Đến lượt Úc Khả Khả, chỉ thấy cô giơ tay khẽ xoay chai rượu, chai rượu chầm chậm thong dong quay về phía Nguyên Lịch.
[Grào, cuối cùng cũng tới lượt chị Khả Khả rồi! Chúng tôi đã chờ giờ phút này quá lâu!]
[Chị Úc là tuyến đầu ăn dưa đó, nhất định sẽ biết không ít chuyện, khà khà.]
[Đúng đó, thế nên chị Úc ơi, dù là câu hỏi hay thử thách thì đều chắc chắn sẽ rất k*ch th*ch (xoa xoa tay)]
[Nhanh nhanh, tôi không thể chờ nổi muốn xem chúa chồn của chúng ta đặt câu hỏi rồi!]
Nguyên Lịch vốn đang được mọi người ầm ĩ tâng bốc đến lâng lâng, thấy người hỏi mình là Úc Khả Khả thì đầu chợt như tỉnh táo lại.
Nghĩ đến lúc cô nhạy bén phát hiện bí mật của mình, anh ta giả vờ xin tha, nói chuyện cũng thật sự chân thành: "Cô Úc, nhờ cô chừa lại cho tôi và Lạc Vân chút thể diện, nương tay chút nhé."
Mưa bình luận tưởng rằng anh ta đang giỡn, còn cười toe toét tỏ ý chị Úc nhất định phải vạch trần bí mật lớn nhất của anh ta mới được.
Thế là, ngay lúc hàng trăm đôi mắt đổ dồn vào, chỉ thấy Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, chống cằm nói: "Được chứ, thế nên anh chọn thật hay thách đây?"
Nghĩ đến trước đó cô làm thế nào bâng quơ vạch trần chuyện hai người họ ở cùng phòng, sao Nguyên Lịch dám chọn nói thật chứ?
Có điều, lúc chọn thử thách, anh ta vẫn ho nhẹ một tiếng, giả vờ đứng đắn giải thích: "Nói trước này, đây không phải vì tôi chột dạ đâu, cái chính là mọi người hỏi nhiều quá, vẫn chưa có ai chọn thử thách cả, nên tôi chọn thử xem sao."
Đám khách mời và cả mưa bình luận đều "xuỳ xuỳ" anh ta.
Nhưng Úc Khả Khả không hề thất vọng, ngược lại cô còn nở nụ cười: "Vậy anh gọi điện cho người thứ hai mươi ba trong danh bạ điện thoại đi. Sau đó mở chế độ rảnh tay nói cho cô ấy biết chuyện anh hẹn hò rồi."
Nguyên Lịch thở phào nhẹ nhõm, lập tức đồng ý.
So với yêu cầu thử thách của những người khác thì đúng là cô có phần nương tay. Ngay cả mưa bình luận cũng đều đang kêu than, đây không phải phong cách của chị Úc, không thể để mình lén ăn dưa vậy được, phải dẫn bọn họ đi ăn chung chứ.
Ngay lúc anh ta ung dung đếm tới dòng thứ hai mươi ba thì thoát cái lại toát mồ hôi lạnh.
--- Đó là số điện thoại của Quý Nhạc Quân.
Hiện giờ mọi người đều dùng các ứng dụng nhắn tin để liên lạc, lúc Nguyên Lịch xoá sạch dấu vết liên quan đã quên còn danh bạ nên cứ thế lưu lại số điện thoại di động của Quý Nhạc Quân.
Thấy ngón tay anh ta vẫn dừng lại trên màn hình nhưng lần lữa mãi không hành động thì tất cả mọi người lập tức ngửi được mùi bất thường.
[Thế này là sao, sao Nguyên Lịch vẫn không gọi điện thoại?]
[Cảm giác anh ấy có vẻ hơi căng thẳng, lẽ nào người liên lạc thứ hai mươi ba có vấn đề gì sao?]
[Ống kính không ngắm chuẩn nên chỉ thấy loáng thoáng có một chữ "Quân".]
[Đây rõ ràng là tên con gái mà, đợi chút, không phải bạn gái cũ đó chứ?]
[Mẹ nó, chẳng lẽ chị Úc chọc trúng điểm mấu chốt rồi sao?]
[So ra, không phải chị Úc cố ý chứ? Tại sao có thể nói đúng "người thứ hai mươi ba" được nhỉ!]
Mưa bình luận lập tức hiện bình luận bàn bạc sôi nổi, còn Úc Khả Khả đang nhìn Nguyên Lịch ở đối diện.
Thấy trán anh ta chợt túa mồ hôi lạnh, cô còn giả vờ không biết hỏi: "Sao thế, người này có gì không ổn sao?"
Nguyên Lịch: "..."
Tuyệt đối không thể gọi cuộc điện thoại này được, anh ta hoàn toàn không dám đánh cược Quý Nhạc Quân có đang xem livestream hoặc là có thể nhấc máy hay không.
Phải biết, với sự để ý và yêu thích của Quý Nhạc Quân với anh ta thì hễ là anh ta tìm đến cô gái này, trước giờ cô ấy đều đáp lại trong vòng ba giây.
Nhưng nếu như không gọi, hoặc là giả vờ vô tình đổi thành số khác, ống kính đã nhắm tới đây, ngộ nhỡ có người tinh mắt phát hiện tên không đúng thì sẽ có người bới móc ngay.
Bởi vậy lúc này anh ta thật sự đâm lao phải theo lao.
Mồ hôi sau lưng anh ta chảy ròng ròng, thật sự sợ vỡ mật, trong lòng không nhịn được nghĩ rốt cuộc Úc Khả Khả có cố ý hay không, vừa ngẩng đầu thì chạm phải ánh mắt của Úc Khả Khả.
Cô đang nhìn anh ta chằm chằm.
Trong thoáng chốc này, người Nguyên Lịch vô thức lạnh run.
Đôi mắt Úc Khả Khả trong trẻo, sáng tỏ, nhất là lúc vui vẻ lại cực kỳ xinh đẹp. Nhưng lúc này anh ta nhìn mà chỉ thấy đó là ánh nhìn cực kỳ săm soi, sâu không lường được.
Đặc biệt lúc cô nhìn chằm chằm không chớp mắt, anh ta chỉ cảm thấy toàn bộ bí mật mình che giấu trong lòng đều bị phát hiện ra một cách nhạy bén.
Cảm giác ấy giống như mèo vờn chuột vậy.
Rõ ràng cô có thể vươn tay ra đè chết anh ta, nhưng lại hứng thú một cách xấu xa canh giữ tại chỗ dằn lòng không động đậy, chỉ vẫy đuôi hào hứng chờ phản ứng tiếp theo của anh ta.
Ý thức được điểm ấy, Nguyên Lịch liền sợ hãi, sợ đến độ run cả tay.
Anh ta hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện của mình bị lộ ra từ đâu, lại cứ thế từng bước rơi vào trong cạm bẫy của cô.
Thế nhưng nếu là thật thì --- đến cùng là sao Úc Khả Khả lại biết được chuyện đó?
... Là Quý Nhạc Quân ư?
Không, không thể nào.
Nguyên Lịch tức tốc bác bỏ ý nghĩ này.
Quý Nhạc Quân chưa từng có bạn bè, cũng không dám chủ động giao lưu với người khác.
Quan trọng nhất là, cô ấy chưa từng có chuyện gì gạt anh ta, chắc chắn sẽ không thể nào chọn chống lại kể cho người khác biết sau khi anh ta ra mệnh lệnh rõ ràng là phải giữ bí mật chuyện tình yêu của bọn họ.
Khống chế Quý Nhạc Quân từ lâu, tự nhiên Nguyên Lịch có sự tự tin này.
Nhưng đáp án khả thi duy nhất bị bãi bỏ, vậy rốt cuộc thì chuyện lộ ra từ đâu chứ?
Đối mặt với ánh mắt dần dần vặn vẹo của Nguyên Lịch, Úc Khả Khả vẫn vui vẻ như trước, cực kỳ thiện ý nói: "Nếu mà không tiện thật thì thôi quên đi."
Nguyên Lịch nhất thời như sợ bị bỏng, lập tức thả tay ra.
Anh ta vẫn còn thầm sợ hãi thở hắt ra, khô khốc cố cứu vớt tôn nghiêm: "Cũng, cũng không phải không tiện, chỉ là tôi không quen người này.. cũng không biết thêm vào danh bạ từ lúc nào, ha ha, thì, thì hay là thôi nhé."
Cái cớ anh ta tìm dưới tình huống cấp bách này rõ ràng là quá mức không có sức thuyết phục.
Mọi người không nhịn được bắt đầu nghi ngờ.
[Không phải chứ, giờ đầu tôi đầy dấu hỏi chấm nè, sao Nguyên Lịch chột dạ thế?]
[Chỉ là gọi điện thôi mà. Thử thách vốn là vậy, Nguyên Lịch không đến nỗi không chơi nổi chứ.]
[Ban nãy hỏi thẳng thì anh ta tỏ vẻ không hề gì, sao gọi điện thoại lại nhăn nhó ghê thế?]
[Tôi thấy rõ là có vấn đề rồi, đặc biệt còn là tên con gái nữa.]
[Không phải bạn gái cũ thật chứ? Không gọi thì không gọi thôi, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến Lạc Vân thì sao?]
[Thế thì anh ta có thể thẳng thắn luôn chứ không phải vô thức giấu giếm. Xem anh ta vừa nói cái gì kìa, rõ ràng là tên ở đó, nói một câu đơn giản đã lập tức biến người ta thành người xa lạ rồi.]
[Tôi không quan tâm chuyện khác, chỉ tò mò rốt cuộc liệu có phải chị Úc đã biết gì nên mới lựa chọn vạch trần tại đây không a a a!]
[Yên tâm đi, chúng ta phải tin tưởng năng lực ăn dưa của chị Úc, biểu hiện chột dạ của Nguyên Lịch chắc chắn không qua được mắt của chị Úc!]
Fan chồn đang khăng khăng thề thốt an ủi mấy người khác, giây sau lại bị vả mặt một cách quyết đoán.
Úc Khả Khả: "Vậy à, thế thôi."
Khán giả: [... ?]
Mẹ nó, thế mà cô ấy lại tin thật á!
Ngay lúc mưa bình luận đều sốt sắng muốn cô tỉnh táo hơn chút, Úc Khả Khả vẫn bỏ qua đề tài này một cách nhẹ bẫng.
Thấy cô thật sự không có ý định tiếp tục truy hỏi, Nguyên Lịch không nhịn được thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh ta lại nghe được cô bất thình lình hỏi: "Thế này thì coi như thử thách không còn giá trị rồi, anh muốn chọn nói thật lần nữa không?"
Tâm trạng Nguyên Lịch lại căng thẳng.
Anh ta ngồi ngay ngắn lại, cố ép sự bất an trong lòng xuống, gương mặt cứng đờ cười gật đầu: "Đương, đương nhiên, thế thì vẫn chọn nói thật đi."
Úc Khả Khả hài lòng gật đầu.
Thế là, Úc Khả Khả không nhịn được chợt nở nụ cười khi chứng kiến Nguyên Lịch nín thở nhìn mình lom lom: "Anh Nguyên đừng sốt ruột quá. Thật ra ban nãy nghe anh hát, tôi không kìm được bị thu hút, thế nên có một câu muốn hỏi anh chút."
Nhưng Nguyên Lịch không những không bình tĩnh lại được vì sự an ủi có vẻ như săn sóc của cô mà trái lại cả người còn căng ra, căng thẳng hơn.
... Cô biết rồi ư! Không phải cô thật sự biết gì đó rồi chứ?
Nếu không tại sao đầu tiên là Quý Nhạc Quân, sau đó lại nhất quyết muốn hỏi đến chuyện sáng tác được?
Chết tiệt, rốt cuộc cô muốn làm gì!
"Đã biết khả năng sáng tác của anh Nguyên rất lợi hại, tất cả bản tình ca đều được phát triển qua góc nhìn của phái nữ. Tình cảm lưu luyến thấm thía, tâm trạng phải nói là hết mực khéo léo, thế nên rất dễ nhận được sự yêu thích của phái nữ."
Hình như Úc Khả Khả trích một đoạn ở đâu đọc ra, tò mò hỏi: "Nhưng không phải bài hát này là anh Nguyên tặng cho Lạc Vân sao? Tại sao vẫn dùng góc nhìn của phái nữ để tỏ tình thế?"
... Lại là câu hỏi này.
Nguyên Lịch đột nhiên thả lỏng người, thần kinh căng thẳng đột nhiên giãn ra khiến trước mắt chợt mờ đi một thoáng.
Câu hỏi tương tự thế này, anh ta đã từng trả lời không biết bao nhiêu lần rồi nên ứng phó tự nhiên đến thành thục và dễ dàng.
Chỉ có điều, Úc Khả Khả thật sự tốt bụng vậy sao, cô chỉ hỏi câu này ư?
Ngay khi Nguyên Lịch tìm bừa đáp án như trước nhằm qua loa, lại vô thức nín thở, Úc Khả Khả chỉ khẽ gật đầu một cái, cũng không tỏ vẻ đánh giá gì với câu trả lời này.
Việc này càng khiến anh ta cảm thấy bất an hơn, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Cô Úc, sao cô không nói chuyện, thế này coi như là tôi qua rồi chứ?"
"Chỉ là tôi đang nghĩ, thì ra trong một bài hát lại có thể chứa nhiều ẩn ý như vậy."
Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, dưới hàng mi dày là đôi mắt hạnh trong veo, vừa vô tội lại chân thành: "Thế nên lại không nhịn được ngẫm nghĩ, trong bài tình ca anh Nguyên tặng cho Lạc Vân có phải cũng có hàm ý khác hay không, ẩn giấu lời tâm tình của người khác viết cho anh chẳng hạn?"
Nguyên Lịch: "... ?"
Mọi người phảng phất nghe được tin tức gì đó khủng khiếp: !!!
Mưa bình luận: [... ?]
Mẹ nó, chuyện này là sao?
Úc Khả Khả trông như hời hợt lại thả ra một quả bom nổ tung khiến mọi người chấn động suýt nữa không phản ứng lại được, vô thức hít mạnh một hơi.
Đù, bọn họ vừa nghe được cái gì cơ?
Cái gì gọi là, trong tình ca tặng cho Lạc Vân lại chứa lời tâm tình của người khác tặng cho Nguyên Lịch?
Lượng tin tức trong đây có vẻ lớn quá rồi!
Ngay lúc CPU của mọi người đều sắp cháy thì chỉ thấy Úc Khả Khả vẫn tỏ vẻ thật lòng thở dài một tiếng: "Đáng tiếc, đến giờ tôi vẫn không hiểu được, quả đúng là tôi quá nông cạn, dốt đặc, không có cách nào hiểu được thứ được sáng tác từ người có cảnh giới cao thâm."
Mọi người: "..."
Làm như không chú ý đến vẻ ngập tràn muốn nhổ nước bọt của bọn họ, Úc Khả Khả nhìn gương mặt Nguyên Lịch từ từ cứng đờ.
"Đúng rồi, anh Nguyên, hình như cô gái được anh viết trong bản tình ca giống với người thứ hai mươi ba trong danh bạ điện thoại của anh đó, giống tên ấy."
Giọng cô chân thành, khiêm tốn xin chỉ dạy: "Xin hỏi, không phải điều này cũng có ẩn ý gì đó chứ?"
---
Lời tác giả
Úc Khả Khả khiêm tốn xin chỉ dạy: ^_^