Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 132

Hệ thống: [Mọi người đã đến gần đủ, hai người có thể ra ngoài rồi.]

Nghe hệ thống nhắc nhở, lúc này Úc Khả Khả mới miễn cưỡng kéo Lê Hinh Nhuỵ vẫn đang trong trạng thái mờ mịt ra khỏi phòng như chưa có chuyện gì xảy ra, vừa khéo gặp được đạo diễn của tổ chương trình vội vội vàng vàng chạy tới.

Anh ta hoàn toàn không chú ý đến Lê Hinh Nhuỵ và Úc Khả KHả, bước chân chạy nhanh tới trung tâm sự cố thì thấy khắp nơi bừa bộn, mấy nhân viên đang giữ chặt Thi Phỉ, Tân Ninh thì đang trốn đằng sau mấy người khác, gương mặt vẫn đang sợ hãi, trông cực kỳ không ổn.

Còn tình hình Hạng Triều thì càng gay go hơn.

Chỉ thấy anh ta ôm bụng, sắc mặt trắng bệch quỳ một chân trên đất, không rõ là đau đến mức ngất đi hay là không thể đáp lại mà hoàn toàn không có phản ứng khi thấy những người khác quan tâm.

Đạo diễn tổ chương trình lập tức mắt tối sầm lại, ngón tay cũng run rẩy: "Đây, đây rốt cuộc là có chuyện gì ---"

Rõ ràng tối qua còn không sao, sao sáng sớm đã gây ra rắc rối thế này rồi!

Đúng là nghiệp chướng mà!

Anh ta thầm than khổ trong lòng, rồi lại vội vã nhìn Hạng Triều từ trên xuống dưới, lo lắng hỏi: "Cậu Hạng, cậu có ổn không, có cần gọi xe cấp cứu không?"

Có lẽ là nghe được xe cấp cứu, cuối cùng Hạng Triều cũng có phản ứng.

Thật sự quá mất mặt, anh ta lập tức hít một hơi thật sự, cố kìm nén cơn đau phất tay với bọn họ nói: "Tôi không sao, chỉ là không cẩn thận ngã thôi."

Giọng nói của anh ta rõ ràng là nghiến răng, mang theo vẻ miễn cưỡng.

Nhưng chỉ nhìn nửa gương mặt sưng đỏ cùng với vết cào trên mặt anh ta thì dù là ai cũng hiểu đó không phải sự thật.

Có điều, tuy biết Hạng Triều đang kiếm cớ giấu giếm, mọi người không thể nào quá đáng đi truy hỏi chân tướng.

Đạo diễn tổ chương trình không dưng thấy nhức đầu khuyên nhủ: "Dù là ngã bị thương... cũng khó tránh được bị thương nghiêm trọng, không ổn thì cứ tìm bác sĩ khám xem sao."

Hạng Triều: "Không cần. Tự tôi cảm nhận được, không nghiêm trọng lắm đâu."

Nghe anh ta từ chối mãi, Ngô Trác vẫn không lên tiếng chợt cười khẩy một tiếng.

Anh ta ra tay có chừng mực, dù có đến bệnh viện kiểm tra thì sẽ không thấy thương tích, nếu muốn hãm hại anh ta thông qua việc kiểm tra vết thương thì coi như tính toán sai rồi.

Có điều đúng là xem ra, con người Hạng Triều này dù có lén lút vô liêm sỉ tới cực điểm thì trước mặt người ngoài ít nhiều vẫn cố giữ mặt mũi.

Thấy anh ta đột nhiên lên tiếng lại khiến tổ chương trình phát hiện ra sự tồn tại của anh ta, tức khắc cảm thấy có hơi quen mắt, cẩn thận suy nghĩ thì hình như đây là thợ trang điểm mà Thi Phỉ dẫn theo.

Khoảng thời gian này, anh ta vẫn luôn đi theo nhân viên đoàn, bình thường tuy có trầm lặng ít lời nhưng rất chịu khó, đạo diễn vốn có ấn tượng khá tốt với anh ta.

Bởi vậy, anh ta bèn đứng trước mặt Hạng Triều, không nhịn được hỏi theo bản năng: "Ngô Trác, rốt cuộc thế này là sao, cậu biết có chuyện gì xảy ra không?"

Đến lúc này, đám khách mời cũng đã vội vàng đi tới.

Nói sao thì tiếng động lớn như vậy, cho dù ngủ say cũng sẽ bị đánh thức, bọ họ vừa thấy hiện giờ mới hơn năm giờ thì vừa rầu rĩ vừa tò mò nhìn ra ngoài, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế.

Còn Úc Khả Khả dùng đuôi mắt liếc qua thì lập tức phấn khích: [Nhìn là biết bọn họ bị đánh thức, rõ ràng là đều vừa rời giường mà.]

Tuy tối qua cô ngủ rất muộn nhưng trong lòng lại ôm mong chờ ban ngày nên đã tỉnh từ sớm.

Nhưng đương nhiên người khác thì không phải vậy, hiển nhiên vì bị cắt điện không có chuyện gì làm nên trái lại, bọn họ ngủ càng say hơn, đặc biệt là Lạc Vân, là nữ diễn viên có tiếng, trước giờ cô ta rất quan tâm đến hình tượng của bản thân. Bởi vậy, dù có tham gia chương trình livestream này, sáng nào cô ta đều phải trang điểm trước rồi mới chịu xuất hiện trước máy quay.

Mà bây giờ, mọi người đều tóc tai rối bời, dung nhan có phần tiều tuỵ xuất hiện ở đây, trong mắt còn có chút hiếu kỳ và phấn khích trông thấy, ra chiều rục rịch muốn hóng chuyện.

Hệ thống tổng kết chuyện lần này: [Hóng chuyện là thiên tính của con người, người nổi tiếng cũng không ngoại lệ.]

Có điều, Úc Khả Khả lại đột nhiên phát hiện, Chiêm Viên đi cùng với đạo diễn tổ chương trình tới, tuy lúc này đã tách nhau ra nhưng rõ ràng trước đó ở trên lầu, hai người ở cùng.

Nhìn quần áo hai người có hơi nhiều nếp nhăn, hình như là từ hôm qua vẫn chưa thay.

Nghĩ đến chuyện bọn họ là bạn bè, cô đăm chiêu: [Không phải Chiêm Viên vẫn chưa nghĩ thông, thật sự định tìm đạo diễn muốn rời khỏi chương trình đó chứ?]

Nếu đúng là vậy thì dù là thần tiên đến cũng không cứu nổi anh ta nữa.

Dù sao chuyện đã vậy rồi, chỉ có thể dựa vào chính anh ta cứu mình mà thôi.

Được cái hệ thống lập tức phủ nhận: [Tối qua Chiêm Viên đi tìm đạo diễn bàn bạc, hai người họ nói chuyện suốt đêm.]

Nghĩ đến hai người là bạn bè, dù Chiêm Viên có giữ yên lặng thì đạo diễn tổ chương trình vẫn tin tưởng anh ta không phải loại người như vậy, còn bằng lòng cho anh ta cơ hội, Úc Khả Khả lập tức hứng thú khẽ nhướng mày: [Bọn họ nói gì đó?]

[Hẳn là Chiêm Viên nghĩ thông suốt rồi cho nên thẳng thắn nói với đạo diễn tổ chương trình sự thật mình bị bạo lực gia đình.] Hệ thống kể: [Sau đó hai bọn họ trao đổi xem nên xử lý thế nào, đồng thời lên kế hoạch phát triển tương lai của anh ta.]

[Vậy à, vậy xem ra, hai người này đúng là bạn rất thân rồi.] Cô lộ ra vẻ chợt hiểu ra, lại cảm thán nói: [Có điều không ngờ tối qua lại náo nhiệt thế, còn có cá lọt lưới không bị phát hiện.]

Đúng lúc này, Lạc Vân đột nhiên tò mò hỏi: "Cô Úc, cô biết chuyện gì xảy ra không?"

Chuyện xảy ra ở tầng của cô, cô với Lê Hinh Nhuỵ còn ăn mặc chỉnh tề, khác với những người khác.

Với hình tượng thích hóng chuyện trước đó của Úc Kha Khả, thì theo lý thuyết, hẳn là cô không còn trong phòng mới phải.

Thấy những người khác đều nhìn qua, Úc Khả Khả chậm chầm chớp mắt, hàng mi dày khẽ rung rung lại lộ càng có vẻ đơn thuần vô tội hơn.

Sau đó bọn họ nghe cô nói chuyện thành thật: "Tôi không biết, chúng tôi vừa nghe được tiếng động mới đi ra."

"... Thật sao?" Lạc Vân bán tin bán nghi trông thấy: "Nhưng cô Úc ở lầu này, trước đó lại không nghe được gì sao? Không chắc lắm đâu nhỉ."

Cô ta hỏi khựng lại rồi nói tiếp như nghi ngờ: "Cô Lê cũng vậy à? Mà hình như cô không ở lầu này mà nhỉ, sớm vậy đã ra ngoài rồi à."

"Đúng vậy." Úc Khả Khả hờ hững nói: "Hinh Nhuỵ đến phòng tìm tôi từ sớm. Chúng tôi mãi trò chuyện, hoàn toàn không để ý đến tiếng động bên ngoài, cho đến tận khi nghe bọn họ gọi người mới phát hiện có gì đó bất thường nên ra xem thử."

Lê Hinh Nhuỵ bèn vội vàng gật đầu.

Cảm nhận được ánh nhìn săm soi của những người khác, cô ấy cố nén kích động muốn cuộn ngón chân lại, che giấu lương tâm nhỏ giọng phụ hoạ: "Đúng, đúng vậy, thế nên chúng tôi không rõ..."

Úc Khả Khả còn chậm rãi hỏi ngược lại: "Sao thế, lẽ nào hai người chỗ cô Lạc không phải cũng vậy sao?"

Lạc Vân sững sờ, vừa định phản bác chuyện này có liên quan gì đến bọn họ thì nghe cô nhẹ nhàng nói: "Nguyên Lịch hẳn là cũng tỉnh từ sớm mới đi tìm cô nhỉ."

"Tôi thấy hai người cùng đi tới, nhưng tôi nhớ là phòng hai người đâu cùng lầu nhỉ, còn ngược hướng nữa." Úc Khả Khả cười híp mắt: "Không phải là hai người vốn ở cùng phòng cho nên mới không nghĩ đến chuyện tình cờ đến đây nhỉ?"

Tuy cô ra vẻ như đang đùa giỡn nhưng Lạc Vân và Nguyên Lịch bị nói trúng lại vô thức thót tim.

Tối qua hai bọn họ nghĩ đến chuyện tương lai, cứ thế tới tận khuya, hơn nữa Lạc Vân vốn sợ tối, lại nhận được cuộc điện thoại k*ch th*ch kia nên dứt khoát bất chấp bảo Nguyên Lịch ở lại.

Dù rằng đã bị mọi người phát hiện ra nhưng nói gì thì vẫn là cả nhóm tham gia chương trình. Hình tượng của cô ta là con người đơn thuần, để phát hiện làm ra chuyện này, nhỡ mà bị truyền đi thì khó tránh được ảnh hưởng không tốt.

Lạc Vân không ngờ sẽ bị trực tiếp vạch trần như vậy, nhất thời mặt nóng phừng lên, há miệng không biết giải thích ra sao.

Còn Nguyên Lịch, lúc này đang nhận lấy ánh mắt ẩn ý của những người khác, chỉ đành lúng tùng cười nhạt, trong lòng lại vô thức kiêng dè, quả nhiên trên phương diện này Úc Khả Khả rất nhạy bén, dường như không có chuyện gì có thể qua được mắt cô.

Tiếp sau anh ta phải hành động cẩn thận hơn, ngộ nhỡ mà bị phát hiện ra bí mật sâu hơn thì gay go.

Nghĩ vậy, Nguyên Lịch lập tức giả vờ thản nhiên ngẩng đầu. Nhưng không biết có phải là vì chột dạ hay không, anh ta vẫn cố ý né tránh ánh mắt của Úc Khả Khả.

Cũng may tối qua tình cảm của hai người đã bị lộ, nên dù lúc này có bị vạch trần hai người ở cùng một phòng thì cùng lắm mấy người khác chỉ nhìn với ánh mắt trêu chọc chứ không có ý tìm tòi nghiên cứu quá nhiều.

Dù sao bọn họ càng tò mò với việc rốt cuộc Hạng Triều và Thi Phỉ có chuyện gì hơn.

Mà lúc này, đối mặt với việc hỏi dò của đạo diễn tổ chương trình, Ngô Trác vẫn giữ hình tượng trầm lặng ít nói: "Tôi không rõ, vừa tới đã thấy anh ta gục xuống rồi."

Úc Khả Khả nhất thời không nhịn được phì cười.

Lê Hinh Nhuỵ cũng lộ ra vẻ một lời khó mà nói hết.

Thật sự không nhìn ra được, thì ra lúc người đàng hoàng nói dối lại có thể mở mắt nói bừa được.

À không đúng, Ngô Trác có vẻ cũng không được tính là người đàng hoàng gì.

Hạng Triều đang được nhân viên của tổ chương trình bôi thuốc, nghe Ngô Trác nói vậy thì tức khắc lộ ra vẻ như đau răng.

Anh ta nhìn Ngô Trác với vẻ âm u, nhưng nhìn người này yên lặng siết chặt nắm đấm mang đến cảm giác uy h**p rõ ràng, cuối cùng anh ta vẫn đành cố nhịn cơn giận này xuống.

Anh ta lảo đảo ôm bụng đứng lên, sắc mặt nặng nề: "Đừng hỏi nữa, là tự tôi không cẩn thận ngã cầu thang thôi."

Đạo diễn tổ chương trình nhìn vết cào trên mặt anh ta: "... Được."

Đạo diễn thoáng cạn lời rồi nắm tóc, lại quay đầu nhìn về phía Thi Phỉ lúc này đã bình tĩnh lại, đang trưng ra vẻ mặt lạnh như tiền.

Sắp xếp từ ngữ, anh ta lại khổ não thăm dò: "Cô Thỉ, thế cô thế này cũng là ---?"

Vẻ mặt Thi Phỉ vặn vẹo, thoáng liếc qua Tân Ninh bị những người khác chắn đằng sau, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Cô ta có ý muốn vạch trần trực tiếp nhưng để ý thấy Ngô Trác đang yên lặng nhìn mình, cô ta bèn siết nắm đấm rồi lạnh nhạt nói: "Chưa từng thấy ai mộng du à? Tối qua tôi ngủ không ngon nên có làm chuyện điên khùng một lúc."

Đạo diễn tổ chương trình: "..."

Thôi được rồi, đây đúng là thi xem ai qua loa lấy lệ hơn à.

Nhưng bọn họ không chịu nói, người khác cũng không thể ra chiều ép được.

Đạo diễn tổ chương trình suy nghĩ rồi lại hỏi dò: "Nếu đã vậy thì hai người xem, livestream tiếp theo..."

Hạng Triều phất tay: "Không sau, cứ tiếp tục quay thôi. Tôi bôi thuốc là được, không ảnh hưởng."

Thi Phỉ cười lạnh, giọng điệu sắc bén: "Anh ta bị vào mặt còn quay được, tôi không sao, nào có chuyện không thể tiếp tục được?"

Mọi người: "..."

Dường như cuối cùng đã tỉnh táo lại, bọn họ đưa mắt chuyển qua lại giữa mấy người, đặc biệt là đám nhân viên của tổ chương trình tụ lại, còn xì xào bàn tán.

"Không phải đạo diễn Hạng và cô Thi có gì đó chứ..."

"Nhưng nếu bị bắt quả tang, vậy thì cũng phải là cô Tân đuổi đánh cô Thi chứ, nào phải ngược lại?"

"Đúng rồi, mấy cô tới trễ nên không biết. Trước đó cô Thi còn dữ tợn hơn cơ, đuổi theo cô Tân muốn đánh cô ấy, hoàn toàn không cản nổi."

"Chuẩn đấy, ban nãy ai vào cản phụ, cánh tay đều bị cào ra đường máu luôn."

"Thế vết trên mặt đạo diễn Hạng chắc cũng do cô Thi cào nhỉ, không biết rốt cuộc đã có chuyện gì."

"Sao cứ có cảm giác quan hệ phức tạp ghê, não không đủ dùng rồi. Lại nói, tại sao cô Thi và Ngô Trác lại lên lầu nhỉ?"

"Lên lầu thì chắc là tìm đạo diễn Hạng hoặc cô Tân rồi, nhưng cụ thể vì sao thì không rõ."

"Thế Ngô Trác thì sao?"

Bình Luận (0)
Comment