Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 36

“Đây là lần thứ mấy chị ngồi xe tôi rồi nhỉ?”

“Lần thứ tư.”

“Sau này chị có thể dõng dạc nói với người ta rằng, chị là người phụ nữ duy nhất ngồi lên xe của Đại sư Giải, còn tới tận bốn lần.”

Gió thổi mạnh trên xe máy, cần phải tăng âm lượng lên mới có thể nói chuyện rõ ràng.

Giờ cao điểm tan tầm, trên đường xe cộ đông đúc, nhưng chiếc xe máy như con rắn linh hoạt trườn qua kẽ hở giữa bọn họ, dù có người trong xe nói vài câu không hay cũng chẳng hề hấn gì, lát nữa cũng sẽ bị xe máy bỏ tụt lại đằng sau.

Không ai có thể xen vào thế giới của riêng họ cả.

Vệ Nghê kinh ngạc nhìn gương mặt ‘không thiếu phụ nữ’ của cậu, buột miệng thốt: “Thật sao?”

* ý của chỉ là ảnh đẹp trai =))

“Chẳng lẽ tôi nói xạo chị?” Giải Tinh Tán nói, “Chị cảm thấy tôi giống loại người nào? Nói thật nha.”

“… Dây chuyền vàng, xăm bít cánh tay, KTV, trái phải ôm ấp.”

“…… Cũng không cần chân thật tới vậy.”

Chiếc xe máy dừng lại dưới làn đường có bóng râm, hai người gõ mũ bảo hiểm xuống xe, lang thang đi dọc theo bóng cây nghiêng ngả về phía trước.

“Dây chuyền vàng, xăm bít cánh tay, KTV, trái phải ôm ấp… Là ấn tượng đầu tiên của lúc trước.” Vệ Nghê nói lại, “Còn hiện tại thì, tôi biết thật ra cậu là một người yêu cuộc sống có tinh thần nhiệt huyết bừng bừng.”

“Hơn nữa còn giữ mình trong sạch.” Giải Tinh Tán bổ sung, “Sinh viên nam ưu tú giống tôi không nhiều lắm, đi đến đâu cũng được ‘săn đón’.” [1]

[1] Ở đây có dùng cụm 香饽饽 /xiāng bō bō/ có nghĩa là điều gì đó rất hấp dẫn, ngon miệng, được nhiều người ưa chuộng, săn đón.

Vệ Nghê bật cười.

“Vậy sao cậu chưa tìm được bạn gái?”

“Đừng chỉ thấy tôi lớn lên đẹp trai, tôi còn rất thận trọng về chuyện tình cảm cá nhân nữa đó.”

Cậu quay đầu nhìn Vệ Nghê đang buồn cười, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Không phải nói giỡn với chị đâu, mỗi sáng sau khi mở mắt tôi đều quay mòng mòng như con quay vậy, chỉ để đổi bộ trống mới, tôi phải đi làm thêm bốn công việc, đôi khi còn phải tận dụng chút thì giờ kiếm thêm việc khác⎯⎯”

“Tôi không có dư thời gian và sức lực tinh thần để lãng phí.” Giải Tinh Tán nói, “Nếu thấy không hợp, tôi sẽ không tiến tới, nếu thấy hợp rồi, tôi sẽ dùng hết công lực để tiến công ⎯⎯ Từ năng suất mà nói, đây là biện pháp tốt nhất rồi.”

“… Nếu nhìn lầm thì sao?”

Giải Tinh Tán không chút nghĩ ngợi nói:

“Lầm thì lầm thôi, coi như tôi thua, tôi chịu thua sau đó nhìn lại từ đầu. Tự mình cầm đống bùn, lúc sau rửa tay vẫn được coi là hảo hán, nếu biết rồi mà còn muốn ăn cho hết, đó mới là ngu ngốc.”

* chỗ bùn đó mình để thay cho đống phân trong cv

“Ba mẹ cậu ly dị chưa?”

Đây là lần đầu tiên cô chủ động nhắc đến ba mẹ của cậu.

Trước đó, cô cũng đã đoán già đoán non được gia đình cậu có chút đặc thù.

Bức ảnh chụp chung chỉ có ông bà ngoại, còn trẻ tuổi đã biết sống tự lập, đi làm công khắp nơi.

Ba mẹ cậu đều vắng mặt.

Lúc này, Giải Tinh Tán khựng lại một chút mới dùng giọng điệu tỏ ra nhẹ nhàng nói:

“Ba tôi qua đời từ lâu, mẹ tôi thì⎯⎯ sống cũng khá lắm, không cần tôi phải nhọc lòng. Lúc ba tôi còn sống, tuy bọn họ không ly dị, nhưng cũng không kém hơn là bao.”

“Cho nên tôi vẫn luôn chưa tìm bạn gái.” Cậu nói, “Bởi vì tôi biết, tìm sai đối tượng coi như nhúng chân vào đầm lầy. Không chỉ mệt mỏi, mà cả người cũng lấm lem, không có cách  thoát khỏi.”

Vệ Nghê không thể bác bỏ cái nhìn bi quan của cậu về tình yêu, vì chính cô là một ví dụ sống.

“Trước kia tôi cho rằng, chỉ cần hai người yêu thương lẫn nhau, bằng lòng trả giá, sẵn lòng nhường nhịn, là có thể đạt được cái kết tươi đẹp, cứ thế mà sinh sống hạnh phúc bên nhau. Bây giờ tôi mới biết… Điều đó quá khó khăn.” Vệ Nghê cười tự giễu, “Tình cảm của công chúa và hoàng tử trong sáng, còn người thường thì lại không giống vậy, tình cảm chịu đựng quá nhiều biến cố……”

Đi đến cuối con đường rợp bóng râm, trước mắt trở nên sáng sủa. Cây cầu lớn đèn đuốc cao chót vót sáng rực rỡ dưới màn đêm xanh thẳm, trên con đường rộng lớn vô số xe ô tô phóng chạy như bay.

Hai người không hẹn cùng dừng bước, yên lặng chăm chú nhìn cây cầu lớn An Lệ.

“Tôi thề……” Giải Tinh Tán biểu cảm xấu hổ, đánh vỡ bầu không khí im lặng, “Tôi chỉ dừng xe đại chỗ nào đó thôi, không ngờ đằng trước là cầu An Lệ. Hay là tụi mình quay lại đi?”

Vệ Nghê lắc lắc đầu, nhấc chân muốn đi lên cầu.

Đây là nơi cô vỡ mộng.

Cũng là cơ hội để cô lấy lại tự do. 

Hoặc là bắt đầu một đoạn duyên phận khác.

Một lát sau, Giải Tinh Tán bước lên cao, đi ở bên cạnh cô, duy trì nhịp bước cùng với cô.

“Ngày hôm đó,” Vệ Nghê nói, “Có thật là cậu bất cẩn đụng phải chiếc Maserati phía trước không?”

Giải Tinh Tán tạm thời không nói gì, lúc lên tiếng mới hỏi lại cô.

“Chị nghĩ sao?”

Ngay từ đầu cô nghĩ là thật.

Nhưng cô đã ngồi trên xe của Giải Tinh Tán tới bốn lần, đối với hiểu biết của cô về kỹ thuật lái xe của cậu, đã lật đổ suy nghĩ trước đó.

“Cậu thấy rồi?” Cô hỏi.

Giải Tinh Tán không đáp.

Không trả lời, cũng đã tính là một câu trả lời.

Vệ Nghê dừng bước ở giữa cây cầu lớn, khung cảnh trước thành cầu màu đỏ không thay đổi là mấy, nhưng lại có ý nghĩa đặc biệt với cô.

Cô còn nhớ rõ xúc cảm lạnh lẽo thô ráp trên đó. Cô đã từng nắm lấy thành công, ngơ ngác nhìn xuống con sông dữ dội dưới chân.

Cô mất hết can đảm, hồn bay phách lạc, không rõ ràng bản thân đang làm cái gì.

Lúc lấy lại tinh thần, là lúc có tiếng động lớn từ phía sau vang lên.

Nếu không có tiếng vang lớn đó, có lẽ cô đã chìm vào dòng sông chảy xiết.

Mọi người luôn bộn bề công việc, bận xã giao, bận kiếm tiền về nuôi gia đình, dưới bầu trời đêm ánh sao thưa thớt, chỉ có cậu mới chú ý tới cô.

Chỉ có cậu để mắt đến cô, dừng chân, vươn tay giúp đỡ.

Tựa như bướm đêm bay quanh bóng đèn điện, bị cơn bóng chối từ, nhưng vẫn cố chấp tiếp tục bay đến.

“Nếu một người trong sạch cùng một người thì không ở bên nhau, kết cục sẽ đổ vỡ. Vậy còn hai người đều trong sạch ở bên nhau thì sao?”

Vệ Nghê theo bản năng nhìn về người đang nói chuyện.

Hai tay Giải Tinh Tán tuỳ ý đặt trên thành cầu màu đỏ, ánh mắt xa xa nhìn về cuối con sông trong màn đêm, sống mũi cao ngất như ngọn núi tuấn mỹ.

“Nếu hai người đều trong sạch ở bên nhau thì sao? Chị có nghĩ bọn họ sẽ yêu nhau cả đời không?”

“…… Tôi không biết.”

Giải Tinh Tán quay đầu, im lặng nhìn cô, ánh mắt kiên định sáng ngời như muôn vàn ánh sao chiếu sáng cùng một lúc:

“Chị muốn biết không?” Cậu nói.

Cô không có đưa ra câu trả lời nào. Nhưng nó không quan trọng.

Bởi vì đôi khi, im lặng cũng là một câu trả lời.

**

Ngày hôm sau, Vệ Nghê đến bệnh viện sớm dựa theo lịch làm ban ngày.

Việc đầu tiên cô làm không phải bàn giao ca với bác sĩ ca trước, mà là đi đến phòng siêu âm B [2], sau đó trở lại lầu chín của khu nằm viện.

[2] B型超声波 /B xíng chāoshēngbō/: Siêu âm loại B, phổ biến nhất, dùng để tạo ra hình ảnh 2D của các cơ quan trong cơ thể, như thai nhi, gan, thận, tim,… (thông tin đến từ deepseek)

Cô đi vào phòng bệnh một người mà đã có rất nhiều bác sĩ phải bó tay hết cách.

Bệnh nhân nữ đang ăn cháo trên giường bệnh, thấy cô xuất hiện, vẻ mặt giật mình.

“Tôi nghe nói từ lúc cô nằm viện đến nay, mỗi ngày đều ăn cơm đúng bữa.” Vệ Nghê kéo một chiếc ghế dựa qua, ngồi xuống bên mép giường, “…… Cô rất để tâm, chăm sóc bé cưng cũng rất tốt.”

Ảnh chụp siêu âm B đưa đến trên giường, người phụ nữ trẻ tuổi lập tức bắt lấy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hình ảnh trên đó.

Rõ ràng chỉ có mỗi tấm hình đen trắng không rõ hình dáng, cô ấy cũng để lộ ra thần thái vui mừng của một người mẹ, tia sáng tình mẫu tử, xuất hiện ngay ở trong mắt cô ấy.

Cô ấy nhìn ảnh chụp, còn Vệ Nghê nhìn cô ấy.

Thiên chức làm mẹ, là chuyện thiêng liêng đến nhường nào. Trên thế giới luôn có một phần lớn nhóm người, các cô ấy không sợ nguy hiểm sinh nở, không sợ dáng người sắc đẹp đổi thay, các cô chỉ chờ một sinh linh bé nhỏ ra đời để chia sẻ, thậm chí là dành hết tình yêu thương cho nó. Không thông minh cũng được, không xinh đẹp cũng chẳng sao, chỉ cần là con mình chịu hướng mắt về mình, trong lòng của các cô ấy đều sẽ chứa chan đong đầy tình cảm.

Chuyện hiện tại Vệ Nghê phải làm, là khuyên nhủ cô ấy từ bỏ đứa bé này, từ bỏ thiên chức làm mẹ.

Sau nhiều lần khuyên nhủ không thành, đã không còn bác sĩ nào đến đây khuyên vị bệnh nhân cố chấp này làm phẫu thuật nữa. Suy cho cùng, vẫn là chuyện của người ta. Cố gắng hết sức, nghe theo mệnh trời, đây là năng lực có hạn của bọn họ, bọn họ làm bác sĩ, có khả năng cứu người, nhưng có thể cứu được hay không, đôi khi, sự quyết định lại nằm trong tay của bệnh nhân.

Có tiền chữa trị hay không, có tình nguyện hay không, có muốn chữa hay không, thế gian luôn phân chia thành vô số lối đi riêng biệt.

Tàn khốc có, tốt đẹp có, vui buồn đan xen.

Tất cả đều đi trên những con đường khác nhau, có lúc vừa mới gặp gỡ, có lúc gặp lại nhau, cũng có lúc cả đời không gặp lại.

“Đứa bé rất đáng yêu, chỗ này là đầu của bé, đây là tay và chân.” Vệ Nghê chỉ cho cô ấy xem.

Người phụ nữ không kìm được mà dựng tai lắng nghe, sắc mặt cảnh giác ban đầu cũng dần dần thả lỏng.

Mấy ngày qua, cô ấy đã gặp rất nhiều bác sĩ tới khuyên mình làm phẫu thuật, bọn họ nói rất nhiều, cô ấy vẫn quyết định không nghe theo. Vào những lúc đó, thần kinh cô ấy trở nên nhạy cảm, nhưng lúc cùng Vệ Nghê bàn luận về em bé trên tấm hình siêu âm, cô ấy tự nhiên để lộ ý cười.

Vệ Nghê từng nghe qua chuyện cũ của cô ấy, bạn trai mối tình đầu qua đời do tai nạn giao thông, đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ là mối liên kết duy nhất của bọn họ, cô ấy tính che giấu gia đình hai bên thẳng đến lúc sắp sinh, muốn để đứa nhỏ lại cho gia đình bạn trai.

Nếu là phim truyền hình, Vệ Nghê tôn trọng biên kịch và khán giả.

Nhưng đây thì không phải, đây là đời thường, mỗi người chỉ có một lần sống.

Vệ Nghê có hết cách, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn bi kịch đó xảy ra.

“Hiện tại có biết được bé là nam hay nữ không?” Cô ấy hỏi.

“Còn ít tháng, chưa nhìn ra.” 

“…… Vậy à.” Người phụ nữ hơi tiếc nuối, “Nếu là con trai thì tốt, sẽ giống với ba của nó.”

Cô ấy cảm động nhìn hình bóng trên tấm siêu âm loại B, trên môi xuất hiện vẻ tươi cười.

“Là con gái giống ba cũng tốt… Dù sao ba nó lớn lên rất tuấn tú, hiểu chuyện, chưa bao giờ khiến ai nhọc lòng.”

“Cô có rất nhiều mong đợi với nó.” Vệ Nghê nói câu trần thuật.

“Đúng vậy,” Người phụ nữ mỉm cười, “Dù gì cũng là cục vàng duy nhất trong đời này của tôi.”

Bạn trai mất, ung thư buồng trứng, bất kể rơi vào trường hợp nào, thì sinh con là cơ hội duy nhất mà cô ấy có.

“Ba của đứa bé, là người rất tốt à?” Vệ Nghê hỏi.

“Dĩ nhiên rồi,” Người phụ nữ không chút do dự đáp, “Anh ấy là người lương thiện nhất, hiền lành nhất, sống nỗ lực nhất… Là người tốt nhất trần đời mà tôi từng thấy.”

Cô ấy dừng một chút, nụ cười tươi biến thành nụ cười bi thương.

“Nếu không vì tai nạn xe cộ…… Chúng tôi đã kết hôn trong năm nay. Cũng còn tốt…… May là còn đứa nhỏ này, là huyết mạch còn lại của anh ấy, nó vẫn chưa chết. Sinh đứa nhỏ này ra, là trách nhiệm của tôi, tôi không thể để mất nó lần nữa, như vậy sẽ coi như là tôi giết nó.”

Vệ Nghê không nói gì.

“…… Cô không cần phí lời nữa đâu, tôi sẽ không làm phẫu thuật.” Sắc mặt người phụ nữ trẻ trở nên ương ngạnh, cô ấy nắm chặt tấm hình siêu âm trong tay, mắt không nhìn Vệ Nghê mà nhìn thẳng về phía không người, “Cô đi đi. Tôi sẽ không thay đổi quyết định này.”

“Tôi không phải đến để thuyết phục cô.” Vệ Nghê nói, “Tấm hình siêu âm B này của cô được in ra vào lúc 8 giờ sáng nay, dựa theo thói quen của cô, lúc này chắc cô đang ăn sáng, còn mang em bé, đi đi lại lại không tiện, cho nên mới mang nó đến cho cô⎯⎯ tiện đường thôi, đó mới là ý định của tôi.”

“Mấy lần trước đến đây chỉ để hỏi thăm suy nghĩ của cô, cô rất thành thật, cho nên tôi cũng muốn thành thật nói ra suy nghĩ của bản thân với cô ⎯⎯ Không phải với tư cách người làm bác sĩ, mà là tư cách cá nhân.”

“Nếu tôi là cô, tôi sẽ lựa chọn tiếp nhận phẫu thuật.” Trước khi người phụ nữ trẻ tuổi muốn lên tiếng phản bác lại, Vệ Nghê đi trước một bước nói, “Không phải bởi vì tôi muốn sống một mình, đối lập hoàn toàn, là vì tôi yêu anh ấy, bởi vì yêu anh ấy nên mới vượt qua bản năng của người mẹ.”

“Đứa nhỏ trong bụng, kế thừa gen của riêng anh ấy, đến lúc ra đời chỉ là một cá thể độc lập, hoàn cảnh lớn lên của nó sẽ hoàn toàn bất đồng với ba của nó, cho nên cũng sẽ trở thành con người khác. Nếu tôi chết đi, tình yêu dành cho người đó, cũng sẽ tan thành mây khói. Ở lại, cũng chỉ có mỗi gen của anh ấy.”

Người phụ nữ kích động nói: “Cô nói được nghe nhẹ nhàng quá, cô làm gì biết cảm giác mất đi đứa con sẽ như thế nào?”

“Tôi biết.” Vệ Nghê nói.

Cô nhìn người phụ nữ đang ngẩn ngơ ấy, từ tốn nói:

“Nếu cô sẵn lòng từ bỏ mạng sống của mình vì anh ấy, giữ lại gen còn có ích gì? Trên đời này cũng không còn thêm ai khác biết được anh ấy là người tốt đến nhường nào.”

Vệ Nghê đứng dậy.

“Tôi sẽ không ngăn cản quyết định của cô, nhưng tôi hy vọng cô có thể suy nghĩ cẩn thận lại một chút, đến tột cùng là muốn giữ lại hồi ức về anh ấy, hay chỉ là một loại gen sinh học.”

Bình Luận (0)
Comment