Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 35

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, sinh viên bắt đầu lục tục trở lại trường học.

Trong viện y học lát đát vài sinh viên, người thì đeo tai nghe, cưỡi xe đạp, hoặc đi nhóm bạn hai ba người, mang theo bình giữ nhiệt mới tinh bình tĩnh đi bộ, so với quần áo đơn giản thoải mái của họ, Thành Dự mặc âu phục và Vệ Nghê mặc váy tơ lụa dài không thích hợp lắm, luôn làm cho người qua đường phải ghé mắt nhìn.

“Em còn nhớ không, chúng ta từ căn tin đi ra, em nhất định sẽ ghé tiệm tạp hoá kia để mua sữa chua.” Thành Dự cười chỉ một cửa tiệm tạp hoá cách đó không xa.

Vệ Nghê nhìn theo ngón tay hắn chỉ.

Tiệm tạp hoá đó vẫn còn hình dáng như xưa, người bên trong đó cũng đã thay đổi bằng gương mặt xa lạ.

Giống như mười năm này của cô, cảnh còn người mất.

Thành Dự dẫn cô trở lại trường học, là muốn kích thích tình yêu say đắm của cô, cô không phủ nhận mình có rung động với nơi cũ, nhưng nhiều hơn đó, là sự thanh tỉnh sau lần đau.

Thành Dự và cô đi vào khu dạy học, trực tiếp đi lên hai cầu thang lớn thông lầu.

“Đi đâu?” Vệ Nghê hỏi.

“Đi rồi biết.” Thành Dự quay đầu lại cười nói.

Đôi mắt cười của hắn, dưới cặp kính gọng bạc vừa tinh ranh vừa linh động, một khắc đó, bỗng nhiên cô nhìn xuyên qua hắn lúc này, thấy được hắn của trước kia.

Thành Dự mà cô yêu.

Không còn là Thành Dự bị thế tục dụ dỗ nữa.

Thành Dự thời niên thiếu kiêu ngạo, luôn luôn ngẩng đầu trước ánh mặt trời.

Vệ Nghê đột ngột cúi đầu, Thành Dự không để y cô đang tránh né, cũng không chú ý tới chút yếu ớt chớp nhoáng của cô.

“Em còn nhớ rõ chỗ này không?” Thành Dự dừng bước trước cửa của một gian phòng học.

Cửa phòng đóng chặt, phía trên có bảng ‘Phòng học số 3’ màu xanh biển.

Không đợi Vệ Nghê trả lời, Thành Dự vươn tay che đôi mắt của cô lại. Tựa như phản xạ có điều kiện, Vệ Nghê lui về sau một bước.

Tay của Thành Dự dừng lại giữa không trung, mặt lộ vẻ kinh ngạc, một lúc sau mới kịp phản ứng lại, đôi mắt vừa mới rực sáng, một lần nữa trở nên ảm đạm.

“…… Anh chuẩn bị bất ngờ cho em.” Hắn gượng cười nói, “Em nhắm mắt lại đi.”

Sau một lúc lâu, Vệ Nghê mới nhắm mắt lại.

Cô cảm giác có một bàn tay, khẽ dừng trên vai cô, sau đó dắt cô đi lên phía trước.

Vốn là nơi được bỏ trống, Vệ Nghê bước qua ngạch cửa, không đụng vào bất kỳ cái bàn cái ghế nào, vẫn luôn bước lên phía trước, thẳng đến khi bàn tay trên vai cô thả xuống, Thành Dự dừng bước ngay bên cạnh cô.

“Mở mắt đi.” Hắn nói, mang giọng điệu chờ mong.

Vệ Nghê mở mắt ra.

Bàn ghế trong phòng học đều được đẩy dồn vào một góc, rất nhiều quả bong bóng bay lên cao ngay tức khắc.

Màu xanh nhạt, màu hồng phấn, vàng nhạt, trắng tuyết… Số bóng đầy màu sắc rực rỡ nhiều đếm không hết đồng loạt bay lên.

Giữa những quả bong bóng bay lượn, Thành Dự vẫn bất động nhìn cô, từ đôi mắt đầy sự chờ mong kia, cô thấy được Thành Dự của mười năm trước.

“Anh thích em.”

Hắn nói:

“Có muốn thử ở bên cạnh anh không?”

Thành Dự kia, nhớ rõ mỗi sở thích của cô, sẽ cố tình thả chậm bước chân chờ đợi cô, ngủ gục đợi cô đọc sách ở thư viện, sẽ dành hết thời gian rảnh rỗi ở cùng cô, toàn tâm toàn ý đối xử với cô, cũng sẽ vì cô đạt được thành tích xuất sắc mà cảm thấy kiêu ngạo.

Ký ức ào ạt như sóng lớn tràn về, nhấn chìm cả hơi thở của cô, nước mắt tuôn rơi không ngừng, tựa như biển cả mênh mông.

Thành Dự nhìn thấy Vệ Nghê nước mắt tràn mi, hai mắt hắn cũng ươn ướt theo, hắn tin rằng tại giây phút này Vệ Nghê sẽ nghĩ giống như hắn, đều sẽ vì tình cảm sâu nặng khi xưa làm cho xúc động.

Hắn tin rằng, Vệ Nghê vẫn còn yêu hắn như trước.

Thành Dự vươn tay về phía cô, muốn ôm cô vào lòng.

Vệ Nghê không lùi bước.

Cô dùng cánh tay chặn tay của hắn lại.

Lần đầu tiên, dùng hành động để cự tuyệt, không phải uyển chuyển nhượng bộ nữa.

“Đủ rồi……” Cô nói, “Tới đây thôi.”

Tim của Thành Dự rơi thẳng xuống, hắn biết cô đang nói cái gì, trong lòng như bị dao nhọn xẻ thịt, nhưng hắn vẫn níu lấy tia hy vọng cuối cùng, run rẩy nói:

“Nghê Nghê, em có đồng ý tha thứ cho anh không?”

Hắn không chớp mắt nhìn môi cô chằm chằm, chờ đợi chút phép màu cực kỳ nhỏ bé.

“Hôm nay là ngày cuối cùng, ký tên đi.” Vệ Nghê cố gắng dùng giọng điệu thẳng thắn nói.

“Em thấy những thứ này rồi, anh không tin em không có chút cảm giác nào…… Rõ ràng là em còn yêu anh mà, rốt cuộc em muốn anh làm thế nào thì em mới đồng ý cho anh ⎯⎯ cho cuộc hôn nhân của chúng mình thêm một cơ hội nữa đây?”

Thành Dự lộ vẻ đau khổ, nước mắt chảy ra từ hốc mắt đỏ ngầu của hắn.

“Tất nhiên là tôi có cảm giác.” Vệ Nghê nói.

Như người sắp chết đuối bắt được sợi dây thừng, hai mắt đẫm lệ của Thành Dự mang theo ánh sáng hy vọng.

Ánh mắt của Vệ Nghê từ tốn nhìn qua bong bóng đủ màu rực rỡ trong phòng học.

Những dải ruy băng rực rỡ kia, nhẹ nhàng lay động trong gió, như cái vuốt ve của người yêu, cũng như lời từ biệt cuối cùng.

“Tôi nhận thức vô cùng rõ ràng, người mà tôi yêu…… Đã không còn nữa.”

Một lần nữa tầm mắt cô dừng trên mặt đối phương.

“Hay nói cách khác, tôi chỉ bám theo hồi ức từng yêu để đi đến hiện tại.” Vệ Nghê nói, “…… Tôi tỉ mỉ nấu từng món ăn dựa theo khẩu vị của anh, lại chỉ nhận được tin anh đi xã giao về muộn, tôi vì không muốn hai bên khó xử nên mới miễn cưỡng vui cười khi nghe mẹ anh nói lí lẽ, tôi tôn trọng ý kién của anh, lần nào cũng vì anh mà tự tủi thân chính mình, nhún nhường vì anh, khô héo ở nhà cũng vì anh, lúc tôi cần anh nhất, nhưng lại không liên lạc được với anh……”

Giọng nói Vệ Nghê run bần bật.

Cô cố sức nhìn Thành Dự đang ngẩn ngơ ở đối diện, không cho nước mắt gây cản trở tầm nhìn của mình.

“Tất cả đều do quá khứ chóng đỡ tôi.”

“Trên thực tế,” Cô nói, “Người mà tôi từng yêu kia, đã biến mất từ lâu rồi.”

“Anh còn⎯⎯ Nghê Nghê, anh còn ở……” Đột nhiên Thành Dự nắm lấy tay cô.

Nắm đến xương ngón tay của hắn trắng bệch, nắm đến tim của cô đau như cắt.

Cô kiên định rút tay ra khỏi lòng bàn tay của hắn từng chút một.

“Khi anh quyết định tuân thủ quy tắc ngầm của xã hội, ăn chơi đàng điếm với đám người mà anh từng khinh thường…… Người tôi yêu, là người vô cùng kiêu ngạo đó…… Cũng đã không còn nữa rồi.” Vệ Nghê nói.

“Anh của hiện tại…” Cô nhìn Thành Dự nước mắt rơi không ngừng, chậm rãi nói, “Chỉ là một người khuất phục trước xã hội, khuất phục dưới dục vọng, như bèo trôi lững lờ, cấu kết làm bậy, còn muốn bày ra đủ loại cớ để bào chữa, là loại đàn ông đại trà mà thế gian hay thấy.”

“Nghê Nghê…”

Thành Dự muốn giữ cô lại lần nữa, nhưng chỉ kêu lấy tên cô, cuối cùng cũng không nói được gì thêm.

Sự hối hận và khổ sở mãnh liệt thiêu đốt khắp người hắn, hắn đau đớn muốn chết, chỉ có thể cúi đầu khóc không thành tiếng.

Nếu có thể làm lại một lần nữa ⎯⎯

Nếu có thể cho hắn thêm một cơ hội nữa ⎯⎯

Trong lòng Vệ Nghê chịu đựng nỗi đau như bị ngàn dao cắt xé, nhiều lần cô muốn chạm vào bờ vai đang run rẩy kia của Thành Dự, nhưng đều bị cô nén xuống.

Cảm xúc không phải lúc nào cũng đúng.

Cô phải làm điều đúng đắn.

Lý trí quay trở lại, cô tuyệt đối sẽ không lại vì cảm xúc nhất thời mà giẫm lại vết xe đổ.

“Đây là món quà đầu tiên anh tặng tôi… Bây giờ tôi trả lại cho anh.” 

Cô gỡ chiếc kẹp sau tai xuống, nhẹ nhàng đặt vào đôi tay dính đầy nước mắt của Thành Dự.

“… Tới đây thôi, đừng khiến hồi ức trở nên nhơ nhuốc nữa.”

Cô nói:

“Chúng ta ly hôn đi.”

Bong bóng bay tán loạn dọc theo trần nhà, bay tới, dính nhau, sau đó tách ra.

Dải ruy băng đung đưa theo gió, nói lời tạm biệt với ngày hè cuối cùng.

Bọn họ gặp nhau vào mùa hè, cũng chia ly vào ngày hè.

Tạm biệt ⎯⎯

Thanh xuân của cô.

Mười năm của riêng cô.

**

Mặt trời sắp lặn sau núi.

Ánh chiều tà như lửa đốt, Giải Tinh Tán nôn nóng chạy nhanh trong sân trường trống trải.

Cậu dựa vào một đôi chân, tìm kiếm hết nửa viện y học rộng lớn, trán đã sớm nhiễu đầy mồ hôi.

Cậu từng phủ nhận qua, đó không phải là tình yêu.

Cậu cho rằng, đó chỉ là đồng cảm giữa người đứng trên bờ và người đang chết đuối, cậu nhìn cô, không tự chủ được mà vươn tay cứu vớt cô.

Từ trên người cô, cậu thấy được sự ngây thơ không chịu thất bại.

Sự ngây thơ này của cậu chính là biết rõ người đời tầm thường nông cạn, nhưng vẫn kiên quyết dùng vẻ chân thật, phá cách của mình để đối đầu, còn Vệ Nghê, đó là việc trải qua bao lần bị tổn thương lẫn thất vọng, cô vẫn sẽ có đủ can đảm để trao đi sự dịu dàng để cứu tế người khác.

Cho dù chứng kiến qua nhiều sự ích kỷ và đê tiện, thứ cô dành cho người khác, vẫn luôn là thiện ý mềm mại.

Bởi vì hiền hoà, cho nên không thể tổn thương người khác, cho nên cũng bị sự dịu dàng của mình làm cho thương tổn.

Chỉ cần nhìn cô, cậu lập tức bị một loại anh hùng hào sảng chi phối. Cậu muốn đối xử tốt với cô, muốn bảo vệ cô trong tay truớc thế gian tàn nhẫn này. Mỗi một lần mất hết khống chế tiến về phía cô, lại giống như thiêu thân lao đầu vào đống lửa.

Không biết từ lúc nào, sân trường vang lên tiếng chuông 6 giờ tối.

Tiếng chuông vang như tiếng sóng biển dần dần khuếch đại, gợi là ký ức đau buồn của cậu, như bị trúng lời nguyền, hai chân cậu mất tự chủ dừng lại bước chân.

Rõ ràng đang là thời khắc giành giật từng giây, sắc mặt cậu lại tái nhợt, bị kìm chặt lại một chỗ.

Tiếng chuông vẫn đang vang lên, ác mộng vĩnh viễn không dừng lại.

Cậu giống như quay trở lại mùa hè kia, tiếng chuông đinh tai nhức óc trên lầu vang lên, trong vũng máu còn có vết kem tan, còn có ⎯⎯

Giải Tinh Tán đầu đau như muốn nứt ra, hai tay che lỗ tai lại, muốn ngăn chặn tiếng vọng kêu to trong đầu.

Vào lúc này, có một bóng người lọt vào trong tầm nhìn của cậu.

Mái tóc xoã dài bồng bềnh như tảo biển kia cậu chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, cảm giác yếu ớt tinh xảo như chế phẩm thuỷ tinh làm cậu tiến thêm một bước để xác nhận ⎯⎯

Giải Tinh Tán buột miệng thốt lên tên của cô.

“Vệ Nghê!”

Lời nguyền được hoá giải.

Khi cô dừng bước quay đầu lại nhìn cậu từ xa, không còn có sức mạnh nào có thể ngăn cậu chạy về phía cô.

Tiếng chuông dong dài vang liên tục, bóng ma lại tan đi, trong mắt Giải Tinh Tán không còn nhìn thấy thứ gì khác, theo bản năng cất bước chạy tới chỗ cô.

Gió nhẹ khẽ nâng sợi tóc đen nhánh của cô lên, hai mắt cô sưng đỏ đẫm lệ, làm cậu nhớ tới ‘một thoáng kinh hồng’ trên cầu lớn An Lệ.

Rốt cuộc cậu phải phủ nhận rằng, cậu yêu người phụ nữ trông mềm yếu nhưng lại rất kiên cường đó.

Cậu yếu vẻ phong tình yếu ớt kia, còn có linh hồn chói mắt nở rộ trong nghịch cảnh.

Từ ánh nhìn đầu tiên, cậu đã động tâm vì cô.

“Cậu……”

Cậu chạy đến trước mặt cô, hô hấp gấp gáp và mớ suy nghĩ hỗn độn làm cậu không nói nên lời.

Lúc đang tìm cô, cậu sợ hãi biết bao khi cô sẽ tay trong tay xuất hiện cùng người đàn ông khác.

Cậu không yên lòng ngó nghiêng xung quanh, tìm bóng dáng người chồng trên danh nghĩa của cô.

“Chỉ có mỗi tôi thôi.”

Như đoán được suy nghĩ của cậu, Vệ Nghê nhẹ nhàng lên tiếng.

Vài sợi tóc đen xoã xuống vai, xương quai xanh nhợt nhạt lấp ló dưới chiếc váy liền thân màu xanh biếc. Nước mắt như một phần điểm trang đặc biệt, càng tô thêm nét yêu kiều trên vẻ đẹp thanh tú của cô.

Giải Tinh Tán nhìn cô, không phân biệt được nhịp tim tăng nhanh là vì vội vàng chạy đến, hay là vì đôi mắt long lanh dưới ánh hoàng hôn ấy.

“Thoả thuận ly hôn đã ký xong.” Cô nói.

Mặt trời lặn như lửa, cô trong ánh lửa thoải mái mỉm cười, hai mắt đẫm lệ sáng ngời lấp lánh.

“Tôi tự do rồi.”

Bình Luận (0)
Comment