Úc Khả Khả không biết lúc này Lê Hinh Nhụy đang nghĩ gì, cô vẫn đang đợi tin nhắn.
Thấy đầu dây bên kia mãi chưa trả lời, cô sờ cằm: [Lúc này Nhạc Quân đã phát hiện ra chưa? Không có phản ứng gì quá khích chứ?]
Hệ thống đang quan sát: [Phát hiện rồi, phát hiện rồi. Cô ấy đang quan sát ảnh cẩn thận, không xuất hiện bất cứ phản ứng kháng cự kịch liệt nào.]
Tuy đã xác định được, mấy ngày nay, Quý Nhạc Quân đã phát hiện ra chút gì đó, hơn nữa trải qua đấu tranh tâm lý, hẳn là có thể tiếp nhận được nhưng nghĩ đến kết cục của cô ấy trong truyện gốc, Úc Khả Khả vẫn có phần không yên lòng.
Sau khi nghe được Quý Nhạc Quân không có phản ứng kháng cự, lúc này cô mới tạm thời thả lỏng, lại tò mò hỏi: [Thế giờ cô ấy có phản ứng gì đó? Tin hay không tin?]
[Ờm... Không chắc lắm.] Hệ thống có vẻ hơi do dự: [Cô ấy có vẻ rất bình tĩnh, hình như còn cười... cũng có thể là tôi nhìn lầm?]
Úc Khả Khả: ?
Quý Nhạc Quân trông thấy ảnh mà còn cười á?
Thật sự không đoán được, cô lại không nhịn được truy hỏi: [Cậu chắc chắn không phải là cười khổ? Cô ấy không khóc đúng không?]
Hệ thống khẳng định: [Nói sao thì tôi khẳng định là không có khóc.]
Không khóc là tốt rồi.
Thế thì xem ra, mấy hôm cô ấy trốn trên nhà trên cây đúng thực là đã chuẩn bị tâm lý rồi.
Dù sao hiện giờ cô ấy phát hiện ra sớm, lúc này trên tay Nguyên Lịch vẫn còn giữ chứng cứ chấp bút hộ đủ để lật đổ chính mình. Quý Nhạc Quân còn chưa suy sụp tới đoạn kết của truyện gốc, vậy thì cảnh tượng hỏng bét mất đi tất cả tự nhiên cũng sẽ không quá tuyệt vọng nữa.
Quả nhiên, ngay sau đó cô thấy tin nhắn Quý Nhạc Quân gửi tới.
Cô ấy không nhắc gì cả, như thể không phát hiện bí mật trong bức ảnh kia, chỉ quan tâm hỏi thăm cô: [Chị Khả Khả, chỗ chị có điện chưa? Phải chú ý an toàn đó.]
Úc Khả Khả: [Được.]
Biết Quý Nhạc Quân cần thời gian để chấp nhận sự thật, đương nhiên cô không có ý ép buộc gì cả.
Nhưng ngay lúc cô chuẩn bị đặt điện thoại xuống lại thấy đầu dây bên kia gửi thêm một tin nhắn.
Quý Nhạc Quân: [Chị Khả Khả, em còn một vấn đề muốn hỏi chị một chút.]
Quý Nhạc Quân: [Trước đó chị nói, em là người nhà họ Quý, cho nên nếu bị người khác coi thường, em có thể tố cáo để bọn họ giúp đỡ em, đừng để mình bị bắt nạt. Thế nếu như có một người vẫn luôn lừa gạt em, còn lấy thứ vốn thuộc về em biến thành đồ của mình thì sao hả chị?]
Úc Khả Khả đọc hai tin nhắn này, suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cười lên: [Wow, có đôi khi thực sự cảm nhận được, cô bé Nhạc Quân này đúng là người nhà họ Quý đó.]
Nếu Quý Nhạc Quân đã hỏi vậy thì rõ là đã quyết tâm rồi.
Chắc hẳn mất một lúc lâu cô ấy không nhắn lại luôn là vì đang tự hỏi xem nên làm thế nào.
Quý Nhạc Quân còn nhiệt huyết soạn nhạc, không có kinh nghiệm đến sau đó tuyệt vọng cam chịu từ bỏ, quả nhiên khác nhau.
Đương nhiên hệ thống cũng hiểu ẩn ý bên trong, lập tức cảm thán, nói: [Đúng đó. Nếu như chú tư Quý vẫn còn, tính cách của cô ấy sẽ không khép mình đến thế, có điều cũng may là vẫn còn đủ tỉnh táo.]
Vì thế Úc Khả Khả lập tức giật dây: [Đương nhiên phải nghĩ cách lấy lại rồi. Còn phải cho tên lừa gạt kia trả giá thật đắt, cho anh ta biết người nhà họ Quý trước giờ chưa từng dễ chọc.]
Cô nghĩ nghĩ rồi cúi đầu gõ chữ: [Nếu như thật sự khó khăn thì đi tìm Quý Cảnh Diệp giúp đỡ, giao cho anh ấy tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Đừng sợ, anh ấy là anh của em, chắc chắn sẽ giúp em thôi.]
Hình như bên kia thoáng khựng lại.
Quý Nhạc Quân: [Em biết rồi.]
Quý Nhạc Quân: [Cám ơn chị, chị Khả Khả. Em biết có lẽ chị đã biết rõ mọi chuyện rồi, chờ em nghĩ cách lấy lại bài hát của em trước rồi em sẽ tới tìm chị.]
Rốt cuộc Úc Khả Khả ngước mắt nhìn về phía đối diện.
Nguyên Lịch không hề phát hiện ra, còn đang cực kỳ hào hứng đề xuất, hoàn cảnh lúc này rất thích hợp để châm đèn kể chuyện ma, sau đó lại bị Lạc Vân giơ nắm đấm đánh cho khiến những người khác bật cười theo, bầu không khí lập tức sống động theo.
Thấy hai người họ trêu đùa nhau ầm ĩ, hoàn toàn không hề hay biết sắp tới sẽ trải qua chuyện gì, Úc Khả Khả đột nhiên nở nụ cười, cúi đầu nhắn lại mặt cười: [Được ^_^]
Lê Hinh Nhụy và Lạc Vân đều sợ ma nên đương nhiên đại hội kể chuyện ma không thể tổ chức thành công.
Thấy đến bây giờ vẫn chưa có điện lại, mọi người bèn trở về phòng mình, tính đi nghỉ ngơi sớm chút.
Dù sao nếu mai tạnh mưa, bọn họ vẫn phải tiếp tục lịch trình leo núi.
Đương nhiên, có người thật sự đi nghỉ sớm, mà có người vì chuyện buổi chiều thúc đẩy lại bắt đầu chộn rộn trong trời tối tăm này.
Hệ thống cực kỳ hào hứng thuật lại cho ký chủ: [Tôi thật sự cười chết mất. Không phải Nguyên Lịch vừa đưa Lạc Vân về phòng sao? Kết quả vừa vào phòng, Quý Nhạc Quân đúng lúc gọi điện thoại đến. k*ch th*ch nhất là, Nguyên Lịch đang bật đèn flash, điện thoại đột nhiên rung nên bất cẩn nghe máy luôn, còn là bật camera sau.]
Buổi tối, nhiệt độ có vẻ mát mẻ hơn, Úc Khả Khả thư thái nằm trên giường, có lòng đắp chăn cho mình.
Nghe hệ thống buôn chuyện trước khi đi ngủ, cô lập tức "Wow" theo: [Trùng hợp vậy sao? Thế sau đó thì sao, sao nữa?]
[Trong phòng tối om không nhìn thấy gì, cho nên không chắc là Quý Nhạc Quân có nhìn thấy Lạc Vân hay không. Mà Nguyên Lịch đã kịp phản ứng, kịp thời tắt cuộc gọi video đi.]
Không đợi Úc Khả Khả tỏ vẻ tiếc nuối, hệ thống lại bổ sung: [Nhưng lúc ấy Quý Nhạc Quân có nói chuyện, Lạc Vân còn nghe thấy rồi.]
Hệ thống: [Cho nên lúc này hai người họ rất gượng gạo.]
Cô lập tức phì cười: [Ha ha ha thật á? Thế Lạc Vân làm thế nào nữa?]
[Không phải Lạc Vân đã sớm nhận ra gì đó về chuyện tình cảm của Nguyên Lịch rồi sao?] Hệ thống nói: [Cô ta cảm thấy đàn ông có tài thì trăng hoa chút cũng là bình thường, cho nên vẫn luôn giả vờ như không biết.]
Úc Khả Khả chậc lưỡi: [Cho nên lần này cô ta vẫn giả bộ không nghe thấy như trước à?]
Hệ thống: [Lần này thì không.]
Lần này đột nhiên đảo ngược khiến cô lập tức phấn khích, liên tục thúc giục nói: [Thế làm gì? Mau kể đi nào.]
[Trước đó tuy Lạc Vân là đàn chị, nhưng lúc đó Nguyên Lịch vừa từ chương trình tìm kiếm tài năng ra, độ hot rất cao. Lạc Vân nhờ xào CP với Nguyên Lịch để duy trì độ hot, lại cảm thấy vốn địa vị ca sĩ của Nguyên Lịch không tầm thường, tự nhiên sẽ không nhắc gì cả.]
Hệ thống nói ẩn ý: [Nhưng bây giờ tình hình khác rồi, hai người họ chuẩn bị hẹn hò, Nguyên Lịch còn muốn nhờ cô ta để chuyển hình tượng thành diễn viên, chẳng phải lúc này địa vị lại đảo ngược sao?]
Nhớ đến trước đó trong nhóm chat ăn dưa có truyền một tin rằng Nguyên Lịch nhận được vai diễn nhờ Lạc Vân giới thiệu, Úc Khả Khả lập tức hiểu ra: [Nói đơn giản là giờ Lạc Vân cứng rồi à?]
Hệ thống: [Chuẩn luôn.]
[Tuy Lạc Vân không hỏi Nguyên Lịch, cô gái vừa gọi video tới là ai nhưng lại ẩn ý với anh ta là, nếu hai người hẹn hò thì anh ta nhất định phải cắt đứt mấy mối quan hệ linh tinh kia.] Hệ thống "chậc chậc": [Nguyên Lịch bèn vội vàng bảo đảm với Lạc Vân, anh ta và người khác sớm đã không còn quan hệ gì nữa, còn giải thích người vừa gọi điện thoại chính là người cứ mãi quấn lấy mình, đồ đàn ông khốn kiếp!]
Úc Khả Khả: [Chó chết! Sau đó thì sao?]
[Vì dỗ cho Lạc Vân vui, Nguyên Lịch định ngày cuối cùng sẽ tặng bài hát cho cô ta.] Hệ thống hơi khựng lại rồi đột nhiên bật cười: [Ha ha ha hai người họ đều không nghe ra được lời bài hát có gì bất thường! Ban nãy Lạc Vân còn tâng bốc lời bài hát của Nguyên Lịch rất hay, tưởng rằng lời bài hát anh ta viết chính là kỷ niệm giữa hai người họ.]
Úc Khả Khả: ?
Cô thấy buồn cười, đồng thời cũng không nhịn được phỉ nhổ: [Không phải chứ, tuy không rõ ràng lắm nhưng vẫn có thể nghe ra được đây là kỷ niệm giữa hai người dưới góc nhìn của bên nữ, cô ta thay mình vào luôn à?]
Hệ thống: [Cái Lạc Vân để ý là Nguyên Lịch sáng tác bài hát cho cô ta, đương nhiên sẽ không đào sâu nghiên cứu hàm nghĩa của lời bài hát. Nguyên Lịch chỉ vui vẻ vì dỗ được cô ta, còn trò chuyện với cô ta phần nào trong lời bài hát là kỷ niệm giữa bọn họ cơ.]
Úc Khả Khả: [... Vậy sao, tôi đã có thể tự tưởng tượng ra cảnh tượng đó rồi.]
Nghĩ đến hai người kia hào hứng cực kỳ ngồi cùng nhau, đàm luận mỗi lời bài hát đều thấm đẫm kỷ niệm gì đó của bọn họ như thật---
Cô xì một tiếng, không nhịn được bình luận: [Này thật đúng là đồng đội heo tụ thành một nhóm mà, thật là sỉ nhục bài hát Quý Nhạc Quân sáng tác quá.]
Nếu Quý Nhạc Quân biết được, đoán chừng cho dù xé lời bài hát đi cũng không muốn bị chà đạp như vậy.
Bẩn, quá bẩn.
Hệ thống an ủi: [Phải nghĩ thoáng chút. Mỗi bài hát của cô ấy đều từng bị sỉ nhục như vậy, chưa biết chừng Quý Nhạc Quân đã chẳng muốn so đo nữa rồi.]
Úc Khả Khả: ?
Tuy rất khác người nhưng cẩn thận nghĩ lại thì hình như đúng thế thật.
Cô lập tức đồng cảm: [May mà sắp giải thoát rồi, không biết cô ấy đi tìm Quý Cảnh Diệp hay tìm ông Quý nữa.]
Hệ thống nghĩ ngợi: [Cô ấy sợ nhân vật phản diện trông thấy, tôi cảm thấy khả năng cô ấy tìm ông Quý lớn hơn. Dù sao ông Quý có vẻ là người chăm nhà chú tư Quý nhất.]
Úc Khả Khả khẽ gật đầu.
Trước khi ngủ hóng chuyện đã rồi, cô thỏa mãn chuẩn bị đi ngủ. Ai ngờ vừa nhắm mắt lại đột nhiên nghe hệ thống "Wow" một tiếng.
Mắt cô lập tức mở ra, sáng long lanh: [Sao sao? Có chuyện gì đó?]
Hệ thống: [Chắc chắn cô không tưởng tượng nổi. Sau khi Hạng Triều ngả bài với Tân Ninh, lại không giấu giếm nữa, vừa rồi đã lập tức mò vào phòng của Thi Phỉ.]
Úc Khả Khả: !!!
Nghe được chuyện k*ch th*ch như vậy, cô lập tức ngồi bật dậy như người bệnh sắp chết hấp hối: [Gì cơ, không phải là hai đôi vợ chồng tâm sự sao? Quả nhiên đạo diễn Hạng còn biết cách tìm trò k*ch th*ch hơn tôi nghĩ!]
Tuy đã nhìn ra được Hạng Triều là loại người thích sự k*ch th*ch qua việc anh ta cố ý tìm tới Thi Phỉ --- khả năng trên phương diện này anh ta còn liều mạng hơn cả chú hai Quý thích k*ch th*ch nơi công cộng nhưng không ngờ anh ta lại dám liều đến thế, cậy lúc mất điện, livestream cũng bị tắt mà dám mò vào phòng Thi Phỉ.
Điểm này, hệ thống lại có phần hiểu được bèn lập tức giải thích: [Hạng Triều thích theo đuổi k*ch th*ch đủ kiểu, lúc quay phim, anh ta cũng tìm kiếm linh cảm nhờ đó đó.]
Úc Khả Khả: [Thế thì càng giống chú hai Quý rồi.]
[Trời, chuyện này không quan trọng.] Hệ thống lập tức phấn khích nói: [Quan trọng là, Tân Ninh thấy Hạng Triều chưa về, biết chắc anh ta đi tìm Thi Phỉ nên trực tiếp gọi chồng Thi Phỉ tới phòng của bọn họ rồi!]
Úc Khả Khả: [... ?]
Úc Khả Khả: !!!
k*ch th*ch vậy sao?
Đáng ghét, đột nhiên muốn tới hóng ghê!
---
Lời tác giả: Chiếc tim của một con chồn bắt đầu chộn rộn.