Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 131

Thi Phỉ lạnh mặt, không thèm nhìn đến Ngô Trác, trực tiếp đi qua chỗ Hạng Triều và anh ta, còn muốn lên lầu.

Ngô Trác thấy vậy không ổn bèn lập tức nhanh tay lẹ mắt giữ cô ta lại, cau mày nói: "Thi Phỉ, em muốn đi đâu?"

Thi Phỉ bị kéo mạnh lại, làm sao cũng không thể thoát khỏi người đàn ông mạnh mẽ, sắc mặt lập tức nhăn nhó đến độ trực tiếp tát anh ta một cái, cười gằn nói gay gắt: "Tôi muốn đi đâu à? Tôi có thể đi đâu nữa, đương nhiên phải giết con đ* kia rồi!!"

Sắc mặt Ngô Trác lập tức thay đổi.

Nghe giọng điệu cô ta hừng hực sát khí, anh ta càng không dám buông tay: "Thi Phỉ, em bình tĩnh đi, đây không phải giỡn."

"Anh thả tôi ra!" Thi Phỉ giãy giụa không được thì lập tức không nhịn được cao giọng: "Tôi không hề nói đùa! Bảo tôi bình tĩnh, anh lại bảo tôi phải bình tĩnh? Chị ta đã cướp chồng tôi rồi, chị ta đã dám cướp chồng tôi, thì vì cái gì tôi không thể dạy dỗ chị ta!"

Úc Khả Khả vừa hít mạnh một hơi lại nghe được tiếng hít vào yếu ớt y chang ở bên cạnh.

Lê Hinh Nhuỵ đã căng thẳng đến mức siết nắm đấm, không nhịn được dịch sát vào bên cô: "Sẽ, sẽ không đánh thật chứ? Chúng ta có nên ngăn cản hay không..."

"Cũng không phải không thể." Úc Khả Khả khẽ chớp mắt, chậm rãi nói: "Có điều, tôi cảm thấy, nếu giờ mà đi ra thì cuối cùng người bị vây lại đánh chắc chắn là cô đó."

Lê Hinh Nhuỵ: "..."

Rốt cuộc chị Khả Khả làm thế nào có thể dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nói ra điều đáng sợ như vậy!

Nghĩ đến ánh mắt muốn giết người của Thi Phỉ, còn hình ảnh Hạng Triều nặng nề nhìn chằm chằm khi bị bắt gặp trước đó, Lê Hinh Nhuỵ lập tức giật thót, che miệng rồi lắc đầu thật mạnh, không dám nói chuyện nữa.

Chờ đến khi Úc Khả Khả nhìn qua lần nữa thì phát hiện Thi Phỉ và Ngô Trác đang đánh nhau rồi.

Thi Phỉ thật sự giống như phát điên vậy, cùng với tiếng mắng giận dữ chói tai thì còn vừa túm vừa cắn Ngô Trác, hình ảnh này thật sự quá k*ch th*ch.

Mà Ngô Trác dù liên tục chịu đòn nhưng không hề phản khác dù chỉ một lần, mà chỉ kéo chặt Thi Phỉ, không cho cô ta lên lầu.

"A a Ngô Trác, anh buông tay ra cho tôi! Tên khốn kiếp nhà anh! Đến giờ mà anh vẫn còn hướng về con đ* kia, còn muốn giúp cô ta, dựa vào cái gì, ai lại dám qua lại với con đ* kia!"

"Anh nói này, Thi Phỉ, em bình tĩnh lại đi. Chuyện này không liên quan đến Tân Ninh, là anh tìm cô ấy trước."

"Được lắm, rõ ràng người anh thích là chị ta, cho nên mới không chịu để tôi tìm chị ta tính sổ! Anh biết rõ tôi ghét chị ta, lại còn cố ý tiếp cận chị ta, đồ khốn nạn nhà anh! Đồ phụ tình a a a!"

Hai người vật lộn càng lúc càng dữ dội, Úc Khả Khả xem trực tiếp cũng không nhịn được giật giật mí mắt.

Cô lặng lẽ giơ tay chắn trước mắt, còn không quên cảm thán: [Thi Phỉ thật sự nghĩ không thông mà. Nếu như không phải vì việc này thì Ngô Trác cũng coi là như là đàn ông tốt mà.]

Hệ thống: [Cũng vì Thi Phỉ biết, thế nên giờ mới không thể chấp nhận ấy.]

Úc Khả Khả: [Thế thì cô ta chậm chạp quá rồi, tối qua biết được chân tướng còn có vẻ rất bình tĩnh, mãi đến tận sáng sớm mới bắt đầu phát điên không chấp nhận được?]

Hệ thống suy đoán: [Hay là đột nhiên giật mình tỉnh táo?]

Nhìn cảnh hai người trước mắt vẫn đang vật lộn, cô lắc đầu: [Việc gì phải thế.]

Chứng kiến bọn họ tự dưng đánh nhau, Hạng Triều lại đột nhiên có phần nghĩ lại mà sợ.

Anh ta nghĩ đến trước đó mình còn k*ch th*ch Thi Phỉ, muốn cô ta nhanh chóng chấp nhận sự thật, kết quả không ngờ lại thành tăng tốc độ phát điên của cô ta.

Hạng Triều thật sự nghĩ mà sợ, nếu không phải Ngô Trác nhanh tay lẹ mắt thì khả năng lần này không biết giấu mặt đi đâu rồi.

Rốt cuộc Ngô Trác tìm được thời điểm chặn lại cả hai tay Thi Phỉ, thấp giọng chất vấn: "Thi Phỉ! Đến cùng giữa chúng ta, ai là người phạm sai lầm trước, em không biết sao?"

Thi Phỉ vẫn không cam tâm vặn vẹo người, vẻ mặt nhăn nhó dữ tợn, đôi mắt sưng đỏ hung dữ trừng lại anh ta.

Cô ta nghiến răng nói: "Là em thì sao, nhưng em chỉ vì trả thù Tân Ninh thôi! Tôi hoàn toàn không có tình cảm với Hạng Triều, anh biết rõ, em ghét chị ta nhiều cỡ nào, sao anh không thể khoan dung với em, ngược lại còn đi tìm con đ* kia trả thù chứ!"

Ngô Trác: "Nếu như có thể khoan dung, sao bây giờ em còn muốn tìm Tân Ninh tính sổ?"

Nghe câu nào của anh ta cũng toàn là Tân Ninh, Thi Phỉ chợt ngây ra.

Trước kia, anh ta cũng che chở mình như vậy, sao có thể, sao có thể cứ thế đột nhiên...

Sắc mặt Thi Phỉ lập tức càng dữ tợn hơn, không hề nể nang muốn tát anh ta.

Mà Ngô Trác không hề có vẻ tránh né, chỉ bình tĩnh nhìn cô ta, giống như trước giờ vẫn luôn bao dung tính xấu của cô ta.

Cánh tay giơ lên lơ lửng, Thi Phỉ nhìn anh ta như đang chờ bàn tay cô ta hạ xuống, nhìn gương mặt ấy, cuối cùng cô ta không thể đánh tiếp nữa.

Cô ta nghiến răng, đột nhiên vung tay tát lên mặt Hạng Triều ở bên cạnh!

Sức mạnh to lớn khiến nửa bên mặt anh ta nhanh chóng sưng đỏ lên!

Hạng Triều: ???

Úc Khả Khả phát ra tiếng "khì khì" rồi không nhịn được phụt cười.

May tiếng động bên họ rất lớn nên không ai nghe thấy.

Nhất là nhìn thấy Hạng Triều tỏ vẻ không thể tin nổi, ôm mặt lộ ra vẻ ngơ ngác hiếm thấy, cô càng cười muốn bể bụng: [Ha ha ha cứu tôi, đây chính là "chỉ là con chó đi ngang qua cũng bị đạp một cú" trong truyền thuyết đó sao?]

Hệ thống: [Ha ha ha đáng đời anh ta! Ai bảo anh ta nhìn hai người đánh nhau còn muốn nhân cơ hội trốn lên lầu, kết quả vừa đi qua đã bị túm lại rồi!]

Thấy dáng vẻ sững sờ của Hạng Triều, Thi Phỉ càng điên cuồng muốn nhào tới: "Hạng Triều, đồ khốn kiếp nhà anh! Đều tại anh! Tất cả là lỗi của anh, tôi g**t ch*t anh!"

Tuy không phải lần đầu tiên Hạng Triều chịu cái tát của phụ nữ nhưng lại là lần đầu tiên bị người ta căm hận như vậy.

Sắc mặt anh ta u ám, không nhịn được hối hận sao mình lại đi chọc vào con mụ điên này. Ngay lúc anh ta cố thử né tránh lại đột nhiên phát hiện Ngô Trác vốn đang kéo tay Thi Phỉ lại đột nhiên thả lỏng tay khi phát hiện cô ta nhào tới.

Hạng Triều: ???

Anh ta hoàn toàn không kịp phản ứng đã thấy Thi Phỉ nhào tới, mặt bị cào thêm từng đường, từng đường, đau đến độ anh ta không nhịn nổi hít mạnh một hơi.

Úc Khả Khả cũng nhạy bén thấy được hành động của Ngô Trác thì lập tức cười phụt: [Ha ha ha tôi đã nói anh ta phải chịu báo ứng mà! Chọc giận người đàng hoàng rất đáng sợ đó!]

Ngô Trác này rõ ràng là bị chọc tức đến độ đã muốn đánh anh ta từ lâu rồi nhưng vẫn không dám hành động vì lo lắng.

Giờ vừa thấy Thi Phỉ từ bỏ sẽ không tìm Tân Ninh nữa, lại còn đi về phía Hạng Triều, nào có chuyện không ủng hộ?

Hệ thống cũng cười muốn khùng, còn không quên nhắc nhở: [Tân Ninh cũng ra ngoài kìa.]

Mắt Úc Khả Khả lập tức càng sáng hơn, ngập tràn chờ mong.

Cô thành thật ngồi trong ruộng lâu dưa lâu vậy rồi, không phải là vì chờ cảnh này sao?

k*ch th*ch quá!

Lúc này, cả hai bên mặt của Hạng Triều đều bị đánh, chịu nhận lấy mũi nhọn của đôi vợ chồng hiểu ngầm này chĩa vào. Trông anh ta cực kỳ chật vật, mặt đã méo xẹo, không còn vẻ tiêu sái, thong dong như hôm qua nữa.

Nhưng anh ta không phải Ngô Trác biết thương tiếc phụ nữ, vì thế sau khi cảm nhận cơn đau, anh ta lập tức nổi giận muốn ra tay đánh lại.

Ai ngờ Ngô Trác lại ra tay, nhìn thì có vẻ như muốn ngăn Thi Phỉ nhưng thực tế là trực tiếp ngăn cản tay anh ta vung về phía Thi Phỉ.

Tay Thi Phỉ lần nữa đáp xuống mặt anh ta, để lại một vết cào nữa.

Hạng Triều lập tức hít mạnh một hơi, mẹ kiếp tên nhóc này rõ là cố ý!

Anh ta vốn có hơi phát phì, trong lúc nhất thời không thể nào kiềm chế được Thi Phỉ đang bất chấp phát điên. Nhưng mỗi lần mỗi ra tay đánh lại đều sẽ bị Ngô Trác như vô tình chặn lại, cho dù muốn lùi lại cũng bị ngăn cản đường lui hoàn toàn.

Cuối cùng Hạng Triều mất đi sự ung dung kênh kiệu trước kia, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Ngô Trác: "Mẹ nhà cậu--- a!"

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu đã bị khuỷu tay nhìn như không cẩn thận đánh trúng, lập tức bị đau đến độ ôm bụng suýt nữa sõng soài trên đất.

Anh ta ngẩng đầu lên với vẻ âm u thì thấy Ngô Trác vẫn giữ yên lặng, lạnh nhạt nhìn mình từ trên cao.

Đúng là Ngô Trác cố ý.

Anh ta không thể ra tay đánh Thi Phỉ, chẳng lẽ còn không được dạy dỗ Hạng Triều? Cùng lắm là cá chết lưới rách, ngược lại có là vua cũng thua thằng liều, Thi Phỉ đã phát điên vậy rồi, anh ta còn để ý gì nữa?

Thế nên Hạng Triều càng bị đánh ác hơn, mỗi lần Ngô Trác trông như ra tay giúp đỡ nhưng nắm đấm đều rơi vào người Hạng Triều.

Anh ta còn duy trì dùng lực vừa phải, làm Hạng Triều đau không thể động đậy lại không hề có vết thương.

Trên mặt chỉ có vết cào đỏ do móng tay sắc của Thi Phỉ để lại.

Úc Khả Khả nhìn mà kích động không thôi, thậm chí còn vô thức túm lấy tay Lê Hinh Nhuỵ ở bên cạnh, không ngừng lắc lư qua lại: [A a a chính là như vậy! Đánh cái tên không biết xấu hổ đó đi! Cứ đánh vào mặt ấy, nặng hơn chút!]

Hệ thống cũng liều mạng hò hét cổ động: [Đánh nhau đi, đánh nhau đi!]

Lê Hinh Nhuỵ: "..."

Nghe tiếng đánh nhau dữ dội từ lối ra cầu thang bên kia truyền đến, cô ấy lại nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của Úc Khả Khả đến độ như có thể phát sáng thì không nhịn được nuốt nước miếng.

Thế, thế này thật sự không sao ư?

Trong lúc này, một tiếng hô vì ngạc nhiên rõ ràng đã cực lực hạ thấp nhưng vẫn không thể che nổi vang lên.

Ngô Trác và Hạng Triều còn đang mụ mị chìm trong cơn ẩu đả "một người muốn đánh, một người bị ép chịu trận", chỉ có Thi Phỉ như chợt tỉnh táo lại.

Hình như nhạy bén nghe được là ai từ tiếng bật thốt kinh ngạc này, cô ta bỗng ngẩng đầu lên.

Quả nhiên thấy được Tân Ninh đang đứng ở lối ra cầu thang, lộ vẻ hoảng hốt lo sợ nhìn ba người đang kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Thấy Thi Phỉ đưa mắt nhìn sang, cô ta không nhịn được lùi về sau một bước: "..."

Đây, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, có phải mình không nên xuất hiện ở đây?

Úc Khả Khả và Lê Hinh Nhuỵ cũng đột nhiên hít mạnh một hơi.

Cuối cùng cũng chờ được rồi!

Ngay lúc Úc Khả Khả tỏ vẻ ngập tràn mong chờ phần tiếp theo thì chợt nghe hệ thống nhắc nhở: [Những người khác nghe được tiếng động nên đang đi về bên này, vị trí của hai người quá lộ liễu, sẽ bị nhìn thấy giờ đó.]

Cô lập tức không hề nghĩ ngợi, kéo ngay Lê Hinh Nhuỵ về phòng.

Quả nhiên, chỉ vài phút sau đã nghe được tiếng chạy bộ gấp gáp rõ ràng, cùng với tiếng bật thốt hoảng hốt của mọi người: "Từ từ, chuyện này là thế nào? Đạo diễn Hạng, cô Thi, sao các người lại đánh nhau rồi?"

"Trời ạ, rốt cuộc là có chuyện gì thế?"

"Ngô Trác, cậu ngẩn ra ở đó làm gì? Còn không mau tới giúp, đạo diễn Hạng đau sắp ngất rồi!"

"Cô Thi, cô bình tĩnh đã, dù có chuyện gì cũng phải bình tĩnh --- chờ chút a a, tôi không giữ được rồi!"

"... Cô Tân chạy mau!"

Trong phút chốc cả đám người rối loạn ầm ĩ.

Lê Hinh Nhuỵ vẫn ở ngoài tình hình: "... ?"

Chờ chút, ban nãy vừa xảy ra chuyện gì thế?

---

Lời tác giả

Sự thật chứng minh, miệng đê tiện sẽ bị đánh (phải không).

Úc Khả Khả: Bắt đầu từ hôm nay, xin được chắp tay dâng cái danh "Không biết xấu hổ" này cho người khác.

Bình Luận (0)
Comment