Bệnh viện trực thuộc đại học y khoa là bệnh viện tuyến ba có đầy đủ ngành học, lực lượng kỹ thuật hùng hậu nhất thành phố C, ngay cả vào lúc màn đêm buông xuống, đèn đuốc trước cửa lớn vẫn sáng ngời ngời không thiếu bệnh nhân ra vào.
Lầu một đại sảnh cấp cứu là nơi đông người nhất, càng lên cao số người càng thưa thớt. Đến lầu 11 khoa ung thư, chẳng những ít người, mà không khí cũng ảm đạm, hành lông trống trải không nghe thấy tiếng nói chuyện nào.
11 giờ tối, vốn vẫn nên yên tĩnh, bên trong phòng bệnh đang đóng chặt cửa lại truyền ra tiếng nức nở không ngừng. Một hồi sau đó, Vệ Nghê đi ra, phía sau vẫn còn nghe tiếng khóc.
Cô mặt mày phức tạp nhìn thoáng qua tiếng khóc sau cánh cửa, rũ mắt xuống đi về phía văn phòng của Trương Nam Kim.
Theo lý mà nói, hôm nay không phải cô trực ban, vào lúc 8 giờ tối cô đã nên thay quần áo tan tầm rồi, nhưng đây là công việc ở bệnh viện, thường xuyên không phải cứ ‘theo lý mà nói’.
Gõ ba cái cửa văn phòng của phó viện trưởng, bên trong truyền đến giọng nữ trầm thấp của Trương Nam Kim:
“Vào đi.”
Vệ Nghê mở cửa đi vào.
Trương Nam Kim từ sau mấy tài liệu chất đống ngẩng đầu lên: “Sao rồi?”
“…… Bệnh nhân chỉ chấp nhận làm hoá trị.” Vệ Nghê nói.
“Cậu cũng hết cách?”
Vệ Nghê lắc đầu.
“Thật là quá đáng.” Trương Nam Kim nhíu mày, “Một đứa trẻ chưa hình thành so với tính mạng của mình, không lẽ cô ấy không phân biệt được cái nào quan trọng hơn sao?”
Vệ Nghê lòng đầy phức tạp, im lặng không nói gì.
Bệnh nhân này, gần như đã được tất cả các bác sĩ do Trương Nam Kim điều đến để thuyết phục khuyên nhủ.
Tất cả đều thất bại. Bao gồm luôn cả người nhà của cô ấy, và gia đình chồng cũng đều như thế.
Mặc dù tất cả mọi người đã thông báo rõ ràng cho cô ấy, tế bào ung thư đã di chuyển từ dạ dày đến buồng trứng, chỉ có cắt bỏ buồng trứng, bỏ đứa bé chưa đầy ba tháng thì mới có cơ hội sống sót, cô ấy vẫn ngang bướng mụ mị, chỉ đồng ý phương pháp hoá trị.
Dựa vào tốc độ lây lan hiện tại của tế bào ung thư này, thời gian còn lại của bọn họ đã không còn nhiều lắm.
Trương Nam Kim mệt nhọc thở dài, không nhìn Vệ Nghê, phất phất tay: “… Thôi, chúng ta đã hết sức rồi. Nếu cô ấy nhất quyết muốn giữ đứa trẻ, vậy tùy cô ấy đi.”
Gương mặt nghiêm túc của Trương Nam Kim lộ ra chút ấm áp, nhẹ giọng nói:
“Làm trễ nãi cậu lâu tới vậy, vất vả cho cậu rồi, mau về nhà đi.”
Vệ Nghê lễ phép chào tạm biệt theo cấp dưới, đi ra văn phòng của phó viện trưởng, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Cô thi thoảng mới tăng ca, còn với Trương Nam Kim đó là chuyện thường ngày, làm quản lý cấp cao của bệnh viện, cô ấy vốn không cần phải bận bịu như thế. Nhìn Trương Nam Kim, Vệ Nghê thường hay cảm thán, cô ấy trẻ tuổi đã thăng lên làm phó viện trưởng bệnh viện tuyến ba, thật sự xứng đáng.
So ra, nỗ lực của mình còn lâu mới đủ.
Được Trương Nam Kim khích lệ, cô trở lại văn phòng bác sĩ, tiếp tục ở lại thêm hai tiếng để hoàn thành báo cáo bệnh tình sau đó mới thay quần áo chính thức tan ca.
Sau khi tan tầm, cô mới thấy bốn cuộc gọi nhỡ từ Thành Dự.
Trừ mấy cuộc gọi nhỡ đó ra, giao diện khung trò chuyện với Giải Tinh Tán đã yên lặng từ lâu còn có dòng tệp ghi chép đã thu hồi.
Vệ Nghê ngạc nhiên, thử gọi lại cho Giải Tinh Tán, sau tiếng chuông dài, cuộc gọi tự động cúp máy. Vệ Nghê mới nhắn lại cho Thành Dự, chỉ vỏn vẹn ba chữ:
“Vừa tan tầm.”
30 ngày ước định đã trôi qua hơn phân nửa, quyết tâm của cô vẫn không có sự thay đổi nào.
Cô không thể phủ nhận rằng, trong từng ấy thời gian cô cũng từng để lộ vẻ xúc động, nhưng cũng chưa từng thấy lay động.
Khoảng thời gian này, ba mẹ liên tục gọi đến, không phải kêu cô về nhà ăn cơm, mà là hẹn cô cùng nhau đi xem phim.
Vệ Nghê biết họ sợ cô suy nghĩ lung tung, nên mới nghĩ cách giúp cô vui vẻ.
Nhưng thật ra, thời gian trôi đi, đau khổ dần dần tan biến, cô đã có thể cảm nhận được, bóng ma từng đeo bám theo cô, cũng đã dần dần biến mất.
Một lần nữa cô cảm nhận được tình cảm gia đình ấm áp quen thuộc trong bữa cơm nhà, ánh chiều tà lơ lửng trên tòa nhà cao chọc trời làm rung động lòng người, còn có tư vị phong phú gắn kết lại với thế giới.
Cô không còn là chim trong lồng, hoa trong bình, bị giam cầm bởi hai chữ tình yêu nữa.
Đã qua nửa đêm, bên ngoài khu nằm viện trời đêm đầy sao, bảo vệ trực đêm đang đo nhiệt độ cơ thể của vài người thưa thớt, nơi đăng ký số thứ tự, ánh đèn trong đại sảnh cấp cứu chiếu xuyên qua cửa tự động, làm bên ngoài sáng như ban ngày, dưới đường núi dốc một màu tối đen, chỉ có đèn đường mờ nhạt điểm xuyến.
Vệ Nghê đi vài bước ra ngoài cửa tự động, bước chân chầm chậm ngừng.
Giải Tinh Tán đang ngồi ở góc bồn hoa giống như lần trước, vẫn bất động nhìn cô, không còn dùng thêm cử chỉ hay tiếng kêu nào để thu hút cô nữa, nếu cô không theo thói quen nhìn về góc bồn hoa lần trước trông thấy cậu, cô căn bản sẽ không biết được, cậu đã từng xuất hiện một lần nữa.
Tách biệt hơn nửa tháng, vào thời điểm Vệ Nghê cho rằng cậu sẽ không bao giờ xuất hiện nữa thì, cậu lại xuất hiện.
Dưới mái hiên sáng như ban ngày, bóng cây trong vườn hoa đong đưa. Có hai người cách nhau một ngọn đèn đang yên lặng nhìn nhau.
Chớp mắt, mùa hè cũng sắp hết.
Hương hoa còn sót thoang thoảng lưu lại trong gió đêm, trống trải nảy sinh não nề.
Cuối cùng, cậu đứng dậy đi đến chỗ cô.
Không tự chủ được cô cũng bước chân lại gần cậu.
Ở ranh giới đèn đuốc sáng ngời và đêm tối mịt mờ, hai người không hẹn cùng dừng bước.
Có lẽ do ảo giác lâu rồi không gặp, Vệ Nghê cảm thấy cậu đã gầy đi không ít.
Cái bóng chồng chéo lên trên gương mặt sắc nét của cậu, giống như dưới ngòi bút linh hoạt của bậc thầy, phác hoạ rõ nét chiếc mũi cao thẳng tắp, hốc mắt sâu và đôi lông mày đậm sâu, còn có cả cặp mắt một mí ngược dòng*, bình thường khi không cười sẽ trông có vẻ lạnh lùng.
*ngược dòng mình để ở đây ý là đi ngược lại với tiêu chuẩn cái đẹp, thường thì mắt hai mí rõ rệt sẽ được ưu ái hơn.
Nhưng Vệ Nghê biết, khi cười rộ lên, đôi mắt đó sẽ như chim ưng nhỏ vừa học bay, trong mắt toàn là ánh sáng tự tin.
Lý do cô bị Thành Dự hấp dẫn, cũng tương tự như vậy.
Có lẽ cô chỉ yêu màu sắc cá tính mà mình chưa từng có.
“…… Uống cà phê không?” Cô nói.
“…… Uống.” Giải Tinh Tán nói.
Cả hai không có ai nhắc lại chuyện lần trước, cũng không ai nhắc đến việc mất liên lạc hơn 20 ngày.
Thật giống với cái liếc mắt nhiều ngày trước đây, chỉ là một cái tưởng tượng trong giấc mơ của mỗi người mà thôi.
Chắc chắn có quán cà phê mở cửa vào rạng sáng, tiếc là thành phố C không có mấy quán như vậy.
Bọn họ lái moto đi vòng quanh hơn nửa cái thành phố C, cuối cùng vẫn chọn vào một quán bar yên tĩnh.
Ánh đèn của quán mập mờ, bởi vì liên quan đến giờ giấc làm việc, chỉ còn một bàn hai khách. Bartender đứng pha chế sau quầy bar, đang pha chế ra một ly rượu cocktail màu sắc rực rỡ. Trên sân khấu nhỏ tinh xảo chỉ có một ca sĩ nữ, đang hát bản tình ca buồn.
Hai người mặt đối mặt ngồi ở chiếc ghê dài trong góc quán bar, qua hồi lâu cũng chưa ai mở lời, ngũ quan của Giải Tinh Tán trông lạnh lùng hơn so với ngày thường, dường như cậu đang có tâm sự, một ly rồi lại thêm ly nữa, vô tình nhìn về phía Vệ Nghê, dáng vẻ như muốn nói rồi lại thôi.
Trong lòng Vệ Nghê cũng mang theo tâm sự, nốc ly rượu xuống bụng, bất chợt cô hỏi:
“Nếu là cậu, giữa đứa bé chưa được sinh ra với tính mạng của chính mình, chỉ có thể chọn lấy một cái, cậu sẽ chọn cái nào?”
Giải Tinh Tán im lặng một chút rồi nói:
“Tôi chọn sinh mạng của mình.”
“Vậy cậu cảm thấy, quyết định từ bỏ đứa bé ấy hay sau khi biết mình mất đi nó sẽ đau khổ hơn?”
Giải Tinh Tán sau một lúc lâu vẫn không nói gì, đôi mắt bình tĩnh nhìn Vệ Nghê rất lâu.
“Đây là loại câu hỏi gì vậy?”
“…… Chắc là sự hoang tưởng mà mọi người hay nói.”
“Đây là hoang tưởng của bác sĩ sao?” Giải Tinh Tán ngửa đầu uống nửa ly rượu còn lại trong tay, khoé miệng hiện ra cái cười nhạo, “Tôi cũng thường hay ảo tưởng mình sẽ tự tổ chức show âm nhạc.”
Hai chai rượu trôi xuống bụng, dù Giải Tinh Tán là loại người thường hay dùng cồn để giao tiếp, cũng không tránh khỏi trở nên say xỉn. Lúc cả hai đi ra quán bar, cậu đã đi không vững, thất tha thất thiểu bước đi.
Vệ Nghê biết tiết chế nên chỉ uống vỏn vẹn nửa ly, tuy mặt mũi có hơi nóng, nhưng cũng không đi quá giới hạn.
Nhìn Giải Tinh Tán trong vẻ say rượu, Vệ Nghê làm lơ câu mạnh miệng “Tôi không có say” của Giải Tinh Tán, nhét cậu vào xe taxi, tự mình cũng ngồi vào hàng ghế sau.
“Vị trí nhà cậu.” Vệ Nghê dùng giọng điệu chắc nịch nói.
Giải Tinh Tán báo địa chỉ, xe taxi chạy đến đó. Chiếc xe máy nằm lẻ loi ven đường, đợi mai Giải Tinh Tán tỉnh lại sẽ đem nó trở về.
Nửa tiếng sau, Vệ Nghê đỡ cơ thể nóng hổi cú Giải Tinh Tán đi vào toà nhà có kiểu dáng cũ kỹ.
Bóng đèn nhạt nhoà dõi theo tiếng bước chân một nặng một nhẹ của hai người, lần lượt thắp sáng tầng lầu tối đen. Giải Tinh Tán nửa tỉnh nửa mê, dưới sự dìu đỡ của Vệ Nghê lảo đảo leo cầu thang.
Tới cửa nhà của cậu, Vệ Nghê tìm thấy chìa khoá từ trong túi cậu, cắm nó vào lỗ chìa khoá, nói:
“Cậu vào đi, tôi đi đây.”
Mới vừa xoay người đi, đã bị một bàn tay ấm nóng bắt lấy.
Giải Tinh Tán dựa lưng trên cửa, gó má nhiễm men say, đôi mắt lóng lánh sáng kinh người, không chớp mắt nhìn Vệ Nghê.
Vóc dáng cậu cao lớn, giây phút này lại như cún con không nhà, dựng thẳng đuổi, ướt sũng đứng dưới trời mưa to.
Mà cô là người duy nhất có thể giúp đỡ cậu.
Đèn điện đã lâu không được tu sửa phát ra âm thanh điện xẹt, ánh đèn mập mờ lúc tối lúc sáng, Vệ Nghê lại chú ý tới vết bớt màu xanh trên tay cậu, giống như vết bầm đau nhức nào đó, xuất hiện trên ngón áp út tay cậu.
Một con bướm xám phập phập bay qua đôi tay nắm chặt của cả hai, mục tiêu rõ rệt bay đến bóng đèn lập loè.
Xịt ⎯⎯ Con bước bị điện giật bay đi.
Giây sau, lại bay tới.
Đèn hành lang im lặng bị dập tắt, chỉ còn lại tiếng mạch đập lẫn nhau.
Vệ Nghê cẩn thận rút tay mình ra, cậu lại cố ý giữ chặt, nhưng không ép buộc. Lúc tay cô hoàn toàn rút ra khỏi, hơi thở gần gũi trở nên dồn dập.
Bởi vì mắt không nhìn thấy được gì, nên các giác quan của Vệ Nghê trở nên mẫn cảm khác thường.
Tiếng chuông điện thoại reo, nhiệt độ ấm còn lưu lại trên cổ tay, mùi rượu tản ra từ trên người Giải Tinh Tán đều mãnh liệt hơn bình thường.
Cô lấy điện thoại ra, hai chữ ‘Thành Dự’ nổi bật hiện trên màn hình sáng chói giữa hành lang tối tăm.
Điện thoại còn đang rung, cô vươn tay phải muốn nhấp vào.
Giải Tinh Tán lại lần nữa bắt lấy tay cô, lúc này càng dùng thêm sức, càng thêm cấp bách.
Vệ Nghê ngẩng đầu nhìn lại cậu, ánh sáng điện thoại chiếu lên trên mặt cậu, cô thấy hình bóng của mình từ trong mắt cậu, cũng lần đầu tiên thấy tia khẩn cầu xuất hiện trên khuôn mặt không ai bì nổi của cậu.
“…… Đừng nhận.” Cậu nói.
Đèn hành lang đột ngột bừng sáng.
Giọng nói thanh tỉnh, trạng thái cũng tỉnh táo nốt, những cái yếu ớt lảo đảo chông chênh giả vờ kia, cuối cùng cũng lộ tẩy.
Dáng vẻ say rượu có thể diễn, nhưng còn triệu chứng lại bắt chước không ra. Cậu say thật hay giả say, Vệ Nghê đã biết từ lâu.
Đã sớm biết, nhưng vẫn làm bộ không biết.
Giống như thiêu thân* biết rõ đống lửa cháy bỏng, nhưng vẫn đâm đầu bay vào.
*thiêu thân là con bướm, cũng tựa như tự tìm đường chết.
Cô đã hơn hai mươi tuổi, nhưng vẫn giống như đang ở lứa tuổi ấy, vẫn dũng cảm, tự tin, đong đầy tình cảm.
“…… Đừng trở về.” Cậu nói.
“Đây là chồng tôi.” Vệ Nghê nói.
“Tôi biết.” Giải Tinh Tán nói, “Chị rất yêu anh ta sao?”
“Đã từng rất yêu anh ta.” Vệ Nghê dừng lại một chút, “…… Yêu đến mức mọi thứ luôn vì hỉ nộ ái ố của anh ta đặt lên làm đầu. Sau này mới thấy, loại tình yêu đó chỉ như tự trói buộc chính mình.”
“Hiện tại thì sao?”
“Hiện tại⎯⎯” Vệ Nghê nói.
Cô nhấn tắt cuộc gọi từ Thành Dự, cuối cùng mới có thể yên tĩnh ổn định nói chuyện cùng cậu.
“Chúng tôi đang thoả thuận ly hôn.”