Phải Cứu Rỗi Nhân Vật Phản Diện Mả Tôi Chỉ Muốn Ăn Dưa

Chương 139

Không biết mình đã bỏ lỡ điều gì, sau khi cúp điện thoại, Úc Khả Khả cũng cùng lúc nhớ đến Quý Cảnh Diệp, đồng thời lập tức gọi điện thoại cho anh.

Hiển nhiên đầu dây bên kia đang chờ điện thoại của cô, chưa đến ba giây đã nhấc máy.

Mặc dù anh không nói chuyện nhưng nghe được tiếng hít thở quen thuộc truyền đến, cô lập tức nở nụ cười: "Quý Cảnh Diệp, anh có xem livestream không?"

Quý Cảnh Diệp nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

"Ban nãy tôi vừa gọi điện thoại cho Nhạc Quân, cảm giác tình trạng của cô ấy tốt hơn rất nhiều, còn có dự định muốn làm nhạc sĩ hậu trường đó." Úc Khả Khả cười híp mắt nói: "Cô ấy chưa có kinh nghiệm, anh nhớ phải tìm người hỗ trợ đó."

Đầu dây bên kia tạm thời chưa trả lời ngay.

Cô cũng không để ý, còn chống cằm như đang nghiêm túc suy nghĩ: "Nếu như anh không có cách nào thì có vẻ chỉ có thể đi tìm Quý Lăng Hàn thôi? Dù sao hình như chỉ có anh ta hiểu rõ giới giải trí."

Quý Cảnh Diệp: "..."

Giọng anh lạnh lùng nhưng không hề tức giận, mà chỉ lộ ra vẻ khẳng định: "Em cố ý."

Úc Khả Khả lập tức không nhịn được cười lên.

Cô làm bộ như không hề hay biết, ngữ điệu vô tội: "Gì cơ?"

Quý Cảnh Diệp lại yên lặng.

Hệ thống cũng không nhìn nổi nữa: [Chậc chậc, cô gái xấu xa. Rõ ràng cô cố tình nhắc đến nam chính để trêu nhân vật phản diện.]

Úc Khả Khả vẫn giữ dáng cười vui vẻ, lại không hề phản bác: [Cậu nói đúng, tôi cứ thích bắt nạt anh ấy đấy.]

Hệ thống: [...]

Nhìn nhân vật phản diện ở đầu dây bên kia cụp mắt, không biết đang suy tính điều gì, bờ môi mỏng nhếch lên có vẻ khó lường, nó tỏ vẻ đồng cảm sâu sắc.

"Được rồi, thật ra ban nãy tôi chỉ giỡn..."

Ngay lúc Úc Khả Khả tính thấy vui rồi bèn thu tay rồi xin lỗi anh thì nghe được giọng anh trầm thấp lại bình thản truyền qua loa tới: "Ôn Thăng sẽ xử lý."

Vì thế mãi anh không trả lời là vì suy nghĩ xem nên tìm ai đó à?

Cô dừng đề tài vừa rồi lại, khoé môi không nhịn được nhếch lên, còn cố ý hỏi: "Trợ lý Ôn toàn năng thế? Đến phương diện này cũng biết."

Quý Cảnh Diệp: "Cậu ta phụ trách tìm người."

"Vậy à, vậy thì vất vả cho trợ lý Ôn rồi." Cô gật đầu như thật, làm như vô ý thuận miệng hỏi: "Thế nên cũng là cậu ta tìm người vẫn luôn để ý tới hành trình của tôi sao?"

Quý Cảnh Diệp nhíu mày như đang suy nghĩ xem làm sao để cô không hiểu lầm.

Cuối cùng anh hơi dừng lại rồi trực tiếp phủ nhận với ngữ điệu bình thản: "Không phải."

Úc Khả Khả lập tức nắm lấy thời cơ: "Thế tức là anh đang thầm để ý đến tôi đó à?"

Quý Cảnh Diệp: "..."

Úc Khả Khả: "Ơ, anh không phủ nhận à?"

"Chuyện này." Giọng anh vừa trầm thấp lại bình tĩnh, chậm rãi nói: "Không phải cô đã biết từ trước rồi sao?"

Úc Khả Khả muộn màng nhận ra: "... Ồ, cũng phải."

Trêu chọc anh quen rồi mà lại quên mất thái độ khác thường thản nhiên thừa nhận của anh tối hôm ấy.

Thành ra vẻ khẳng khái hùng hồn của cô chợt yếu đi một chút, cô bèn hắng giọng, cố gắng tỏ thái độ nghiêm túc: "Thật ra ý tôi chỉ người tình báo nằm vùng đoàn làm phim cho anh trước đó, đến giờ tôi vẫn chưa biết là ai, chao ôi."

Đương nhiên cô nhắc đến chuyện xảy ra ở đoàn làm phim "Kiếm tiên" khi trước.

Dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ xảy ra quanh cô, Quý Cảnh Diệp đều có thể xuất hiện kịp thời. Ví dụ như cô vừa ngủ không yên vì đói bụng thì hôm sau đã có giám đốc Ngự Vị Hiên đặc biệt giao đồ ăn tận nơi; cô vừa bóc phốt phó đạo diễn thì đã nhận được tin nhắn hỏi dò có cần trợ giúp hay không...

Tất nhiên, so với thái độ hiện tại của Quý Cảnh Diệp thì khi đó anh thật sự cực kỳ chống cự và nhàm chán, không phải thờ ơ không đếm xỉa thì chính là lạnh nhạt châm biếm, nhưng hành động này vẫn khiến người ta hiểu lầm.

Về điểm này thì ngay cả hệ thống cũng không biết.

Bởi vì nó chắc chắn, nhân vật phản diện rõ ràng không có sắp xếp tình báo theo dõi cô.

Úc Khả Khả nghiêm túc suy ngẫm một lúc rồi chợt thông suốt: [Ui, Quý Cảnh Diệp thích tôi thật đó.]

Hệ thống: [?]

Không hiểu sao cô tự dưng liên tưởng đến chuyện này, thống lập tức cần mẫn đóng vai phụ hoạ: [Là sao?]

[Vừa nãy so sánh lại quá trình từ khi tiếp xúc với Quý Cảnh Diệp lâu lâu đến giờ, so với ban đầu, giờ anh ấy thật đáng yêu quá mà.] Cô cảm thán, dùng từ chuẩn xác: [Điều này chẳng lẽ không phải đã thừa sức chứng minh, anh ấy càng lúc càng thích tôi sao?]

Dừng lại một lát, cô lại nghiêm túc rồi cẩn thận sửa lại: [Đương nhiên, tôi không có nói ban đầu anh ấy không tốt đâu. Dù là ban đầu mới gặp anh ấy lạnh nhạt, nhưng thái độ lạnh lùng kiêu ngạo ấy cũng rất thú vị.]

Úc Khả Khả: [Tôi cực kỳ thích anh ấy!]

Hệ thống: [...]

Nó đã quen với việc cô nói linh tinh, bèn suy nghĩ cẩn thận: [Hình như đúng thật, có điều có thể nhìn ra mức độ biến ác từ chuyện đó sao?]

Úc Khả Khả lập tức đắc ý: [Haizz, được thích như thế, tôi đúng là người phụ nữ của tội ác mà.]

Hệ thống cực kỳ tâng bốc ra sức khen ngợi: [Đương nhiên ký chủ chính là kí chủ vĩ đại nhất, là anh hùng cứu vớt thế giới!]

Quý Cảnh Diệp: "..."

Nghe một người một thống nói rõ ràng làm thế nào để kéo câu chuyện đi càng lúc càng xa, anh bèn xoa ấn đường, tỉnh bơ kéo câu chuyện lại: "Không có tình báo."

Úc Khả Khả: "Hả?"

Cô lập tức mặc kệ hệ thống, tò mò nói: "Thật không? Thế sao lúc đó anh biết tôi cần ăn khuya, xung quanh còn không có chỗ nào đặt được đồ giao tận nơi."

Đây là điểm mà cô tò mò nhất.

Nghĩ đến ban nãy cô ngang ngược, Quý Cảnh Diệp khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, giọng điệu lạnh nhạt: "Em đoán xem."

Úc Khả Khả: "... ?"

Cô giật mình mở to mắt, suýt nữa tưởng rằng mình nghe lầm: [Anh ấy vừa nói cái gì cơ?]

Hệ thống: [Phì.]

Nó lặp lại thật: [Nhân vật phản diện nói, cho cô đoán đó.]

Úc Khả Khả: [...]

Ghét quá, anh học xấu thật rồi!

[Có điều cũng không sao, anh ấy không biết được tôi viết gì trên thẻ nguyện vọng đâu.] Cô nhanh chóng bình tĩnh lại, lạc quan hào phóng nói: [Còn lâu mới nói cho anh ấy biết, hừ.]

Hệ thống rất thành thật: [Nhưng cô viết nguyện vọng này, chỉ cần anh ấy thực hiện thì sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi.]

Úc Khả Khả: [...]

Sau khi đầu dây bên kia giận dữ cúp điện thoại, Quý Cảnh Diệp nghe cô rì rầm trách móc than phiền, vô thức khẽ nhếch bờ môi mỏng, lộ ra nụ cười mang tính trả thù.

... Ha, đáng đời.

---

Sáng hôm sau.

Đám khách mời không thể thành công rời đi.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị trở về thì chợt phát hiện bên ngoài biệt thự đã bị đám phóng viên bao vậy, đều là những người nghe tin nên tới muốn phỏng vấn Nguyên Lịch.

Nghe tiếng la hét liên tiếp bên ngoài, vẻ mặt của đám khách mời không dễ chịu lắm, có vẻ hơi nhức đầu.

Đặc biệt là Nguyên Lịch, ngay lúc anh ta vừa ra ngoài thì đã bị đám phóng viên chen chúc tiến đến vây lại, cao giọng chất vấn chuyện anh ta bắt cá hai tay rồi còn trộm tác phẩm của người khác.

Nguyên Lịch lập tức suy sụp.

Bởi vậy, khi chạm phải ánh mắt bất thiện của những người khác, tuy anh ta không nói gì nhưng đều hung dữ lườm lại, lại như không để ý đến bất cứ chuyện gì.

Lạc Vân đứng cách anh ta rất xa, hai tay siết chặt thả trên đùi, trán túa mồ hôi.

Vì bị Nguyên Lịch liên luỵ, cô ta là người thứ hai bị chất vấn, đến giờ này cả suy nghĩ muốn nuốt sống Nguyên Lịch cũng có.

Có điều kỳ lạ nhất vẫn là bầu không khí giữa Nguyên Lịch và Hạng Triều.

Suốt quá trình Hạng Triều không hề nhìn anh ta nhưng Nguyên Lịch lại trợn mắt nhìn anh ta rất nhiều, ít nhiều còn có phần như thù sâu oán nặng vậy.

Khi Úc Khả Khả oán trách Quý Cảnh Diệp xong, ngẩng đầu lên thì lập tức chú ý đến sự khác thường này.

Cô sờ cằm, suy đoán nói: [Không phải tối qua xảy ra chuyện gì đó chứ?]

[Đúng vậy.] Hệ thống trả lời: [Tối hôm qua Nguyên Lịch phát hiện dù làm thế nào, Quý Nhạc Quân vẫn không để ý đến anh ta thì bèn từ bỏ ra ngoài tìm Hạng Triều.]

Úc Khả Khả: ?

Cô bỏ điện thoại xuống, cực kỳ chấn động: [Đi tìm Hạng Triều á? Anh ta cảm thấy đạo diễn Hạng có thể cứu mình sao?]

[Không phải tất cả hoạt động của Nguyên Lịch đều bị ép phải huỷ bỏ sao? Nhân vật cùng chịu cảnh này bao gồm cả Lạc Vân.] Hệ thống miêu tả cực kỳ sinh động: [Anh ta không tài nào chấp nhận được, cũng không cam lòng cứ vậy mà kết thúc, thế nên đột nhiên nghĩ đến trước đó uy h**p được Hạng Triều, người này đã đồng ý cho anh ta diễn vai quan trọng trong phim điện ảnh của mình rồi.]

[Thế nên anh ta nghĩ có thể nhân cơ hội này đợi thời trở lại ấy à?] Hình như cô đã hiểu ra, chợt thấy nực cười khẽ liếc bên kia: [Không phải anh ta cảm thấy bị cấm hoạt động là đùa giỡn đó chứ?]

Hệ thống: [Đây là cơ hội cuối cùng của anh ta, đương nhiên hấp hối phải giãy giụa.]

Úc Khả Khả: [Hạng Triều sẽ không đồng ý đâu.]

Hệ thống: [Chính xác.]

[Cô không biết hài cỡ nào đâu, sau khi bọn họ về phòng, thì không phải ai ai cũng biết Nguyên Lịch đã đắc tội với nhà họ Quý sao, đồng thời có vẻ nghĩ lại vẫn sợ hãi với hành động ngày hôm qua của cô đó?] Thống cực kỳ phấn khích nói: [Thế nên khi đó Hạng Triều trực tiếp từ chối Nguyên Lịch, thậm chí lúc đối diện với sự uy h**p của anh ta còn thản nhiên bảo anh ta trực tiếp công khai đi.]

Úc Khả Khả: [?]

Cô không nhịn được đưa mắt nhìn Hạng Triều: [Anh ta mặc kệ rồi à?]

[So với hành vi khốn kiếp của Nguyên Lịch, chuyện bọn họ trao vợ đổi chồng chỉ coi như mặt tối trên phương diện t*nh d*c, cùng lắm là chịu khiển trách về đạo đức, sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá nghiêm trọng.] Hệ thống lại có thể hiểu được: [Nhưng nếu giúp Nguyên Lịch thì tính chất nghiêm trọng của vấn đề sẽ khác rồi.]

Xem ra bọn họ vẫn hiểu rõ điểm này.

Úc Khả Khả gật đầu: [Sau đó thì sao?]

Hệ thống: [Nguyên Lịch van xin cỡ nào, Hạng Triều cũng không đồng ý, còn mất bình tĩnh đuổi anh ta ra ngoài cơ.]

Cô lập tức vui vẻ: [Thế nên Nguyên Lịch cứ vậy mà hận Hạng Triều rồi à?]

[Hẳn là thế.] Hệ thống vừa trả lời xong thì chợt "ồ" một tiếng: [Quý Nhạc Quân đến rồi, lúc này đang ở bên ngoài.]

Úc Khả Khả: [? Sao cô ấy lại tới đây?]

Cùng câu hỏi ngờ vực của cô, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói vui mừng của đám nhân viên: "Đạo diễn, có người chặn hết phóng viên ở bên ngoài, không cho họ tới gần đây nữa rồi!"

Đạo diễn tổ chương trình đang phát sầu không biết làm gì: !!!

Anh ta vội vàng đứng dậy đi qua: "Thật không? Có chuyện gì, biết là ai không?"

Đám nhân viên lắc đầu: "Không rõ, nhưng hình như là một đám vệ sĩ hộ tống ai đó lại đây, nhìn có vẻ rất ghê gớm."

Đạo diễn còn chưa kịp nói chuyện, đã có tiếng gõ cửa.

Anh ta thăm dò mở cửa thì thấy một cô gái xa lạ đứng bên ngoài, đằng sau cô ấy là hai hàng vệ sĩ mặc đồ vest đen, vóc dáng cao lớn, khí chất lạnh lùng tàn nhẫn, nhìn rất đáng sợ.

Đạo diễn: "..." Đây chẳng phải đến giúp đỡ, mà mẹ nó rõ là đến tìm lại mặt mũi mà!

Cứu mạng!

Chân anh ta nhất thời mềm nhũn, vừa định nói giọng khô khốc thăm dò hỏi cô ấy tìm ai.

Sau đó chỉ thấy người đứng bên cạnh cô gái, nhìn có vẻ là trợ lý, nho nhã cười lịch sự nói: "Chào anh, chúng tôi tới đón cô Úc, xin hỏi cô ấy có ở đây không?"

Tiếng Úc Khả Khả nhẹ nhàng từ bên trong truyền ra: "Có đó."

Đạo diễn lại thở phào nhẹ nhõm.

Haizz, sao không nói sớm, hoá ra là đến tìm Úc Khả Khả à.

Vậy hẳn là đến giúp mình nhỉ?

Ngay lúc anh ta vừa tỏ vẻ tươi cười đón người vào lại nghe được Úc Khả Khả chậm rãi nói: "À, đây chính là cô Quý mà anh ngày nhớ đêm mong đó, sao, có phải bất ngờ lắm không?"

Đạo diễn: "..."

Tay anh ta đóng cửa cứng ngắc, cuối cùng sau khi tiêu hoá được ý của câu này thì mặt lập tức lộ vẻ sợ hãi: Gì cơ, cô Quý á?

--- Thế nên quả nhiên vẫn là đến đòi thể diện mà!

---

Lời tác giả:

Thế nên là cô tới đón người hay đến đòi thể diện?

Đương nhiên là muốn cả rồi (xác nhận).

Bình Luận (0)
Comment