Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 130

Nhưng Úc Khả Khả vừa định cất bước đi về phía lối ra cầu thang, đột nhiên nhớ ra Lê Hinh Nhuỵ vẫn còn ở đây.

Cô cúi đầu nhìn Lê Hinh Nhuỵ đang hồn bay phách lạc, rõ ràng vẫn còn chưa thoát khỏi sự chấn động, cảm giác đồng cảm sâu sắc lắc đầu: Thảm, cô bé này thảm quá.

Gánh vác thể chất nữ chính của truyện gốc, người ở đâu thì ở đó có chuyện.

Cô bảo sao rõ ràng hai đôi vợ chồng giấu rất kỹ, sao có thể đột nhiên ngả bài vào thời khắc nguy hiểm này.

Thì ra là do hào quang của tình tiết truyện gây chuyện... Thì ra còn có kiểu tác dụng kì diệu này.

Thật đúng là khiến người ta hâm mộ... à không, đồng cảm.

"Chị Khả Khả, hình như em..."

Không biết Úc Khả Khả đang nghĩ gì, Lê Hinh Nhuỵ đang rầu rĩ khổ sở, muốn xin cô giúp đỡ theo bản năng.

Ai ngờ cô ấy vừa ngẩng đầu thì lại chạm phải ánh mắt có phần kỳ lạ của Úc Khả Khả.

Có vẻ gì đó không tên như là... Ao ước? Kính nể?

Lê Hinh Nhuỵ: "... gây chuyện rồi?"

Cô ấy lẩm bẩm bổ sung nốt nửa câu sau, bị nhìn thì không nhịn được rụt cổ lại.

Chị Khả Khả nhìn mình thế này, không phải là vì đã đoán được chuyện gì đó rồi chứ?

Nghĩ đến trước đó ở đoàn làm phim "Kiếm tiên", Lê Hinh Nhuỵ lại thoáng chột dạ, bèn hạ giọng: "Chị Khả Khả, ban nãy em tình cờ bắt gặp ---"

Có điều cô ấy còn chưa nói xong, Úc Khả Khả đã nhanh chóng che miệng cô ấy lại, còn liên tục chớp mắt với cô ấy, ra hiệu giữ yên lặng.

Lê Hinh Nhuỵ còn chưa định hình đã nghe được tiếng động từ bên kia lối ra cầu thang truyền đến.

...

Phòng của Hạng Triều và Tân Ninh ở lầu bốn, ống kính livestream sẽ mở đúng chín giờ, vì thế Hạng Triều cần về phòng trước thời gian đám khách mời rời giường.

Có điều anh ta đã chuẩn bị từ sớm nên đương nhiên sẽ không cảm thấy hoảng loạn.

Thế nào thì hôm qua bọn họ đã ngả bài rồi, dù anh ta có không kịp về thì Tân Ninh nhất định sẽ hỗ trợ che giấu thôi.

Dù sao tối hôm qua chắc chắn tên thợ trang điểm kia đã ở lại trong phòng của bọn họ rồi.

Hạng Triều tìm được linh cảm cho bộ phim tiếp theo nhờ đoạn k*ch th*ch này, sáng ra tỉnh lại, tâm trạng đang rất tốt.

Tuy rằng tối qua Thi Phỉ vốn còn rất ngoan ngoãn, đột nhiên hoàn toàn biến sắc, nổi nóng đuổi anh ta ra khỏi cửa, còn điên cuồng trút giận trong phòng khiến anh ta có hơi không vui lắm nhưng anh ta cũng hiểu rõ, rốt cuộc Thi Phỉ đã hiểu được có chuyện gì xảy ra nên mới nổi trận lôi đình.

Nhưng có vậy thì đã sao?

Coi như bây giờ Thi Phỉ có vẻ không thể nào chấp nhận được, nhưng chỉ cần anh ta vẫn nắm được nhược điểm của bọn họ thì chẳng mấy chốc cô ta sẽ phải chấp nhận thực tế thôi.

Chỉ có điều, không ngờ là, ngay lúc anh ta bị Thi Phỉ nổi nóng đuổi ra khỏi cửa, vừa quay đầu lại đúng lúc bắt gặp Lê Hinh Nhuỵ như nghe được tiếng động bèn mở cửa phòng ra.

Lúc chạm phải ánh mắt ngập tràn thắc mắc của cô ấy, rốt cuộc nụ cười trên mặt anh ta đã tắt.

Giờ mới chưa tới năm giờ, sao cô ấy lại tỉnh sớm vậy?

Lê Hinh Nhuỵ: "..." Đúng vậy, sao cô ấy lại đi dậy sớm vậy chứ?

Sau khi ý thức được chính mình bắt gặp hình ảnh không nên lần thứ hai, thậm chí cô ấy còn có suy nghĩ muốn chọc mù mắt luôn rồi.

Nhưng may là, cô ấy đã có kinh nghiệm xử lý chuyện tương tự.

Bởi vậy, cho dù lúc này hận không thể đào một cái hố chôn mình xuống, nhưng khi chạm mắt với Hạng Triều, cô ấy chỉ lễ phép gật đầu một cái rồi giả bộ nhưng không nghe được gì mà vùi đầu bước nhanh rời đi.

Mãi đến khi vội vàng lên lầu, phát hiện Hạng Triều không đuổi theo sau nữa, Lê Hinh Nhuỵ mới thở hắt ra, mặt lập tức đỏ lên.

A a a sao cô ấy xui xẻo thế, không phải sẽ rước vào phiền phức chứ!

Còn Hạng Triều đứng ở lầu hai, sắc mặt đang âm u không rõ.

Anh hơi nheo mắt lại, nhìn chăm chăm vào bóng người đã không còn ở lối ra cầu thang, dường như đang cân nhắc xem Lê Hinh Nhuỵ có kể chuyện ra ngoài hay không.

Tuy rằng dù chuyện của anh ta và Thi Phỉ có truyền ra ngoài thì cũng không có ảnh hưởng gì với anh ta cả nhưng chuyện đêm khuya không thể bị tọc mạch được, thế nên có thể cố gắng hết sức giảm thiểu phiền phức không cần thiết vẫn nên cảnh giác hơn vậy.

... Có điều không cần cuống, trông cô bé kia có vẻ không giống người dám nói linh tinh ra ngoài, vẫn còn thời gian để xử lý.

Hạng Triều nghĩ vậy, vẻ mặt dần dần dịu đi.

Thấy mình đã lãng phí chút thời gian rồi, anh ta lại cất bước đi về phía lối ra cầu thang.

Nhưng vừa lên một tầng, anh ta lại nghe được tiếng bước chân nặng trĩu, rõ ràng là đàn ông.

Hạng Triều thoáng dừng bước, biết rằng mình gặp phải người nào thì lập tức nheo mắt lại.

Mãi đến khi người kia rẽ, quả nhiên chính là tên nhóc thợ trang điểm kia.

... Hình như tên là Ngô Trác nhỉ?

Hiển nhiên Ngô Trác cũng không ngờ lại trùng hợp gặp phải Hạng Triều ngay lối ra cầu thang.

Lầu bốn chỉ có phòng của Tân Ninh và Hạng Triều, anh ta từ lầu bốn xuống, thậm chí làm gì cũng khỏi cần suy đoán.

Thế mà lúc này anh ta lại không hề cảm thấy chột dạ chút nào mà trái lại, anh ta thoáng dừng bước, nhìn Hạng Triều từ trên cao xuống, ánh mắt lạnh tanh.

Hạng Triều cũng không cảm thấy gì, còn cợt nhả huýt sáo: "Xem ra đêm qua cậu khá vui nhỉ?"

Úc Khả Khả ở ngay lối ra cầu thang của lầu này, nghe bọn họ nói chuyện thì ánh mắt lập tức sáng rực: [Hay lắm, anh ta không sợ bị Ngô Trác đấm cho à?]

So với Hạng Triều phát phì thì Ngô Trác lại có vẻ hay luyện tập trông thấy.

Thân hình anh ta cao lớn, cường tráng, chỉ nắm đấm siết chặt này khả năng có đánh tối thiểu mười tên Hạng Triều cũng không thành vấn đề.

Hệ thống: [Vì thế anh ta làm vậy không phải cố ý chỉ ra, mình cố ý để phòng cho Ngô Trác và Tân Ninh sao?]

Úc Khả Khả phỉ nhổ: [Thế thì tôi cảm thấy anh ta có vẻ như cố ý khiêu khích hơn.]

Mà Lê Hinh Nhuỵ thấy cô đang dựa vào bức tường đằng trước tò mò nhìn quanh, bị kéo qua thì lập tức xoắn xuýt, nhưng hoàn toàn không dám lên tiếng.

... Chị Khả Khả, làm vậy bị phát hiện sẽ không bị đánh thật à!

Ngô Trác không biết có thêm khán giả trong yên lặng, quả nhiên đã bị Hạng Triều chọc tức.

Ánh mắt anh ta lạnh lẽo hiện ra chút tức giận, giọng nói nặng nề: "Không so được với đạo diễn Hạng. Vì tìm k*ch th*ch, thậm chí cả vợ mình còn đồng ý nhường lại."

Hạng Triều không quan tâm lắm: "Cậu giống tính Tân Ninh nhỉ. Sao, mới ngủ mấy đêm mà đã bảo vệ nhau rồi?"

"Nói rõ trước, đầu tiên tôi không biết hai người đã kết hôn. Hai là trong giới đâu hiếm chuyện đưa thẻ phòng, Thi Phỉ lại đồng ý không hề do dự."

Ngô Trác vốn không giỏi nói chuyện, đương nhiên không nói lại người này.

Lúc này, cuối cùng anh ta cũng hiểu được Tân Ninh làm gì trước mặt người này đều sẽ chịu thiệt, không nhịn được chán ghét mắng một câu: "Vô liêm sỉ."

Hạng Triều nhíu mày: "Này sao gọi là vô liêm sỉ. Lúc cậu ngủ với vợ tôi cũng đâu thấy cậu xấu hổ đâu, không phải còn lén lút qua lại với Tân Ninh sau lưng Thi Phỉ đó sao?"

Ngô Trác lập tức siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi lên.

Hạng Triều: "Lẽ nào tôi nói sai sao, chẳng lẽ cậu không thích Tân Ninh?"

Ngô Trác bỏ qua lời châm chọc của Hạng Triều, lạnh lùng nói: "Sao, lẽ nào anh thích Thi Phỉ rồi à?"

Hạng Triều lại rất thản nhiên: "Chơi đùa chút thôi. Lúc đó tôi và Thi Phỉ đã nói rõ, tôi không quan tâm đến đời sống tình cảm của cô ta, cũng không quan tâm người cô ta thật sự thích là ai."

Người Thi Phỉ thật sự thích, đương nhiên vẫn là Ngô Trác.

Hai người thanh mã trúc mã đã nhiều năm, Ngô Trác chịu làm thợ trang điểm vì Thi Phỉ, mà Thi Phỉ vẫn dứt khoát chọn bí mật kết hôn với anh ta dưới tình huống được nhiều người theo đuổi như vậy, làm sao có khả năng không phải thật lòng thích chứ.

Nhưng những điều này vẫn không tài nào so được sự thù địch của Thi Phỉ với Tân Ninh, bởi vậy Hạng Triều chỉ thử đưa một tấm thẻ phòng đã cứ thế huỷ diệt cuộc sống của hai người.

Nghĩ đến đây, Ngô Trác nghe lại càng thấy chói tai.

Huyệt thái dương của anh ta giật mạnh, nghiến răng nghiến lợi hận không thể đấm một cú, để dạy dỗ người này.

Thế mà Hạng Triều vẫn hờ hững đề nghị: "Phải nói rõ là ban đầu tôi không biết Thi Phỉ đã kết hôn, nhưng kể cả vậy, không phải hai người đã trả thù lại rồi sao? Hay là chúng ta cứ duy trì quan hệ như bây giờ, tôi nghĩ hẳn là cậu có thể chấp nhận nhỉ?"

Ngô Trác: "..."

[Chậc chậc, coi như tôi đã hiểu rõ cái gì gọi là đê tiện không gì sánh bằng, chỉ cần anh ta không biết xấu hổ thì không ai có cách nào cản trở được.] Úc Khả Khả không nhịn được chậc lưỡi, cũng tỏ vẻ xấu hổ: [Trước đó tôi nói xằng nói bậy rồi, lại đi nói với Nhạc Quân mình không biết xấu hổ. Đạo diễn Hạng này còn trâu bò hơn tôi, còn không biết xấu hổ hơn nữa!]

Hệ thống cũng rầu rĩ: [Đúng vậy, so sánh lại, quả nhiên kỷ chủ vẫn còn biết ngại, là tôi trách oan cô rồi.]

Úc Khả Khả rất rộng lượng: [Không sao, không phải giờ chúng ta vừa vặn mở mang tầm mắt sao?]

Mà Lê Hinh Nhuỵ vốn đang sốt sắng đứng đằng sau, lấm lét nhìn trái quay phải để trông chừng cho Úc Khả Khả, sợ bị người khác chứng kiến cảnh này.

Kết quả nghe được tin tức bùng nổ trong cuộc nói chuyện này, cô ấy chợt khựng lại, tự nhiên cũng không nhịn được nghiêm túc lắng nghe.

Thì ra không chỉ đạo diễn Hạng và chị Thi Phỉ... hơn nữa chị Thi Phỉ còn kết hôn rồi, chính là người đàn ông trước mặt này??

Còn gì mà ngủ với vợ của đạo diễn Hạng, thế không phải là chị Tân Ninh sao? Ban nãy anh ta từ lầu bốn đi xuống, nói vậy là---

Lê Hinh Nhuỵ vô thức nhích lại gần bên này, còn khẽ hít một hơi, yếu ớt thì thào nói: "Chuyện, chuyện này loạn vậy sao? Bọn họ không sợ bị phát hiện à?"

Úc Khả Khả quay đầu, thấy cô ấy có vẻ rất sốc, suýt không nhịn được phụt cười.

Cô gật đầu như thật, cũng thì thào lại nói: "Chưa biết chừng là công lao của cô đấy."

Lê Hinh Nhuỵ: "... ?"

Cô ấy mê man nhìn sang, nhưng Úc Khả Khả không có lòng giải thích, còn đưa tay làm dấu "suỵt" im lặng với cô ấy rồi lại quay đầu đi.

Lê Hinh Nhuỵ xoắn xuýt, nhìn hai bên hành lang vắng vẻ, lúc này sẽ không có ai đi ra nhưng vẫn không nhịn được dò đầu tới.

Hệ thống: [... Có thể kéo nữ chính đi hóng, cô đúng là quá giỏi.]

Úc Khả Khả tỉnh bơ: [Nói gì đó, rõ ràng là không ai có thể chống cự được sức hút của việc ăn dưa, dù có Quý Cảnh Diệp cũng không thể!]

Hệ thống vốn tính phản bác nhưng nghĩ đến hôm qua nhân vật phản diện kiên trì nghe mấy dưa kia ra sao, nó lại biết điều ngậm miệng lại, còn đi tâng bốc: [Ký chủ nói đúng!]

Lúc này, Ngô Trác đã không nhịn nổi muốn đánh người.

Ai ngờ anh ta vừa định ra tay thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân quen thuộc. Anh ta nhìn lại phía phát ra tiếng động theo bản năng thì quả nhiên đã thấy Thi Phỉ đang nổi giận đùng đùng lên lầu.

Người Ngô Trác cứng ngắc, vẻ mặt trước sau như một không thể hiện gì, cuối cùng cũng lộ ra vẻ phức tạp.

Anh ta hạ tay xuống, thấp giọng gọi cô ta: "... Phỉ Phỉ."

Úc Khả Khả tinh mắt phát hiện, mắt Thi Phỉ sưng đỏ trông thấy. Nghĩ đến trước đó hệ thống nói cô ta ở trong phòng điên cuồng trút giận, chắc chắn là khóc lớn một trận rồi, cho đến bây giờ thoáng bình tĩnh lại.

Mà hình như... bây giờ "người đến không có ý tốt" rồi.

Quả nhiên linh cảm của cô không sai.

Bình Luận (0)
Comment