Úc Khả Khả còn đang nhìn anh chăm chú với ánh mắt sáng lấp lánh.
Sáng quá rồi.
Rõ ràng người nói lời khác thường phá hoại bầu không khí chính là cô, thế mà giờ người này lại bày ra tư thế mặc anh làm gì thì làm, như đang ám chỉ với anh...
Không, cô vậy là coi như hoàn toàn công khai rồi.
Mặt Quý Cảnh Diệp tỉnh bơ nghĩ ngợi.
Tuy rằng anh biết cô không cố ý, nhưng dáng vẻ nằm thẳng sải lai này của cô thì dù anh có muốn làm chút gì đó, hiện giờ đã không còn hứng thú nữa.
Nghĩ vậy, anh bèn giơ tay muốn xoa ấn đường.
Nhưng đúng lúc này, hình như có thứ gì đó rơi xuống tạo ra tiếng va chạm khe khẽ.
Quý Cảnh Diệp nhìn qua theo bản năng, hoá ra là tấm thẻ nguyện vọng kia.
Có vẻ là vì động tác ma sát ban nãy nên nó cứ thế rơi khỏi túi.
Thì ra cô vẫn mang theo nó bên người, hoặc có lẽ là chờ hôm nay đến gặp anh.
Anh chợt nhớ lại hôm đó cô viết nguyện vọng, nhớ đến câu trả lời "Hai người bên nhau" lúc bị anh hỏi dò, ánh mắt Quý Cảnh Diệp chợt thay đổi, lại cẩn thận nhìn xem.
Mà không biết rằng trời định, hay do người định, tấm thẻ lại vừa khéo ngửa lên, lộ ra dòng chữ đẹp đẽ của Úc Khả Khả.
[Mong được bù lại chiếc hôn trộm nhẹ bị trượt ngày đó =3=]
Không để ý tay cô gái trong lòng đang lén lút sờ cơ bụng, anh nhìn chăm chăm không chớp mắt vào dòng chữ ấy, như thể có ngọn lửa chợt thắp lên trong lòng, người dần dần nóng lên.
... Quả đúng là nguyện vọng này.
Quý Cảnh Diệp không phân biệt nổi cảm xúc đang cuồn cuộn trong lòng mình là gì nhưng không nhịn được nắm chặt tay Úc Khả Khả.
Ngay lúc cảm xúc anh dâng cao lại chợt mềm xuống khi để ý thấy bên dưới của tấm thẻ nguyện vọng này còn có một dòng chữ nhỏ như hạt vừng.
So với nguyện vọng trắng trợn muốn người ta thực hiện thì dòng chữ này thật sự khiêm tốn, còn viết với nét bút nhạt hơn.
Dòng chữ được viết nguệch ngoạc như viết linh tinh nhưng lại khiến người ta không nhịn được tò mò muốn xem thử.
Nếu Úc Khả Khả coi trọng tấm thẻ này thì hẳn là dòng chữ này cũng viết cho anh.
Nghĩ vậy, Quý Cảnh Diệp lại càng xem cẩn thận hơn, mãi đến cuối cùng mới nhìn rõ được nội dung---
[Gì cơ, đến chuyện này cũng không chịu á? Thế thì ước được làm vài điều mùa xuân làm với cây anh đào* đi, Quý Cảnh Diệp, không phải anh không được đó chứ?]
(*) Trích từ thơ của Pablo Neruda - nhà thơ người Chi lê:
"Anh muốn làm cho em
như điều mùa xuân làm với cây anh đào"
Cô gái nói muốn làm điều mùa xuân với cây anh đào chứng tỏ rằng cô ấy thích và muốn ở bên chàng trai kia, muốn phát triển một tình yêu mãnh liệt và da diết, kết quả cuối cùng là đơm hoa đồng nghĩa với mãi mãi bên nhau.
Quý Cảnh Diệp: "..."
Nhìn thấy hai chữ ngập tràn khiêu khích kia, huyệt thái dương của anh lần nữa giật lên dữ dội.
Anh đột nhiệt siết chặt cái tay không thành thật của cô, lặng lẽ hít một hơi thật sâu.
Cô cố ý.
[Cậu nói không sai, tôi cứ thích bắt nạt anh ấy đó.]
Tối hôm qua Úc Khả Khả nói với hệ thống lại chợt vang vọng bên tai anh.
... Chắc chắn là cô cố ý.
Vì thế nên rốt cuộc là chuyện gì khiến Úc Khả Khả cho rằng anh sẽ không bắt nạt cô đây?
Hay vì hành động của anh làm cô hiểu lầm, cảm thấy anh chỉ là hổ giấy; hay là cô quá vô tâm nên hoàn toàn không hề ý thức nguy cơ được rằng vuốt râu hổ sẽ phải chịu trừng phạt?
Hay có lẽ là cô vẫn cực kỳ tự tin rằng mình có thể giống như trước kia, lừa gạt anh cho qua là được?
Cô cố ý là cái chắc.
Suy nghĩ này lần nữa hiện lên trong đầu anh.
Anh nên trừng phạt cô từ lâu rồi mới phải.
Nhân vật phản diện từng huỷ diệt thế giới lạnh lùng nghĩ.
Nên bắt nạt cô phát khóc, chứng kiến dáng vẻ cô khóc lóc, uất ức nói "Lần sau em không dám nữa", cho cô một bài học, ngoan ngoãn ngậm cái miệng nói mấy lời khác thường lại, như thế mới không vô tâm nữa.
Đủ loại suy nghĩ u ám đan xen trong đầu anh, cảm xúc cực kỳ dữ dội cuồn cuộn trong lòng như thông qua vô số hành động trong quá khứ của cô để thuyết phục bản thân, thế nhưng đợi đến khi phản ứng lại, tay anh đã nắm chặt cổ tay Úc Khả Khả, mà tay còn lại đang ôm lấy gáy cô rồi.
Sau đó khi cô ngẩng đầu lên theo lực tay mình, anh rũ mắt chạm phải đôi mắt hạnh xinh đẹp trong suốt tựa nai con vô thức mở to ấy lại cảm thấy... vẫn sáng quá.
Nghĩ vậy, Quý Cảnh Diệp chậm rãi cúi người hôn lên, che đi quầng sáng chung quanh.
Trong không gian mờ tối, tia sáng mờ nhạt chiếu vào ấn đường lạnh lùng đẹp trai của anh, đôi con ngươi đen cũng vì vậy mà như nhiễm chút nguy hiểm, giữa nơi sáng tối đan xen phác hoạ ra bóng nặng nề đè lên khiến người ta hụt hơi.
Úc Khả Khả hoàn toàn bị bao phủ trong vùng tối, cảm giác hơi thở anh có xu hướng đi xuống.
Tuy rằng không biết tại sao anh lại làm như vậy nhưng cô không những không chùn bước, ngược lại còn ngập tràn chờ mong.
... Mẹ ơi, Quý Cảnh Diệp làm vậy là đang chủ động đó.
Ai có thể từ chối được lần đầu tiên anh chủ động?
Chứ Úc Khả Khả vẫn luôn thèm nhỏ dãi sắc đẹp của anh chắc chắn không thể.
Chỉ là không biết vì sao cô vốn đang thản nhiên nhìn chăm chú anh lại gần mình nhưng khi khoảng cách không ngừng rút ngắn lại, cô lại cảm thấy tiếng tim mình đập dồn dập đến lạ.
Thình thịch.
Sau khi ý thức được chuyện này, gò má cô như được tô điểm chợt nóng lên.
Úc Khả Khả lúng túng muốn xoay người lại bị anh dùng sức giữ chặt trong lòng.
Giờ phút này, Quý Cảnh Diệp có vẻ đặc biệt nguy hiểm.
Anh cúi đầu nhìn cô, cả người lộ ra vẻ chèn ép không thể nghi ngờ khiến người ta có cảm giác bị xâm lược mạnh mẽ và dữ dội.
Thậm chí Úc Khả Khả còn nhìn thấy rõ cảm xúc dữ dội đang tuôn trào nơi đôi mắt đen tịch mịch kia, tựa như mang theo nhiệt độ thiêu đốt, đột nhiên châm lên bầu không khí yên tĩnh.
Tim đập càng dữ dội hơn.
Là của cô? Hay là của Quý Cảnh Diệp?
Trong điều kiện mờ tối, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương, vừa mập mờ lại k*ch th*ch, đến cả hệ thống cũng vô thức nín thở.
Thế mà ngay lúc này, hình như Úc Khả Khả phát hiện anh không động đậy lại xoay cổ tay, thăm dò nói: "Không làm gì sao?"
Không làm gì à?
[Ước được làm vài điều mùa xuân làm với cây anh đào.]
[Quý Cảnh Diệp, không phải anh không được đó chứ?]
Cùng với câu hỏi của cô, hai dòng chữ này không ngừng hiện lên trong đầu Quý Cảnh Diệp. Anh vốn còn đang do dự có nên dịu dàng chút hay không, nhưng khi đôi mắt âm u dừng lại trên bờ môi cô thì đột nhiên trở nên hung dữ.
Tựa như mãnh thú bị k*ch th*ch, người anh ngập tràn vẻ công kích dữ dội khiến da đầu người ta chợt tê rần.
Úc Khả Khả còn chưa đợi được câu trả lời, nụ hôn nóng rực đã đột ngột rơi xuống.
Bàn tay vốn đang nắm chặt cổ tay Úc Khả Khả, không biết từ lúc nào đã đỡ lấy eo cô, siết chặt cô gái trong lòng như muốn vò nát cô vậy, đòi hỏi một cách thô bạo khó mà kiềm chế, trắng trợn đòi lại khi bị chọc giận.
Úc Khả Khả bất ngờ bị chặn miệng, hoàn toàn chưa kịp phản ứng đã bị nụ hôn kịch liệt này làm cho hít thở không thông.
Đến khi cảm thấy sắp không thở nổi nữa, cô cố găng dùng bàn tay buông thõng trên ngực anh đẩy người ra.
Ai ngờ anh chẳng những không lùi lại mà ngược lại, đôi mắt đen còn thoáng qua vẻ u ám cùng với d*c v*ng mãnh liệt, như hận không thể nuốt cô vào bụng vậy.
Thế là Úc Khả Khả còn chưa kịp phản ứng đã bị anh ôm chặt hơn, thậm chí còn có phần ép buộc cô duy trì tư thế hiện tại, ngửa đầu tiếp tục đón lấy nụ hôn kịch liệt.
Hai người răng môi quấn quýt, có thể nghe rõ nhịp tim dồn dập của đôi bên chậm rãi hoà vào nhau khi thân mật.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng nụ hôn trừng phạt mới kết thúc.
Chứng kiến trạng thái bậc hiền giả của ký chủ, nằm yên không nhúc nhích trong lòng nhân vật phản diện, nếu như không phải cô đang thở hổn hển, lồng ngực còn đang phập phồng thì đúng là khiến thống hiểu lầm... à không, lo lắng.
Hệ thống chần chừ ló đầu con chồn ra: [Cảm giác ép yêu... thế nào?]
Úc Khả Khả: [...]
[Tôi biết ngay sớm muộn cô cũng bị dạy một trận mà, ôi.]
Không nhận được lời đáp lại, hệ thống lập tức sụt sịt: [Nhớ lúc đầu, tôi cứ lo phải xuống đáy biển nhặt xác cho cô, may mà cô vẫn nhảy nhót tưng bừng. Thật sự không ngờ được, cuối cùng kết quả lại thế này.]
Úc Khả Khả: [... ?]
Hệ thống: [Nhưng mà cô biết không? Sau nụ hôn ban nãy, giá trị biến ác của nhân vật phản diện đã rớt hẳn năm điểm đó!]
[Mẹ ơi năm điểm đó, anh ta hào phóng quá đi!] Thống cực kỳ ca tụng lần này, đồng thời nỗ lực an ủi: [Cuối cùng cô cũng được toại nguyện, trải nghiệm cảm giác ép yêu, lần này là một công đôi việc đó.]
Cuối cùng Khả Khả đã phản ứng lại.
[Ừm... cậu nói đúng.] Cô hệt như ra sức khởi động máy, cố gắng lật người trong lòng Quý Cảnh Diệp, làm bộ suy nghĩ sâu xa: [Nhưng chỉ có trải nghiệm ép yêu lần này, tôi lại không có trải nghiệm bình thường mà tham khảo được.]
Hệ thống: [... ?]
[Thế nên ---]
Cô còn đang thở hổn hển, chân thành đề xuất trong cơn choáng váng: [Tôi thấy nếu được trải nghiệm lần nữa là có thể so sánh tìm điểm khác biệt rồi.]
Hệ thống: [...]
Quý Cảnh Diệp: "..."
Còn chưa từ bỏ ý định muốn tiếp vậy, rốt cuộc đây là tinh thần "chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu" gì thế.
Thật là khiến lòng người xúc động.
Hệ thống lạnh lùng nói: [Cái trạng thái như cá thiếu oxy này của cô mà hôn lần nữa thì cô tèo thật đó.]
Úc Khả Khả nghĩ thử, hình như đúng thế thật.
Cô tiếc nuối thu lại cái tay chộn rộn, không nhịn được chép miệng một cái như muốn cảm nhận lại nụ hôn ban nãy.
Ánh mắt cô chợt dừng lại trên yết hầu đang chuyển động lên xuống của Quý Cảnh Diệp, không hề ngượng ngùng chút nào nói: [Có điều thì ra cảm giác ép yêu là như vậy, nãy thật sự không tài nào động đậy nổi, ôi, k*ch th*ch quá! Thích thật đó! Tôi thật sự có thể hôn lần nữa!]
Hệ thống: [...]
Haizz, hết cứu rồi.
Quý Cảnh Diệp vốn cho cô cơ hội nghỉ ngơi, nghe cô cảm thán vậy thì ánh mắt lập tức tối đi, nhất là khi cảm nhận được ánh nhìn đăm đăm, dáng vẻ rạo rực thèm thuồng lộ liễu lại càng khiến anh cảm thấy rối rắm.
Anh khẽ miết ngón tay lên bờ môi sưng đỏ của cô lại càng làm nổi bật sự ướt át và đẹp đẽ trên đó.
Giọng anh trầm thấp hơi khàn khàn: "Hai nguyện vọng, vậy hôn lần nữa đi.”
Úc Khả Khả: ?
Rõ ràng đang trưng cầu ý kiến mà sao anh lại nói với ngữ điệu trần thuật thế.
Trong đầu cô vừa xuất hiện câu hỏi này thì đã thấy anh lần nữa nghiêng người, hơn nữa so với lần trước thô bạo, nụ hôn lần này lại có phần quyến luyến dịu dàng.
Úc Khả Khả nhất thời bỏ qua suy nghĩ ban nãy, mặc sức đón lấy nụ hôn của anh, tay còn chủ động vòng qua cổ anh.
... Có điều hai nguyện vọng là sao?
---
Không biết qua bao lâu nữa, thấy xe đằng trước vẫn chưa di chuyển, Quý Nhạc Quân không nhịn được nghi ngờ bèn nhìn về phía trợ lý Ôn: "Trợ lý ôn, anh cả vẫn chưa xong việc à?"
Trợ lý Ôn ra vẻ bình tĩnh đẩy kính: "Đợi thông báo thôi."
Quý Nhạc Quân: "..."
Sao cô ấy cứ cảm thấy là lạ nhỉ.
Cô ấy đang lén nghĩ, nếu như đúng là anh cả đang làm việc thì sao chị Khả Khả cũng bận rộn chưa trả lời tin nhắn được nhỉ, có phải lúc này hai người đang làm gì trong xe không.
Điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng rung, cuối cùng Úc Khả Khả đã trả lời tin nhắn.
Cô ấy vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ trả lời thì nghe như trợ lý Ôn dặn dò tài xế gì đó, xe bỗng nhiên khởi động.
Quý Nhạc Quân ngẩng đầu lên lại phát hiện bọn họ đang đi theo chiếc xe đằng trước, không những không vượt lên mà ngược lại hình như còn đi quanh biệt thự một vòng, dừng lại khá gần đám phóng viên kia.
Vị trí dừng này cực kỳ khéo léo, vừa không gây tắc đường lại vừa nghe được bên kia đang nói chuyện gì.
Cô ấy còn kịp thắc mắc đã trơ mắt thấy cửa sổ xe đằng trước hạ xuống, Úc Khả Khả thò đầu ra, có vẻ như đang say sưa quan sát tình hình chiến đấu ở bên kia.
Quý Nhạc Quân như chợt hiểu ra gì đó: "..."
Chị Khả Khả, chẳng lẽ không thể không sáp lại hóng chuyện này sao?
Bởi vì chậm trễ rất nhiều thời gian, lúc này đại chiến giữa Nguyên Lịch và đám phóng viên có vẻ đã đi tới hồi kết.
Đám nhân viên của tổ chương trình vốn muốn hỗ trợ ngăn cản nhưng không chống nổi Nguyên Lịch lần nữa tìm đường chết, thậm chí còn liên tục tung ra drama của những người khác.
Nhìn tình hình này chắc chắn là không ra ngoài được rồi, bọn họ đành hết cách quay lại khi đạo diễn tổ chương trình gọi về, đồng thời đóng chặt cửa, mặc cho đám người ngoài kia chiến đấu.
"Nói tiếp đi, Nguyên Lịch!"
"Cậu còn biết chuyện gì nữa không, Nguyên Lịch kể tiếp đi!"
"Nguyên Lịch, cậu cảm thấy so với bọn họ, hành động của cậu không đáng là gì sao?"
"Nguyên Lịch, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi ban nãy, cậu thừa nhận mình lấy trộm tác phẩm của người yêu mình, đồng thời còn tính đá người ta ư?"
"Xin hỏi sau khi biết được thân phận thật sự của người yêu năm năm, cậu cảm thấy thế nào?"
"Thế nên hành vi phát điên ban nãy của cậu, rốt cuộc là vò mẻ chẳng sợ nứt hay là muốn để người khác gánh tội thay, giảm cảm giác tồn tại của mình sao?"
"Sự kiện Lý xx ngoại tình, Nguyên Lịch, cậu có chứng cứ không?"
"Chuyện đạo diễn Hạng trao đổi vợ chồng cũng thế, chỉ là nói suông, mời cậu lấy chứng cứ ra!"
"Nguyên Lịch, cậu vẫn chưa giải thích rõ tại sao ban nãy lại đánh người!"
...
...