Kỳ hạn mười ngày đi du lịch cuối cùng đã sắp kết thúc, đám khách mời đều không nhịn được thở hắt ra.
Có lẽ thấy hôm nay là ngày cuối cùng, rốt cuộc lương tâm của đạo diễn tổ chương trình đã trỗi dậy, không phân công nhiệm vụ và việc check in cho bọn họ nữa, chỉ sắp xếp cho bọn họ ra biển bắt hải sản, lấy được đủ nguyên liệu nấu ăn thì hào phóng tỏ vẻ buổi chiều hoạt động trong biệt thự để chuẩn bị cho bữa liên hoan buổi tối.
Tuy rằng buổi chiều vẫn phải làm nhưng không cần đi quá xa thì thật ra cũng tương đương với nghỉ ngơi rồi.
Đám khách mời không nén nổi vẻ mặt thả lỏng, còn khẽ tung hô nữa.
Hiện giờ bọn họ đang ở trong biệt thự ven biển, không chỉ gần như phòng nào cũng có thể thưởng thức cảnh biển đẹp đẽ một cách trọn vẹn, còn có cả nhà bếp, quán bar và đủ loại phương tiện giải trí.
Đặc biệt là ban công hướng ra biển rộng rãi, được xây dựng trên mặt biển, rất thích hợp để tổ chức tiệc tùng.
Không vui mừng như đám khách mời, mưa bình luận vốn còn tràn đầy phấn khích thống kê hải sản bọn họ ra biển thu được bắt đầu tới tấp tỏ ý không muốn lên.
[A a a sao đã sắp kết thúc rồi? Thế mà đã qua mười ngày rồi sao?]
[Thật ra có thể coi như mười một ngày, dù gì trước đó vì mưa lớn nên lịch trình đẩy lại một ngày nhưng đúng là vẫn cảm thấy nhanh ghê!]
[Ghét quá, tôi vốn còn đang mong chờ bữa tiệc tối lại chợt nhận ra tiệc xong đồng nghĩa với việc du lịch chính thức kết thúc, nụ cười lại chợt tắt rồi.]
[Hu hu hu không nỡ quá, muốn tiếp tục xem mãi cơ.]
Quả nhiên buổi chiều, tất cả mọi người đều rất bận bịu.
Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhuỵ, Tống Tuyền bốc thăm xong, phụ trách đi mua những đồ cần cho tối nay. Đợi đến khi bê đồ về xong, trời đã gần chạng vạng tối.
Bờ cát vàng lấp lánh phả ra hơi nóng, cây dừa cao lớn khẽ lay động theo gió, trông rất có hương vị nhiệt đới.
Đi dọc theo bờ biển trở về, có thể cảm nhận được ngay cả bầu không khí có vẻ cũng mang theo hơi mặn ẩm ướt đặc trưng.
Gió biển mát lạnh thoáng cái cuốn đi sợ nóng nực trong người.
Vừa lúc chiều tà, rặng mây rực rỡ phía chân trời, sắc tím pha chút cam hồng nhuộm đan xen hút hồn khiến người ta không dời nổi mắt.
Nắng chiều dần dần đi xuống, vệt sóng sáng màu cam trong trẻo của mặt trời được kéo dài vô tận chiếu rọi khiến mặt biển cũng được phủ tông cam hồng.
Lê Hinh Nhuỵ ngắm mà thẫn thờ, lẩm bẩm nói: "Đẹp quá."
"Đúng vậy." Tống Tuyền cũng dừng lại, thưởng thức mặt biển màu cam hồng này: "Nghĩ đến sắp phải xa nơi này, chia xa với mọi người lại thấy có hơi không nỡ."
Tuy nói vậy nhưng cậu ấy vẫn hé nụ cười như bình thường. Làn gió khẽ lướt qua, ánh mặt trời bên bờ biển lại càng có vẻ trong trẻo và khoan khoái hơn.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Lê Hinh Nhuỵ vừa đồng ý lại vừa không đồng ý, do dự một thoáng mới gật đầu: "... Đúng nhỉ."
Dù hành trình chuyến đi này thật sự rất giày vò, đám khách mời đi cùng đều...
Nhưng có thể đi chơi chung với chị Khả Khả nhiều ngày như vậy, cẩn thận nghĩ lại vẫn thấy rất vui.
Nghĩ vậy, Lê Hinh Nhuỵ lại nở nụ cười.
Tống Tuyền thấy cô ấy cười, chợt nghĩ đến gì đó bèn quay đầu sang nhìn Úc Khả Khả: "Chị Úc cũng cảm thấy vậy sao?"
Úc Khả Khả đang cúi đầu xem điện thoại, không biết đang nhắn tin với ai.
Nghe cậu ấy hỏi vậy, cô hờ hững ngẩng đầu lên đã thấy hai đôi mắt sáng rực nhìn chăm chú, nụ cười chờ mong trên mặt thật sự còn chói mắt hơn cả ánh chiều tà.
Cô giơ tay chắn lại theo bản năng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu đồng ý: "Đúng là chuyến đi này rất vui, cứ thế kết thúc thì có hơi đáng tiếc."
Tống Tuyền: ?
Lê Hinh Nhuỵ: ?
Bọn họ đưa mắt nhìn nhau thì đều nhìn thấy vẻ hoang mang và hỏi dò trong mắt nhau.
Hiển nhiên hai người đều không nghe ra ý của cô.
Có điều Úc Khả Khả không có ý muốn giải thích, chỉ tiếp tục đi về phía biệt thự, còn cười híp mắt vẫy vẫy tay với bọn họ: "Đi thôi, còn có chuyện thú vị hơn chờ chúng ta đó."
Hai người trước đó còn đưa mắt nhìn nhau nghe vậy bèn nhanh chóng vâng dạ, âm thầm đuổi theo.
Tống Tuyền háo hức nói: "Ý chị Úc là tiệc BBQ buổi tối sao? Trong hoàn cảnh này, ăn BBQ ở ban công đúng là rất sung sướng, em cũng rất mong chờ."
Úc Khả Khả nở nụ cười: "Đúng vậy, thật sự không chờ nổi nữa."
Nghĩ đến lúc tiệc lửa trại tổ chức với Úc Khả Khả và đám Trữ Tuyết trong chương trình cắm trại, Lê Hinh Nhuỵ vừa định phụ hoạ gật đầu thì đã thấy cô cười híp mắt.
Không biết tại sao, điều này lại khiến cô ấy cảm thấy có ẩn ý.
Lê Hinh Nhuỵ rụt cổ lại theo bản năng, vô thức ngậm miệng lại.
Lấy kinh nghiệm gần đây nhất mà nói thì chuyện có thể khiến chị Khả Khả chờ mong, có lẽ là... không phải chuyện gì tốt đẹp cả...
...
Tuy rằng linh cảm chẳng lành nảy sinh trong lòng Lê Hinh Nhuỵ có vẻ không ứng nghiệm, mãi cho đến khi bắt đầu buổi tiệc BBQ, đám khách mời đã tưng bừng vây quanh một chỗ, Úc Khả Khả vẫn không có vẻ định làm gì.
Lúc này Lê Hinh Nhuỵ mới bán tín bán nghi buông lỏng cảnh giác: xem ra chị Khả Khả nói thật lòng, là rất chờ mong buổi tiệc à?
Cũng đúng lúc này, nhân lúc bầu không khí vừa vặn, đám khách mời bắt đầu muốn chơi trò chơi.
Chiêm Viên là người biết nhiều trò chơi nhất, được anh ta dẫn dắt, quả nhiên bầu không khí trở nên sôi nổi và hào hứng hơn, mọi người cười vui đến độ không ngậm miệng lại được.
Ví như lúc chơi "Bạn có, tôi không có", anh ta yêu cầu mọi người chỉ được nói chuyện mình từng làm trong thời gian du lịch vừa rồi.
Mọi người chơi rồi cười ầm ĩ, tưng bừng sôi nổi nói mấy chuyện thú vị xảy ra lúc đó.
Mưa bình luận cũng theo đó nhớ lại, còn bừng bừng phấn khích bàn luận cảnh nào là kinh điển nhất.
Đương nhiêu, điều khiến bọn họ tò mò nhất vẫn là, rốt cuộc hôm đó bị mất điện đã xảy ra chuyện gì.
Như biết được bọn họ đang thảo luận điều gì, Nguyên Lịch đột nhiên nói: "Nói đến quá trình đi du lịch, tôi vẫn ấn tượng sâu sắc nhất vào ngày bị mất điện."
Anh ta vừa nói lời này ra, không khí chung quanh chợt nguội đi trong phút chốc.
Có điều, chưa kịp khiến đám khách mời biến sắc hết, Nguyên Lịch đã trực tiếp kéo tay Lạc Vân: "Dù sao cũng vì ngày đó mất điện, chúng tôi mới không cẩn thận bị phát hiện ra mà."
Khán giả chứng kiến cảnh này: !!!
[A a a không thể nào, không thể nào, hai người này lại là thật à?]
[Đã nắm tay chẳng kiêng dè gì rồi, nên là tính công khai đó à? Phải không, phải không?]
[Tôi biết ngay mà---! Mẹ ơi, CP con ship thành thật rồi (khàn giọng)]
[Rốt cuộc tối đó mất điện đã xảy ra chuyện gì thế, giờ có thể kể luôn đi nè!]
Không chỉ khán giả hiểu, dồn dập rít gào thảo luận trên mưa bình luận, mà đám khách mời cũng ý thức được Nguyên Lịch làm thế này là đang định công khai tình cảm của hai người trong livestream, chút căng thẳng trước trước đó chợt dịu xuống nên đều tỏ vẻ phối hợp nở nụ cười.
Thậm chí Hạng Triều còn trêu chọc, nói: "Tuy đã phát hiện từ sớm nhưng thật sự đến khi chứng kiến, tôi vẫn giật mình."
Lạc Vân thẹn thùng che mặt, nhỏ giọng cố gắng giải thích: "Xin lỗi, lần đó thật sự rất bất ngờ. Tôi rất sợ tối thành ra khi đó đã vô thức..."
Bọn họ không nói rõ nhưng lại khiến người ta mơ màng một cách khó tả, càng khiến mưa bình luận suy nghĩ viển vông, thảo luận dữ dội.
Lúc này, Nguyên Lịch như biết khán giả đang nghĩ gì, anh ta đột nhiên nhìn về phía ống kính cùng với nụ cười thân thiện gần gũi trước sau như một, nghiêm túc giải thích: "Thật ra tôi với Lạc Vân vẫn chưa tính là chính thức hẹn hò, nên muốn cơ hội cùng đi du lịch lần này để hiểu rõ nhau, muốn thử tiến thêm một bước nữa."
"Mà bây giờ..."
Anh ta thoáng dừng lại một chút rồi đứng lên, trịnh trọng nhìn về phía Lạc Vân vẫn đang che mặt: "Cô Lạc, anh nghĩ anh còn thiếu em một lời tỏ tình, thế nên xin hỏi anh có thể bù đắp tại đây có được không?"
Hiển nhiên Lạc Vân không thể chịu nổi, lập tức bối rối đánh anh ta một lúc: "Anh nói thử xem? Lẽ nào em còn từ chối được sao?"
Nhìn mặt cô ta đỏ bừng, Nguyên Lịch tức khắc nở nụ cười.
Khán giả nhìn cảnh bọn họ đưa mắt cười với nhau, cũng không nhịn được thấy ngọt ngào đến độ kêu gào ầm ĩ, nở nụ cười hiền hoà.
...
Khung cảnh xung quanh được sắp xếp lại nhanh chóng.
Nguyên Lịch đứng dưới đèn spotlight, cầm micro tuyên bố bản thân sẽ tặng ca khúc mình sáng tác sau cùng cho Lạc Vân. Sau đó, không đợi phản ứng khác nhau của mọi người, anh ta đã bắt đầu cất lời hát vừa nồng nàn lại chân thành.
Thật ra nền tảng giọng của anh ta không quá xuất sắc nhưng ngón giọng lại rất tốt.
Bởi vậy, thứ hấp dẫn người ta nhất, đương nhiên là khả năng sáng tác của anh ta.
Dường như linh cảm của anh ta sẽ không có lúc nào cạn kiệt, gần như mỗi bài sáng tác ra đều có thể nhanh chóng nhận được sự sùng bái và yêu thích. Đặc biệt là tình ca lại du dương, thấm thía, có khả năng đặc biệt có thể khơi lên sự đồng cảm nơi người nghe, thế nên rất được tung hô.
Giống như hiện tại.
Nguyên Lịch vừa mới chỉ hát khúc mở đầu, giai điệu đặc biệt êm tai đã thoáng cái hấp dẫn khán giả và đám fan vốn đang kinh ngạc tranh luận vì anh ta cất lời.
[A a a cứu mị, thật sự dễ nghe quá!]
[Không hổ là Nguyên Lịch, nói sáng tác là sáng tác, đến cách tỏ tình cũng độc đáo quá đi!]
[Tặng ca khúc cuối cùng cho người yêu gì đó, a a a đã quá!]
[Hình như tôi nghe hiểu rồi, thế nên anh ấy đang hát về kỷ niệm của hai người họ đó sao? Gặp được gió thì đuổi theo gió, Nguyên Lịch đang bày tỏ Lạc Vân chính là ánh sáng của đời mình.]
[Muốn bên em làm tất thảy những chuyện lãng mạn, ôi ngọt quá, quá ngọt, ngọt quá đi, ngọt chết tôi mất.]
[Tôi đây đơn phương tuyên bố, đây là No.1 trong sáng tác của Nguyên Lịch!]
[Thích thì thích thật mà còn nhớ ban đầu thích Nguyên Lịch cũng vì bản tình ca anh ấy hát lúc debut. Nhưng sao đây đã là ca khúc cuối cùng rồi?]
[Vậy tức là Nguyên Lịch không sáng tác nữa ư? Đừng mà, sau này tôi còn nghe bài hát của ai lúc ngủ nữa hu hu.]
[Đúng đó, Nguyên Lịch thật sự rất tài hoa. Mỗi bài hát mà anh ấy sáng tác, lời bài hát đều đặc biệt như tạc vào lòng tôi, hu hu không tin đây là sự thật đâu.]
Bài hát này của Nguyên Lịch tuyệt đối có thể được tung hô tận trời.
Không chỉ giai điệu cực kỳ êm tai, lời ca cũng được thể hiện một cách uyển chuyển, khéo léo, chỉ qua vài câu ngắn đã có thể cảm nhận được tình ý trong đó, khiến người nghe không nhịn được tim đập thình thịch.
Thế nên, đến khi bài hát kết thúc, khán giả vẫn chìm đắm bên trong chưa thoát ra được, nghe như mê như say.
Đoạn cắt video anh ta tỏ tình cũng nhanh chóng lưu truyền trên mạng, tức tốc leo lên hot search.
Buổi tối chính lúc đông người truy cập nhất, thế nên đề tài Nguyên Lịch tặng bài hát tỏ tình với Lạc Vân nhanh chóng nhận được sự quan tâm của quần chúng ăn dưa, kể cả người không thích theo dõi livestream cũng tới hóng chuyện chung.
Vào lúc này, Nguyên Lịch đã về bên cạnh Lạc Vân ngồi xuống. Hai người không hề che giấu nắm tay nhau, nhận lấy lời chúc phúc tới tấp của đám khách mời.
Thừa lúc bầu không khí đang sôi nổi, Chiêm Viên lại đề xuất trò chơi mới.
--- Thật hay thách.
Rõ ràng đây chính là trò chơi chuẩn bị cho Nguyên Lịch và Lạc Vân đích thân bày tỏ tình cảm, đám fan đều nói đùa rằng phải cảm ơn Chiêm Viên, bọn họ rất muốn biết câu chuyện tình yêu của hai người này!
Vì biết nhân vật chính trong khoảng thời gian cuối cùng này là ai, lúc đám khách mời xoay chai rượu đều ăn ý quay về phía Nguyên Lịch hoặc Lạc Vân.
Có lẽ là có rượu xúc tác, câu hỏi hay thử thách mà mọi người đề cập đều càng lúc càng to gan.
Nguyên Lịch và Lạc Vân đều phối hợp nghe theo, bầu không khí càng lúc càng sôi động.