầu nói khẽ vào điện thoại, “Nếu con có thời gian, ghé khoa chỉnh hình một chút nhé?”
“Mẹ, hiện tại con đang bận…”
Ngoài phòng bệnh tại khu nằm viện lầu sáu, Vệ Nghê đứng ở cửa nghe điện thoại.
“Con đã nói chuyện với bác sĩ khoa chỉnh hình rồi, mẹ đi thẳng đến đó là được. Chờ con xong việc, con sẽ gọi lại cho mẹ, được không?”
Thẩm Thục Lan bên kia vội nói: “Nếu có việc thì thôi, con mau bận tiếp việc mình đi! Nào xong việc nhớ gọi lại cho mẹ⎯”
Trương Nam Kim sắc mặt nghiêm trọng bàn luận với người nhà bệnh nhân, hai y tá cùng một thực tập sinh đứng một bên.
“… Bệnh nhân bị ung thư tế bào lan rộng rất nguy hiểm, khối u đã chiếm hơn một nửa nhãn cầu. Cách tốt nhất hiện tại là phẫu thuật cắt bỏ nhãn cầu. Nếu chờ đến khi ung thư lan vào dây thần kinh thị giác hoặc các mô xung quanh thì sẽ quá muộn.” Trương Nam Kim tận tình khuyên nhủ, “Chúng tôi không còn nhiều thời gian nữa, nếu có thể phẫu thuật, sẽ được lập tức tiến hành.”
“Đứa con gái của tôi mới có 17 tuổi, sang năm muốn thi vào Bắc Ảnh⎯ cắt tròng mắt, cô xem xem vài chục năm sau con bé phải làm sao đây?!” Ba của bệnh nhân bị kích động, người mẹ ngồi bên cạnh cũng rơi vào trầm mặc, lặng lẽ xoa đôi mắt ướt ửng đỏ.
Giằng co qua lại hai ngày vẫn chưa có kết quả, đối với bệnh nhân mắc bệnh ung thư mà nói, thời gian chính là tính mạng, lùi thêm một ngày, hy vọng sống sót của họ cũng sẽ mất đi một phân.
Nhóm của Trương Nam Kim đã có ý định, lập tức tiến hành phẫu thuật lấy mẫu tế bào ở đáy mắt của bệnh nhân, nhưng bởi vì người nhà cản trợ, bọn họ chậm chạp không có được đơn đồng ý phẫu thuật.
Lãng phí thời gian như vậy, tế bào ung thư trong cơ thể bệnh nhân sẽ giành giật từng giây trở nên lớn hơn.
Mặc dù phải bình tĩnh nói chuyện với bệnh nhân, tấm lòng người hành nghề y thấy thương tiếc, huống chi, bệnh nhân là một cô gái nhỏ chưa đầy 18 tuổi.
Trương Nam Kim chau mày, giọng nói gấp rút:
“Ít nhất lấy được trong mắt, con gái của anh mới còn tương lai để suy xét vài chục năm sau, nhưng nếu mặc kệ tế bào hoành hành, cô bé⎯⎯”
Lời sau đó, Trương Nam Kim cật lực nuốt xuống. Huống chi, cô càng không thể nói thẳng trước mặt bệnh nhân được.
Tuy rằng không nói thẳng, nhưng cái gì đoán được đều có thể đoán. Sắc mặt ba của bệnh nhân trở nên khó coi, ngậm miệng cúi đầu, người mẹ dùng khăn giấy đã ướt đẫm ấn ấn nơi hốc mắt.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đầy áp lực, chỉ có mỗi âm thanh từ trên giường bệnh nhân phát ra. Cô bé uốn gối ngồi trên giường, nước mắt rơi xuống thấm vào chiếc chăn trên đầu gối.
Vệ Nghê đứng phía sau Trương Nam Kim, trầm mặc không nói gì chỉ nhìn nhân vật chính trong câu chuyện.
Bệnh nhân là một cô gái thanh tú chưa được 18 tuổi, tóc thẳng đen nhánh suôn mượt xoã đầy trên đôi vai thon gầy, lúc Trương Nam Kim cùng ba mẹ cô bàn luận, cô bé vẫn luôn bất lực khóc thút thít.
Luận về dung mạo hay khí chất, thiếu nữ như cô vẫn được xem là ngàn dặm mới tìm được một người, chỉ tiếc khối u đã khiến con ngươi biến thành một vật thể tròn màu trắng, hình ảnh này càng trở nên rõ nét khi nhìn từ xa, giống như một vầng trăng khuyết.
“Chỉ là ⎯⎯” Ba của bệnh nhân lần nữa mở miệng nói, “Nếu chúng tôi đồng ý phẫu thuật, các người không phải đã nói, là không thể đảm bảo thành công 100% sao?”
“Tỷ lệ khó rất cao, bỏ đi tròng mắt không phải tiểu phẫu, tôi chỉ có thể tận tâm tận lực cam đoan với anh, tôi sẽ nghĩ cách mời chuyên gia Dương Huệ đứng nhất khoa mắt cả nước đến mổ chính, còn có gì khác⎯ tôi không thể mù quáng đảm bảo được.” Trương Nam Kim nói, “Tỷ lệ nguy hiểm khi giải phẫu đúng là không thấp, nhưng dựa theo bệnh tình hiện giờ, hoàn toàn xứng đáng để thử một lần.”
Sau khi Trương Nam Kim nói xong, trong phòng bệnh hồi lâu không còn ai lên tiếng nữa.
Ba của Điền Nhã Dật buồn bã im lặng cuộn chặt nắm tay, cuộc đấu tranh tâm lý lúc ẩn lúc hiện.
Sau một hồi, Vệ Nghê cùng Trương Nam Kim đi ra khỏi phòng bệnh.
Thuyết phục lần nữa thất bại.
Ba mẹ Điền Nhã Dật không muốn để con gái trẻ tuổi mình mất đi tròng mắt, huỷ hoại tiền đồ sau này, vẫn luôn hy vọng xuất hiện kỳ tích xa vời.
Đến nỗi bọn họ luôn miệng gọi con gái là “Giấc mộng Minh tinh”, Vệ Nghê nhìn ra, hai người bọn họ đã vùi sâu trong giấc mộng đó rồi.
Cô gái từ đầu đến cuối chỉ có thể bất lực bật khóc.
“Mặc kệ thế nào đi nữa, trước mắt phải chuẩn bị tốt cuộc phẫu thuật⎯⎯” Trương Nam Kim vừa đi vừa phân phó nói, “Lát nữa tôi sẽ gọi cho Tam viện Bắc Y, hỏi thăm một chút về Dương Huệ, tận lực mời được ngài tới đây. Mọi người khuyên răng ba mẹ Điền Nhã Dật lần nữa, tình huống của cô gái nhỏ không thể kéo dài thêm.”
“Đã rõ.” Vài nhân viên y tế gật đầu.
“Vệ Nghê ——” Trương Nam Kim nói, “Cậu đem tư liệu về Điền Nhã Dật chỉnh sửa lại một chút, lát nữa đưa tới văn phòng tớ, tớ có hẹn với vài vị chuyên gia, cậu đến hội chẩn liên hợp nghe một chút.”
Mấy bác sĩ xung quanh đều dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Vệ Nghê, có thể được dự thính tại hội chẩn chuyên gia, là một cơ hội trân quý hiếm hoi đến dường nào.
“Được.” Vệ Nghê bình tĩnh trả lời.
Mọi người bắt tay làm việc, Vệ Nghê trở về văn phòng bác sĩ sửa sang lại tư liệu, sau đó đưa đến phòng họp hội chẩn ở lầu 14.
Đến khi cô bận việc xong, lúc nhớ tới gọi điện cho Thẩm Thục Lan, đã hơn bảy giờ.
Sau khi bàn giao lại ca với bác sĩ khác, cô vội vàng đi đến khu nằm viện, tìm được Thẩm Thục Lan ở đó mới bước vào, Thẩm Thục Lan lập tức phá lệ nhiệt tình giữ chặt lấy Vệ Nghê, long trọng giới thiệu cô với vài người có mặt ở đó.
“Đây là Nghê Nghê, tốt nghiệp đại học Y khoa, giữa chừng vì vài chuyện nên mới trì hoãn thêm mấy năm, bằng không đã trở thành bác sĩ chủ nhiệm⎯” Thẩm Thục Lan kiêu ngạo nói, “Tới đây nào, Nghê Nghê⎯ Mọi người đều là người nhà của mẹ, đây là bà ngoại của con, còn có cậu và dì con nữa⎯ còn đây là hai đứa anh họ của con ⎯⎯”
Vệ Nghê không có mở miệng cơ hội, chỉ có thể để Thẩm Thục Lan dẫn dắt đi tới, lặp đi lặp lại mấy cái xưng hô xa lạ đó.
Thẩm gia được xem là dòng thư hương thế gia, nghe nói trong nhà sinh ra quá nhiều Trạng Nguyên, tuy rằng sau này gia đạo sa sút, biến thành một hộ khá giả phổ thông, nhưng người gìa trong nhà vẫn như cũ không quên đi vinh quang tổ tiên để lại, mặc dù sau này Thẩm gia không còn sinh ra thêm được ‘nhân vật lớn’ nào nữa, nhưng cũng tính là có thể diện.
Vì Thẩm Thục Lan gả cho Vệ Giá Phong, cơ hồ đoạn tuyệt quan hệ với Thẩm gia. Cho đến sau này Vệ Nghê gả cho Thành Dự, mẹ con Thẩm Thục Lan mới làm lành trở lại, thẳng đến hôm nay, Vệ Nghê mới lần đầu tiên nhìn thấy nhà bà ngoại trên danh nghĩa.
Bà ngoại ăn mặc hoà nhã gọn gàng, tóc ngắn uốn nhẹ bạc cả đầu, ngũ quan đoan chính mơ hồ thấy được mỹ mạo năm xưa. Bà lão hỏi thăm vài chuyện về Vệ Nghê, quan tâm từ công việc đến hôn nhân của cô, có thể nhìn ra bà lão tuy đã lớn tuổi, đầu óc vẫn còn rất minh mẫn.
Người cậu ngồi bên cạnh ngẫu nhiên hỏi vài hai câu theo bà ngoại, phần lớn đều duy trì trầm mặc với vợ mình.
Nhiệt tình chịu nói chuyện nhất chính là chị gái của Thẩm Thục Lan, dì của Vệ Nghê, bà hay thích so con mình đối lập với Vệ Nghê, như muốn mượn cô gõ tỉnh đứa con trai lười biếng, chỉ tiếc, mỗi câu “Nhìn em họ của mày đi⎯”, ánh mắt của hai vị anh họ nhìn Vệ Nghê dần dần lạnh nhạt mất kiên nhẫn.
Vệ Nghê bất đắc dĩ chỉ cười cười, sự nhiệt tình của Thẩm Thục Lan tăng vọt, xem chừng muốn đem toàn bộ mặt mũi đã mất biến trở về, lải nhải khoe khoang mấy thứ hạng thành tựu của Vệ Nghê ⎯⎯ Vệ Nghê như ngồi trên đống lửa, chỉ có thể cười cười theo mẹ mình.
Hôn lễ của Thẩm Thục Lan và Vệ Giá Phong, không một ai ở Thẩm gia đến dự lễ.
Vệ Nghê từng xem mấy bức ảnh chụp ở hôn lễ, hốc mắt sưng đỏ của Thẩm Thục Lan kèm theo nụ cười đầy miễn cưỡng vẫn luôn khắc sâu vào đầu cô. Cho nên khi còn nhỏ, cô vẫn luôn có thể lý giải những yêu cầu hà khắc bà dành cho mình.
Vệ Nghê là chứng cứ quan trọng nhất của Thẩm Thục Lan ⎯⎯ chứng minh năm đó bà khăng khăng gả cho tên du côn không phải lựa chọn sai. Chỉ cần sự nghiệp của Vệ Giá Phong thành công, con gái ruột thành đạt, bà cũng đã có thể nhìn thẳng mặt bọn người từng chê cười bà ngu xuẩn.
Có thể hiểu được ⎯⎯ nhưng mỗi khi cô nhìn mấy đứa nhóc khác có thể hoan hô chạy nhảy ngoài trời xanh, ngồi trước bàn học làm bài thi trong lòng Vệ Nghê vẫn luôn cực kỳ hâm mộ chúng.
Đôi khi Vệ Nghê sẽ cảm thấy trao đi nhiều tình cảm chân thành lại đụng phải bức tường lạnh băng dày đặc khiến mình bị thương, cô thường xuyên so sánh bản thân với bạn bè đồng trang lứa, thấy mình không bằng họ liền trở nên khổ sở.
Nhưng đó đều là chuyện rất lâu về trước.
Hiện tại, ở độ tuổi trưởng thành, cô đã quen thuộc loại tổn thương mờ mịt này. Cô học được cách im lặng nhẫn nhịn, học được cách che giấu cảm xúc tiêu cực.
Ở đời không có đạo đức chỉ có đạo lý.
Đi theo Thẩm Thục Lan thêm một hồi, bỗng nhiên Thẩm Thục Lan chụp lấy cánh tay Vệ Nghê: “Ai da, không chịu chú ý thời gian, đã hơn tám giờ rồi ⎯ Con phải về nhà, đã nói với Thành Dự chưa? Thằng bé có đến đón con không?”
Đột ngột nhắc tới Thành Dự, vẻ tươi cười của Vệ Nghê có hơi cứng đờ.
“Anh ấy bận lắm….. Con đã nói qua rồi, mẹ đừng lo.”
“Đứa con rể này, cái gì cũng tốt ⎯ chỉ là luôn bận bịu.” Thẩm Thục Lan vỗ vỗ đùi Vệ Nghê, nói với mọi người, “Mẹ chồng Vệ Nghê cũng có bệnh viện riêng, lúc trước muốn mời Nghê Nghê đến đó làm, bị Nghê Nghê từ chối ⎯ Bệnh viện tư nhân sao có thể tốt hơn bệnh viện công lập được?”
Ngoại trừ mợ lễ phép phụ hoạ mấy tiếng, những người khác đều có vẻ mất hứng thú.
Vệ Nghê lôi kéo Thẩm Thục Lan, nói: “Mẹ, thời gian không còn sớm nữa, người lớn cần được nghỉ ngơi, mẹ xem ⎯”
Vệ Nghê mở miệng, dì với hai người anh họ lập tức tán thành, đoàn người vô cùng náo nhiệt đứng dậy cáo biệt, nói ngày mai hẵng đến thăm.
“Chuyện phẫu thuật của bà ngoại, vẫn nhờ cháu ngày thường ghé thăm.” Cậu hai lễ phép xa cách nói với Vệ Nghê.
“Cậu yên tâm ạ.” Vệ Nghê nói.
Mọi người lục tục đi ra phòng bệnh, Vệ Nghê đi cuối cùng thuận tay đóng cửa phòng lại.
“Mẹ, con đưa mẹ về.” Cô nói với Thẩm Thục Lan.
“Đưa cái gì mà đưa —— Mẹ con ta ngược đường mà.” Thẩm Thục Lan nói, “Con cũng nên lái xe của con đi đi, học bằng lái xong làm gì?”
“….. Bắt xe tiện hơn.” Vệ Nghê nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Không hiểu nổi con! Mua xe chưa được một năm bỏ dở trong gara, lúc trước sao không nói bắt xe tiện hơn đi?” Thẩm Thục Lan lải nhải mà nói, “Cậu của con lái xe tới, mẹ nhờ cậu chở về, tự con bắt xe đi ⎯ về đến nhà nhớ báo mẹ một tiếng!”
“….. Mẹ, con biết rồi. Mẹ yên tâm đi ạ.”
Thẩm Thục Lan nhắc thêm vài câu nữa mới hài lòng, hấp tấp dắt người Thẩm gia rời đi.
Vệ Nghê về nhà cũng không có việc gì làm, dứt khoát cùng bác sĩ chính của bà ngoại trao đổi bệnh tình, tuy tình trạng bà lão không nhẹ, nhưng thể chất không tệ, phẫu thuật thành công có thể trở lại bình thường.
Lúc này cô mới yên tâm rời đi.
Thang máy xuống tới lầu một bệnh viện, khi Vệ Nghê đi ra cửa lớn, bên ngoài trời đã tối đen, đèn đường rực rỡ được bật.
Cô dẫm lên ánh đèn, đi trong tiếng xe trên đường sườn núi bệnh viện.
Gió đêm thổi qua, bóng cây lay động, bươm bướm liên tục bay nhào tới bóng đèn ấm nóng.
Tới chỗ rẽ sườn núi lần trước gặp được Giải Tinh Tán, Vệ Nghê chậm rãi dừng bước chân.
Dưới màn đêm, trong ánh đèn sáng, thanh niên cao gầy từ trên xe máy đứng thẳng người, giơ tay gỡ khẩu trang màu đen xuống.
“Bác sĩ Vệ, tôi đến kiểm tra.”
Cậu nói.
“Chị có thời gian không?”