Phác Hoả - Thất Tát Nương Tử

Chương 37

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Lợi hại nha!”

Văn phòng bác sĩ sáng sủa, Vệ Nghê được mọi người tò mò vây quanh.

“Làm sao cô thuyết phục được bệnh nhân đồng ý phẫu thuật vậy?”

“Không phải trước kia cô ấy đã nói, thà chết cũng cố chấp làm trị liệu thôi sao?”

Vệ Nghê đang ứng phó với đồng nghiệp cùng tầng, chỉ thấy một khuôn mặt trẻ trung quen thuộc bước nhanh vào văn phòng bác sĩ.

Thực tập sinh trường trú ở trung tâm cấp cứu hưng phấn chen đến trước mặt Vệ Nghê, gấp đến chờ không nổi nói: “Em cũng nghe! Em cũng nghe nói! Phó viện ‘tự mình chinh chiến’ cũng chưa thuyết phục được, chị nói cái gì để có thể lay động bệnh nhân đó vậy ạ?”

“Sao em lại ở chỗ này? Trung tâm cấp cứu không sao chứ?” Vệ Nghê dở khóc dở cười.

“Yên tâm đi ạ, em trực ca đêm, vừa mới tan tầm đấy!” Thực tập sinh vỗ ngực.

“Tôi chỉ đứng từ góc nhìn cá nhân rồi tâm sự hàn huyên với cô ấy thôi. Chứ không có gì khác hết.” Vệ Nghê nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Vậy cũng quá lợi hại, người khác tán gẫu cũng chưa hiệu quả bằng cô nữa đó. Ngày thường thấy bác sĩ Vệ ít nói, hoá ra là chưa tìm đúng chỗ để nói chuyện⎯⎯” Một bác sĩ khác cười nói, “Nghe nói trước kia có người nhà của cô bé bị u đáy mắt cũng không chịu phẫu thuật, cũng nhờ có cô đi giải quyết xung đột đó⎯⎯ Sau này chắc phải gọi cô là bậc thầy giao tiếp mới được quá!”

Đối diện với sự trêu ghẹo từ đồng nghiệp, hình như là phát ngốc với Giải Tinh Tán lâu rồi, Vệ Nghê cũng buột miệng nói ra lời dí dỏm:

“Vậy thì đừng⎯⎯ Tôi không muốn mọi người kêu là Đại sư Vệ đâu, không chừng để người khác nghe thấy, còn tưởng tôi là ‘Khiêu đại thần’ [1] nữa đó.”

[1] 跳大神 /tiào dàshén/ Khiêu đại thần là một nghi lễ mê tín dị đoan thời phong kiến, nhưng cũng được lưu truyền thành 1 số nghi lễ dân gian ở TQ, nôm na là sẽ có người thực hiện các điệu múa để kết nối với các vị thần, linh hồn… để cầu phúc, xua đuổi tà mà chẳng hạn.

Trong văn phòng làm việc của bác sĩ vang lên từng tiếng cười hài hoà vui vẻ.

Một ngày bận rộn nhưng thú vị kết thúc vào lúc 8 giờ, sau khi Vệ Nghê giao ca với bác sĩ thay thế khác, xách túi đi ra cửa lớn của khu nằm viện.

Hướng ra cửa bệnh viện có một con đường dốc uốn lượn dài dằng dẵng, mỗi ngày dù vào ca tay tan tầm, Vệ Nghê cũng đều đi dọc theo con đường dốc này.

Hôm nay, cô giống như thường ngày theo bước chân mình đi xuống dốc, ở cổng lớn bệnh viện gặp được bóng người trong dự liệu.

Thanh niên cao cao gầy gầy đang buồn chán tựa vào cổng, vừa thấy Vệ Nghê đôi mắt liền sáng lên, sống lưng cũng dựng thẳng tắp.

Giải Tinh Tán hất cằm về chiếc xe máy đen đậu bên cạnh: “Lên xe thôi.”

Vệ Nghê cũng không dong dài gì thêm, đội mũ bảo hiểm ngồi lên yên sau.

Thế mới nói, có một số trường hợp đặc biệt không thể gỡ bỏ. Từ sau khi Vệ Nghê từ chối không thành, ngồi lên chiếc xe máy đón cô tan ca, cuối cùng vẫn không thoát khỏi nó.

Vệ Nghê khuyên can không xong, cũng thử không nói cho cậu biết giờ tan tầm của mình, nhưng kết quả chỉ làm cậu chờ thêm vài tiếng nữa mà thôi, rồi sau đó Giải Tinh Tán vẫn sẽ xuất hiện trên đường cô tan làm.

Vệ Nghê đành phải đi theo cậu.

Dừng ở trước cửa ra vào của bệnh viện, sẽ gặp kha khá phiền toái bị người quen bắt gặp. Vệ Nghê không rõ đây là Giải Tinh Tán vô tình làm vậy, hay là cố ý.

Nhưng dù có thế nào, ánh mắt của người khác, đã không còn ảnh hưởng đến Vệ Nghê nữa.

Chuyện ly hôn, giống như hòn đá ném vào biển sâu, nó không chỉ tạo ra vài đợt gợn sóng.

Mà nội tâm của cô, cũng dần dần có chút biến hoá.

“Hay là về nhà?” Giải Tinh Tán chân dài sải bước lên motor, vừa đội mũ bảo hiểm vừa hỏi.

“Nếu không thì sao?” Vệ Nghê hỏi lại.

“Nếu không, chúng ta đi hóng gió bên sống nhé? Hay chị muốn uống cà phê gì không?” Giải Tinh Tán nói, “Chị xem, còn sớm như vậy, về nhà sẽ chán lắm đó nha.”

Tuy về nhà Vệ Nghê cũng không có việc gì để làm, nhưng cô vẫn cố ý nói: “Tôi không thấy chán.”

Giải Tinh Tán thở dài, vẻ mặt thất vọng.

Lúc cậu đang tính khởi động xe máy, Vệ Nghê nói tiếp:

“… Nhưng đi hóng gió sông cũng được.”

Giải Tinh Tán nghe vậy lập tức quay đầu lại, khuôn mặt phá cách lạnh lùng bởi vì một câu nói này mà bộc lộ ra chút tia vui mừng, giống như một chú chó lớn ngẫu nhiên gặp bên đường đang đi cùng chủ, ánh mắt phát sáng, khoé miệng nhếch lên, nếu có đuôi chắc chắn sẽ lắc lư liên tục ⎯⎯ Mỗi lỗ chân lông của Giải Tinh Tán đều thành thật biểu đạt nội tâm vui sướng của chủ nhân nó.

* anh Tán:  → 

Niềm vui sướng đơn thuần trong sáng đó của cậu cũng lây nhiễm sang cho Vệ Nghê, làm cô cũng nhịn không được lộ ra cái cười tươi.

“Vậy chúng ta đến con sông nhỏ phía trước nhé?” Giải Tinh Tán phấn khởi nói, “Chỗ đó rất quen thuộc với tôi, tôi dắt chó đi dạo dùm người ta, từng con đường từng bụi cỏ mỗi cái thùng rác tôi đều quen…”

Điện thoại của Vệ Nghê bỗng nhiên rung lên, cô nhìn tên hiển thị trên đó, lập tức bắt máy:

“Mộng Dao?”

“Nghê Nghê, cậu đang bận sao?” Chu Mộng Dao hỏi.

“Không có, mình mới tan tầm.”

“Cậu chỉ có một mình à?”

Vệ Nghê nhìn Giải Tinh Tán, trả lời chậm nhịp một lát, bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng cười của Chu Mộng Dao.

“Chắc cậu đang ở cùng thầy Giải đi? Nếu tiện thì đến nhà mình một chuyến có được không? Nhà của mình ấy ⎯⎯ cậu từng ghé qua rồi.”

“Tiện thì tiện, cậu sao vậy?” Vệ Nghê nói.

“Tới rồi nói sao.” Chu Mộng Dao cười nói, “Mình đợi các cậu, tối nay cùng nhau ăn lẩu nhé.”

Vệ Nghê còn muốn hỏi lại, nhưng cuộc gọi đã tắt.

Cô nhìn Giải Tinh Tán, người đó nhún vai, không để bụng nói:

“Địa chỉ?”

**

Trên đường vành đai của thành phố C là một tiểu khu cao tầng không có gì đặc biệt, thang máy dừng lại ngay con số 15.

Cửa thang máy mở, Vệ Nghê đi ra, Giải Tinh Tán đi theo sau cô.

Cô dừng ở trước cánh cửa chống trộm màu nâu, mới vừa gõ hai cái, cửa liền được mở, một cái đầu nhỏ nhút nhát sợ sệt từ bên trong nhìn bọn họ một cái, sau đó chạy vào lại phòng khách.

Vệ Nghê kéo cửa chống trộm ra, đi vào huyền quan.

“Vỏ bọc giày nằm trên tủ đựng giày đó, cậu thấy chưa?” Giọng nói đầy sức sống vốn có của Chu Mộng Dao từ trong phòng truyền ra.

Nhìn theo tiếng nói, Vệ Nghê phát hiện bóng dáng của Vệ Nghê. Cô ấy đang ở trong căn phòng ngủ mở cửa, luống cuống tay chân thay tả cho bé gái nhỏ. Cô ấy luôn ăn mặc tinh tế, giờ đây lại đầu bù tóc rối, mặc chiếc áo, phần dái tai trống trơn.

Thấy cô ấy như vậy, Vệ Nghê đành ép xuống mọi nghi hoặc.

Cô lấy trên tủ giày hai đôi bọc giày, đưa cho Giải Tinh Tán một đôi.

“Cảm ơn.” Cậu thành thật nói.

Đại sư Giải lúc đối ngoại thì nóng như lửa, ở trước mặt cô lại như một học sinh ‘ba tốt’ lễ phép. Biết nhiều, học nhanh, nghe lời, nói tốt.

Hai người đi vào nhà, Chu Mộng Dao bận đến mức không dám ngẩng đầu, cất cao giọng nói:

“Các cậu ngồi đại đâu đó đi, mình ra tới ngay đây⎯⎯”

Vệ Nghê nhìn thấy dáng vẻ vụng về của cô ấy, chủ động lại gần hỗ trợ. Hai tay ba chân bốn cẳng mới thay xong tả cho bé gái nhỏ, Giải Tinh Tán chỉ có thể đứng sang một bên nhìn, trên mặt lộ ra vẻ ngưỡng mộ.

Giải Tinh Tán nhìn bé gái nhỏ không khóc không quấy, đôi mắt to tròn đen nhánh, còn tò mò chìa ngón tay ngắn ngủn mập mạp về phía cậu.

“Em ấy lớn lên giống chị, không giống ba lắm.” Giải Tinh Tán nói.

“Giống tôi mới tốt.” Chu Mộng Dao cười bế con gái lên, “Đi thôi nào, chúng ta đến phòng khách ngồi.”

Ba người di chuyển sang phòng khách, Chu Mộng Dao muốn ôm con gái đi pha trà cho hai người họ, bị Vệ Nghê vội vàng ngăn cản. Giải Tinh Tán hỏi chỗ để ấm nước, tự bưng ba ly nước ấm lại đây.

Cuối cùng cũng có thể nói chuyện, Giải Tinh Tán rót nước xong, tự giác đem ly của mình đi đến ngoài sân thượng, để lại không gian phòng khách cho hai người phụ nữ.

Chu Mộng Dao vào thẳng vấn đề: “Mình ly hôn với Trần Hối Chương.”

Tin tức thình lình nảy sinh khiến Vệ Nghê ngẩn ra một lát.

Chỉ một lát ngắn ngủi.

Cô lập tức nói: “Nếu cậu cần lời giải thích, cần sự giúp đỡ… Mình vẫn luôn ở đây.”

“Mình biết mà.” Chu Mộng Dao cười nói.

“Trước kia chưa từng nghe cậu nói qua… Cậu và Trần Hối Chương làm sao vậy?”

“Như vậy thôi… ‘đàn ông ai cũng có lúc sai lầm’, còn sai càng thêm sai.” Chu Mộng Dao cười khổ, “Mình không muốn nhịn nữa.”

Vệ Nghê đoán được ít nhiều.

Vật họp theo loài, người phân theo nhóm.

Cô nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của Chu Mộng Dao, nói: “Cậu đã nói với gia đình chưa?”

“Nói rồi, bọn họ không ủng hộ,” Chu Mộng Dao tỏ vẻ nhẹ nhõm, cười nói, “Nhưng mình sắp 30 tuổi rồi, bọn họ có tán thành hay không cũng không thể thay đổi quyết định của mình được nữa.”

“… Mình ủng hộ cậu.” Vệ Nghê nói, “Chỉ cần cậu nhớ rõ, mình ủng hộ quyết định của cậu là được.”

“Mình biết.” Chu Mộng Dao trở tay nắm lấy tay cô, hốc mắt hồng hồng, “… Mình vẫn luôn biết mà.”

Hít một hơi thật sâu điều chỉnh hơi thở, Chu Mộng Dao nói tiếp:

“Đứa con trai lớn sẽ đi theo ba nó, hai đứa nhỏ còn lại là mình mang đi.”

Giải Tinh Tán đứng ở sân thượng bất ngờ nói xen vào: “Chỉ cần chị có thể chứng minh tài chính bản thân đủ để nuôi ba đứa nhỏ, chị có thể dẫn cả ba đứa theo⎯⎯”

“Anh ta sẽ không để tôi mang con trai tưởng nhà họ Trần theo đâu.” Chu Mộng Dao gượng cười, “Khang Khang muốn theo anh ta, tôi cũng không muốn tranh chấp với anh ta, cứ như vậy đi.”

“Vậy sau khi ly hôn, cậu có nguồn tài chính riêng không?” Vệ Nghê hỏi.

Chu Mộng Dao lắc đầu: “Mình không giống cậu, không có nghề nghiệp ổn định. Chỉ sợ hiện tại muốn đi tìm việc làm, cũng không còn công ty nào đồng ý nhận mình.”

“Đi giao cơm với tôi đi.” Giải Tinh Tán mới vừa quay đầu ra ngoài, nghe vậy lại xoay ngược vào trong, “Loại việc làm này, chuyên gia đang đứng ngay trước mặt chị đây⎯⎯ Đi theo tôi, tuyệt đối sẽ không để ba người các chị chết đói đâu!”

“…… Tại sao tôi phải đi giao cơm theo cậu?” Vẻ mặt Chu Mộng Dao kỳ quái nhìn cậu.

“Không phải chị nói chị không có nguồn tài chính sao?”

“Không có tài chính tự thân thì có sao?” Chu Mộng Dao nói, “Tôi còn bất động sản, cổ phần công ty, siêu xe du thuyền⎯⎯ bảy tám cái cộng lại cũng hơn cả trăm triệu, không có tài chính tự thân thì sao đâu?”

Giải Tinh Tán: “…… Xin lỗi nhiều, là tôi lỡ lời.”

“Mình không như cậu, không có nghề nghiệp ổn định.” Chu Mộng Dao giải thích thêm với Vệ Nghê, “Cho nên lúc quyết định ly hôn, mình bắt đầu điều tra tài sản trên danh nghĩa của Trần Hối Chương. Anh ta không nghĩ mình sẽ ly hôn, nên cũng không đề phòng gì mấy. Nhờ phúc của anh ta, cho dù không chịu chia tài sản cho mình, mình cũng có thể gánh vác chi tiêu sinh hoạt của bản thân và hai đứa nhỏ.”

“Vậy là tốt rồi, nếu có khó khăn gì, nhất định phải nói với mình.” Vệ Nghê nói.

“Mình sẽ,” Chu Mộng Dao nhìn Vệ Nghê, “…… Cậu cũng vậy đó, gặp khó khăn gì, nhất định cũng phải nói với mình.”

Cô ấy vờ như vô tình nhìn Giải Tinh Tán đang im lặng ngoài sân thượng, trịnh trọng lạ thường nói với Vệ Nghê:

“Người ngoài không hiểu cậu, mình thì hiểu, người ngoài không ủng hộ cậu, mình có thể.”

Cô ấy nói: 

“Bởi vì tụi mình là bạn bè tốt nhất của nhau.”

Ánh nắng rực rỡ, cuối thu mát mẻ, một con chim sẻ xám bay ngang qua.

Giải Tinh Tán tự tách ra u buồn nhìn cánh chim nho nhỏ.

Hai cánh cửa kính sát đất, ánh mặt trời vàng cam rọi lên chiếc sô pha. Vệ Nghê nhìn Chu Mộng Dao, môi mỉm cười.

“Được.”

“Tụi mình mãi mãi là bạn bè tốt nhất của nhau.”

Từ cái nắm tay đến nhà vệ sinh, đến thoát khỏi xiềng xích bắt đầu cuộc sống mới, các cô vẫn luôn ở cạnh nhau.

Có lẽ cô chưa từng mất đi mười năm tuổi trẻ.

Bởi vì mười năm của cô, không phải chỉ có mỗi mình Thành Dự.

**

Sau khi ra khỏi nhà Chu Mộng Dao, hai người một trước một sau đi vào thang máy.

“Yên tâm chưa?” Giải Tinh Tán nhìn Vệ Nghê.

“……Ừm.” Vệ Nghê nói, “Yên tâm rồi.”

“Vậy là tốt rồi.” 

Cửa thang máy mở ra trước mặt cả hai, bên trong không có người nào. Vệ Nghê theo thói quen đi ở phía sau, đứng tại chỗ chờ Giải Tinh Tán vào trong trước, Giải Tinh Tán cũng đứng bất động, giơ tay ý bảo Vệ Nghê lên trước.

Ở vài chỗ Vệ Nghê căn bản không nghĩ tới, Giải Tinh Tán luôn vô cùng ga lăng.

Mặc dù đã quá củ rích, nhưng Vệ Nghê vẫn không nhịn nổi nhìn gương mặt hung dữ của cậu rồi lại thấy cảm thán, đúng là không nên ‘nhìn mặt mà bắt hình dong’ mà.

Vệ Nghê đi vào thang máy, Giải Tinh Tán ấn nút lầu 1, cửa đóng lại.

Cô như đang tự hỏi nên nói cái gì thì Giải Tinh Tán đã mở miệng:

“6 giờ chiều ngày 15 tháng 9, chị rảnh không?”

“Chắc đang phải trực ban, sao vậy?” Vệ Nghê nói.

“…… Tiếc quá.” Giải Tinh Tán nói, “Tôi muốn mời chị tới xem buổi biểu diễn tốt nghiệp của tôi.”

Buổi biểu diễn tốt nghiệp, nếu không có gì bất ngờ thì mỗi đời người chỉ có một lần duy nhất.

Buổi biểu diễn tốt nghiệp của Giải Tinh Tán, thành thật mà nói, Vệ Nghê cũng rất muốn xem.

Cô thường xuyên nghe Giải Tinh Tán hay tự xưng mình là Đại sư Giải, nhưng cô lại chưa từng chính thức nghe qua buổi trình diễn của cậu bao giờ.

Nếu ngày đó không có gì đột xuất, chắc cô có thể thương lượng lại với bác sĩ giao ca, tan tầm sớm hơn hai tiếng. Nhưng chuyện ‘nếu như’, Vệ Nghê không muốn nói với Giải Tinh Tán ngay bây giờ, đỡ cho cậu hy vọng càng nhiều rồi lại thất vọng thật nhiều.

Tới lầu 1 cửa thang máy mở ra, Giải Tinh Tán ngăn cửa thang lại, vẫn mời cô đi trước.

“Ngày thường trừ đi học, cậu còn phải vội vã đi làm thêm, giờ tan tầm của tôi cũng không cố định, sau này không cần đến cửa bệnh viện đợi nữa đâu.” Vệ Nghê nói.

Giải Tinh Tán xua tay: “Không sao cả mà!”

“Bệnh nhân chưa khám xong, cũng không thể rời đi, đây là chuyện hay gặp của bác sĩ. Tôi rất khó tan ca đúng giờ⎯⎯”

“Trời ơi, tôi đã nói không sao mà……” Giải Tinh Tán tỏ thái độ quyết tâm muốn đón cô sau khi tan tầm, “Ban ngày sao cũng được, nhưng phụ nữ con gái xinh đẹp như chị, buổi tối một mình ra ngoài rất nguy hiểm. Đặc biệt là đoạn đường dốc dài kia của bệnh viện, tối thui rất doạ người! Không tự mình đón chị, tôi thấy không yên tâm!”

“Tôi nói,” Vệ Nghê bất đắc dĩ, “Sau này cậu không cần im im rồi lại đứng chờ ngay cửa bệnh viện nữa, trước lúc về, tôi sẽ báo cho cậu biết. Cậu chạy tới cũng kịp giờ.”

Giải Tinh Tán vui mừng quá đỗi, mới vừa rồi còn không tình nguyện mà bây giờ mặt mày lại tươi như hoa.

“Vậy thì được, chị báo tôi trước 20 phút nha, cứ đúng giờ tan làm ‘Gió xoáy đen nho nhỏ’ nhất định sẽ xuất hiện ngay trước mặt chị.”

Giải Tinh Tán làm động tác lố lăng, nội tâm nhảy nhót không chút che giấu mà bày ra trước mắt Vệ Nghê.

Cô bật cười, lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

“Chị cười.” Giải Tinh Tán nhìn chằm chằm cô nói.

“Không được cười sao?”

“Được chứ.” Giải Tinh Tán thu lại vẻ mặt vui đùa, nghiêm túc nhìn đôi mắt cô, “Tôi thích dáng vẻ của chị khi cười⎯⎯”

“Xe của cậu!” Vệ Nghê bỗng nhiên kêu lên.

Giải Tinh Tán bị dời lực chú ý, nhìn chỗ đậu xe của mình, thấy có hai đứa nhóc 6-7 tuổi đang lấy phấn viết lung tung lên xe cậu.

Không khoa trương chút nào, Giải Tinh Tán y như pháo ném xuống cống nước, cả người phát nổ, sắc mặt biến đổi: “Mấy nhóc đang làm gì đó?!”

Lúc Giải Tinh Tán như pháo nổ biết bay phóng về phía xe máy, hai đứa nhóc sợ hãi ném phấn xuống, bỏ trốn chui vào vườn xanh của tiểu khu.

Ở lại chỉ có một Giải Tinh Tán cao to đang dậm chân bên cạnh xe mình, đau lòng nhìn mấy vết phấn trên nó.

Vệ Nghê đi đến, xem xét tình trạng xe cùng cậu.

Cũng may ngoài phấn viết ra cũng không có thêm hư hại gì khác. Cô trấn an vài câu, lấy khăn giấy lau đi vết phấn vẽ trên xe.

Phấn vẽ được nhẹ nhàng lau sạch đi, cô chùi chùi, cũng nhìn qua Giải Tinh Tán bên cạnh.

Người kia đang tỉ mỉ lau chiếc xe thân yêu của cậu, dáng vẻ tập trung tinh thần giống như vật dưới tay là món đồ hiếm có, tuy cậu có nổi trận lôi đình với nhóc con đùa dai, nhưng vẫn không có nói ra lời gì quá hung ác với chúng.

“Từ Vĩ Vĩ yêu Trương Giai Giai…… Ghê gớm thật, lúc tôi bằng tuổi mấy đứa đó, cũng chỉ biết nghịch bùn dưới tán cây thôi.”

Giải Tinh Tán nhìn nét vẽ xấu quắc trên yên xe, không ác ý cười chê, chỉ là đang cảm thán, như đã đem cơn tức vứt ra sau đầu.

Thông thường Vệ Nghê có thể nắm bắt được chút kiên nhẫn và dịu dàng rất nhỏ từ trên người cậu, hoàn toàn bất đồng với vẻ bề ngoài hung hăng, luôn không khỏi khiến cô thấy xúc động.

Tựa như đứng dưới ánh mặt trời, bản thân sẽ trở nên ấm áp. Ở bên cạnh một người thẳng thắn phóng khoáng, cô cũng sẽ trở nên y hệt như vậy.

Dáng vẻ mà cậu thích, cô cũng thích.

Bình Luận (0)
Comment