Khu nhà ở Vân Vực.
Nghe giọng nói thích thú líu ríu trong đầu đến giờ vẫn chưa dừng lại, Quý Cảnh Diệp lại quen thuộc nhéo ấn đường, vẻ mặt bình thản tiếp tục làm việc.
Có lẽ là thời gian tiếp xúc đủ dài, cũng có thể là do tín hiệu sóng não dần dần tự phục hồi.
Mấy ngày Úc Khả Khả rời đi, trong đầu anh không xuất hiện tạp âm “rẹt rẹt” nữa.
Quý Cảnh Diệp cũng vì vậy mà thở hắt ra, cũng nín thinh không còn nhắc đến quyết tâm “tín hiệu sóng não khôi phục lại thì sẽ chuyển đi” như trước nữa.
Thậm chí, anh còn thường xuyên đi lên giám sát tiến độ của nhà trên cây.
Cho đến khi nghe lời nói khác thường của Úc Khả Khả, anh mới chợt ngừng động tác.
Vừa nghĩ đến trước đó cô giải thích thẻ gỗ nguyện vọng “Hai người bên nhau” tràn đầy vẻ ám chỉ, Quý Cảnh Diệp lại nghe được một người một thống đối thoại như đang biểu diễn tấu nói.
Hệ thống lại chê bai: [Tạm thời chưa nói chuyện “Sống về đêm” mà cô nói có đứng đắn hay không thì phải xem khả năng cô có giống với bọn họ hay không đã.]
Úc Khả Khả lập tức ra vẻ đứng đắn và nghiêm túc phản bác lại: [Nhưng bọn họ có một nửa nhà bọn họ, tôi cũng có Quý Cảnh Diệp mà.]
Hệ thống: [...]
[Tống Tuyền và Lê Hinh Nhụy đã nghỉ sớm rồi, không phải mỗi mình cô.] Thống tính an ủi cô: [Hơn nữa không phải giờ vẫn có tôi buôn chuyện với cô đó sao?]
Úc Khả Khả: [Nhưng tôi có Quý Cảnh Diệp mà.]
Hệ thống: [... Cô là máy lặp lại à?]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Úc Khả Khả ra vẻ đắc chí đọc tên anh, rõ ràng là đang làm bộ đứng đắn nhưng vì đề tài trước đó hai người - thống đang bàn luận lại có thêm chút mờ ám.
Giọng nói nhẹ nhàng như tràn ra ý cười quyến luyến, quẩn quanh rơi vào nơi đầu quả tim.
Tai Quý Cảnh Diệp lại bắt đầu nóng lên.
... Vẫn cợt nhả như vậy.
Trong đầu anh vừa thoáng qua ý nghĩ này, điện thoại lại chợt rung lên.
Anh cầm lên xem thử thì quả đúng là Úc Khả Khả.
Cô gửi meme "Chồn chồn ló đầu": [Ngủ chưa, ngủ chưa?]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Anh tỉnh bơ đẩy máy tính qua một bên, gõ chữ trả lời: [Chưa.]
Thế là đầu dây bên kia nhanh chóng gọi điện thoại đến.
Anh vừa nhấc máy đã nghe được giọng nói nhẹ nhàng của cô: "Quý Cảnh Diệp, tôi kể anh nghe, hôm nay xảy ra nhiều chuyện lắm..."
Anh rũ mắt dựa lưng vào ghế, yên lặng nghe giọng buôn chuyện say sưa ở đầu dây bên kia, không hề đả động tới tài liệu trong tay nữa.
Bóng tối vốn tĩnh lặng lại thoáng cái được phủ lên sắc thái sinh động.
Đợi Úc Khả Khả cực kỳ phấn kích kể lể xong, cuối cùng mới bắt đầu buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, chưa đã thèm nói: "Có phải rất khó mà tưởng tượng nổi không?"
Bên kia truyền đến một tiếng "Ừm" bình thản.
"Thật ra tôi gọi điện không có chuyện gì khác, chỉ là thấy mọi người đều có cuộc sống về đêm, vì thế nên đã nghĩ đến anh, may mà anh vẫn chưa ngủ." Úc Khả Khả cực kỳ thẳng thắn, cười híp mắt nói: "Nếu không kiểu gì tôi cũng sẽ cảm thấy cô đơn, khó mà vào giấc được."
Quý Cảnh Diệp: "..."
Nghĩ đến ban nãy lúc cô và hệ thống bàn luận rôm rả cỡ nào là có thể biết được cô không ngủ được nhất định là vì kích động.
Vả lại, nghe hai người họ ríu rít, anh cũng không ngủ nổi.
Có điều nghe cô nói lời ngon tiếng ngọt, anh hơi khựng lại, vốn có ý muốn trào phúng lại chợt tan đi.
Quý Cảnh Diệp mặc kệ tai đang nóng phỏng, khẽ ngước mắt: "Thế à?"
Tuy không thấy vẻ mặt anh, nhưng nghe anh nói với ngữ điệu bình thản, Úc Khả Khả có thể tưởng tượng ra được lúc này chắc chắn anh sẽ có vẻ chẳng ư hử gì cả.
Nhưng cũng không vì anh qua loa mà Úc Khả Khả nản lòng, cô còn nghiêm túc nói: "Thật đó. Anh xem muộn thế này rồi tôi còn nghĩ đến chuyện buôn chuyện với anh, phải thích anh nhiều cỡ nào mới được vậy."
Quý Cảnh Diệp: "..."
Không cần anh hỏi vặn, hệ thống đã thầm oán: [Cô đang hỏi ai thế?]
Úc Khả Khả làm bộ không nghe thấy, còn tò mò hỏi: "Thế nên sao muộn vậy rồi mà anh còn chưa ngủ, không phải vẫn đang làm việc đó chứ?"
Quý Cảnh Diệp cúi đầu nhìn tài liệu, mặt tỉnh bơ "ừm" một tiếng.
Giọng cô nhất thời lộ ra vẻ kính nể: [Không hổ là người cuồng công việc, giỏi ghê.]
Hệ thống cũng cảm thán theo: [Đúng đó, thật sự khác một trời một vực với cô.]
Úc Khả Khả: ?
Cô lập tức nói với vẻ sâu xa: "Không phải tôi đã bảo anh phải thay đổi thói quen rồi sao? Cho dù có yêu công việc cỡ nào thì đừng có mang về nhà chứ, chí ít cũng phải bồi dưỡng vài sở thích khác. Đúng rồi, hôm nay anh có đi thăm nhà trên cây của tôi không?"
Quý Cảnh Diệp yêu công việc: "..."
Anh làm việc không ngừng, thật sự là vì anh không muốn nghỉ ngơi sao?
Có điều anh đã quá quen với giọng điệu này của cô, so với lần đầu tiên chán ghét và hung dữ đến độ muốn hạ độc cho cô ngậm miệng lại, giờ anh tập mãi cũng thành thói quen chỉ nhướng mắt: "Biết rồi."
Dừng một lát, anh lại thấp giọng nói: "Đi rồi."
Minh chứng rõ ràng cho việc đáp lại câu hỏi cuối của cô.
Úc Khả Khả hài lòng gật đầu.
Cô nghĩ một lượt, hình như không còn chuyện gì khác, lại không nhịn được ngáp một cái: "Vậy tôi đi ngủ trước, mai còn phải leo núi, anh cũng nghỉ sớm đi nhé."
Rõ ràng ban nãy lúc buôn dưa còn cực kỳ phấn khích, chẳng mấy chốc giọng cô có vẻ loáng thoáng buồn ngủ.
Quý Cảnh Diệp đột nhiên nghĩ đến cún con vui vẻ nô đùa ầm ĩ, nếu muốn cô yên tĩnh thì chỉ có cách là dốc sức tiêu hao tinh lực dồi dào của cô, buổi tối có thể ngủ sớm rồi.
Ý thức được mình đang nghĩ gì, anh khẽ chớp mắt, hơi không tự nhiên hắng giọng một tiếng.
Mãi đến khi cúp điện thoại, anh rũ mắt giấu đi chút trêu ghẹo lạ lẫm này nhưng xuyên qua màn hình đã tối đi lại vô tình phát hiện khoé môi mình đang nhếch lên.
...
Sau khi tỉnh giấc, ngoài trời đã tạnh hẳn, đẩy cửa sổ ra thì phát hiện không khí trong lành đến lạ, hương vị sạch sẽ phả vào mặt, tâm trạng Úc Khả Khả lập tức trở nên dễ chịu.
--- Tuy rằng có thể những người khác không nghĩ vậy.
Cô vừa mang theo tâm trạng chờ mong ra ngoài thì phát hiện Lê Hinh Nhuỵ đang ngồi xổm trước cửa phòng mình, vùi mặt trên gối, có vẻ như không còn mặt mũi gặp ai.
... Tự nhiên có cảm giác quen thuộc không tên.
Sau khi phát hiện cửa đã mở, Lê Hinh Nhuỵ lập tức ngẩng đầu lên.
Ánh mắt cô ta sáng lên trông thấy, giống như nhìn thấy cứu tinh: "Hu hu, chị Khả Khả ơi!"
Úc Khả Khả thoáng dừng bước, vẻ mặt chầm chậm trở nên khác thường: [Tôi nhớ lần trước gặp cô ta thế này, hình như là ở trong đoàn làm phim "Kiếm tiên", cô ta vô tình xông vào phòng trang điểm lại đúng lúc chứng kiến cảnh phó đạo diễn threesome?]
Không phải là---
Hệ thống: [Đúng rồi.]
Thống cũng có vẻ khó tin: [Vừa nãy, lần thứ hai cô ta phát huy hào quang của nữ chính, vừa chuẩn bị đi tìm cô thì vô tình bắt gặp cảnh Hạng Triều ra khỏi phòng Thi Phỉ.]
Úc Khả Khả: [?]
Cho dù đoán được láng máng nhưng cô vẫn không nén nổi sự chấn động: [Rốt cuộc sao cô ta làm được thế?]
Hệ thống: [Hạng Triều vốn lo lắng sẽ gặp phải những khách mời khác, vì thế bèn cố ý rời đi từ sớm. Ai ngờ nữ chính ngủ không ngon vì tối qua mất điện nên đã dậy từ rất sớm. Đúng lúc cô ta ra ngoài thì tình cờ vừa vặn bắt gặp Hạng Triều đi ra ngoài.]
Dù sao cũng là nữ chính trong truyện gốc, cho dù cô ta không gây phiền phức thì phiền phức sẽ tự động tìm tới cửa để tiện cho nam chính đứng ra cứu giúp.
Lúc này cũng vậy.
Úc Khả Khả: [...]
Cô không nhịn được nhìn Lê Hinh Nhuỵ cực kỳ oan ức với ánh mắt hoàn toàn mới, tỏ vẻ thán phục: [Thì ra hào quang của nữ chính còn có thể dùng kiểu đó, sao tôi không thể vừa vặn gặp được mấy chuyện này thế?]
Hệ thống: [...]
Đợi chút, cái đó là điểm chính sao?
[Thế nên nếu giờ tôi đi qua, cậu cảm thấy còn kịp không?] Úc Khả Khả trịnh trọng thành khẩn cầu nguyện: [Dù không gặp được Hạng Triều thì bắt gặp chồng của Thi Phỉ cũng được, tôi không kén chọn đâu.]
Hệ thống: [... Để tôi xem thử.]
Nó đi một vòng thật, đột nhiên vui vẻ hớn hở nói: [Nếu giờ cô đi ra cửa cầu thang thì chưa biết chừng có thể vừa khéo chứng kiến Hạng Triều và chồng Thi Phỉ chạm mặt đó. Bọn họ, một người xuống lầu, một người lên lầu, sắp gặp nhau rồi!]
Úc Khả Khả: ? Gì cơ, nguyện vọng lại trở thành sự thật rồi sao?
A a a chờ tôi với!
---
Lời tác giả
Khả Khả: Ghét ghê, tự nhiên ước quá.
Lê Hinh Nhuỵ: ? Khóc thét