Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 30

4 giờ rưỡi, Thành Dự đến nhà hát sớm hơn mười phút.

Năm phút trôi qua, Vệ Nghê xuất hiện. Cô mặc bộ quần áo tiện đi lại hằng ngày, trên mặt cũng sạch sẽ không giống có trang điểm cho lắm.

Thành Dự đã không dám mong đợi quá nhiều, chỉ cần cô đến đúng như giờ hẹn đã là sự tôn trọng lớn nhất dành cho hắn.

Vệ Nghê vờ như không thấy sự ân cần trên mặt hắn, bĩnh tình giống như lúc đi làm.

Bọn họ ngồi ở khu chờ VIP trống trải một hồi, sau đó đi vào lối ưu tiên lên chỗ ngồi cao nhất ở lầu hai. Lúc đang nhìn nhóm người lần lượt tiến vào, nhà hát vang lên tiếng nhắc nhở tắt hết các thiết bị điện tử.

Thành Dự lấy điện thoại ra bật chế độ rung, còn điện thoại của Vệ Nghê đã sớm ở yên chế độ rung, chỉ tiện tay lần mò một chút, ai ngờ đúng lúc điện thoại đang rung lên.

Cô lấy điện thoại ra, kinh ngạc nhìn thông báo trên màn hình.

Nhân lúc Thành Dự đang không để ý lại đây, cô tiếp nhận cuộc gọi đến.

“… A lô?”

“Bác sĩ Vệ, chị đang ở đâu? Tôi đến bệnh viện giao cơm, không gặp được chị ⎯⎯ hôm nay chị nghỉ phép à?”

Giọng nói đầy sức sống của Giải Tinh Tán thông qua điện thoại truyền đến, không biết vì sao Vệ Nghê cảm thấy căng thẳng, ghế sô pha xem kịch mềm mại cũng trở nên cứng ngắc.

Thành Dự bên cạnh quan tâm nhìn, cô làm bộ không biết gì, bình tĩnh nói: “Hôm nay tôi trực ca đêm.”

“A ha⎯⎯ Vậy tối chị mới đến, tôi biết rồi.”

Vệ Nghê không tiện nói chuyện lâu, thấp giọng hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”

“Không có ⎯⎯” Giải Tinh Tán vội vàng nói, “Nếu chị vội thì tôi không quấy rầy chị nữa.”

“… Được, tạm biệt.”

Giả vờ khách khí bị coi là thật, chờ bên tai chỉ còn tiếng máy bận, Giải Tinh Tán buồn rầu mất mát buông máy xuống.

“… Cái bộ dạng này của cậu, ai không biết còn tưởng cậu bị phụ nữ đá đó.” Mai Hữu Tiềm rút ra cây tăm nhỏ, nhe răng trợn mắt xỉa răng, “Biết gì không, anh giúp chú che giấu chuyện này, nói không chừng anh cũng bị đuổi việc theo luôn đó.”

Hai tô bún lớn chỉ còn lại nước lèo đặt trên bàn, trong tiệm cũng chỉ còn hai khách hàng là bọn họ nề hà ở lại dùng bữa.

“Chúng ta đâu phải mối quan hệ làm ăn thông thường?” Giải Tinh Tán làm mặt quỷ với hắn, “Chúng ta là anh em, có đúng không anh! Công việc có gì quan trọng, mất rồi thì kiếm lại, có em trai quan hệ rộng rãi như em đây, còn sợ không tìm ra gì để làm chắc?”

Mai Hữu Tiềm không trả lời cậu, mặt mày khổ sở xỉa răng, dường như đang xỉa kẻ Giải Tinh Tán đáng ghét kia chứ không phải kẽ răng.

“Anh nói chú chứ, ông bà thường nói thà phá mười cánh chùa còn hơn đi phá hoại hôn nhân người khác, chú đừng đi vào con đường tội lỗi nữa.”

“Phá chùa chứ không phá hôn nhân gì chứ, đó là Kim Ngọc Lương Duyên [1]⎯⎯ liên quan gì đến em?” Giải Tinh Tán hợp tình hợp lý nói, “Muốn nói em, phải là cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp⎯⎯ khổ ải vô biên, em giúp chị ấy quay đầu là bờ thôi.”

[1] 金玉良缘 – Bạn có thể tìm thẳng tên phim trên gu gồ xem tóm tắt phim nhé, cũng có chi tiết nhân vật nọ kiếm chuyện phá hoại hôn nhân người khác do ghen tị nên anh Tiềm ví von em Tán giống thế í =))

“Đây là cưỡng tình đoạt lý!”  Mai Hữu Tiềm phe phẩy cái đầu, đổi sang đề tài khác, “Cậu có tính toán gì sau khi tốt nghiệp chưa? Có muốn đi du học không?”

“Không.” Giải Tinh Tán không chút nghĩ ngợi.

“Suy nghĩ thêm đi,” Mai Hữu Tiềm nói, “Anh hỏi thăm thay cậu rồi, Berkeley ở Mỹ, hay học viện âm nhạc hoàng gia Hà Lan,… Đều là mấy ngôi trường đứng top đầu, thư giới thiệu anh cũng đã nghĩ cách thay cậu⎯⎯”

“Anh hỏi thăm thay đây hả? Sợ là người khác hỏi thay thì có, rồi nhờ anh chuyển tiếp qua cho đây chứ gì?” Giải Tinh Tán dẹp ngay bộ dáng càn rỡn thường ngày, giọng điệu lạnh băng, “Cái thứ thư giới thiệu đồ đó ha, đây có một đống⎯⎯ không phải đây đi không được, mà là không muốn đi, đó có hiểu chưa?”

“Úi xời, chú nóng giận vậy làm gì…” Mai Hữu Tiềm biết tiến biết lùi, móc ra gói Trung Hoa đưa tới, “Nào, rít một điếu đi, bớt giận bớt giận.”

Ánh mắt Giải Tinh Tán lướt qua gói thuốc, nói: “Đang cai.”

“Cai?” Lần đầu Mai Hữu Tiềm nghe thấy chuyện lạ tới vậy, hắn khó tin nhìn người đối diện, nhớ lại vài năm trước lần đầu thấy cậu, thằng nhóc loi choi lóc chóc ngồi xổm ven đường hút thuốc, “Mắc gì?”

“Không gì hết,” Giải Tinh Tán nói, “Cai thì cai thôi.”

Không đợi Mai Hữu Tiềm truy hỏi, cậu đứng lên:

“Ông chủ, tính tiền.”

“Để đó anh trả…”

Mai Hữu Tiềm vội đứng lên dễ dàng cướp lấy cơ hội thanh toán.

“Trời còn sớm, cậu muốn đi đâu vậy?” Đi ra khỏi tiệm bún, Mai Hữu Tiềm sải bước đến bên xe máy Giải Tinh Tán hỏi.

“Có việc.”

Giải Tinh Tán chỉ vẫy vẫy tay cũng không quay đầu nhìn hắn, đạp chân ga phóng ra ngoài.

Trước khi cúp máy, cậu mơ hồ nghe được tiếng nhắc nhở sắp mở màn vở ⟪Cuốn theo chiều gió⟫ [2] từ bên kia điện thoại của Vệ Nghê.

[2] Tiếng Trung 乱世佳人 – Gone with the Wind (ra mắt phim 1939)

Cậu tìm kiếm trên Baidu một lát, liền biết đây là màn nhạc kịch. Kế tiếp liền dễ dàng, chỉ cần quyết định có đi hay không nữa thôi.

Có lẽ là tiếng phát thanh của nhạc kịch, hoặc là giọng điệu xa cách của Vệ Nghê giống lúc họ mới quen, trong lòng cậu bắt đầu thấy bất an loại bỏ kế hoạch ban đầu, vội vã chạy đến nhà hát lớn Hải Sa.

Có lẽ bác sĩ Vệ chỉ gặp mặt bạn bè bình thường thôi nhỉ ⎯⎯ đâu ai cấm bạn bè là không được đi xem kịch cùng nhau. Cậu lỗ mãng hấp tấp chạy tới đó, lát nữa giải thích sao với bác sĩ Vệ đây?

Tình cờ gặp?

Cái cớ quê mùa đến nỗi cậu không nỡ dùng.

Trong lòng cậu càng không yên, sắc mặt lại càng lạnh lùng. Tuỳ tiện tìm một chỗ đậu dành cho xe máy, cậu vội vàng chạy vào nhà hát, liếc mắt có thể thấy được tấm bảng tuyên truyền ⟪Cuốn theo chiều gió⟫.

Cậu vừa định đi đến hướng trên bảng chỉ dẫn, lập tức bị nhân viên cản lại.

“Chào anh, buổi biểu diễn đã bắt đầu, mời anh xuất trình vé xem kịch, để nhân viên công tác dễ dàng sắp chỗ ngồi cho anh nhé.”

Giải Tinh Tán nhìn chằm chằm cửa rạp đóng chặt, im lặng một lát.

“… Anh ơi?” Nhân viên hoài nghi nhìn cậu.

“Thôi.”

Giải Tinh Tán xoay người rời đi.

Ngay từ đầu nhân viên phục vụ đã biết cậu không phải tới để xem kịch, cũng mặc kệ cậu đi ra cửa lớn nhà hát.

**

Cuối cùng 150 phút nhạc kịch cũng kết thúc.

Sau khi kết thúc, Vệ Nghê và Thành Dự đi theo nhóm người rời khỏi rạp hát.

Thành Dự nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Em muốn ăn gì không? Ăn xong anh sẽ đưa em tới bệnh viện.”

“Tôi không đói.” Vệ Nghê lạnh nhạt.

“Không đói cũng nên ăn chút ít gì đó, buổi tối em còn phải trực đêm lâu tới vậy.” Thành Dự nói, “Thành phố mới mở nhà hàng sashimi Nhật, nghe nói khá ngon. Em đi không?”

Vệ Nghê im lặng đối phó.

Đối với cô mà nói, ăn cơm cùng Thành Dự, cái gì cũng sẽ nhạt như nước ốc.

Thành Dự cam chịu trước sự im lặng của cô, hai người đi vào thang máy xuống hầm gửi xe. Gara trống trải san sát từng cây cột đá xám, dàn xe sang làm người ta chói cả mắt.

Chiếc Audi A8L của Thành Dự, ở bên cạnh những siêu xe màu sắc rực rỡ này giống như muối bỏ biển, không đáng để nhắc tới.

Vệ Nghê ngồi ghế phó lái, từ chối sự tinh tế từ Thành Dự, tự mình thắt kỹ dây an toàn.

Chiếc xe khởi động, từ từ đi ra khỏi bãi giữ xe.

“Rú⎯⎯”

Một tiếng gầm rú giống như đã từng nghe qua đâu đó khiến Vệ Nghê bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Chiếc xe máy đen nhánh như gió lớn vượt mặt chiếc Audi A8L, chỉ để lại làn khói xám lao ra khỏi đường hầm. Người đó phóng đi quá nhanh, Vệ Nghê chưa kịp nhìn rõ người trên xe máy là ai, nhưng trong lòng cô lại nảy ra một loại phỏng đoán.

Sau bữa cơm chiều, cô liên tục nhìn điện thoại, màn hình liên tục được bật sáng lên, nhưng lại không hiện lên bất kỳ dòng thông báo nào.

Thành Dự chú ý tới hành động này của cô, buông đũa xuống, trong mắt hiện lên tia cảnh giác:

“Em đang đợi điện thoại?”

“…… Không,” Sắc mặt Vệ Nghê bình tĩnh nhìn hắn, “Tôi đang canh giờ.”

Cảnh giác trong mắt hắn tan biến, thay vào đó là cảm giác đau đớn không kịp phòng bị.

“Anh thấy khó chịu?” Vệ Nghê hỏi.

“… Không có.” Hắn né tránh ánh mắt, gắp miếng sashimi bỏ vào đĩa của cô.

Cô không ăn mù tạc, hắn nhớ rất rõ.

Cùng lúc làm hắn nhớ tới khoảnh khắc hắn lừa cô dùng chiếc đũa có dính chút mù tạc trên đó, cô bị cay ra nước mắt, sau đó nhào tới đánh hắn.

Hắn bắt được tay cô đang đánh loạn, cưỡng ép ấn cô vào trong ngực, xong cúi người hôn cô, cùng nếm mùi vị cay nồng trong miệng cô.

Cái hôn đó, bọn họ ai cũng rơi lệ.

Khóc lóc sau đó lại nhìn nhau cười.

Khi đó, mắt cô óng ánh lập lòe nước mắt, còn sáng hơn cả chiếc nhẫn kim cương cô đeo vào lễ cưới.

“Nỗi đau anh gây ra cho em, còn đau hơn cái này gấp trăm triệu lần.” Cô nhẹ giọng nói.

Ký ức tan vỡ, chỉ còn lại một mớ hỗn độn.

Là do chính tay hắn phá huỷ.

Chóp mũi Thành Dự đau xót, hắn cố sức khắc chế cơn cay dâng lên đáy mắt, bắt ép bản thân phải tiếp tục dùng cho xong bữa cơm chiều này.

Bữa tối kết thúc trong im lặng.

Sau khi Thành Dự lái xe đưa cô đến cửa lớn bệnh viện, Vệ Nghê từ chối để hắn đưa mình lên lầu, hắn đành bất đắc dĩ rời đi.

Hôm nay được phân công công việc ở trung tâm cấp cứu, Vệ Nghê được thực tập sinh nhiệt tình chào đón tại văn phòng bác sĩ, cô thay quần áo làm việc, lúc bỏ điện thoại vào túi áo blouse trắng, cô lại lần nữa mở sáng màn hình, trên đó vẫn trống không, chỉ có mỗi đồng hồ tiếp tục chạy.

Công việc ở trung tâm cấp cứu là nặng nhọc nhất trong tất cả các khoa, Vệ Nghê không còn thì giờ để cân nhắc chuyện ngoài lề, cô vội đến mức chân không chạm đất, tự nhiên bỏ quên cả thời gian.

Lúc lấy lại tinh thần, chân trời hừng sáng, thực tập sinh làm xong việc được giao, ngồi ở vị trí của mình ngủ gà ngủ gật.

Trời tờ mờ sáng, từng lầu của trung tâm cấp cứu vẫn sáng trưng.

Cửa sổ sáng rực, cũng có Vệ Nghê ở trong đó.

Giải Tinh Tán ngồi ở góc bồn hoa đối diện cửa lớn trung tâm cấp cứu, hai chân dài duỗi thẳng, cà lơ phất phơ nhìn những tấm cửa sổ giống nhau y như đúc. Cành lá trong bồn hoa hơi ẩm, bờ vai của cậu cũng ươn ướt. Cậu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đưa ra quyết định gặp mặt hỏi cho ra lẽ.

Nếu tình cảm giữa Vệ Nghê và chồng cô vốn bất hoà thì thôi, còn nếu hai người họ chỉ là đầu giường cãi nhau cuối giường hoà, vậy xem cậu tính là cái gì?

Một thằng hề?

Một trò cười?

Sắc trời càng lúc càng sáng, mặt trời mới nhô làm bốc hơi sương sớm lá cỏ, cũng khiến da đầu của cậu phơi đến nóng lên.

Cậu xoa xoa đầu húi cua, vừa định đứng dậy khởi động tay chân, một bóng hình quen thuộc xuất hiện trong đại sảnh cấp cứu.

Cậu nhìn cô xách túi bước nhanh ra ngoài, mái tóc đen dày khiến cô trở nên vô cùng bắt mắt trong đám đông. Ánh mắt Giải Tinh Tán mất tự chủ dõi theo cô. Sao cô trông gầy đi vậy, bình thường có ăn uống đủ bữa không? Sắc mặt của cô nhợt nhạt như vậy, có phải hay cãi nhau với chồng nữa không?

Mặc dù đại sảnh cấp cứu dòng người tấp nập, nhưng trong mắt cậu cũng chỉ chứa đựng mỗi một người.

Một bông hoa lê yếu ớt chịu đựng cơn mưa phùn lất phất.

Nếu cậu không duỗi tay che chắn, bông hoa lê sẽ bị mưa gió quật ngã.

Vệ Nghê đi ra cửa tự động, Giải Tinh Tán vừa tính đứng dậy vẫy tay vói cô, một tiếng kèn xe ô tô vang lên.

Tiếng kèn cướp đi sự chú ý từ Vệ Nghê, một giây trước khi cô kịp thấy cậu, lại quay đầu nhìn về phía kèn xe truyền đến.

Một chiếc Audi A8L màu đen nằm giữa đám đông, trông có vẻ đặc biệt hơn so với vài chiếc BYD ở đó.

Một người đàn ông thanh cao tuấn tú, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều lộ rõ vẻ tự phụ ấn cửa sổ xe xuống, nhẹ nhàng kêu nhũ danh của cô:

“Nghê Nghê⎯⎯”

Tiếng kêu này không lớn, nhưng truyền tới tai Giải Tinh Tán lại vô cùng rõ rệt.

Cậu nhìn Vệ Nghê dừng lại một chút ở cửa, sau đó mới bước đi về phía chiếc Audi đen. Ánh mắt cô nhìn trái nhìn phải, hình như đang suy xét cái gì đó. Giải Tinh Tán không có lúc nào giống như bây giờ, càng cảm nhận rõ hơn chiếc xe máy có giá 5000 tệ đậu bên cạnh bồn hoa.

Mày thì tính là cái gì?

Trong lòng cậu liên tục tự chất vấn bản thân.

Tựa như trời cao cũng muốn nhìn thử cậu buồn cười đến mức độ nào, Vệ Nghê đã ngồi lên ghế phó lái, cũng đã cài sẵn dây an toàn, chỉ thiếu mỗi bước đạp ga, cô lại giương mắt nhìn thẳng cậu.

Cách nhiều người tới vậy, vẫn chuẩn xác tìm được cậu ngay góc bồn hoa.

Trong mắt cô hiện lên vẻ kinh ngạc, biểu cảm thay đổi, cô trông muốn nói điều gì đó, nhưng ngại khoảng cách xa, cuối cùng chỉ khép môi lại.

Cậu thu hồi tầm mắt, mặt vô cảm đứng dậy từ bồn hoa.

Tiếng moto nổ máy chói tai vang vọng đường dốc, dưới cái ghé mắt của mọi người, chiếc moto đen nghênh ngang phóng đi.

“Em cài kỹ dây an toàn chưa?”

Bên trong xe kêu lên tiếng tít tít, vẻ mặt Thành Dự nghi hoặc nhìn cô.

Tay Vệ Nghê cầm dây an toàn, mắt nhìn làn khói xám còn sót lại, sau đó mới cài lại dây.

Tiếng ‘tít tít’ ngừng, Thành Dự tiếp tục lái xe.

Sau khi về đến nhà, làm lơ ánh mắt lấy lòng của Thành Dự, cô nhốt hắn ngoài cửa rồi tự mình vào nhà.

Căn biệt thự to lớn nhưng lại trống trải, cô ngồi xuống ghế sô pha, bấm số điện thoại của Giải Tinh Tán.

Điện thoại vẫn đang reo, nhưng không có ai chịu bắt máy.

Sau khi tự động cúp, cô đặt điện thoại di động lên bàn trà, ngẩn ngơ nhìn màn hình đã tắt.

Cô nghĩ mãi không ra, vì sao lúc chợt nhìn thấy Giải Tinh Tán, cô lại bất giác tháo bỏ dây an toàn trên người xuống.

Là vì xúc động, vì ngoài ý muốn, vì suy nghĩ nông nổi, hay là…

Cô nhắm mắt lại, không dám tự hỏi, không xác định được bản thân ở hiện tại có dám chấp nhận đáp án hay không.

Bình Luận (0)
Comment