Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 133

Câu hỏi cuối cùng này nhất thời làm khó tất cả mọi người.

Bọn họ lập tức chợt bừng tỉnh, đúng rồi, thế nên sao Ngô Trác lại xuất hiện ở đây??

Nhất là người đầu tiên chạy tới hiện trường tận mắt thấy Ngô Trác đứng trước mặt Hạng Triều, từ trên cao nhìn xuống cười gằn, vẻ mặt lại càng vi diệu hơn.

Ở trong giới lâu rồi, cũng gặp không ít chuyện khác thường, thế là có người nhanh chóng láng máng suy đoán.

Anh ta đột nhiên đụng vào người bên cạnh hỏi cực kỳ khẽ: "Này, tôi hỏi chút. Cậu và Ngô Trác cùng phòng nhỉ, hôm qua anh ta có ở phòng không?"

Người kia ngây ra, chần chừ một lúc: "Tối qua anh ta về phòng cùng tôi, có điều nửa đêm tôi đi vệ sinh thì hình như không thấy anh ta nữa... sao thế?"

Câu trả lời này của người kia nhất thời khiến mấy người chung xung quanh nhìn chăm chú.

Không, không thể nào chứ?

Ngô Trác là thợ trang điểm kiêm trợ lý của Thi Phỉ, dù hai người có qua lại thì có vẻ cũng không lạ.

Nhưng lạ là, Ngô Trác xuất hiện ở lầu ba, nhưng phòng Thi Phỉ lại ở lầu hai.

Thế nên, tối qua Ngô Trác không ở trong phòng, rốt cuộc là đi tìm Thi Phỉ hay là Tân Ninh?

Nếu là Thi Phỉ thì tại sao Thi Phỉ phải đuổi đánh Tân Ninh điên cuồng như vậy, đến cả đạo diễn Hạng cũng chịu tai vạ; còn nếu là Tân Ninh thì tại sao đạo diễn Hạng bị đánh còn có vẻ đuối lý rõ ràng đến thế?

Ghét ghê, hoàn toàn không có ý nghĩa.

Ngay lúc mọi người ở đây đang lén lút hành hạ đầu óc, có một người đột nhiên thầm nói khẽ giỡn một câu: "Dù sao thì chắc không đến nỗi cắm sừng lẫn nhau, đều đuối lý nên mới tức giận đó chứ?"

Ví như chồng của Tân Ninh - Hạng Triều ngủ với Thi Phỉ.

Còn người yêu của Thi Phỉ, Ngô Trác lại ngủ với vợ của Hạng Triều.

Mặc dù rất khó tưởng tượng nhưng lại có vẻ rất hợp lý.

Tạm thời không nhắc đến hôm qua dân mạng vừa bới ra, nghi ngờ tương tác ánh mắt của Thi Phỉ và Hạng Triều có phần hơi mập mờ, chỉ nghe giọng điệu ban nãy của Thi Phỉ thì rõ là mối quan hệ giữa hai người này hoàn toàn bất thường.

Nhưng điều kỳ diệu nhất, vẫn là tướng mạo của Tân Ninh và Thi Phỉ giống nhau đến vài phần.

Đây thật sự là ---

Chậc chậc, quý giới thật loạn* mà.

(*) Quý giới thật loạn: Cụm từ dùng với ý châm chọc quan hệ hỗn loạn của giới nào đó (thượng lưu, giải trí).

Mọi người liếc nhau, đều tỏ vẻ ẩn ý sâu xa nhưng đều giấu sự phát hiện này ở trong lòng, ngầm hiểu với nhau làm bộ như không hề hay biết gì.

Những khách mời khác cũng có chút phát hiện rõ ràng nhưng biết điều không nói gì, chỉ nghe theo sự sắp xếp của đạo diễn, nhanh chóng về rửa mặt, chuẩn bị cho livestream sắp diễn ra.

Mà trước khi Nguyên Lịch rời đi lại liếc về phía Hạng Triều một cái, tròng mắt anh ta di chuyển, ghi nhớ điều này.

Hạng Triều là đạo diễn có tiếng, chưa biết chừng lúc nào đó có thể lợi dùng để đi lên.

Mặc dù sáng sớm đã xảy ra một trận ầm ĩ nhưng sau khi bắt đầu livestream, đám khách mời lại tự nhiên khôi phục hình ảnh hài hoà vui vẻ như trước, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

[A a a cuối cùng cũng chờ được rồi! Hôm qua đang live tự nhiên bị tắt, rốt cuộc là có chuyện gì chúng ta không được nhìn thế!]

[Nghe nói tối qua đột nhiên bị cắt điện, cho nên mới không bật livestream đó.]

[Đây rõ là kiếm cớ mà, thế mà cũng có người tin à. Đoạn cắt Thi Phỉ nỗ lực quyến rũ Hạng Triều chọc giận Tân Ninh kia đang được chia sẻ ầm ầm trên mạng rồi.]

[Đợi chút, sao mặt Hạng Triều lại bị thương thế?]

[Băng bó như xác ướp ấy, mẹ nó, hơi buồn cười (gõ mõ)]

[Không phải là bị Tân Ninh bắt quả tang chứ? Có điều nhìn bọn họ cười nói, hoàn toàn không nhìn ra được.]

[Còn không bằng nói là Thi Phỉ bắt, chế xem mặt mũi cô ta lạnh tanh, giống như tất cả mọi người đắc tội với cô ta ý.]

[Tôi ảo giác sao? Cảm giác Nguyên Lịch và Lạc Vân hôm nay có vẻ hơi không tự nhiên, nhưng quả nhiên vẫn ngọt ghê, đôi tình nhân là thật đó!]

[Không phải ảo giác đâu, tôi còn cảm thấy hai người họ không dám nhìn chị Úc kìa, kỳ lạ ghê.]

[Chẳng lẽ có dưa? (nhân tố phát hiện)]

[Tổ ba người tranh giành tình nhân hôm nay vẫn phát huy ổn định, hì hì, thoả mãn rồi.]

[Chỉ vẻn vẹn qua một buổi tối mà Hinh Nhuỵ có vẻ càng dính chị Úc ghê. Ha ha ha thật sự giống như bé cún muốn dính chặt lấy chủ cô chủ vậy (phải không)]

[Chậc chậc, đúng vậy, hai người có nhất thiết phải dính nhau thế không (chỉ chỉ trỏ trỏ)]

Không biết mưa bình luận đang thảo luận cái gì, đám khách mời điều chỉnh lại tâm trạng xong thì tới khu phong cảnh leo núi.

Hiển nhiên đạo diễn tổ chương trình vẫn còn sợ trận đánh nhau buổi sáng, sâu sắc cho rằng chỉ cần để bọn họ ở riêng, thả lỏng một cái là bọn họ sẽ gây sự nên hành trình được sắp xếp cực kỳ dày đặc.

Không những phải check in ở khu phong cảnh mà còn khiêu chiến thể thao trên không, đến ngay cả lúc ăn cơm cũng phải sắp xếp game tạm thời.

Cần phải khiến cho tất cả mọi người không thể rảnh rỗi.

Mà chuyện này, thật sự có hiệu quả rõ ràng.

Đến cả Thi Phỉ không còn chăm chăm nhìn Tân Ninh với với vẻ cực kỳ oán hận nữa, mà mệt đến nỗi chỉ muốn nổi cáu đình công.

Có điều tuy đám khách mời oán thán cả ngày nhưng khán giả lại xem rồi say sưa bàn luận, bị chọc cười đến độ bình luận toàn "ha ha".

Đặc biệt là Chiêm Viên, trước đó có vẻ khiêm tốn, cảm giác tồn tại rất thấp, hôm nay lại cực kỳ sôi nổi, rõ ràng trạng thái rất tốt. Anh ta lại sôi nổi như đã từng ở các chương trình game show trước kia, lúc đám khách mời mất hết năng lượng, anh ta lập tức phát huy công dụng bắt đầu cổ vũ và làm dịu bầu không khí.

Chứng kiến đến cả Thi Phỉ cũng được anh ta khuyên nhủ phải tiếp tục tiến lên, chín người ai cũng sa sút, cả đoàn toàn lực trèo lên núi. Khán giả vốn còn giữ thái độ soi mói với việc anh ta biểu hiện quá đà cũng không nhịn được bao dung hơn chút.

[Nói thật là, cái nhà này không có Chiêm Viên chắc phải giải tán rồi (chứ còn gì nữa)]

[Chiêm Viên lại khôi phục trạng thái như trước rồi, chỉ qua trò chơi ngày hôm qua là có thể nhận ra rồi.]

[Anh ta tưởng rằng dân mạng không có ký ức sao? Mới giả bộ khiêm tốn được mấy ngày đã không chờ nổi muốn nhảy ra ngoài rồi à, đàn ông bạo lực gia đình đi chết đi!]

[Không phải hôm qua đã cãi nhau một trận rồi sao? Sau đó có người phân tích, chỉ có vợ anh ta đăng video khóc lóc kể lể, sau đó còn giải thích, thật sự rất giống tự biên tự diễn.]

[Đúng là không để Chiêm Viên công khai chứng cứ, phát biểu suy nghĩ thật. Nhưng có gì nói nấy, game show thật sự không thể thiếu Chiêm Viên được, anh ta đúng là trụ cột mà.]

[Nói đi nói lại, Khả Khả và Chiêm Viên cũng thân thiết trông thấy đó chứ, chưa biết chừng lại có nội tình thì sao?]

[Đúng vậy, với thân phận của chị Úc thì đâu cần phải lá mặt lá trái với anh ta, nếu chị ấy đồng ý đến gần Chiêm Viên thì hẳn là thật lòng.]

[Tuy tôi không tin Chiêm Viên nhưng tôi tin năng lực ăn dưa của chồn chúa nhà tôi, theo chị Úc chắc chắn không sai.]

So với những người khác không tập trung, Úc Khả Khả thoả mãn ăn dưa xong, thần thái phải nói là sáng láng đặc biệt, cả người chìm trong ánh mặt trời, như thể biết phát sáng vậy. Nhất là đến cả Tống Tuyền có thể lực tốt nhất cũng có phần không chịu nổi, thế mà cô còn có phần sức sống dồi dào.

Rồi Lê Hinh Nhuỵ lúc này đang sắp không đi nổi, rề rà không nhịn được cúi người như bà cụ non, cô vẫn cười híp mắt tiếp tục leo lên.

Trạng thái này lập tức hấp dẫn một loạt tung hô.

Đến cả Quý Cảnh Diệp đang xem livestream cũng phát hiện mưa bình luận đều đang trêu đùa cô, có phải vợ hôm nay ăn phải thuốc k*ch th*ch hay không, sao có thể đến giờ vẫn không hề uể oải, cực kỳ hưng phấn.

Ánh mắt anh lần nữa dừng lại trên người Úc Khả Khả ở trên màn hình.

Trước đó cô phát huy trọn vẹn khả năng hoạt ngôn của mình, vui vẻ nhận được một chiếc gậy gỗ từ thím bán đồ lưu niệm.

Thế mà chiếc gậy gỗ vốn nên để chống, lúc này lại đang được cô cầm theo gõ bâng quơ.

Chứng kiến đám khách mời thở hổn hển, mồ hôi đầm đìa đi ở đằng trước lại càng tôn thêm thần thái sáng láng hệt như chó chăn cừu đang nhảy nhót tưng bừng vội vàng sải bước trước bầy cừu.

Đôi mắt anh lộ ra ý cười khe khẽ.

Nhớ đến cảnh tượng một người một thống kích động ăn dưa trong đầu mình, điên cuồng thêm dầu vào lửa sáng nay, anh khẽ nhéo ấn đường, bờ môi mỏng lại không nhịn được vểnh lên lần hai.

Lúc nào cũng dễ thoả mãn như vậy.

... Có điều theo ý nghĩa nào đó thì cũng đúng là được bổ sung thuốc k*ch th*ch thật.

...

Mãi đến khi đi bộ qua dòng suối nhỏ xanh biếc, xuyên qua rừng cây tiên cảnh, cuối cùng cả đám cũng leo tới đỉnh núi cao hiểm trở.

Mà trong thoáng đưa mắt nhìn xuống bên dưới, tất cả mọi người như thể mất đi khả năng oán trách.

Chỉ thấy sau cơn mưa, biển mây trôi lững lờ, đỉnh núi mịt mờ hơi sương thần tiên, huyền bí mộng ảo như tiên cảnh, đẹp đến độ làm con người ta mất đi năng lực ngôn ngữ.

Ánh chiều tà toả ra ánh vàng, cao vút đằng sau dãy núi giống như từng hòn đảo đứng lặng trước mặt biển đầy mây mù, cực kỳ chấn động.

[Trời ơi, chỗ này đẹp quá đi mất, cảm giác chấn động quá.]

[Nghĩ đến phải leo ngọn núi cao vậy, bàn chân vốn rục rịch lại ngoan ngoãn rụt về.]

[Nhìn đằng trước kìa, thật ra có thể ngồi cáp treo đi lên, tổ chương trình rõ là cố ý giày vò đám khách mời mà.]

Úc Khả Khả đang cười híp mắt nhận lấy dịch vụ chụp ảnh của Tống Tuyền, đuôi mắt chợt thoáng liếc thấy Thi Phỉ bất ngờ đến bên cạnh, chỉ thấy cô ta nhìn chăm chú vào cảnh vật bao la bên dưới, dường như đã nghĩ thông suốt gì đó, gương mặt vốn cứng đờ chợt từ từ dịu lại, lộ ra vẻ mặt thư thái lại kiên định.

... Ồ?

---

Chuyến du lịch vẫn tiếp tục.

Mặc dù được đạo diễn đề phòng nghiêm ngặt cố thủ, đám khách mời trông có vẻ đều ngoan ngoãn đàng hoàng, mỗi ngày chỉ check in các điểm du lịch, không tác oai tác quái nữa nhưng thực tế là, lúc không có ống kính soi tới, họ vẫn không bớt nảy sinh ý đồ khác.

Có hệ thống tiếp sóng chân thực, Úc Khả Khả nghe đến là thoả mãn.

[Hình như Thi Phỉ đã chấp nhận hiện thực, cô ta tìm Ngô Trác nói chuyện, tỏ ý không muốn ly hôn.]

[Nhưng lần này Ngô Trác đã quyết tâm, không muốn nhận lời xin lỗi của cô ta nữa.]

[Thi Phỉ bèn đi tìm Hạng Triều, đồng ý với chuyện đổi vợ chồng nhưng cô ta muốn thuyết phục Ngô Trác không được ly hôn.]

[Mặc dù Hạng Triều vẫn còn thầm sợ hãi Thi Phỉ nhưng vẫn động lòng nói chuyện này với Tân Ninh, có điều không thương lượng được thành công.]

[Tân Ninh và Hạng Triều không thể ly hôn trong một sớm một chiều được nên dưới sự uy h**p của Hạng Triều, cuối cùng Tân Ninh vẫn thoả hiệp đi tìm Ngô Trác.]

[Mẹ ơi, Ngô Trác đồng ý rồi.]

[Chốt lại một câu, bốn người này biết chơi thật đó!]

[Dưa mới! Quả nhiên tên khốn Nguyên Lịch kia không kìm được lòng, mấy hôm nay anh ta vẫn luôn quan sát bốn người đám Hạng Triều, đã đoán được quan hệ của bọn họ.]

[Nguyên Lịch lén tìm Hạng Triều, muốn giao dịch trao đổi với anh ta.]

[Chậc chậc, để làm phí bịt miệng, Hạng Triều còn đồng ý sẽ cho anh ta một vai diễn quan trọng trong phim tiếp theo rồi.]

...

...

... Hay lắm, tình tiết này thật là đặc sắc! Thật sự không ngừng nổi!

Mỗi tối Úc Khả Khả ăn dưa đến hăng say, còn không quên chia sẻ tiến độ với Quý Cảnh Diệp, dù vào ban ngày phải đi check in các điểm phong cảnh, thần thái cô vẫn sáng láng.

Đến cả đạo diễn tổ chương trình nhìn mà cũng không nhịn được nghi ngờ, có phải lịch trình mình sắp xếp vẫn quá thoải mái nên vẫn có người sung sướng vui vẻ được.

Nhưng thấy những khách mời khác đã mệt đến độ hoàn toàn không muốn nói chuyện, mỗi ngày tắt máy quay đều trực tiếp về phòng ngủ, có vẻ tình hình khá yên ổn... à không, an lành, anh ta lại thoả mãn thở hắt ra, chỉ đành đè nén ý nghĩ ma quỷ đang rục rịch trong lòng này.

Mãi đến hôm nay, đám khách mời dừng chân ở hải đảo, chuẩn bị cho buổi quay cuối cùng của chương trình.

Sáng sớm vừa tỉnh lại, Úc Khả Khả đã nghe hệ thống thông báo:

[Báo cáo! Chính hôm nay, Nguyên Lịch đã chuẩn bị sẵn sàng tặng bài hát tỏ tình với Lạc Vân!]

Bình Luận (0)
Comment