Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 140

Hiển nhiên những người khác cũng chung suy nghĩ với đạo diễn.

Bởi vậy ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người cô gái họ Quý trong truyền thuyết này, đồng thời khi cô đi về phía bên này, thi thoảng bọn họ lại chuyển qua lại chỗ Nguyên Lịch và Lạc Vân lộ vẻ như đang xem kịch hay vậy.

Nhưng Nguyên Lịch không để ý đến ánh nhìn của những người khác.

Sau khi thấy Quý Nhạc Quân đi vào, bởi vì ám ảnh nặng nề khi tưởng tượng tối hôm qua, anh ta tức khắc không nhịn được tỏ vẻ kinh hoảng và sợ sệt nhưng ngay sau đó, anh ta lại nghĩ ban nãy mình bị đám phóng viên vây quanh, Quý Nhạc Quân đã dẫn theo đám vệ sĩ đuổi bọn họ đi, cô gái này làm vậy rõ là để giải vây cho anh ta mà.

Thế nên... không phải trong lòng cô vẫn có anh ta?

Nguyên Lịch nghĩ mà cực kỳ chấn động, lập tức cảm động ngập tràn: Chỉ cần cô cho anh ta một cơ hội nữa, lần này, anh ta tuyệt đối sẽ không để cô thất vọng nữa!

Anh ta vẫn còn hi vọng khôi phục danh tiếng!

Mà Lạc Vân lại trốn trong góc, hận không thể lập tức biến mất khỏi nơi này. Nếu cô ta mà biết người yêu của Nguyên Lịch là con gái nhà họ Quý thì tuyệt đối sẽ không---

Vả lại cô ta cũng bị người bị hại bị lừa gạt mà!

Cô ta không nhịn được lần nữa suy sụp gào thét trong lòng, sự hận thù với Nguyên Lịch lại dày thêm một tầng.

Ngay lúc Lạc Vân thầm mong ước cô gái nhà họ Quý này đừng tìm mình gây phiền phức thì đuôi mắt chợt liếc thấy vụt một cái, phát hiện Nguyên Lịch lại đứng dậy, đi thẳng ra đón tiếp, còn có vẻ rất kích động nói: "Nhạc Quân, em đến gặp anh à?"

Lạc Vân: "..."

Tên ngốc gì đây?

Úc Khả Khả vốn đang cười híp mắt chờ Quý Nhạc Quân đi đến, kết quả lại thấy một bóng người đột nhiên lao ra chắn giữa hai người.

Sau khi phát hiện là Nguyên Lịch, cô lập tức tặc lưỡi: [Tên này đúng là không có mắt nhìn mà.]

Hệ thống: [Ôi, bám dai như đỉa buồn nôn thật đấy.]

Có điều khi thấy ánh mắt Quý Nhạc Quân, vẻ mặt Úc Khả Khả lại dịu đi.

Cô cười híp mắt: [Bỏ đi, cũng không đến mức chịu thiệt đâu, nếu đây là sân nhà của Nhạc Quân thì cứ để cô ấy thể hiện thôi.]

Quả nhiên, Quý Nhạc Quân chợt dừng bước đi về phía Úc Khả Khả.

Chỉ thấy cô ấy ngẩng đầu lên, nghiêm túc quan sát Nguyên Lịch như lần đầu tiên gặp gỡ anh ta vậy.

Mà Nguyên Lịch vốn đang kích động, dưới cái nhìn có vẻ nghiền ngẫm này thậm chí có phần dao động không tự tin.

Sao cô ta lại nhìn mình như thế?

Là vì nhìn thấy vành mắt đen, sắc mặt tiều tuỵ của anh ta do cả đêm qua không ngủ; hay là hôm nay anh ta quá lôi thôi, không vừa mắt nên vừa gặp đã thấy ghét bỏ rồi ư?

Không đúng, cũng có thể vì ban nãy anh ta không cẩn thận gọi cô gái này lớn tiếng quá rồi.

Có khi nào đã phiền đến cô ta nên cô ta không vui ư?

Vô số suy nghĩ chất vấn bản thân tràn ngập trong đầu, trái tim Nguyên Lịch vốn đang hừng hực đột nhiên nguội đi, lúng túng đến độ ngón tay khẽ run lên.

Giờ này anh ta chỉ biết hối hận sao buổi sáng không sửa soạn bản thân đàng hoàng, lại để Quý Nhạc Quân nhìn thấy mặt tồi tệ của mình.

Nếu như cô ta vốn đã mềm lòng lại vì giờ ghét bỏ mà bỏ đi thì anh ta phải làm gì đây?

"Nhạc Quân em, có phải em đổi ý rồi nên mới đến gặp anh không?" Anh ta bất chấp tỏ vẻ thâm tình gọi Quý Nhạc Quân: "Anh thật sự biết sai rồi, anh không nên giấu em làm chuyện buồn nôn kia."

Quý Nhạc Quân không nói gì.

Đôi mắt đen ngày trước vẫn luôn ảm đạm vào lúc này lại hiện ra chút ánh sáng, còn cô ấy thì đang hờ hững nhìn lại anh ta, như đang làm thinh, hoặc như đang chờ anh ta tiếp tục nói.

Dáng vẻ khiến Nguyên Lịch không đoán ra được tình hình lại càng khiến anh ta khẳng định suy đoán tối hôm qua, cảm thấy cô gái này thâm sâu không lường được.

Nhưng nếu Quý Nhạc Quân... cô gái nhà họ Quý nhà còn chịu đến gặp anh ta, cho dù chỉ là còn luyến tiếc món đồ chơi là anh ta thì cũng được.

Chỉ cần anh ta nắm lấy cơ hội này thì vẫn còn hi vọng!

"Trước đây anh thật sự chịu áp lực quá lớn nên mới ma xui quỷ khiến không hiểu sao lại biến thành như vậy." Anh ta hít một hơi thật sâu, làm bộ thật sự tỉnh ra: "Nhưng người anh thật sự thích là em mà, Nhạc, Nhạc Quân. Chúng ta có năm năm tình cảm, em còn nhớ lần gặp khi trước của chúng ta không?"

Quý Nhạc Quân vẫn giữ yên lặng, mặc cho anh ta diễn độc thoại.

Đến ngay cả người xung quanh không ưa Nguyên Lịch cũng không nhịn được cảm thấy lúng túng đến độ muốn chui xuống đất giùm anh ta rồi.

"Thật sự xin lỗi, để em nhìn thấy anh của hiện tại tồi tệ thế này."

Nguyên Lịch không quan tâm việc cô ấy không đáp lời, chỉ lén vuốt quần áo nhăn nhúm, cố gắng phân bua: "Thật ra, cả đêm qua anh không ngủ, cứ liên tục nhớ đến chúng ta của những ngày trước. Khi ấy, chúng ta chỉ đơn thuần là em sáng tác, anh hát cho em nghe, tốt đẹp biết bao."

Vẻ mặt anh ta đột nhiên chuyển sang hối hận: "Em nói xem, sao chúng ta lại biến thành như bây giờ?"

Lần này rốt cuộc Quý Nhạc Quân đã mở miệng.

Mặt cô ấy bình thản, ngữ điệu chậm rãi: "Đúng vậy, sao chúng ta lại biến thành như bây giờ?"

Úc Khả Khả nhìn qua rồi chợt không nhịn được bật cười.

Hệ thống càng xem càng hăng, nghe cô cười thì không nén được tò mò: [Sao thế? Bọn họ nói chuyện buồn cười ở đâu à?]

Úc Khả Khả: [Cậu không phát hiện Nhạc Quân đang mô phỏng theo Quý Cảnh Diệp sao? Ha ha ha sao cô ấy đáng yêu vậy chứ!]

Hệ thống ngẩn ra rồi cấp tốc nhìn lại, quả nhiên phát hiện chút Deja vu.

Nói sao thì người nhà Quý cũng có phần giống nhau, dáng vẻ nghiêm túc cố giả vờ bình tĩnh của Quý Nhạc Quân thật sự khiến người ta có liên tưởng đến nhân vật phản diện.

Tuy là nếu bàn về khí thế thì còn kém khá xa nhưng lúc này đã đủ doạ đến những người khác rồi.

Hơn nữa, rõ ràng lúc này trong biệt thự nhiều người như vậy mà vẫn cứ yên lặng như tờ.

Xung quanh yên ắng đến độ như bọn họ không tồn tại, chỉ có thể nghe được Nguyên Lịch thẳng thắn tỏ vẻ hối hận.

Sau khi phản ứng lại, hệ thống cũng phì cười: [Ha ha ha ha ha thật sự, ôi, đến ngữ điệu cũng giống!]

Không biết chị dâu tương lai đang thầm trêu chọc mình, Quý Nhạc Quân vẫn giữ gương mặt nghiêm túc, cho dù phải ngẩng đầu mới thấy mặt Nguyên Lịch nhưng cô ấy không hề có cảm giác rơi vào thế yếu.

Vì đề phòng căng thẳng mà run giọng, Quý Nhạc Quân cố tình nói chậm lại thành ra càng khiến người ta thấy ngột ngạt hơn: “Mấy chuyện này chẳng lẽ không phải vì lòng tham không đáy của anh tạo thành sao?”

Không ngờ sẽ chịu cảnh trào phúng, Nguyên Lịch lập tức sững sờ.

Anh ta nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm vẫn hờ hững, như thể lần đầu tiên quen biết cô gái này.

Nếu là trước kia…

Không, không đúng. Anh ta đã quên thái độ cần gì cứ lấy của cô ta với mình đều là giả bộ, hiện tại mới là bộ mặt thật của cô ta.

Nhưng cũng không biết tại sao, sau khi hiểu ra điểm này, Nguyên Lịch lại không hề khó chấp nhận như trước kia.

Mà ngược lại, thái độ anh ta càng trở nên hèn mọn hơn, nói năng gần như lộn xộn xin lỗi: "Anh, anh thật sự biết sai rồi. Đều là tại anh bị ma quỷ ám nên muốn chuyển từ việc phấn đấu vì tương lai của chúng ta, biến thành, biến thành..."

Dưới cái nhìn thơ ơ của cô gái, mấy câu giải thích anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng lại hoàn toàn nói không thành lời được.

Anh ta cắn răng, trực tiếp bỏ qua, đổi sang góc độ cầu khẩn nói: "Anh biết Nhạc Quân luôn mềm lòng, không phải em rất yêu anh sao? Lẽ nào em thật sự đành lòng chuyện của chúng ta cứ vậy kết thúc?"

"Coi như anh cầu xin em, có thể tha thứ cho anh một cơ hội nữa không? Anh bảo đảm sau này sẽ không bao giờ làm trái với điều em muốn nữa, em nói gì thì chính là cái đó." Mắt Nguyên Lịch sáng rực, tha thiết nói: "Không thì rút lại khởi tố cũng được, anh biết em làm được. Nhạc Quân, coi như nể tình cảm năm năm của chúng ta, anh..."

Anh ta cố ý nhắc đến tình cảm của hai người, quả nhiên thấy rốt cuộc ánh mắt của Quý Nhạc Quân đã thay đổi.

Cô ấy vẫn luôn giữ vẻ thờ ơ, nhìn có vẻ như hơi xúc động lại nhẹ nhàng lặp lại lời của anh ta: "Anh nói là tình cảm năm năm? Còn muốn cho anh cơ hội, tha thứ cho anh?"

Nhận ra có chút hi vọng, Nguyên Lịch lập tức gấp gáp nói luôn mồm: "Đúng đó, chúng ta đã có năm năm bên nhau, Nhạc Quân à, chắc chắn em không nỡ đúng không? Anh biết là anh---"

Song lần này, anh ta còn chưa nói hết đã thấy Quý Nhạc Quân đột ngột giơ tay lên.

Sau đó, anh ta còn chưa kịp phản ứng lại--- đã bị tát mạnh một cái!

Cái tát đột ngột này lại vang dội này vang vọng trong phòng khách khiến tất cả mọi người đều không nhịn được hít mạnh một hơi.

Mẹ ơi, quá độc ác! Thật sự quá bất ngờ!

Có điều đánh rất hay!

Nhìn thấy Nguyên Lịch ôm gương mặt sưng đỏ, lộ vẻ không thể tin nổi, Quý Nhạc Quân lặng lẽ hít vào một hơi, tỉnh rụi lặng lẽ vẩy tay ở đằng sau.

... Đau, đau quá.

Trước giờ chưa từng làm chuyện ầm ĩ kiểu này, thật ra cả ngón tay và người cô ấy đều run lên, chỉ cảm thấy đại não căng ra ong ong, gò má như đang nóng lên.

Thế nhưng cô ấy còn chưa kịp lộ ra vẻ hoang mang sợ sệt theo bản năng thì đã nghe được tiếng vỗ tay giòn giã: "Wow, đánh hay lắm!!"

... Giọng điệu quen thuộc xem kịch hay không chê lớn chuyện lại chợt khiến Quý Nhạc Quân bình tĩnh lại.

Cô ấy dở khóc dở cười quay đầu, quả nhiên đã thấy Úc Khả Khả vốn còn đang chống cằm hóng chuyện vào lúc này đã ngồi thẳng người, mắt sáng lấp lánh ra sức vỗ tay, cực lực khích lệ cô ấy.

Thậm chí cô còn giật dây: "Thế này chưa được đâu, không đủ giòn! Đánh lại vài cái nữa đi! Vệ sĩ đâu, các người làm cái gì thế? Còn không mau đè anh ta lại giúp cô chủ!"

Quý Nhạc Quân: "..."

Mắt cô ấy khẽ thay đổi, như được nhận được cổ vũ lần nữa đưa mắt nhìn Nguyên Lịch rồi giơ tay lên thật.

Nguyên Lịch lập tức hốt hoảng thốt lên: "Nhạc Quân, mặc dù anh thật sự đã làm sai nhưng ít nhất cũng để anh bù đắp cho anh nhé! Nhạc Quân, em đừng---"

Bốp!

Cái tát nữa lại vang lên giòn giã.

Xung quanh lặng ngắt như tờ, lần này Quý Nhạc Quân đã nhìn rõ sự thay đổi về cảm xúc của Nguyên Lịch.

Chỉ thấy mặt anh ta vặn vẹo, nhưng thoáng đối diện với mình lại vô thức nở nụ cười hèn mọn lấy lòng, thậm chí còn không dám tỏ ra chút oán hận nào.

Lần này, Quý Nhạc Quân tát xong không run tay nữa mà trái lại cô ấy như cảm nhận được sự sảng khoái và thoải mái thông qua hành động trút giận này.

Đầu óc cô ấy cực kỳ tỉnh táo, nói từng chữ một: "Anh nói bù đắp? Vậy thì để bây giờ đi, không cần anh nỗ lực, tự tôi sẽ tìm về."

Nguyên Lịch đã sớm nhận ra ánh mắt Quý Nhạc Quân đã thay đổi, cảm thấy nguy hiểm rõ ràng.

Trong lòng anh ta bắt đầu thấy bất an, muốn rời xa cô ấy theo bản năng nhưng vừa lùi về đằng sau một bước lại như chợt đụng phải cái gì đó, tức khắc bị chặn lại.

Anh ta quay đầu theo bản năng thì phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã bị đám vệ sĩ Quý Nhạc Quân dẫn theo vây kín.

Sau đó trong ánh mắt sợ hãi của anh ta, bọn họ hờ hững giơ tay, không hề do dự lập tức đè anh ta xuống.

Càng quá đáng hơn là, không biết ai đã lén ra tay độc ác, túm lấy cổ tay anh ta gập lại.

Nguyên Lịch nhất thời mất đi chút sức lực vừa định dùng để vùng vẫy, hét lên một tiếng thê thảm rồi cứ thế mất khống chế rơi xuống đất.

Đám vệ sĩ vẫn yên lặng không nói, nhưng cực kỳ tận tâm đưa anh ta về phía trước mặt cô chủ, thậm chí có người còn nắm chặt tóc anh ta để anh ta ngẩng mặt lên, dễ cho cô chủ hành động hơn.

Nguyên Lịch: !!!

"Không, Nhạc Quân, em đừng---"

Vừa hô lên một tiếng đã cảm nhận vệ sĩ âm thầm ra sức, người anh ta đau đớn, ý thức được gì đó bèn cấp tốc đổi giọng: "Không, không phải, cô Quý! Cô Quý, là tôi sai, thật đó, cầu xin cô tha thứ cho tôi a a a!"

Quý Nhạc Quân đứng trước mặt anh ta, nhìn anh ta xin tha thứ từ trên cao.

Sau đó lần nữa chậm rãi giơ tay, không nói một lời lại tát anh ta hai cái, có lẽ lần này còn chú ý đến việc đều hai bên trái phải nữa.

Thấy khóe miệng Nguyên Lịch sắp rách, đã bị đánh đến độ hoàn toàn không dám hé răng, chỉ nhìn mình với ánh mắt xin tha thứ, cô ấy mím chặt môi rồi lại hừ mạnh một tiếng.

"Thứ nhất, tôi tới đón chị Khả Khả."

Quý Nhạc Quân bình tĩnh nói: "Thứ hai, đối với chuyện tối qua, đúng là tôi thấy không nỡ, nhưng là vì tôi cảm thấy bài hát của tôi bị chà đạp, chịu sỉ nhục nghiêm trọng. Thế nên tôi không chỉ không có bất cứ sự không nỡ nào với anh mà trái lại còn muốn anh phải trả giá thật đắt."

"Còn như anh." Cô ấy đứng thẳng người, lạnh nhạt nói: "Từ sau chuyện tối qua, chúng ta đã không còn gút mắc gì nữa. Mới có năm năm thôi, tương lai tôi còn rất nhiều năm năm nữa, hoàn toàn không đáng nhắc đến."

"Thế nên liên hệ duy nhất sau này giữa chúng ta, chính là gặp - nhau - trên - toà, anh có nghe hiểu không?"

Nguyên Lịch: "..."

Xung quanh vang lên tiếng hít thật sâu, anh ta hoàn toàn ngây như phỗng, vẻ mặt cũng từ từ méo mó.

Anh ta thật sự bị vứt bỏ rồi ư?

Bọn họ đã có với nhau năm năm tình cảm, Quý Nhạc Quân cứ vậy nhẫn tâm, nói bỏ là bỏ, thật sự không hề có chút không nỡ nào sao?

Thế mà cô gái này lại muốn kiện anh ta thật, muốn anh ta táng gia bại sản mất hết tất cả, còn phải cả đời đều sống trong ám ảnh cô ta sao?

Mặt Nguyên Lịch trở nên dữ tợn, đột nhiên sự thù hận bùng nổ trong lòng. Ngay lúc anh ta cố gắng xông lên trên chỉ cảm thấy sau lưng chợt nặng nề, cả người anh ta cứ thế quỳ xuống đất.

Còn là quỳ về phía Quý Nhạc Quân.

Nguyên Lịch hoàn toàn không kịp phản ứng đã có chuyện gì, chỉ cảm thấy đầu gối truyền tới cảm giác đau đớn lên thẳng đại não, bên tai ong ong, cứ thế bị đám vệ sĩ tàn nhẫn ấn trên đất.

--- Cái tư thế quỳ rạp trên đất ấy.

Như là ra sức dập đầu với Quý Nhạc Quân.

Quý Nhạc Quân: "..."

Khung cảnh này khiến cô ấy giật nảy mình, chợt run rẩy trong vô thức.

Thấy cảnh tượng này, cả Úc Khả Khả và hệ thống cũng chợt hít mạnh một hơi.

Cô kích động muốn hò hét phất cờ: [A a a k*ch th*ch, k*ch th*ch quá đi! Làm tốt lắm, không hổ là vệ sĩ nhà họ Quý, con người tàn nhẫn ít lời, quá đỉnh!]

Hệ thống cũng ra sức hò hét cổ vũ tiếp sức cho đám vệ sĩ: [Mẹ ơi, mẹ ơi, u là trời, quá đỉnh rồi đó! Vệ sĩ quá ngầu! Chính là như vậy, grào grào đánh anh ta đi!]

Mà Quý Nhạc Quân, đến lúc này rốt cuộc đã kịp phản ứng là có chuyện gì bèn vô thức liếc qua vệ sĩ bụng dạ nham hiểm.

.... Giỏi, giỏi quá.

Có điều khi anh ta nhận ra ánh nhìn khó hiểu nhìn lại thì cô ấy lại vội vàng thẳng lưng, ra sức giữ vẻ mặt bình tĩnh, giả vờ như không có chuyện gì dời mắt đi.

Sau đó, từ trên cao cô nhìn Nguyên Lịch quỳ trên đất, bị ấn như nằm trên đất.

... Giống chó ghê.

Đáng tiếc là giống chó này nuôi không thuần được, còn biết cắn người.

Trong đầu Quý Nhạc Quân đột nhiên xuất hiện suy nghĩ đáng sợ này nhưng cô ấy không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn anh ta khẽ nhếch môi.

Khoảnh khắc đó, cô ấy khẽ nhếch môi chế giễu thật sự cực kỳ giống Quý Cảnh Diệp.

Úc Khả Khả nhìn thấy lại hơi buồn cười, không nhận ra cô bé này sùng bái anh họ cỡ đó, rõ ràng lúc nào cũng có vẻ rất sợ sệt anh.

Có điều đúng là cô ấy đã học được tinh túy từ anh rồi.

Chính dáng vẻ ngồi tít trên cao không coi ai ra gì này, như thể trong mắt cô ấy mình chính là không khí mới khiến Nguyên Lịch chịu đả kích mạnh.

Người anh ta run rẩy, nhìn chăm chăm vào Quý Nhạc Quân đang đi về phía Úc Khả Khả, bóng lưng lạnh lùng tàn nhẫn khiến anh ta mờ mịt luống cuống, đồng thời lại cảm thấy khủng hoảng bất an, rồi cả tự ti.

... Sao cô ta có thể, đến cả hận anh ta cũng không có?

Thật sự không có chút cảm xúc nào, nói bỏ là bỏ sao?

Thật là đáng sợ, Quý Nhạc Quân thật sự quá đáng sợ.

Bình Luận (0)
Comment