Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 141

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không rõ Nguyên Lịch đang tưởng tượng cái gì, lúc Quý Nhạc Quân đi tới trước mặt Úc Khả Khả, khí thế lạnh nhạt bình tĩnh của cô ấy lập tức biến mắt, lộ ra nụ cười ngượng ngùng như trước.

Nhưng trải qua trận dạy dỗ ban nãy, dù là ai cũng không dám khinh thường cô gái nhà họ Quý này nữa.

Ngay lúc hàng trăm đôi mắt đổ dồn vào, Úc Khả Khả cười híp mắt giơ ngón tay cái với cô ấy, thản nhiên khen ngợi: "Ban nãy Nhạc Quân thật sự rất giỏi, đánh hay lắm!"

Không hề có chút sợ sệt khi đắc tội với người khác.

Đương nhiên, thậm chí cũng không có người nào dám ý kiến.

Đối diện với lời khen hết lời từ cô, Quý Nhạc Quân lại sững ra.

Như thể đến giờ mới ý thức được mình vừa làm gì, cô ấy hơi khựng lại, sau đó mới muộn màng nuốt nước miếng rồi lại không nhịn được luống cuống che mặt.

Nếu như cô ấy nói, trước khi tới cô ấy không định làm vậy, liệu chị Khả Khả có tin không?

Đều tại Nguyên Lịch mặt dày mày dạn, cô ấy nhất thời không kiềm chế được, hu hu.

Cô ấy ngượng ngùng cố giải thích: "Ban nãy chủ yếu là do em tức quá, không phải..."

"Chuyện này có sao đâu?" Úc Khả Khả không phản đối, uể oải đáp: "Chị còn cảm thấy em nhẹ tay đó. Em nên học tập từ vệ sĩ kia một lúc mới phải, chỉ có khiến anh ta chịu đủ đau đớn và dạy bảo mới thật sự sợ em."

Cô nở nụ cười: "Có điều ban nãy em mô phỏng rất khéo đó nha, Nhạc Quân giỏi quá."

Biết cô nhắc đến chuyện mình mô phỏng khí thế của anh cả để giữ vững, Quý Nhạc Quân lại càng ngượng ngùng.

Phải biết kế hoạch ban đầu của cô ấy là, không coi ai ra gì như anh cả... à không phải, lạnh lùng oai phong khiến tất cả mọi người đều không dám khinh thường.

Thế nên cô ấy mới cố ý dẫn theo mấy vệ sĩ này để tô điểm.

Kết quả cuối cùng vẫn không thành...

Nghĩ đến mình tát mấy cái trước mặt mọi người, cô ấy vừa cảm thấy hơi xấu hổ lại cảm thấy hả giận khó tả.

Nghĩ đến gì đó, Quý Nhạc Quân vội vàng nói: "Xin lỗi chị Khả Khả, tối qua em quên không nói với chị, thật ra bọn em định hôm nay tới đón chị về, may mà mọi người còn chưa đi."

Từ khi thấy trợ lý Ôn đi cùng Quý Nhạc Quân tới, Úc Khả Khả đã biết chắc chắn Quý Cảnh Diệp cũng đã tới rồi.

Cô tuỳ ý phất tay, tò mò hỏi: "Mấy người tới kiểu gì đó? Máy bay riêng à? Thế giờ Quý Cảnh Diệp đang ở bên ngoài ư?"

Tuy khách mời chung quanh không dám hé răng nhưng rõ ràng đều dồn sự chú ý sang bên đây.

Khi nghe đến cái tên quen thuộc thì đều không nhịn được vểnh tai lên - Quý Cảnh Diệp, hình như là tên của tổng giám đốc đương nhiệm tập đoàn nhà họ Quý à?

Úc Khả Khả lại gọi thẳng tên anh như vậy, còn bình tĩnh thế, có vẻ như là rất thân thiết?

Nghĩ đến trước đó Úc Khả Khả bị bôi đen, cũng đoàn luật sư tập đoàn nhà họ Quý ra tay.

Thế nên rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?

Nhất là đám Hạng Triều càng nghĩ càng sợ, may mà suốt quá trình tham gia chương trình bọn họ không đắc tội Úc Khả Khả.

Nếu không thì e là chết thế nào cũng không biết.

Còn Nguyên Lịch thì cuối cùng đã hiểu rõ rồi, thì ra Úc Khả Khả quen Quý Nhạc Quân thật, đồng thời hai người còn rất thân thiết.

Vì vậy Quý Nhạc Quân phát hiện ra chuyện của anh ta quả đúng là do cô nói!

Nghĩ đến trước đó mình năm lần bảy lượt cảnh giác với Úc Khả Khả nhưng cuối cùng vẫn thất bại, Nguyên Lịch thật sự vừa sợ vừa hối hận, hận không thể đập đầu vào tường chết đi.

Nghe được mấy câu hỏi liên tiếp từ cô, trợ lý Ôn lại gật đầu thành quen.

Anh ấy đáp lại từng câu: "Chúng tôi đi máy bay riêng tới. Giờ tổng giám đốc Quý đang ngồi trên xe chờ cô, vì tạm thời có chút việc cần xử lý nên không thể cùng tới đây được, xin lỗi cô Úc."

"Xin lỗi, thật ra là do vấn đề từ em."

Không đợi Úc Khả Khả đáp, Quý Nhạc Quân lại xấu hổ xin lỗi: "Là do em xin anh cả ngồi đó chờ chúng ta, dù sao Nguyên Lịch ở đây, mà em còn định..."

Cô ấy hé miệng, cuối cùng vẫn ngượng ngùng nói ra dự định ban đầu của mình, thật sự quá mất mặt rồi.

"Nói sao thì bị anh cả nhìn thấy." Cô ấy chột dạ đưa mắt qua lại, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ: "Thật sự là hơi xấu hổ... xin lỗi chị Khả Khả."

Nghĩ đến cảnh ban nãy Quý Nhạc Quân nhìn Nguyên Lịch từ trên cao xuống, Úc Khả Khả lại không nhịn được cười "ha ha".

Sau đó chứng kiến Quý Nhạc Quân đỏ hết cả mặt nhìn mình với ánh mắt cực kỳ rối rắm bèn ra sức nhịn cười, đặc biệt thấu hiểu có lòng bổ sung: "Chị hiểu, hơn nữa có anh ấy ở đây, em cũng không tiện phát huy, đúng không?"

Quý Nhạc Quân: "... Vâ, vâng."

Nói sao thì cũng đã nhìn thấy dáng vẻ rối rắm của cô ấy, Úc Khả Khả rất hào phóng tha cho cô ấy một lần: "Được rồi, nếu anh ấy vẫn đang chờ chúng ta vậy thì đi thôi."

Cuối cùng Quý Nhạc Quân thở phào nhẹ nhõm.

Trước khi đi, Úc Khả Khả còn tốt bụng hỏi dò đám khách mời: "Có cần chúng tôi chở mọi người một đoạn về không?"

Đám khách mời: "..."

Bọn họ chưa từng ăn ý thống nhất lắc đầu như trống bỏi đến vậy.

Bọn họ còn muốn sống mà, chỉ cô gái nhà họ Quý này đã đáng sợ lắm rồi, bọn họ tuyệt đối không muốn gặp lại vị tổng giám đốc Quý trong truyền thuyết kia đâu!

Có thể ngồi ké máy bay riêng nhà họ Quý là một chuyện nhưng quả nhiên bọn họ vẫn giữ cái mạng nhỏ hơn.

Đến cả Lê Hinh Nhuỵ rất muốn về cùng Úc Khả Khả, lúc này cũng đau lòng lắc đầu từ chối.

Người khác không biết, chứ cô ấy biết quan hệ giữa tổng giám đốc Quý và Úc Khả Khả. Nghĩ đến tình cảm hai người bọn họ cực kỳ tốt, đã rất lâu không gặp nhau rồi, chắc chắn là rất nhớ nhau, cô ấy vẫn biết điều không đi làm kỳ đà cản mũi.

Nếu như bị ghi hận thì sau này khỏi nhắc đến chuyện đi chung với chị Khả Khả nữa, e rằng không lâu sau sẽ phải "đi xa" quá.

Ngay lúc Úc Khả Khả cười híp mắt vẫy tay tạm biệt với mọi người, dẫn theo Quý Nhạc Quân rời đi, Nguyên Lịch vừa được vệ sĩ thả ra lại không cam lòng lớn tiếng chất vấn: "Thế nên rốt cuộc các người có quan hệ gì? Tất cả chuyện này đều do cô cố ý làm đúng không!"

Úc Khả Khả dừng bước.

Cô hờ hững quay đầu, chậm rãi nói: "Quan hệ gì? Nhạc Quân phải gọi tôi một tiếng chị dâu, anh nói thử xem?"

Nguyên Lịch: "... ?"

Anh ta lập tức ngây ra như phỗng.

Tất cả mọi người đều vì vậy mà khiếp sợ.

Cô nói một câu bâng quơ lại giống như sấm sét giữa trời quang khiến tất cả mọi người bùng nổ đến độ người ngã ngựa đổ.

Mẹ nó.

Đệch.

Bọn họ vừa nghe được cái gì thế?

Nếu như cô gái nhà họ Quý kia phải gọi cô Úc là "chị dâu", mà tổng giám đốc Quý lại là anh họ của cô ấy---

Thế nên quan hệ của bọn họ là vậy sao!

Nguyên Lịch càng bủn rủn, cho dù không có vệ sĩ khống chế thì cả người vẫn xụi lơ trên đất.

Thảo nào, thảo nào, cô lại chọn giúp Quý Nhạc Quân...

Trong đầu anh ta chỉ toàn đầy rẫy những từ "thảo nào".

Quả nhiên anh ta đáng đời, không những không biết Quý Nhạc Quân ở nhà họ Quý, còn không biết quan hệ của Úc Khả Khả và Quý Nhạc Quân, còn dám liếc mắt đưa tình chơi trò mập mờ với Lạc Vân trước mặt Úc Khả Khả.

Thế nên từ game show cắm trại trước đó, Úc Khả Khả đã phát hiện khác thường, cho nên mới chọn tham gia "Cùng đi du lịch".

Thế nên mới hợp lại với Quý Nhạc Quân bày ra cái tròng này, đợi anh ta chui vào…

Giờ phút này, Nguyên Lịch chỉ cảm thấy không rét mà run nhưng ngay cả phản kháng, anh ta đều không dám nữa.

...

Lần này, Úc Khả Khả đi thật.

Ngay khi các cô được đám vệ sĩ hộ tống ra ngoài, chuẩn bị lên xe lại đột nhiên nghe được tiếng động từ đằng sau.

Hình như có người đang lớn tiếng kêu gào.

Úc Khả Khả lập tức tò mò quay đầu lại thì thấy đám phóng viên vốn đang biết điều ở xung quanh lại như phát hiện ra gì đó, chen lấn tới trước cửa biệt thự như điên vậy, chen nhau ầm ĩ cả lên.

Nhạy bén cảm giác có dưa, cô lập tức đứng trước cửa xe, ánh mắt sáng lên nhưng lại không thể nghe rõ gì cả.

May mà còn có hệ thống, chỉ nghe thống hít mạnh một hơi: [Wase, dữ dội quá! Nguyên Lịch thật là điên rồi!]

Úc Khả Khả lập tức vểnh tai lên: [Sao thế, sao thế, anh ta có lá gan chạy ra ngoài cơ á?]

Hệ thống: [Anh ta dám bóc chuyện của bốn người đám Hạng Triều ra rồi!]

Cô cũng hít mạnh một hơi theo bản năng, cuối cùng đã hiểu tại sao hệ thống nói anh ta điên rồi.

k*ch th*ch vậy sao!

Tay Úc Khả Khả đang đặt trên tay nắm cửa, mở hay không đây, có phần chộn rộn muốn đi hóng chuyện.

Có điều bây giờ nhiều người vây quanh thế, e là chỉ có chen vào mới có thể nhìn rõ được.

Cô bèn vội vàng hỏi: [Rốt cuộc là có chuyện gì?]

Hệ thống: [Thật ra tôi cũng không rõ lắm. Dù sao thì ban nãy sau khi anh ta thấy các cô rời đi lại chạy ra ngoài như phát điên, người khác đều không cản nổi. Kết quả thật sự bị đám phóng viên phát hiện, tất cả đều chen lấn tới.]

[Không biết anh ta vốn định đồng quy vô tận thật hay là bị chất vấn đến độ suy sụp nên mới phát điên.] Nó thật sự cực kỳ chấn động: [Anh ta không những xô đẩy động thủ với phóng viên, thậm chí còn lớn tiếng cãi lại, nói người làm sai rồi có vết nhơ không phải có mỗi mình, trong giới còn nhiều hơn!]

Úc Khả Khả cũng cực kỳ chấn động: [Sau đó thì sao? Anh ta cứ thế bóc phốt á?]

Hệ thống: [Đúng vậy, cô không biết anh ta ngang bướng cỡ nào đâu.]

[Không đợi phóng viên chất vấn, anh ta đã kể luôn chuyện của bốn người đám Hạng Triều rồi. Hơn nữa không chỉ bọn họ, anh ta còn bóc rất nhiều chuyện xấu của các diễn viên có tiếng.] Thống nói với vẻ không chê chuyện lớn: [Giờ các phóng viên đã bùng nổ rồi.]

A a a muốn đi xem quá!

Tò mò cảnh tượng ấy quá!

Úc Khả Khả lập tức cồn cào ruột gan.

Thấy cô sắp sửa dứt khoát buông tay nắm cửa xe, thử chen về phía đám người kia, cửa xe đột nhiên mở ra.

Úc Khả Khả ngẩn ra, quay đầu lại thì thấy một cánh tay vươn ra từ trong xe túm trọn giữ lấy cổ tay cô vừa hạ xuống.

Bàn tay ấy thon dài mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, dưới ánh mặt trời phát sáng tựa ngọc, cực kỳ đẹp đẽ.

Trông có vẻ rất quen mắt.

Cô chưa kịp phản ứng đã thấy cổ tay mình bị kéo lấy, cả người cũng bị kéo lên xe theo.

Úc Khả Khả cứ thế ngã lên đùi Quý Cảnh Diệp.

Cô vừa ngẩng đầu thì lại chạm phải đôi mắt đen thâm trầm kia, mà Quý Cảnh Diệp lại đang rũ mắt nhìn cô chăm chú.

...

Trợ lý Ôn đang ra hiệu Quý Nhạc Quân lên xe cũng tò mò quay đầu lại, đuôi mắt chợt bắt gặp cảnh tượng có thể sánh ngang với tội ác bắt cóc này. Vào giờ phút này, đại não anh ấy còn chưa kịp phản ứng, thoáng dừng bước hoàn toàn xuất phát từ bản năng, sau đó lại nhanh tay lẹ mắt kéo Quý Nhạc Quân chuẩn bị chui vào xe lại, cực kỳ có lòng đóng cửa xe luôn.

Chuỗi động tác này tựa như nước chảy mây trôi khiến Quý Nhạc Quân không kịp phản ứng đã phát hiện mình bị nhốt ngoài cửa xe.

Quý Nhạc Quân: "..."

Cổ cô ấy cứng ngắc quay đầu, khó tin nổi nhìn trợ lý Ôn.

Cô ấy không thể tin nổi trợ lý Ôn lại có thể làm ra chuyện quá đáng này.

... Hình như chính mình chỉ tò mò liếc mắt nhìn chút thôi, đâu đến nỗi vậy chứ?

Trợ lý Ôn: "..."

Anh ấy tỏ vẻ như trấn định đẩy kính: "Là thế này, cô Quý, khả năng trong xe không còn chỗ nữa, hay là chúng ta ngồi một chiếc xe khác nhé, cô thấy thế nào?"

Quý Nhạc Quân: ?

Cô ấy không nhịn được câm nín nhìn anh ấy: Giờ trong xe có hai người, gì mà gọi là không còn chỗ?

Nhưng đối diện với ánh mắt lên án của cô gái nhà họ Quý này, trợ lý Ôn vẫn không thỏa hiệp, chỉ nở nụ cười lịch sự.

Lát sau, Quý Nhạc Quân chỉ đành mím môi, hơi không tình nguyện đi theo đội trưởng đội vệ sĩ lên chiếc xe đằng sau.

Trong thời gian này, cho dù bên ngoài biệt thự cực kỳ ầm ĩ, cô ấy cũng không nhìn qua bên đó nữa.

...

Bên trong xe.

Cửa xe vừa đóng lại, ánh sáng chợt trở nên mờ tối.

Úc Khả Khả vẫn duy trì tư thế hiện tại, ngẩng đầu đối mặt với Quý Cảnh Diệp.

Với góc độ lúc này của cô, không có cách nào thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy mang máng đường viền cằm hoàn mỹ rắn chắc khiến người ta có cảm giác bị chèn ép cực kỳ mạnh, lại có chút quyến rũ lạ.

Úc Khả Khả có thể cảm nhận rõ đôi mắt đen có vẻ như sâu thẳm tĩnh mịch kia, thật ra đang cuồn cuộn sóng ngầm, giống như mãnh thủ chuẩn bị vồ con mồi, hoặc như ác long ngồi canh châu báu, cứ thế nhìn mình chăm chăm.

Bầu không khí chợt trở nên kỳ lạ.

Nhưng lúc này suy nghĩ cô có hơi tản mát, cô đã quên còn có dưa đang đợi mình, chỉ biết nhìn chăm chăm không chớp mắt vào hàng mi anh rõ đến từng sợi đen như lông quạ khẽ rung trong không khí, không biết đang nghĩ gì, cô đột nhiên lòng rộn ràng muốn giơ tay lên.

... Không thể nhấc được.

Ý thức được cổ tay mình vẫn giữ trên đùi anh, tư thế hiện tại của cô giống như cả người đều nằm trong lòng anh vậy.

Vừa mập mờ lại lạ lẫm.

Rốt cuộc Úc Khả Khả phản ứng lại, chấn động trợn tròn mắt: [Oa, đây rốt cuộc là cảnh mở màn tội bắt cóc gì thế! Cuối cùng Quý Cảnh Diệp đã không nhịn được lần nữa phạm tội, xuống tay với chị đây rồi sao?]

Hệ thống: [... ?]

Thống không nhịn được phản bác: [Rõ ràng là nên căng thẳng, rốt cuộc là cô ngượng cái gì đó, giọng điệu còn chờ mong rõ nữa!]

[Thì chắc chắn rồi.] Cô hơi ngượng nghịu: [Ép yêu gì đó, tôi còn chưa từng trải nghiệm đâu.]

Hệ thống: [...]

Rốt cuộc là ai đang quản cái mỏ của ký chủ thế?

Quý Cảnh Diệp: "..."

"Em..."

Anh vừa hé bờ môi mỏng muốn nói gì đó thì thấy đôi mắt hạnh đẹp đẽ của Úc Khả Khả chợt cong cong như thể có ánh sao rơi ra, lấp lánh toả sáng trong không gian mờ tối.

"Quý Cảnh Diệp!"

Anh nghe thấy cô nói với giọng ngập tràn mong chờ: "Giờ anh sẽ làm gì với tôi sao?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Anh nhìn chăm chú thấy cô vốn không định giãy giụa, thậm chí còn co chân đặt lên chân mình, dáng vẻ giống hệt như một cô mèo Capoo siêu dài.

Lần thứ hai anh cảm thấy sự đau đầu quen thuộc.

---

Lời tác giả:

Hệ thống: Cứu tôi, cứu tôi với, xin hỏi nhân vật phản diện có thể quản cái mỏ của ký chủ không?

Khả Khả: Mèo Capoo nằm dài [Ánh mắt mong chờ]

undefined

(*) Hình ảnh tham khảo: Mèo Capoo

Boss Quý: ... Hiển nhiên boss Quý không thể rồi.

Bình Luận (0)
Comment