Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 31

Mặt trời đã lên hoàn toàn.

Từng tia nắng như mũi tên xuyên qua tầng mây dày đặc, từ tốn đánh thức thành phố đang say ngủ.

Tại sảnh chờ của toà nhà cao ngay trung tâm thành phố, một cô gái trẻ mang sắc mặt sốt ruột bồn chồn vài lần, sau đó mới đi vào công ty vẻ ngoài tráng lệ.

“Xin chào, xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?” Lễ tân xinh đẹp tủm tỉm hỏi cô ta.

Ánh mắt cô ta trốn tránh, nhỏ giọng nói: “Cho tôi gặp Thành tổng một chút.”

“Cô có hẹn trước không?” Lễ tân hỏi lại.

“Không có… Nhưng tôi quen Thành tổng của mấy cô, cô nói với anh ấy một tiếng, nhất định anh ấy sẽ chịu gặp tôi…”

Biểu cảm của lễ tân không còn nhiệt tình như trước, tuy trên mặt có nở nụ cười, nhưng cũng là cười cho có lệ, lời nói cũng mang theo xa cách lạnh nhạt.

“Thành tổng của chúng tôi không phải lúc nào cũng có mặt ở công ty, phiền cô lần sau có hẹn lại đến vậy.”

Cô gái trẻ tuổi lại không chịu rời đi, nhất quyết muốn lễ tân thông báo cho Thành Dự. Đang lúc cả hai đang nổi lên tranh chấp, cửa thang máy lầu một mở, thư ký của Thành Dự tiễn đối tác làm ăn xuống dưới.

Nhìn thấy thư ký của tổng giám đốc, lễ tân thu lại chút kiêu ngạo của mình, vội vàng chào hỏi liên tục, cô gái trẻ cũng yên tĩnh trở lại, như có hơi cầu xin nhìn lễ tân.

Thư ký quét mắt đến hai người quầy tiếp tân, ánh mắt vi diệu dừng lại trên người cô gái trẻ, nhưng cô ấy vẫn như bình thường tiễn khách quý công ty ra về:

“… Xin cảm ơn Lý tổng đã hợp tác với công ty chúng tôi, hẹn gặp lại ngài sau.”

Khách quý vừa rời đi, thư ký mới trầm mặt đi về phía quầy lễ tân.

Lễ tân vừa định lên tiếng tiếp đón, lại phát hiện hình như cô gái trẻ này quen biết với thư ký, nhanh chân đi về cô ấy.

Hai người đến chỗ vắng người thì thầm hai câu, trên mặt của thư ký hiện lên vẻ tức giận. Lễ tân làm bộ dọn dẹp bàn, tính nhiều chuyện sôi hừng hực, dựng lỗ tai nghe lén hai người họ nói chuyện.

“Tôi không cần tiền……”

Cách nhau quá xa, lễ tân chỉ mơ hồ nghe thấy mỗi câu đó.

Không cần tiền?

Lễ tân cảm thấy rối bời, chỉ thấy thư ký đang gọi điện thoại, sau đó mang cô gái trẻ đi ra ngoài.

Mười mấy phút sau, lễ thấy thấy Tổng giám đốc vừa tới công ty không lâu đã hầm hầm ra ngoài.

Lễ tân bừng tỉnh, nhích nhích khuỷu tay đụng vào lễ tân khác im lặng từ đầu đến giờ vụng trộm lướt điện thoại.

“Cô thấy không? Tới đây để tìm Thành tổng đó! Thành tổng mới đi ra ngoài với cô ta! Muốn hẹn gặp riêng ở bên ngoài, cô nói xem đây là cái loại quan hệ gì?” 

Nhân viên lễ tân kia đã thấy nhiều cảnh bắt cá hai tay nên không phản ứng gì đặc biệt, gương mặt bình tĩnh như thường.

“Không liên quan đến tôi.”

“Ôi… Cô nói xem, vợ của Thành tổng xinh đẹp như vậy, còn có khí chất hơn cả minh tinh trên TV, nghe nói còn là sinh viên trường Y nữa đó ⎯⎯ Cô nói sao Thành tổng còn… Như vậy ta?”

“Đàn ông ngoại tình và vợ đẹp giỏi giang không liên quan đến nhau.” Lễ tân diện mạo bình thường thở dài, dùng dáng vẻ người từng trải nói, “Ưu tú chỉ có thể thu hút nhiều người đàn ông khác biệt, chứ cũng không thể đảm bảo rằng hắn vẫn sẽ luôn yêu cô.”

“Sao cô bi quan dữ vậy! Chẳng lẽ cô không hướng tới một tình yêu ngọt ngào à?”

“Tôi mới không tin. Mặc dù trên toàn thế giới có tận 4 tỷ người đàn ông, nhưng 3 tỷ 999 triệu trong số đó đều thuộc một loại người.” Lễ tân gương mặt bình thường liếc mắt, “Cho nên tôi đã quyết định sẽ không kết hôn.”

Đối với hiện thực tàn khốc này mà nói, người nói có ý người nghe vô tâm. Lễ tân trẻ trung xinh đẹp đang vào tuổi thanh xuân mộng mơ, cô ấy thở dài một hơi, nhìn Thành Dự rời đi ở cửa lớn lẩm bẩm nói:

“Thành tổng đẹp trai nhiều tiền, tuổi trẻ tài cao… Nếu tôi được gả cho một người như vậy, có ngoại tình tôi cũng chịu, chỉ cần anh ấy còn nhớ rõ đường về nhà là được!”

Lễ tân diện mạo bình thường lắc lắc đầu, lười tốn thêm nước bọt với cô ấy.

Trần đời có hàng ngàn loại người, tất nhiên cũng sẽ có hàng ngàn loại suy nghĩ.

Suy nghĩ của Thành Dự ngay tại giờ phút này, chính là thật quá phiền phức.

Hắn kiềm chế lửa giận nhìn cô gái trẻ ngồi đối diện, lạnh lùng nói: “Cô muốn bao nhiêu?”

“Em không muốn đòi tiền……” Cô gái trẻ nén nước mắt, cầu xin nhìn Thành Dự, “Em nghe lời anh, sẽ không gây phiền toái cho anh nữa⎯⎯”

“Vậy bây giờ cô đang làm cái gì đây?” Thành Dự lạnh lùng cắt ngang.

“Chỉ là em… Không muốn kết thúc nhanh như vậy……”

“…… Báo giá đi.” Thành Dự thở ra một hơi, sắc mặt lộ ra vẻ phiền chán.

“Em nói rồi… Em không phải đến đòi tiền…”

“Cô không muốn tiền ⎯⎯ Vậy tại sao còn giữ cái loại ảnh chụp như vậy hả?” Thành Dự mặt lạnh như băng.

Ảnh chụp mà hắn nhắc tới, hiện giờ vẫn còn nằm trong điện thoại đang được cô gái trẻ nắm chặt.

Ba tấm ảnh chụp chung chăn gối, sắc mặt hắn hồng hào, đang say ngủ, cô gái trẻ gối lên vai hắn, hé miệng cười với camera.

Cả ba tấm đều chụp theo kiểu đó.

Nếu không phải hắn nhớ rõ đêm đó mình đã say như chết, đừng nói là không tỉnh táo, cho dù có tỉnh cũng sẽ không làm được gì ⎯⎯ Kể cả ai nhìn vào cũng sẽ nghĩ là chụp sau khi ân ái.

Là sơ sót của hắn, không nghĩ tới cô ta sẽ tự tiện đón hắn về nhà, chụp ra cái loại hình ảnh dễ gây hiểu lầm như vậy.

Hắn bị người ta chơi xấu ⎯⎯ Mà đời này của hắn ghét nhất việc bị người khác đùa bỡn.

Thành Dự hận đến nghiến răng, nhưng vẫn duy trì phong độ lịch lãm, gỉa tạo bình thản nói:

“Cô ra giá đi.”

“Em chỉ muốn ở bên cạnh anh, cho dù không có danh phận, cho dù anh không yêu em, chỉ cần cho phép em ở lại bên anh…”

“Không thể.”

Thành Dự lăn lộn thương trường đã lâu, kỹ năng đàm phán giá cả đã luyện đến thuần thục.

Hắn biết rõ ba tấm ảnh này rất quan trọng, cho nên hắn càng phải không để lộ điểm yếu ra bên ngoài.

“Một là cô cầm tiền chạy lấy người, hai là cô gửi ảnh cho vợ tôi, sau đó tay không chạy trốn.” Thành Dự vô cảm bĩnh thản nói, “Không có sự lựa chọn thứ ba.”

Cô gái trẻ oà khóc, vẻ ngoài thanh thuần động lòng người càng khiến người ta yêu mến, nhưng Thành Dự chỉ đang mất kiên nhẫn nhìn đồng hồ.

Tiếng chuông gió vang lên, cửa quán cà phê được đẩy ra, nhân viên giao hàng đội mũ bảo hiểm chuột túi bước vào như gió lốc, trong lúc vô tình tầm mắt bọn họ va nhau, Thành Dự dời mắt đi trước, theo hắn thấy, chỉ là một người giao cơm có vóc dáng rất cao.

Thành Dự thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn về phía đối tượng đang khóc lóc kia.

“Tôi cho cô đúng mười lăm phút.” Hắn nói, ánh mắt tàn nhẫn như dao dưới cặp kính bắn ra, “Chỉ có một cơ hội này thôi, cô cẩn thận suy nghĩ. Nếu tôi nhớ không lầm, thì mẹ cô mắc bệnh nhiễm trùng đường tiết niệu, mỗi tháng đều phải cần tiền lo liệu thuốc men, cho dù cô không nghĩ đến mình, thì cũng phải nghĩ cho mẹ cô chứ.”

“Em còn nhớ rõ… Đêm giao thừa năm ngoái…” Cô gái trẻ nức nở nói, “Đó là ngày lễ duy nhất chúng ta trải qua cùng nhau, em cùng anh tham dự tiệc tối tư nhân ở Hải Nam, chúng ta đi chân trần trên cát, cùng nhau nghịch nước, em còn nhớ rất rõ ánh trăng của đêm đó rất đẹp…… Rất đẹp……”

Cô gái trẻ khóc không ra tiếng.

“Là ánh trăng đẹp nhất em từng thấy……”

“Em cho rằng, yên lặng làm bạn nhau, một ngày nào đó… Anh sẽ được em làm cho cảm động…”

“Cô nghĩ nhiều rồi.” Thành Dự lộ rõ vẻ phiền chán, “Cũng chỉ vì rơi vào cái loại tình huống này, không có người nào đứng đắn nên tôi mới cho cô cơ hội. Bây giờ tôi phát hiện sai lầm rồi. Sẽ không ở cùng với loại người như mấy người nữa đâu.”

Căn bản là không tồn tại nét dịu dàng đó nữa.

Thành Dự không ngần ngại nói cho cô ta biết. Từ nay về sau, hắn không còn cần ở gần những người này, không cần phải ngụy trang biểu cảm ôn hoà giả dối đó nữa.

Cô gái trẻ lặp đi lặp lại lời cầu xin, Thành Dự đều không bị dao động. Cuối cùng, cô gái trẻ nín khóc, ‘khụt khịt’ lau nước mắt trên mặt, yên lặng nhìn Thành Dự:

“Được… Em đồng ý với anh, có thể xoá đi ảnh chụp. Nhưng em có một điều kiện⎯⎯”

Thành Dự không đáp lời, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Em muốn đi xem phim với anh thêm lần nữa.”

“Không có khả năng.”

Nhắc tới rạp chiếu phim, Thành Dự lập tức nhíu mày. Hắn vĩnh viễn không quên được, mâu thuẫn xảy ra giữa hắn và Vệ Nghê, chính là do một bộ phim.

“Xem một bộ phim thôi cũng không được sao?” Cô gái trẻ nén khóc cầu xin.

“Không được.” Thành Dự chắc như đinh đóng cột.

Cô gái trẻ đành phải nói: “Vậy anh đưa em về nhà lần cuối có được không?”

Yêu cầu này đã đủ sự hèn mọn, là điểm mấu chốt cuối cùng của cô gái trẻ, cũng nằm trong phạm vi cho phép của Thành Dự. Hắn khẽ vuốt cằm, hờ hững nói:

“Đi thôi.”

Hai người đứng dậy, lúc Thành Dự đi đến quầy tính tiền, phát hiện nhân viên giao cơm vừa vào cửa ngồi trên chiếc ghế dài cách vách gần chỗ bọn họ nói chuyện.

Nhân viên giao cơm cúi đầu lướt điện thoại, ấn tượng duy nhất của cậu đối với Thành Dự chính là vai rộng chân dài, dáng người cao lớn.

Với hắn vì sao vẫn còn để lại thắc mắc này, chỉ để lại trong đầu vẻn vẹn cái chớp mắt. 

Dù sao cũng chỉ là một người giao cơm bôn ba mệt nhọc mà thôi.

Đợi hắn rời đi rồi, Giải Tinh Tán mới ngẩng đầu lên, dưới đôi lông mày sắc như dao, là đôi mắt đè nặng trải sương hàn.

**

Thành Dự nắm tay lái, mặt mũi vô cảm đi về hướng chỗ ở của cô gái trẻ.

Cửa sổ xe đóng chặt, hơi lạnh rót vào bầu không khí yên tĩnh.

“…… Anh rất yêu chị ấy sao?” Cô gái trẻ nhìn ra ngoài cửa sổ, phá vỡ áp lực trong xe.

“Ừ.” Thành Dự không chút do dự.

“Vậy sao lúc trước anh lại ngoại tình?”

“Tôi không có ngoại tình.” Thành Dự mắt nhìn thẳng phía trước, không chừa cho cô ta lấy một án mắt, nhưng mày của hắn vẫn vì lời cô ta nói mà nhíu lại.

“Đối với phụ nữ mà nói… Đó là ngoại tình.” Cô gái trẻ nở một nụ cười ảm đạm.

Thành Dự không nói gì.

“Sau này… Sau này không cần như thế nữa, nếu anh thật sự yêu chị ấy.” Cô gái trẻ ngắt quãng, nghĩ đến đâu nói đến đó, như muốn mượn cớ nói ra hết những lời mà trước kia không dám, “Anh như vậy, đối với chị ấy là sự tổn thương, đối với em… Đối với người ở bên cạnh anh… cũng là tổn thương.”

Thành Dự không nói gì, nhưng qua kính chiếu hậu đã lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn của hắn.

Cô gái trẻ nói không ngừng, hoàn toàn bất đồng với ấn tượng của Thành Dự, lúc Thành Dự muốn kêu cô ta im lặng, có một chiếc xe máy đen cùng tiếng động cơ, giống như rắn vượt qua xe tải, gắt gao dán bên cạnh xe của bọn họ.

Thành Dự nhíu nhíu mày liếc đối phương một cái, phát hiện người lái xe thế mà lại là nhân viên giao cơm kỳ lạ ở quán cà phê vừa rồi.

Hắn đánh tay lái, muốn kéo dãn khoảng cách với xe máy, nhưng ngay sau đó, người kia lại tiếp tục dán sát vào.

Điều này đã không còn dùng từ ‘trùng hợp’ để hỏi nữa.

Người giao cơm này là ai? Vì sao phải bám sát theo hắn?

Vừa nảy sinh nghi ngờ, nhân viên giao cơm chạy chiếc mô tô đen lần nữa kéo dãn khoảng cách với chiếc Audi A8L, Thành Dự vừa mới thay đổi sắc mặt, ngoài cửa sổ lập tức toát ra chuỗi tia lửa, cùng với tiếng ma sát kim loại chói tai.

Đột nhiên hắn đạp mạnh phanh lại.

Trên đường cái xe cộ đông đúc, xe máy gây chuyện muốn chạy trốn là chuyện đơn giản, nhưng chủ xe máy lại thắng xe dừng lại theo Thành Dự.

Thành Dự sắc mặt kém đóng cửa đi xuống, nhìn vết trầy xước dài ngoằn bắt mắt ở thân xe.

Chủ xe máy gỡ chiếc mũ bảo hiểm chuột túi xuống, tiêu sái vuốt đầu tóc húi cua ngắn.

“Ngại quá, tay lái mới lạ tay ⎯⎯ Cứ trực tiếp báo cảnh sát với bên bảo hiểm đi.”

Thành Dự quan sát xong tình huống hư hại ở thân xe, ánh mắt hoài nghi nhìn người nhân viên đó: “Cậu là ai? Sao lại muốn bám theo tôi?”

“Đường lớn như vậy, tôi và anh cùng đường thì tính là bám theo anh?” Nhân viên giao cơm hộp nhếch nhếch miệng, cười cười châm chọc, “Đừng nói nhiều, trực tiếp báo với cảnh sát đi. Tôi sẽ ở đây chờ cùng anh.”

Sắc mặt Thành Dự nặng nề bất định, cô gái trẻ lúc này cũng xuống xe, bất an đứng chờ trước cửa.

Cảnh sát tới, nhất định sẽ chụp ảnh làm bằng chứng.

Nếu để sự tình này đến tai Vệ Nghê, cũng sẽ tương tự như ba tấm ảnh kia, cho dù Thành Dự có tự bản thân trong sạch, hắn có nhảy sông Hoàng Hà cũng sẽ không rửa sạch mọi hiềm nghi.

Nhân viên giao cơm cứ thế ngạo mạn, không khỏi khiến Thành Dự hoài nghi cậu có phải biết được gì hay không. Nhưng mà chỉ là một tên giao cơm quèn, còn có thể biết được gì chứ?

Suy nghĩ mâu thuẫn đánh nhau trong đầu Thành Dự, liên luỵ đến dòng xe cộ phải đi vòng qua bọn họ, có người còn cố ý ấn cửa sổ xe xuống, vẻ mặt tò mò nhìn hiện trường.

“Không cần.”

Thành Dự trầm mặt xoay người lên xe. Cô gái trẻ kia thấy bất ngờ, nhưng cũng vội vàng lên theo.

Giải Tinh Tán đứng ngay tại chỗ, ngạo mạn gọi Thành Dự mặt mày đen ở trong xe:

“Xe này hư hại chắc không rẻ đâu nhỉ? Tôi còn chưa chạy sao anh lại chạy trước rồi? Nếu anh không tiện báo cảnh sát, vậy để tôi gọi giúp anh ha?”

Thành Dự qua cửa sổ xe lạnh lùng nhìn cậu.

Cô gái trẻ ở ghế phó lái sợ hãi: “Anh biết cậu ta không?”

“… Sao tôi phải quen biết hắn.” Thành Dự khinh miệt nói.

Tuy nói thế, nhưng hắn đã sớm ghi nhớ thật kỹ gương mặt của đối phương. Hắn chắc chắn, giữa bọn họ nhất định có gì đó liên quan đến nhau.

Hắn khởi động xe, tiếp tục lại lên đường.

Giải Tinh Tán lập tức cười phóng đãng sau khi Thành Dự bỏ đi mất dạng.

Cậu lấy điện thoại ra, click mở giao diện khung trò chuyện với Vệ Nghê, do dự hồi lâu trước một đoạn ghi âm.

Sau đó, nhấn nút gửi đi.

       

**

Anh Tán ảnh khôn mà tên Dự cũng tỉnh lắm cơ =)) buồn cười vãi haha ( ᵒ̴̶̷᷄◡̶͂ᵒ̴̶̷᷅ )و

Ngày edit xong chương này là 26/01 (27 Tết): An khang thịnh vượng – Vạn sự như ý nhe nhe nhe !!

Bình Luận (0)
Comment